6
mấy chương có tên đều là quá khứ nhó, nói cho mn dễ đọc chứ sợ load k đc cái mất mood truyện í.
_______
trời mưa ngày càng to, phong hào nhìn đống đồ trên tay mà bất lực. chỉ mới dạo quanh siêu thị một chút thôi mà trời đã đổ cơn mưa lớn như vậy, rõ ràng ban nãy vẫn còn trong xanh lắm mà? và cái làm anh để tâm là bản thân không mang theo ô. giờ mà chạy ra nhà xe chắc sẽ ướt hết đống đồ trên tay mất. anh mà không về mau chắc thành an ở nhà sẽ chết đói mà gào tên anh cho coi.
anh định làm liều ôm đống đồ đó chạy nhanh ra xe thì có bàn tay kéo lại. anh tưởng người nào cố tình xàm sở định quay lại chửi cho một trận. những câu từ anh soạn sẵn trong đầu biến mất hoàn toàn khi trước mặt anh là nguyễn thái sơn. đôi mắt anh mở to hết cỡ vì cái nắm tay của gã. người lớn hơn sau khi hết ngớ người thì nhanh chóng rút tay ra khỏi bàn tay lớn hơn của gã.
"em đưa anh về, mưa to lắm, dầm mưa sẽ bệnh."
"không cần."
"anh đừng có bướng."
thái sơn bung dù, gã che cho cả hai rồi kéo anh đi ra nhà xe cùng mình. anh cứ im lặng, mắt dán chặt vào bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy bàn tay bé xíu của mình. gã kéo anh đến chiếc xe đắt tiền, định lấy đồ của anh bỏ vào cốp xe thì bị anh dựt lại.
"tôi có xe."
"trời mưa to lắm, xe máy thì làm sao mà về được. áo mưa cũng không che hết. người anh yếu lắm, dính chút là lại sốt lên." gã bất chấp việc anh từ chối, dựt lấy đống đồ bỏ lên xe. người nhỏ hơn tùy tiện đẩy người anh vào trong xe rồi mới vào ghế lái.
phong hào suốt quãng đường đi chỉ im lặng. anh chẳng biết gã sẽ làm gì tiếp theo, nhưng hiện tại anh rất sợ. khoảng thời gian kia làm anh ám ảnh. anh sợ bản thân sẽ rơi vào nó một lần nữa, anh sợ thái sơn làm ra những hành động này chỉ vì muốn tiếp tục trêu đùa trái tim nhỏ bé. nhưng hành động ban nãy thật sự khiến anh để tâm, gã có hơi lớn tiếng, nhưng tất cả đều vì muốn tốt cho anh.
đoạn nhạc gã bật ngày càng đến đoạn cao trào. phong hào theo từng nhịp điệu mà rơi nước mắt, từng lời hát như thấm đẫm vào trái tim bị tổn thương sâu nặng. anh chẳng biết vì sao mình lại yếu lòng như vậy, và ngay khoảnh khắc này, trước mặt gã.
nguyễn thái sơn dừng xe lại, gã đưa tay lau đi từng giọt lệ trên khuôn mặt xinh đẹp. gã xót xa khi thấy từng giọt trong suốt cứ lăn dài trên má anh.
"sao lại khóc?"
"đừng, làm ơn, đừng trêu đùa tôi nữa mà. tôi sợ lắm, xin cậu."
tiếng nấc ngày càng lớn, anh khóc như một đứa trẻ bị dành mất món đồ chơi yêu thích. phong hào làm gã luống cuống, nước mắt anh làm ước cả mảng lớn trên vai gã. thái sơn chẳng biết làm gì, gã ôm lấy anh trong vô thức. hơn ai hết, gã biết bản thân mình tệ bạc đến mức nào.
"làm ơn đi mà, đừng đối xử với anh như vậy nữa, anh yêu sơn lắm. đừng đối xử với anh như người ăn kẻ ở của em. đừng giết chết anh bằng những lời nói cay nghiệt đó. anh đau lắm, sơn không biết đâu, bố mẹ anh bỏ anh đi rồi, anh chỉ có em thôi..."
từng lời như in hằng trong tâm trí gã. giọng anh yếu ớt, từng chữ bị ngắt quãng bởi tiếng nấc đáng thương. quá khứ của phong hào gã chẳng biết gì hết, một chút cũng không. nỗi đau của anh chịu, gã một chút cũng không bằng. nếu gã không được bố mẹ quan tâm, thì anh chẳng còn bố mẹ. nếu cuộc sống của gã là sự hoa lệ, thì cuộc sống của anh là sự cùng cực tột cùng. gã làm sau tưởng tượng được con người đó đã mạnh mẽ đến mức nào.
gã không hiểu, thứ thái sơn mang lại chỉ có khổ đau.
"không, em không làm anh đau nữa, hào cho em một cơ hội cuối cùng được không? một lần thôi anh, em yêu anh mà. em xin lỗi, em biết bản thân không xứng được tha thứ, nhưng hào cho em cơ hội bù đắp được không?"
"đừng, tôi không đủ bao dung cho cậu nữa, đừng hành hạ, đừng cho tôi thêm đau khổ nữa, cuộc đời tôi đủ bất hạnh rồi."
sau lời nói đó là một khoảng lặng. gã chở anh đến thẳng nhà thành an. gã thừa biết anh ở đâu mà, gã vẫn luôn theo anh mà. có những đêm thái sơn ở đó đến hơn nửa đêm với mong muốn được gặp người yêu. nhưng vô vọng, mỗi lần thành an thấy đều sẽ chửi gã một trận, những lần như thế gã cũng chỉ im lặng chịu đựng. vì gã biết mình sai, lỗi sai chẳng thể tha thứ nổi.
cả hai dừng lại, lỗi lớn nhất là của gã. mối quan hệ này là do gã làm ra, làm sao gã có thể than trách?
gã sau khi hộ tống anh vào tận nhà thì mới chịu về. thành an ra mở cửa thấy gã liền định bụng sẽ mắng cho họ nguyễn một trận ra hồn thì bị anh ngăn cản. anh đẩy nó vào nhà với lời nói dối rằng bản thân đang rất đói. anh đẩy được thằng nhóc họ đặng vào nhà thì mới quay lại lấy đống đồ trên tay gã.
"anh, mai em qua đón anh đi học, xe anh ở nhà xe siêu thị rồi."
"không cần, tôi có thể nhờ anh quí."
anh lạnh lùng đóng lại cánh cửa. cái nhìn lạnh lùng đó làm gã hiểu câu trả lời. gã thở dài, hiện tại chẳng biết làm gì ngoài chấp nhận sự thật rằng bản thân thật sự mất anh.
°
anh vừa mở cửa đã thấy chiếc xe hơi đen đắt tiền quen thuộc. gã vừa thấy anh đã ra khỏi xe, cầm bó hoa hồng chạy đến. một ngày thật tồi tệ khi anh hiểu được lời gã nói.
"tặng bông hoa cho một bông hoa thì thật là không đúng, vì vẻ đẹp của anh đến loài hoa còn ganh tị."
chết dở thật. gã hình như lên cơn điên thì phải. không ai tặng cho con trai hoa hồng vào buổi sáng sớm nhân một ngày bình thường cả. và thứ đáng sợ hơn là nguyễn thái sơn mặc vest. bộ âu phục chỉnh chu và phẳng phiu như gã sắp đi dự một hội nghị lớn hay chuẩn bị bước vào lễ đường.
"tặng anh một bông hoa, anh tha lỗi cho em nha."
"đồ điên."
phong hào bỏ mặt gã chôn chân ở đó, có vẻ câu chửi đó làm gã đứng hình mất vài giây. anh vừa thoát khỏi ánh nhìn của gã liền bật cười. chẳng biết từ khi nào thái sơn lại biết làm ra những chuyện mất mặt như này. là ai đã bày mưu tính kế cho gã? anh xin gửi người đó một lạy vì ý tưởng độc đáo. và hơn hết là gửi cho nguyễn thái sơn một trăm lạy vì thật sự dám làm theo.
gã ở đằng này nghiến răng nghiến lợi vì bị anh từ chối. chả hiểu sao gã lại làm mấy chuyện khó coi này theo lời hắn. rõ ràng đăng dương bảo nó rất hiệu quả kia mà, giờ thì hay rồi, hình tượng của gã trong mắt anh sẽ xấu đi mất.
"con mẹ mày trần đăng dương."
°
"anh ơi, anh đẹp quá à, anh làm người yêu em nha."
gã đứng kế bên anh lãi nhãi những lời vô nghĩa. hơn cả tiếng rồi, tai phong hào cũng bắt đầu lùng bùng khó chịu rồi. anh muốn quay sang mắng tên điên tình đó một trận, nhưng lại sợ làm gã mất mặt nên thôi.
từ đằng xa trần đăng dương nhếch mép nhẹ một cái, hắn đã đoán thì không thể sai, giờ mà anh kêu gã quỳ xuống trước đám đông này thì có cho tiền thái sơn cũng không dám cãi.
"em bày ra mấy trò này à?"
"đúng rồi đó baby." hắn nói xong liền hôn gió người trước mặt một cái. mấy trò khùng điên này thật sự có hiệu quả, nhưng đó là với huỳnh hoàng hùng. hắn mặt dày hơn hai tháng với mấy trò khó coi thì cậu mới đồng ý cho thêm một cơ hội.
thái sơn thấy thế liền học theo, nhưng kết quả không mấy khả quan lắm. nhưng gã đã nghe qua câu "đẹp trai không bằng chai mặt" thì không lí do gì chỉ vì một vài lần phủ gã lại bỏ cuộc.
"em thích mèo lắm, anh làm bé mèo thứ mười lăm của em nha. sao anh không trả lời em?anh nỡ để người đẹp trai như em bị người ta cười sao?"
"..."
"anh ơi trai đẹp như em ít lắm nên anh phải nắm lấy."
"..."
"đẹp trai mà còn giàu nữa đó, không có dễ kím đâu nha."
"..."
"đẹp trai..."
"câm liền, nói một tiếng nữa là tôi chửi cậu đấy."
"anh gỡ block em đi."
thái sơn gương mặt mếu máo nhìn anh. cả sân trường như bị ngưng động bởi lời nói của gã. và điều khiến mọi người bất ngờ hơn là tên thiếu gia họ nguyễn lại xuống mình năn nỉ và làm ra những trò không mấy bình thường. ai đời lại nghĩ đến cảnh nguyễn thái sơn sẽ mếu máo khi bị trần phong hào mắng đâu.
trong cái trường này không ít người tình của gã. và ai cũng biết phong hào đối với gã chỉ là một thú vui. có rất nhiều người xem thường anh, họ dùng những từ khó nghe để nói về con người ấy. họ mắng nhiết, kì thị, và đồn ầm lên việc anh bị thái sơn ruồng bỏ. anh biết hết, nhưng chỉ im lặng, anh chẳng buồn giải thích vì biết nó rất vô dụng.
"anh..."
"không, chia tay rồi gỡ block làm gì?"
"để em theo đuổi anh lại."
______
dui r nhe=) đừng đòi đánh soliuoi của tui nữaaaaa.
cmt điii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com