25.
Một năm sau.
"Sơn, anh dẫn No đi siêu thị đây, em cần mua gì không?"
Thái Sơn đang nằm ườn lười biếng trong hang. Hôm qua em ấy phải về thành phố để họp cấp cao giữa hai Gia tộc, đến rạng sáng mới về đến đây.
Thái Sơn tôn trọng ý muốn của tôi, em ấy tình nguyện chạy xe bốn, năm giờ đồng hồ mỗi lần đi đi về về về chỉ để tôi có thể sống ở nơi mà tôi muốn.
"Không cần đâu, anh với No đi cẩn thận."
Thái Sơn phất tay tạm biệt, tôi dẫn No đi xuống núi.
Bắt xe ở dọc đường, họ đưa tôi và No đến siêu thị trung tâm.
Thời gian qua ở cùng Thái Sơn, chứng sợ con người của tôi đã giảm đi bớt, dù không nhiều nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể ra ngoài tiếp xúc với người khác mà không còn sợ sệt như xưa.
Đến nơi, tôi thanh toán tiền xe cho tài xế, dẫn No vào trong.
Đang chuyên tâm chọn lựa thì có liên tục có tiếng nổ lớn, làm náo động xung quanh. No sủa lớn, muốn kéo sợi dây xích ra khỏi tay tôi để chạy trốn.
Mọi người lũ lượt kéo nhau ra ngoài nắm bắt thông tin, có đoàn xe cảnh sát chạy qua thông báo:
"Mọi người bình tĩnh, vừa rồi chỉ là tiếng bom nổ để quy hoạch khu rừng phía trước. Không ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt của mọi người. Mong mọi người thông cảm."
Xung quanh xôn xao bàn tán, đều ra sức chửi bới.
"Làm rồi mới thông báo thì còn nghĩa lí gì nữa, muốn điếc cả tai luôn đây."
Một người đứng kế tôi hét lớn, lập tức nhận được sự ủng hộ của quần chúng xung quanh.
No vẫn còn trong tình trạng hoảng sợ, còn tôi đã khuỵu xuống từ khi nào. Khu rừng phía trước, lạy trời đừng phải là nơi mà tôi nghĩ đến.
Lấy hết sức lực, tôi đứng dậy chạy đến chỗ xe taxi đang đậu, van xin họ đưa tôi về.
"Cậu trai trẻ, chỗ đó bây giờ đang quy hoạch, ai biết chút nữa có nổ tiếp hay không. Tôi không muốn bỏ mạng ở đó đâu."
Tôi van xin nhiều lần nhưng tài xế vẫn từ chối, chẳng có ai nguyện ý đi vào chỗ chết.
Ai cũng khát khao được sống.
Dẫn No chạy về phía trước, tôi như kẻ điên chỉ biết cắm đầu mà chạy, No đuổi theo đằng sau.
Kéttt.
Tiếng xe phanh gấp, No bị người ta đụng trúng, văng vào vỉa hè. Máu tươi chảy đỏ một khu.
"Mày với con chó chết kia bị mù à? Sáng sớm đã chạy ra cản đường tao." Tên tài xế mở cửa xe, đi xuống chỉ vào đầu tôi miếng nhiếc.
Tôi lết từng bước đến nơi No đang nằm, ánh mắt No rã ra, miệng ư ử kêu. "Xin lỗi xin lỗi."
Tôi lầm bầm trong miệng, bế No vào lòng, máu nóng thấm đầy cả áo. Hai chân run rẩy đứng dậy, tôi gom hết sức lực đi về phía trước.
Chạy về tìm Thái Sơn, em ấy sẽ cứu được No.
Tôi ôm tia hy vọng, từng chút gom góp sức lực chạy về đến nơi.
Trước mắt tôi là khu rừng tan hoang, đất đá chồng lên nhau, cây cối đổ rạp hết cả. Đã hai tiếng trôi qua từ khi tiếng nổ vang lên, xung quanh là xe cảnh sát đang giăng đầy dây ngăn người khác ra vào.
"Làm ơn cho tôi vào đi, tôi xin anh đấy."
Mặc kệ tôi van xin như thế nào, vị cảnh sát đứng trước mặt vẫn không nhúc nhích.
Một sợi dây, ngăn cách tôi và Thái Sơn.
"Cho cậu ta vào đi."
Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi quay ra đằng sau tìm cứu viện. Hùng.
Chạy đến trước mặt hắn, tôi còn một tia hi vọng cuối cùng. MI5 ở đây, bọn họ sẽ cứu Thái Sơn , bọn họ cần em ấy giao bằng chứng.
"Đừng nhìn tao, bom nổ lần này do tổng cục chỉ huy, dưới cái mác quy hoạch rừng."
Hùng nhìn chằm chằm tôi và No, sau đấy lại nhìn về phía khu rừng đang bốc khói nghi ngút.
"Bên trên thay đổi mệnh lệnh, giết hắn chứ không còn là bắt sống như ngày trước nữa."
"Không cứu được đâu."
Chẳng biết câu nói đấy dành cho ai, tôi mất hết sức lực quỳ xuống đất, trong lòng
No cũng đã tắt thở từ lâu.
"Tại sao?"
Tôi nói nhỏ xíu, Hùng ngồi xổm trước mặt, nhìn tôi.
"Nhiệm vụ 0603 mày làm thất bại, không có nghĩa là nó sẽ chấm dứt."
"Tao chưa từng nói nhiệm vụ hoàn thành."
"Bọn tao cũng vì dân mà thôi, mày biết một năm qua thằng Thái Sơn đã ảnh hưởng đến tụi tao như thế nào không?"
"Nếu nó biết điều thì hôm nay nó không phải chôn thây ở dưới đống đất đá kia rồi."
"Cũng vì mày hại nó thôi."
"Muốn lén lút đặt bom để tụi mày không biết cũng tốn nhiều công sức lắm, nhưng may thay khu rừng này rộng, không cần tiếp cận trực tiếp vẫn lấy được mạng nó."
"Mày xem, có phải ông trời cũng chướng mắt nó không?"
Tôi đã nghĩ bản thân sẽ khóc thật to, nhưng khi chân chính đối mặt với sự thật, một hơi thở bình thường cũng đang làm khó tôi.
"Thưa đội trưởng, xung quanh khu vực không ghi nhận được sự sống. Xác nhận đã chết."
Một câu thông báo mang đầy tính thủ tục đánh thẳng vào tim. Không còn sự sống.
Đã chết.
"Nhiệm vụ 0603 hoàn thành." Hùng nói vào bộ đàm bên vai.
"Trần Phong Hào, từ giờ mày hoàn toàn tự do." Hùng vỗ vai tôi, đứng lên.
Tôi như bị đóng cọc quỳ ở đấy. Là tôi hại chết Thái Sơn và No.
Không khóc được, nước mắt không có cách nào tuôn ra.
Trong đầu toàn là mảng trắng.
--------
"Đừng đến gần nó, thằng điên đấy, cả người bốc mùi hôi thối."
Một người phụ nữ kéo tay đứa con trai của bà ấy khi tôi đi ngang qua.
Gọi ai là thằng điên vậy.
Cài nhành hoa lên tóc, tôi dạo bước đi tới khu rừng phía trước. À, không phải khu rừng nữa rồi.
Bây giờ chỉ còn là đống hoang tàn thôi.
Có một con chó đang ăn, thấy tôi đến lập tức gầm gừ. Nở nụ cười, vẫy tay chào nó.
"Có thấy No đâu không? Tao gọi mãi mà nó không trả lời."
"A đừng cắn."
Con chó cắn phập vào tay tôi, máu rướm ra hết cả. May thay nó không cắn sâu lắm, không bị què.
Bật cười haha, gửi lời chào tạm biệt đến con chó, tôi quay lưng bỏ đi. Bên đường có thằng nhóc nhỏ xíu, nhìn tôi chằm chằm.
"Xin chào, cậu có thấy chồng của tớ không? Em ấy cao lắm, đẹp trai nữa, em ấy đi xe to như thế này này."
"Thấy tớ xinh đẹp không, chồng tớ cài hoa cho tớ đó."
Nghiêng đầu khoe bông hoa cài trên tóc, tôi tự hào biết bao. Thằng nhóc xoè tay ra đưa tôi bịch kẹo xốp.
Tôi biết cái này.
Chồng tôi từng cho tôi ăn.
"Cảm ơn cảm ơn."
Tôi mừng rỡ cầm lấy, xé vỏ cho cả miếng lớn vào miệng. Vừa nhai được hai cái miệng tôi đã đau nhói, nhìn xuống miếng kẹo còn sót lại, toàn là kiến, chúng bu đông đen.
Thằng nhóc cười haha, miệng la lớn:
"Thằng điên bị lừa, thằng điên bị lừa."
Tôi nhả miếng kẹo ra đất, đám người này không giống chồng tôi gì hết. Chồng tôi cho tôi ăn ngon ngủ ngon, còn hết mực cưng chiều tôi nữa.
Tôi đi kiếm em ấy đây, không chơi với mấy người.
"Anh hát cho em nghe nha, bài này anh học được đó."
Tôi nói chuyện với chồng tôi, còn hát cho em ấy nghe.
"Mày lại làm ồn ào cái gì đó? Cút đi chỗ khác cho tao."
"Suốt ngày nói chuyện một mình, chồng với chả con."
Tôi bị người đàn ông hung dữ đánh đuổi đi chỗ khác, ôm cái trán sưng vù mếu máo đi tìm chồng.
Em ấy sẽ dỗ tôi.
Quay về ổ của mình, đó là một khu đất được đào sẵn, vừa khít người, bên trên có thêm đống đất nằm cạnh. Chỗ tôi nằm hôm nay đẹp quá, còn có cả hoa rơi xuống, chim chóc đang hót nữa kìa.
Để ăn mừng điều tuyệt vời này, tối nay tôi muốn làm điều khác một chút, vừa nằm xuống, tay tôi quơ quào hất đống đất bên trên ụp lên mặt.
Bật cười hai tiếng vì trò đùa của mình, tôi càng dùng sức lấy nhiều hơn nữa. Thật nhiều thật nhiều.
Cho đến khi bàn tay không cử động được nữa.
----
Thời sự ngày xx tháng xy năm yz:
Dưới đây là tin nóng của ngày:
Người dân xung quanh khu quy hoạch phát hiện một xác chết bị chôn sống, hiện tại các cơ quan đang điều tra. Danh tính của nạn nhân vẫn chưa được xác nhận, theo thông tin sơ bộ được biết nạn nhân có dấu hiệu về tâm thần.
Bảng tin hôm nay đến đây là hết, xin chúc quý khán giả một buổi tối vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc.
Xin cảm ơn.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com