Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Gặp gỡ bạn qua thư

Chương 5: Gặp gỡ bạn qua thư

Đền thờ Motonosumi- jinja nằm ở vùng đất rất hẻo lánh, xa xôi, vậy nên không có gì kì lạ nếu như lượng du khách vào thời gian cao điểm ở đây thấp hơn những vùng khác. Cũng chính bởi vì ít khách du lịch nên nơi đây rất "cổ kính", nhìn xem tấm màn màu trắng đó, miếng gạch nứt toang đó, còn có cả pho tượng phủ đầy rong rêu đó nữa là hiểu. Thân là một vị khách "ở nhờ" chỗ này, đãi ngộ của tôi có khác hơn chút đỉnh, ít nhất thì mỗi tháng vẫn có vài ba bộ đồ mới sạch sẽ, mặc dù kiểu dáng cổ hủ nhưng rất thoải mái, dù sao xuống dưới đó tôi cũng không thể mặc mãi quần áo của miko được.

Chủ yếu là đống máy ảnh S tặng tôi, việc xếp nó vào balo là rất khó khăn, nên tôi quyết định chỉ mang theo loại tốt nhất, đẹp nhất, bền nhất. Nói gọn lại là cái ba nhất.

Với hành trang gói gọn trong chiếc balo nhỏ xinh, tôi mang theo khá nhiều vật dụng cá nhân, nhưng quần áo thì lại ít đến đáng thương. Bước chân từng chút khỏi 121 cánh cổng cao vút được sơn đỏ uy nghiêm, tôi đột nhiên có cảm xúc khó tả, sống ở đây gần 15 năm, nói không buồn thì tuyệt đối là nói dối, tôi rất háo hức trở về, nhưng cũng ngậm ngùi về những kỉ niệm ở đây. Họ đã giáo dục và nuôi dưỡng tôi rất tốt, nhưng bước chân tôi không thể chỉ mãi loanh quanh ở mảnh đất này.

Tôi dọc theo con đường mòn dành cho xe du lịch ra đến bến tàu, dõi mắt lên bầu trời xám xịt một hồi, không thể kìm được tiếng thở dài buồn bã. Nhìn xem, khoảnh khắc chia tay đầy xúc động của tôi mà ông trời cũng không thể cử một tia nắng xuống chiếu rọi, tôi nhớ ánh mặt trời đến phát điên rồi nhưng trong suốt mười mấy năm qua, số lần được chiêm ngưỡng còn không nhiều bằng số tóc trên đầu của một ông già đứng tuổi.

Sóng biển ồ ập đập tới mang theo vài tia bọt nước trắng xóa, xối lên bờ cát âm u, hiện tại có vẻ là ban ngày, mà cũng có vẻ không phải. Tôi không có đồng hồ hay điện thoại, đến cả phương thức nguyên thủy nhất dùng để xác định thời gian là nhìn sắc trời cũng không thể. Thật là quá thảm.

Đứng yên để than vãn cũng chẳng mang lại lợi ích gì, tôi rụt rụt cổ, cúi người xuống xoa hai cẳng chân cứng đờ.

Cuối cùng cũng bắt gặp được ánh đèn pin nhỏ nhoi từ đằng xa, tôi hớt hải chạy đến, tay chân được cuộn kĩ trong quần áo vung lên loạn xạ. Trông tôi chẳng khác gì quả cầu tuyết biết đi, nhưng còn đỡ hơn là chết cóng.

Chuyến xe buýt hiếm hoi chạy vào mùa đông vội vàng thắng lại, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra thanh âm rỉ sắt chói tai, cánh cửa kẹt một tiếng mở ra, tôi ba chân bốn cẳng chạy lên, kéo khăn quàng cổ của mình xuống. Khuôn mặt này giống như một phương thức tiền tệ ở đây, bác tài xế già với cái miệng móm mém nhìn tôi hai cái, sau đó chầm chậm giơ tấm ảnh trong tay mình cho ngang với mặt tôi, gật gù:

"Đúng là cô bé ở đền thờ"

Tôi thông qua nghi thức nhận diện khuôn mặt chậm rãi ngồi xuống hàng ghế đầu tiên. Cảm nhận được cái lạnh đang vơi dần, híp mắt đút tay vào túi. Kể từ lúc còn bé xíu thì tôi đã quen thuộc với loạt thao tác kì lạ này, dường như miko ở đền đã nói gì đó với người dân nơi đây, chỉ cần tôi xuống núi mua chút đồ thì họ đều không lấy tiền, chỉ chăm chăm nhìn vào gương mặt tôi rồi phất phất tay.

Mới đầu còn cảm thấy xa lạ, bất quá chuyện này còn thuận tiện hơn rất nhiều so với tiền tệ các loại gì gì đó, tôi trước giờ luôn gặp khó khăn trong việc giữ tiền bạc, nhớ đến số lần mình đánh rơi cùng với bị gạt tiền trong kiếp trước, thật sự là một lời khó nói hết.

Cảnh tượng hai bên đường tối thui như tương lai của tôi, chạy dọc theo đường biển đến chỗ tàu chạy mất khoảng 2 tiếng đồng hồ, tôi có chút thời gian để suy nghĩ về sau này. Ừm, tôi cần phải đi học, thật sự rất cần phải đi học, còn phải kết bạn và hòa nhập vào cuộc sống ngoài kia nữa.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ, tôi càng ngày càng giống những ông lão bà lão nơi này, sống rất chậm, mỉm cười vô lo, đến đâu hay đến đó, an hưởng thú vui trước mắt một cách triệt để, tôi đang lo sợ rằng với bản tính này lên thành phố còn chưa đến 2 ngày đã không sống nổi, dù sao những nơi tấp nập như thế vẫn rất đáng sợ, nhiều dạng người tụ tập, khiến cô gái hai kiếp người sống chưa quá 40 năm như tôi phải sợ hãi.

Còn có cả nguyền hồn, nếu được, tôi không muốn phải dính líu đến nó chút nào, bình bình đạm đạm sống yên ổn cùng gia đình, những thứ phức tạp như chú thuật ấy thì vứt sang một bên. Ừ, có cả người bạn qua thư của tôi nữa, không hiểu vì sao tôi không quá trông đợi vào tên này, chỉ là loại linh cảm mơ hồ, nhưng tốt nhất khi gặp mặt cũng không nên thân cận quá mức.

Không biết lá thư tôi gửi đã đến tay anh ta chưa.

......

Tôi đã nằm mơ một giấc mơ rất kì lạ, chắc hẳn là về kiếp trước của mình, sau khi tôi mất.

Bố mẹ tôi ôm lấy di ảnh của tôi chực khóc, chị gái tôi lặng lẽ đứng một bên, bạn bè tôi với đủ loại sắc thái viếng thăm, thầy cô, còn có cả người mà tôi thầm thích từ hồi đi học. Tất cả như một thước phim quay chậm, mưa trắng xóa, ẩm ướt xối xuống mái tóc của bố mẹ tôi, hình như tôi trông thấy tóc họ bạc thêm vài cọng.

Tôi rất muốn nói rằng không cần buồn, dù sao tôi sống cũng đủ rồi, nếu đã biết trước kết cục thì tại sao phải khóc. Họ nói đã chuẩn bị tâm lí rất tốt, đến chỗ chôn cất và quan tài cũng đã mua sẵn, thậm chí trước lúc tôi trút hơi thở cuối cùng vẫn mỉm cười đưa tiễn, vậy tại sao lúc này lại khóc đến thương tâm phế liệt vậy?

Ánh nắng dường như cũng chán ghét tôi, tia ấm áp vụt tắt, sống mũi tôi cay cay, cặm cụi ôm lấy thân ảnh đơn bạc của gia đình.

Tất cả kết thúc

Tôi trở lại trong thế giới mới của mình.

Bác tài xế dừng xe ở nơi khỉ ho cò gáy nào đó, một chút cũng không ngượng ngùng bày tỏ sau khi đánh thức tôi:

"Xe hư giữa đường rồi, cháu chịu khó đi bộ một đoạn nhé?"

Nói rồi xách theo dụng cụ sửa xe của mình bước đi một mạch. Tôi chết lặng, mở đôi mắt cá chết của mình không tiếng động mắng.

Sao lại nỡ bỏ tôi ngay giữa đường tối mù mịt thế này, coi như tôi tốt tính bỏ qua thì những hành khánh còn lại thế nào hả?

Lau đi vệt nước ở khóe mắt, tâm tình cực kì tồi tệ quay xuống nhìn. Ồ, rất tốt, trong xe này hành khánh chỉ có mỗi tôi.

Cuộc sống này thật sự rất vất vả, tôi ôm theo balo và hành trang ít ỏi của mình xuống xe, mơ màng nhìn màn đêm bất tận.

Có vẻ ban nãy đoán sai rồi, hiện tại là ban đêm mới đúng.

Tôi vô định đi đi, thầm cầu nguyện cho trời mau sáng, lại mong cho mình không lỡ mất chuyến tàu vào đất liền.

Tuyết bắt đầu lẻ tẻ rơi, mang theo lạnh lẽo rơi xuống mái tóc tôi, dường như muốn hòa làm một với nó. Thân nhiệt lên cao hòa tan những bông hoa tuyết, đọng lại trên gò má vốn ửng đỏ một tầng hơi nước sương lạnh, giống như một đóa hoa mai nở rộ trong mùa đông.

Ra đây được gọi là tuyết đầu mùa.

Năm nay rơi có hơi muộn.

Giấc mơ kia không hẳn là ám ảnh nhưng vẫn để lại trong tôi nỗi buồn sâu sa, tôi dứt khoát không đi nữa, ngồi xổm xuống ven đường, để mặc cho nước mắt thi nhau rơi xuống.

Không biết cơ thể tôi làm bằng nước hay gì mà nước mắt rơi mãi chẳng thể dừng, tuyết cũng thế, rơi xuống bên cạnh người tôi thành một lớp mỏng. Tôi lấy tay ôm mặt, muốn hét thật to nhưng không biết hét gì, lỡ như tôi vô tình nguyền rủa ai đó thì lại khổ, vốn trên hòn đảo này chỉ có mấy ông bà lão an dưỡng thôi mà...

Đột nhiên có người gọi tên tôi:

"Miya"

Thanh âm này có nét trong trẻo không nói nên lời, rõ ràng chỉ là lời lẩm bẩm lại có thể xuyên qua không khí truyền thẳng vào màng nhĩ, một trận tê dại.

Ngẩng đầu theo bản năng, cảnh tượng vắng lặng không một bóng người, không có ai ở đây trừ tôi.

Thanh âm đó giống như biến mất giữa không trung, không lưu lại dấu vết nào. Lần đầu tôi hoài nghi chính mình lú lẫn , khóc đến ù tai.

Một giây sau khi thu lại tầm mắt, người tôi khựng lại, dưới chân là một đóa hoa uất kim hương màu đỏ.

Phản ứng đầu tiên là nghĩ từ bó hoa trên mình mình rơi xuống, nhưng tôi làm gì có mang theo hoa. Ở nơi thế này, một bó hoa đỏ rực rơi xuống...

Không nghĩ nhiều nữa, tôi vội vàng đứng lên, hướng về phía trước bước tiếp. Đám mây trên đỉnh đầu giận dữ gầm lên hai tiếng, ánh sáng xẹt ngang qua mang theo quang ảnh u lam.

"Miya"

Tôi lại nghe giọng nói đó, thật sự không hiểu vì sao có thể gọi tên một người bằng âm điệu du dương đầy ý cười như thế, mềm mại như tơ lụa thượng hạng.

Cảm giác không giống như điều con người có thể làm lắm.

Tôi chầm chậm ngẩng đầu lên, đồng tử xanh bạc hà phản chiếu thân hình cao cao của hắn.

Hắn đứng cách tôi một khoảng không xa, thậm chí đang từ từ bước đến gần, rõ ràng cả hai đều đang đứng dưới bóng đêm vô tận, chỉ được thắp sáng bằng ánh đèn đường nhỏ li ti nhưng lại có cảm giác sáng lấp lánh.

Trong tay hắn ta mang theo bó hoa uất kim hương đỏ khổng lồ, chính giữa kẹp một mảnh giấy màu trắng?

Đột nhiên tôi có cảm giác không xác định, cảnh tượng như giấc mơ thiếu nữ, không hề chân thật. Tôi nhìn diện mạo hắn, im lặng thật lâu.

Tôi biết mình cần phải tiến lên, vì đã có sẵn đáp án trong lòng.

"Miya, cậu khiến tôi rất kinh ngạc, cậu thoạt nhìn....rất hoàn mĩ"

Hắn ta nói, mái tóc trắng phiêu phiêu trong không khí, tuyết rơi trắng xóa lại dày đặc như thế cũng không đả động đến hắn một chút nào. Bức tranh tinh xảo vẽ người thiếu niên hiện rõ lên trước mắt, làn da trắng trẽo cùng một thân quần áo đen khiến hắn nổi bật hơn hẳn, đôi mắt chiếu thẳng vào tôi, một màu xanh biếc mát lành rót vào trong đại não, hệt như được đối mặt với bầu trời xanh trong, thứ tôi luôn ao ước từ khi đến thế giới này.

Tôi muốn bắt trọn lấy bầu trời ấy.

Giật mình, mới bất giác chạy về phía hắn. Lớp tuyết dưới chân không biết khi nào đã dày đặc, khó khăn lắm mới nhấc nổi chân ra khỏi đám đó, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện hắn vậy mà rất cao, với tâm lí muốn nhìn tới bầu trời của mình, tôi tròn xoe mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đó.

"Sao thế?"

Hắn hỏi tôi tự nhiên như một người bạn.

Đúng rồi, chúng tôi là bạn bè mà.

Tôi sửng sốt, lập tức móc từ trong áo ra một quyển sổ mới toanh, bút mực được tôi bật nắp, tỉ mỉ viết lên:

Là S sao?

Hắn nhướng mày, có chút ngả ngớn, đôi mắt kia lại càng xinh đẹp hơn:

"Đoán đúng rồi"

Bầu trời xanh ngát mà tôi luôn khao khát, lại gói gọn trong đôi mắt của hắn thế kia.

Cuối cùng tôi cũng rầu rĩ hỏi ra vấn đề này:

Tên cậu là gì?

Hắn giống như một đứa trẻ trong giờ học, giáo viên hỏi gì thì nghiêm túc đáp lời, trả lời tôi một cách rành mạch:

"Gojo Satoru"

Chúc mừng tôi đi, quay trúng sổ số thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com