03
cả hai đã ở thư viện cả một buổi sáng, đến mãi 1 giờ chiều mới chịu về. thu hà nội, trời không nắng gắt như đợt hè, nó chỉ dịu nhẹ chiếu xuống những dải vàng ươm lấp lánh. có lẽ phải vi vu trên con xe hai bánh mới có thể tận hưởng hết được cái thu đầu mùa. cây xanh hai bên đường cứ thế đung đưa trong gió, mang hương hoa sữa lan tỏa khắp khu phố, lâu lâu lại xen chút hương cốm thơm lừng. may mắn thật đấy, cậu vừa lên hà nội đã có thể tận hưởng trọn vẹn mùa thu - cái mùa mà có lẽ là đẹp nhất ở hà nội. nó có chút xao xuyến, có chút bồi hồi khó tả, mà cậu cũng chẳng biết vì sao lại như thế nữa. một thứ cảm xúc hiện hữu trong tâm trí cậu, không có lí do, đơn giản chỉ là nó tồn tại ở đó thôi.
"suy nghĩ gì mà trầm tư thế?"
cậu giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, giờ cậu mới nhớ ra mình đang ngồi sau xe của anh hàng xóm mới quen. phong hào có gì đó rất lôi cuốn, từ giọng nói, mùi hương tới ngoại hình, tất cả điều khiến cậu như bị hút vào. phong hào giống như thu hà nội vậy, nhẹ nhàng nhưng rất mê hoặc.
:không có gì...chỉ là ngắm phố phường thôi
"thu hà nội đẹp nhở? anh chỉ chờ mỗi cái mùa này thôi đấy! năm nay có lẽ còn đẹp hơn mọi năm nhiều"
:sao lại đẹp hơn mọi năm ạ?
"à...chắc vì năm nay là kỉ niệm 70 năm ngày giải phóng hà nội, nên anh cảm giác vậy thôi"
không biết sao, nhưng thái sơn cảm thấy câu nói của anh không đơn giản như cách anh giải thích cho lắm. cậu là một người chuyên về văn thơ, nên cậu rất rõ, anh như đang che giấu một thứ cảm xúc nào đó, che giấu chính cảm xúc thật của anh. dù biết là thế nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, vì đó là quyền bộc lộ của mỗi người, tôn trọng vẫn là hơn.
"a, cốm kìa! em muốn ăn thử đặc sản mùa thu ở đây không?"
:vâng, em cũng nghe kể nhiều nhưng chưa thử bao giờ
hai người dừng xe ở một quán nhỏ trên vỉa hè. tầm trưa này có vẻ ít khách, nên anh và cậu ngồi lại ở đây luôn. một đĩa cốm được bưng ra, rất thơm. cả hai vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, về đời sống thôi.
- ơ, anh hào
bỗng có một chàng thanh niên nào đó đi từ xa tới, vẫy tay chào anh. cậu bất giác nhìn sang, thấy anh cũng đang vui cười chào lại. trái với sự hào hứng của hai người đó, thái sơn lại cảm thấy có chút cấn nhẹ ở trong lòng. ghen tị à? chắc không, vì anh với cậu đâu có thân nhau tới mức đó, có ghen thì chỉ có chàng trai lạ mặt kia ghen với cậu thôi. có thể là cậu chỉ đang ngượng một chút, cậu cho là vậy.
"hoàng hùng đó hả? lại đây"
chàng trai đó tên hoàng hùng. y có khuôn mặt khá ưa nhìn, gu ăn mặc cũng ổn. hình như y không phải người ở đây, giọng của y là giọng miền nam. vừa được mời y đã chạy ngay vào bàn mà ngồi ngay kế anh
"sơn, đây là hùng, bạn anh"
- ớ sao lại là bạn? hôm qua anh còn nói anh yêu tôi cơ mà? ứ ừ chẳng chịu đâu!
:hả?
cậu chưa kịp chào y thì y phán một câu làm cậu đứng hình luôn rồi. cái gì mà 'yêu' cơ? là phong hào có người yêu rồi á? và người yêu anh ấy là chàng trai này á?
"ơ...k-không phải, không phải mà! thằng nhóc này nó trêu đấy, không phải như em nghĩ đâu. anh thề đấy anh chưa có người yêu mà"
thái độ nghiêm túc bất chợt của cậu làm anh có chút lo sợ, cũng chẳng hiểu tại sao lại vậy nữa. nhưng anh đã dùng tất cả từ ngữ anh nghĩ ra lúc đó để giải thích, chỉ để chứng minh đó là một câu trêu đùa
- ủa? bình thường tui vẫn trêu vậy anh có cuống lên như thế đâu? anh còn hùa theo tui cơ mà? hay là....
:không có!
"không có!"
cậu và anh ngay lập tức cãi lại, và rất đồng thanh.
- gì đây? đã ai nói gì đâu? có tật giật mình hỏ
hắn tiếp tục huých tay vào vai anh mà trêu chọc, bởi lẽ mặt anh đã đỏ hơn gấc rồi đây này. cậu thì cũng chẳng khá hơn là bao, cũng đỏ mặt ngại ngùng mà quay đi như ai kia thôi. hùng huỳnh chỉ cần lướt qua đã hiểu vấn đề ở đây là gì rồi, là thích mà ngại chứ sao nữa!
"c-chỉ là...hàng xóm mới chuyển tới thôi! b-bớt suy diễn giùm đi!"
- ờ thì cho là thế đi! mà quên mất nãy giờ chưa có chào 'bạn hàng xóm mới chuyển tới' của anh hào, vô lễ quá à
hắn cố tình nhấn mạnh từng câu từng chữ, kết quả là ăn một cái đạp vào chân của anh.
- chào anh nha! chắc em nhỏ tuổi hơn á, em 18 tuổi, tên là huỳnh hoàng hùng, mọi người hay gọi là hoàng hùng
:anh là thái sơn, năm nay 20 tuổi, rất vui được làm quen!
- nãy giờ em giỡn thôi, chứ anh hào kể cho em nghe về anh rồi, nghe nói anh thích làm thơ hả?
:ừm, còn em thì sao, định hướng tương lai thế nào?
- em thích nhảy nhót, đang theo đuổi thành dân nhảy chuyên nghiệp á anh
cả hai vừa gặp đã nói với nhau kha khá rồi. có lẽ vì hắn và cậu đều là những người thoải mái, hướng ngoại nên chỉ cần có một chủ đề thôi là có thể nói rất nhiều.
"sơn, thổi giúp anh với, bụi vô mắt rồi"
cậu với hắn đang nói dở câu chuyện thì anh ngồi giữa không chịu nổi mà phải kiếm cớ dừng họ lại. căn bản anh không muốn bản thân dư thừa trong mắt người khác đâu đâu, trong mắt thái sơn thì lại càng không muốn.
:đâu em xem nào
cậu vứt luôn câu chuyện dang dở với hắn mà quay sang anh. cậu nhẹ nhàng dùng hai tay giữ đầu anh ở đối diện mình, thổi cho anh một cách cẩn thận nhất. từng hành động, cử chỉ cậu dành cho anh đều rất tỉ mỉ, rất dịu dàng.
:hết chưa anh
"hết rồi nè, cảm ơn sơn nha"
phong hào mỉm cười như món quà nho nhỏ để cảm ơn thái sơn. món quà này thành công làm cậu rung động rồi, tim cậu cũng cứ thế mà hẫng một nhịp. mắt cậu dán chặt vào nụ cười đầy mê hoặc ấy, như thể nó tỏa ra keo khiến cậu chẳng dứt ra nổi.
- tình cảm với nhau xong chưa?
hắn ngồi bên cạnh không nhịn được nữa phải lên tiếng, nếu không có thể hắn sẽ ăn cơm chó đến nổ bụng mất. cậu và anh nghe xong thì giật mình quay đi, anh còn tiện chân đạp vào chân hùng huỳnh như cảnh cáo.
- ui da! mấy người...ép người quá đáng lắm á! có biết là..-
bỗng chuông điện thoại của y reo lên, hắn xin phép đi nghe điện thoại. bàn ăn lúc đó chỉ còn hai người, với sự ngượng ngùng đã cao đến tận nóc. thái sơn muốn bốc ít cốm để bản thân bớt ngại hơn, nhưng do không nhìn nên cậu chạm thẳng vào tay anh cũng đang lấy cốm. giật mình cậu rụt tay lại, anh cũng nhanh chóng đưa cốm lên ăn, hai người cứ thế quay mặt đi chẳng dám đối diện
- gì nữa đây? một vòng trái đất à?
hoàng hùng nghe điện thoại xong quay lại thì đấp vào mắt hắn là cảnh tượng này. hắn chỉ ngán ngẩm thở dài, quá đủ cho một buổi chiều rồi!
"mày không trêu tụi tao không chịu được đúng không?"
phong hào bất lực lên tiếng, từ nãy đến giờ anh và cậu đã bị trêu đến nỗi khuôn mặt đỏ rực, nóng ran, như thể chỉ một chút nữa thôi là chúng sẽ nổ tung vậy.
- ai biết gì, em chỉ trình bày quan điểm thôi nhá! mà thôi em đi về đây, baby của em đang chờ rồi, vậy nhá! bye hào bye sơn, bữa sau gặp lại!
y nói xong thì cũng chạy đi luôn, bỏ cậu và anh vẫn đang ngại ngùng ở lại.
hai người cứ thế ăn hết đĩa cốm mà không nói với nhau lời nào
"sơn, đi về nha"
mãi một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng chấm dứt cái bầu không khí ấy
:dạ? vâng
nói xong thì cậu ra trả tiền, thế nhưng hồi nãy lúc cả hai không để ý, hoàng hùng đã trả cho rồi. cậu bất giác cười một cái, có lẽ sống ở hà nội không đáng sợ như cậu nghĩ.
"cười gì đó?"
:cái bạn hoàng hùng của anh trả tiền cho tụi mình rồi nè, cũng dễ thương chứ bộ
"chẳng dễ thương gì! thấy ghét. anh dễ thương hơn nhiều"
:thì anh dễ thương hơn, được chưa ạ?
"duyệt đó, lên xe đi"
hai người nhanh chóng xóa bỏ phút giây ngại ngùng ban nãy, trở lại bình thường và có thể trêu chọc nhau ngay được.
anh và cậu vi vu một lúc thì về đến nhà. anh cởi mũ, trả chìa khóa cho cậu
"cảm ơn vì hôm nay cho anh đi ké nhá, bây giờ anh lên chạy deadline đây, bye sơn"
:bye anh, khi nào rảnh đi thư viện với em nữa nha
"oke, bữa sau lại đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com