"để đánh giá mà nói, cậu là đồ hạn hẹp tư duy"
Tôi mở cửa kính ở ngoài ban công ra, ánh trăng hắt vào trong phòng, khiến cả căn phòng dần lập loè vài tia mờ ảo
Gió đêm có chút lạnh, tôi lại lười mặc thêm áo, đành tiện quấn chặt chiếc chăn mỏng mà bước ra ngoài. Tay tôi cầm một phần bánh kem bơ rất ngon, cả thân bánh tràn ngập mùi thơm sữa bò, bên trên còn đính một quả dâu to chín mọng
Hứng hở đứng trên ban công, tôi ngửa đầu lên. Cả bầu trời đêm nay đầy sao, lá cây xào xạc cùng tiếng hót ngân vang nhẹ nhàng của chủng loài chim chóc nào đó tôi không rõ
Gió làm vài sợi tóc bạc vểnh cao. Tôi thản nhiên sắn một miếng bánh lên ăn, sự ngọt lịm hoà tan nơi đầu lưỡi
Thật ra tôi làm bánh cũng có thể nói là không ngon, tôi rất vụng về, mỗi lần làm liền không khỏi quá tay mà đổ rất nhiều đường, dẫn đến mỗi một miếng ăn đều trở nên phát nị
Tôi từng có hai người bạn thân, một nam một nữ, vì rất thích làm bánh, nên ngày nào tôi cũng nỗ lực làm rất nhiều cho bọn họ nếm thử. Đương nhiên, toàn bộ đều quá tay mà cho rất nhiều đường, tôi nhớ lại cảnh mỗi lần họ ăn bánh, cả hai khuôn mặt đều không hẹn mà cùng nhăn thành một dúm, trông rất buồn cười
Tôi sắn thêm miếng nữa bỏ vào miệng. Đã qua một tuần kể từ khi tôi đến ngôi trường này. Mọi người vốn rất thân thiện và hòa đồng, cũng rất hay giúp đỡ tôi trong lúc khó khăn, nhưng tôi không quá hiểu, tôi vẫn luôn có cảm giác thật xa lạ, như có một bức tường ngăn cách giữa tôi và họ
Đang định nâng lên một thêm một miếng bánh, bỗng dưng tôi trượt tay làm rơi cả đĩa xuống dưới
Tôi nghĩ rằng lần này liền xong đời, mất tong luôn miếng bánh kem thơm ngon và cái đĩa
Đang lúc đợi tiếng choang đổ vỡ, bất chợt tôi nghe thấy một giọng nói rất lớn, người nói có vẻ khó chịu
-"cái gì đây? Ai ở trên đó?"
Tôi ló mặt nhìn xuống, đập vào mắt tôi là mái tóc trắng bạc mềm mại dưới ánh trăng, cùng đôi mắt lam sáng quắc. Nhìn xuống dưới một chút, phát hiện miệng hắn đang ngậm một quả dâu to
-"cậu không sao chứ?" tôi có chút thấp thỏm, giọng nói thập phần lo lắng
Hắn thấy tôi, liền ồ một tiếng, miệng nhai nhai, biểu cảm còn rất bình tĩnh
Tựa như thấy tư thế phải ngước mắt lên nhìn tôi thật mỏi cổ, hắn liền bật cao nhảy lên ban công nhà tôi
Tôi không khỏi kiềm lòng mà nghĩ rằng liệu hắn có phải là siêu nhân trắng? Nhất thời ngơ ngẩn cả người
Hắn đứng trên tay vịn ban công, cúi gập người lại dùng tư thế trên cao nhìn xuống, vô cùng ngạo nghễ mà pha một chút hài hước
-"mày là thằng nào? Trình bày đàng hoàng thì nhà này còn tình người"
Tôi khó hiểu, thằng? Câu từ toàn dấu huyền? Tôi nhớ lại chương trình ti vi hôm qua mới xem, chẳng lẽ hắn muốn bắt chước lại cảnh đó
Chương trình đó rất thú vị, tôi không kịp nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng ham vui mà trả lời lại thoăn thoắt
-"hằng ngày bình thường thằng này làm bồi bàn nhà hàng nhà bà Hồng đầu đường gần trường, mình hiền lành nhà nghèo mà giàu tình người, vì giàu tình người mà thằng Hùng lừa tiền. Rồi buồn phiền về nhà làm trà đào gần bờ rào rồi vào trường tìm người dùng trà đào, rồi trà đào nhiều ruồi nhiều người tìm mình đòi tiền. Mình về nhà lừa ruồi vào lồng"
Tôi hào hứng nói hết câu rất thuận miệng, lại hớn hở chờ hắn đối thoại câu tiếp
Hắn thấy tôi nói một lèo không ngừng nghỉ, nhất thời không biết biểu tình ra sao, đành đưa tay lên gãi đầu nhếch miệng tiếp tục
-"rồi mày lừa ruồi vào lồng làm gì? Mày lèm bèm nhiều lời là nhà thằng này mời mày về phường"
Tối híp mắt lại, bỗng dưng cảm thấy rất vui
-"người này đầu bù xù nhìn vào là buồn cười liền mời người về nhà mình làm hề. Về nhà mình làm hề rồi dần thành người tuồng chèo, làm gì còn là người bình thườn-"
Tôi nói đến mùi ngon, không để ý đến người thiếu niên mặt mày ngày càng tối sầm. Cuối cùng, hắn đưa tay lên đánh vào đầu tôi một cái
Lực đạo hắn rất mạnh, tôi ngậm miệng lại, đầu óc cứ ong ong lên từng hồi
-"c-cậu làm gì?" tôi trừng mắt, ôm đầu lùi ra sau, miệng thật ngứa, rất muốn mắng hắn một trận
Hắn thấy bộ dáng cau có ủy khuất của tôi liền cảm thấy thỏa mãn, khuôn mặt tối sầm của hắn nay đã hiện lại nụ cười cà lơ phất phơ
-"lão tử bỗng dưng muốn đánh cậu, ý kiến thì cậu làm lại thử xem?"
Tôi trừng mắt nhìn hắn, sao tôi lại có thể đi đánh hắn được, càng ngày càng ủy khuất, tôi liền bĩu môi không biết làm ra sao
-"chẳng phải cậu đang muốn bắt chước chương trình ti vi hôm qua sao?"
-"cái gì? Chương trình nào?" hắn ngừng một lúc, lại à một cái rồi nói tiếp
-"ai nói với cậu là tớ muốn diễn tuồng với cậu" hắn nhếch lên nửa miệng, giơ tay lên chỉ trỏ vào mặt tôi
-"đêm không ngủ được nên đâm ra mất não à? Hội chứng ảo tưởng sao? Thật tội nghiệp" nói rồi, hắn dơ tay lên che miệng, khuôn mặt tràn ngập vẻ thương hại
Tôi trợn mắt to ra chút nữa, thầm nhủ tính cách cậu ta thật kém. Thật ra, tôi tự nhận xét mình là người có thù tất báo, cũng có đôi phần hiếu thắng, không quá thích chịu thua
-"còn chả phải là do cậu câu đầu tiên liền dùng toàn dấu huyền à? Cậu nói mà không biết suy nghĩ ư? Có từ nào của cậu là không liên quan đến chương trình đó sao? Nghĩ lại thử xem. Với cả..."
Tôi khoanh tay lại, hất cằm lên
-"nếu là để đánh giá mà nói, cậu thuộc dạng mặt đẹp nhưng hạn hẹp tư duy"
Hắn cũng bắt đầu quay ra trừng tôi, nghiến răng nghiến lợi
-"con ranh này, cậu nghĩ cậu là ai?" hắn âm sầm mặt mày
-"khổ công còn nghĩ cậu ngoan ngoan lắm cơ" hắn đứng xuống đất, tiến lên vài bước gần sát lại tôi
-"giỏi quá ha, cậu là người thứ hai dám mở miệng ra chửi tớ" hắn dơ tay lên, bắt đầu bẻ tay răng rắc
-"xem xem lão tử hôm nay có cho cậu nhập viện không?"
Tôi thấy hắn từng bước tiến sát lại, thân hình hắn cao cao, hơn hẳn tôi một cái đầu, nghĩ đến việc vừa nãy hắn đánh tôi một cái rất đau, không thủ hạ lưu tình, xương sống tôi bắt đầu rùng mình lên. Nãy là đánh đùa, mà còn rất đau, thế nếu giờ hắn đánh nghiêm túc, vậy chắc chắn việc tôi nhập viện là không sai
Có lẽ vừa nãy tôi hơi nặng lời, tôi cũng không phải thật sự cố ý, chỉ là nhất thời máu dồn lên não quá nhanh, cư nhiên lại làm thiếu niên như hắn tổn thưởng đến muốn đánh người, dù gì tầm tuổi này ai cũng vô cùng mẫn cảm và dễ tổn thường, tôi cũng không nên nói hắn là đồ hạn hẹp tư duy
Được rồi, tâm tôi cũng thật khổ sở
Vội vàng đưa tay lên che chắn, tay tôi cũng run run vì sợ
-"khoan đã, từ từ, thật ra tớ không cố ý, tớ là nhất thời trẻ trâu, cơn máu chó đến không kịp suy nghĩ, cậu định đánh tớ sao? Đừng đánh, cậu đánh tớ rất đau"
Hắn tiếp tục tiến lên, chân dài càng bước càng nhanh. Tôi lại chỉ biết lùi ra sau không ngừng, khóc không ra nước mắt, chỉ tại cái miệng hại cái thân, không biết kiếm chế
-"à đúng rồi, thật ra tớ thấy cậu nói rất đúng, tớ vô cùng tán đồng với cậu, tớ là đồ mất não tưởng bở" tôi lắp bắp, nhanh nhau nói
-"không chỉ vậy, tớ còn là cái đồ thần kinh có vấn đề, ngu si tứ chi phát triển. C-cậu đừng đánh tớ"
Đang nói hăng say, tôi không để ý thấy chiếc chăn trên người tôi dần tụt xuống, một góc còn quét trên mặt đất
Chân tôi bước liên hồi, cuối cùng là vấp phải góc chăn đó mà ngã sõng soài ra đất
Tôi suýt xoa một tiếng, xoa mông ngồi dậy, ngã đau đến mức mắt lại cay xót ươn ướt một mảnh
Không biết từ lúc nào hắn đã ngồi xổm xuống sát với tôi, tôi lúc này lại da gà da vịt nổi lên
Đôi mắt đằng sau lớp kính của hắn lúc này khiến tôi thấy hoảng hốt, ánh lên thần sắc phức tạp tôi không hiểu
Căn phòng không bật đèn, cả người hắn ẩn trong bóng tối, đôi mắt lúc này sáng quắc mà nóng rực kinh hồn, tôi bỗng liên tưởng đến hình ảnh con thú vồ mồi trên ti vi
Con thú vốn dĩ còn đang rất thập thò không tiếng động ép sát, đợi đến lúc con mồi mất cảnh giác, nó sẽ nhảy chồm đến tóm gọn
Hoàn cảnh của tôi và hắn hiện giờ, rất giống phân cảnh mà con thú đã ép sát được con mồi, khiến con mồi hết đường lui tẩu thoát và chuẩn bị tóm lấy. Mọi chuyện vô cùng đáng sợ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com