Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nanami Kento - Cửa hàng tiện lợi

Khi Nanami Kento còn đang là nhân viên văn phòng, và bạn làm thêm ở cửa hàng tiện lợi gần công ty anh ấy

જ⁀➴

"Hình như chú rất thích cơm nắm ở đây ạ!"

Nanami ngẩn người, nhìn cô bé nhân viên cười toe toét trước mặt. Anh có thích cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi này không nhỉ?

Không, tất nhiên là không. Loại thức ăn sản xuất công nghiệp, được bảo quản trong ngăn mát lâu đến mức khiến phần nhân còn chẳng kết dính được với nhau, hạt cơm thì cứng và khô khốc đã làm cho anh đau dạ dày mấy hồi. Lúc nhai thì cứ bã ra trong miệng vậy. Có cho miễn phí anh cũng không muốn ăn.

"À."

Nanami ngập ngừng, không biết phải trả lời thế nào cho hợp lí.

"Tôi không có thời gian để tự làm cơm hộp nên đành phải vậy thôi."

"Ra là vậy ạ. Ngày nào chú cũng ghé qua mua cơm nắm nên cháu cứ nghĩ là chú thích ăn ở đây lắm. Hôm qua cháu có thử mà thấy dở quá."

Bạn không nghĩ gì, lời nói tuôn ra thẳng như ruột ngựa. Dứt lời, bạn mới nhận ra mình đã bất lịch sự nên mới nhanh nhảu bồi thêm.

"Không phải là cháu nói chú ăn uống dễ dãi đâu! Ai cũng có sở thích khác nhau mà ạ. Có khi chú lại sành ăn hơn cháu ấy chứ."

Nanami thở dài, ậm ừ đồng ý.

"Cơm nắm ở đây đúng là hơi khó ăn. Nhưng tôi cũng không có cách nào khác, đây là chỗ gần công ty nhất rồi."

Có thật là không còn cách nào khác không?

Câu hỏi bật ra trong đầu Nanami. Hôm trước, một đồng nghiệp đã nhất quyết dẫn anh đến cửa hàng tiện lợi mới mở ở bên kia đường để anh không còn phải ăn cái loại cơm nắm dở ói kia nữa. Đặt đồ ăn trên điện thoại cũng luôn có nhiều lựa chọn dễ nuốt hơn. Thật ra, với mức lương hiện tại Nanami còn có thể ghé qua những nhà hàng cao cấp trên đường lớn để ăn trưa mỗi ngày. Thế thì tại sao anh lại luôn chọn mua cơm nắm ở đây?

Là vì cô bé nhân viên ở đây chăng, Nanami ngẫm nghĩ. Anh đã từ bỏ niềm tin vào chất lượng cơm nắm ở cửa hàng này rất lâu rồi, nhưng hễ đến giờ nghỉ trưa là lại đi bộ ra đây mua đồ ăn. Cô bé làm ca tầm này rất hay cười, đã thế còn có nụ cười rất duyên. Cô cũng hay tán chuyện linh tinh mỗi khi tính tiền hay tình cờ thấy anh khi đang sắp đồ lên giá. Thế là thành thói quen, Nanami cứ thấy cô đang trong ca làm là sẽ vào mua đồ. Khi nào không có cô thì lại là chuyện khác.

"Chú ơi, vẫn là 150 yên như thường nha."

Bạn cười hì hì, nhận tiền từ anh rồi nhanh tay nhập số lên máy thu ngân trước mặt. Trước khi Nanami bước ra khỏi cửa hàng, bạn gọi với theo.

"Chú, mai chú vẫn đến mua đồ chứ?"

Nanami đứng lại một lúc, cảm thấy câu hỏi này hơi đột ngột. Cứ như là cô bé cũng chờ đợi mình ấy nhỉ, anh nghĩ.

"Chắc là cũng vậy thôi." Anh đáp.

"Vâng, thế ngày mai chú nhớ đến nhé!" Bạn vẫy tay chào, nhìn theo đến khi anh khuất hẳn khỏi tầm nhìn.

Hôm sau, khi Nanami đến thì bạn đang lúi húi trong kho để đồ.

"Chú!"

Bạn phủi bụi trên đồng phục đi làm, chạy đến chào anh. Nanami hơi giật mình vì thường lệ bạn sẽ không tiến đến quá hào hứng như thế. Bạn vui vẻ chống nạnh, cười toe toét.

"Hôm nay chú đừng mua cơm nắm ở đây nữa nhé. Cháu đã chuẩn bị đồ ăn cho chú rồi."

"Chuẩn bị đồ ăn cho tôi?" Nanami hỏi lại.

"Vâng! Cháu đã nghĩ là, nếu cơm nắm ở đây dở đến thế, chi bằng chú thử đồ ăn cháu làm xem có ngon không."

Bạn lại cười hi hi, chạy vào trong phòng nghỉ nhân viên mang ra một hộp cơm có hình trang trí siêu nhân điện quang. Nanami nhận lấy, bàn tay cảm nhận sự ấm nóng từ bên trong chiếc hộp truyền ra. Anh hơi bối rối, trong lòng nhộn nhạo không thôi.

"Thế này có được không? Em cũng không nhất thiết phải..."

"Chú cứ ăn đi mà, cháu đã dậy sớm để tự nấu hết đấy." Bạn dúi hộp cơm vào tay anh, năn nỉ.

"Em không định ăn cùng tôi sao?"

"Không ạ, cháu phải 15 phút nữa mới tan ca cơ."

"Tôi có thể chờ em. Đang trong giờ nghỉ trưa nên tôi không vội."

"À thế cũng được ạ, bên trong còn có mấy bàn trống, cháu sẽ ra tìm chú khi nào cháu được nghỉ nhé!"

Xong xuôi giao ca, bạn thay quần áo thường ngày rồi đến ngồi cạnh anh. Nanami nhìn bạn một lúc rồi quay đi. Đây là lần đầu mình thấy cô bé không mặc đồng phục, anh nghĩ, nom dễ thương nhỉ.

Bạn cẩn thận mở hộp cơm, hơi nóng cùng mùi thơm toả ra khiến dạ dày bạn sôi ùng ục.

"Ôi may quá còn nóng, cứ tưởng là nguội hết rồi chứ. Cảm ơn siêu nhân điện quang nhé, nhờ anh mà bữa ăn của tôi mới được bảo vệ tuyệt vời như thế này." Bạn tự độc thoại rồi quay sang giải thích cho Nanami. "Tại vì đây là siêu nhân điện quang, nên hộp cơm mới giữ nhiệt được lâu đấy ạ. 'Điện quang', mà điện thì nóng ấy."

"Ra là vậy." Nanami không biết nói gì thêm.

"Chú cũng nên cảm ơn siêu nhân điện quang đi chứ ạ." Bạn nhắc nhở.

"...cảm ơn siêu nhân điện quang."

Bạn cười thoả mãn, bắt đầu ăn cùng Nanami. Thật may vì bạn đã chuẩn bị vừa đủ cho cả hai, nếu không thì lại phải mua thêm cơm nắm dở tệ ở đây mất. Hai người ăn trong im lặng, thoải mái xoa dịu dạ dày của mình mà không cảm thấy ngượng ngùng. Nanami tinh tế đặt đũa xuống để nhường bạn ăn phần nhiều hơn, nhỏ giọng.

"Em hẳn đã rất đói nhỉ."

"Vâng ạ, em làm từ sáng đến bây giờ, chưa kịp ăn miếng nào luôn."

Bạn che miệng trả lời, nhai đồ ăn nhanh như chớp. Bất chợt nhận ra mình đã lỡ xưng "em" theo Nanami hay gọi, bạn giật mình gỡ gạc.

"À, cháu làm từ sáng đến bây giờ chứ. Hì."

"Tôi thấy gọi 'em' cũng rất dễ nghe." Nanami đáp.

"Thật ạ? Chú không phiền sao? Hình như chú lớn tuổi hơn cháu nhiều ấy."

"Nói thật thì tôi đã luôn thích gọi là 'em' hơn. Xưng là 'cháu' có hơi..." Cảm thấy như một tên dê già, Nanami thầm nghĩ.

Bạn gật gật đầu, miệng vẫn đang nhai cơm. Nanami nhìn bạn thoăn thoắt cầm đũa, nhìn ánh nắng giữa trưa óng ánh trên lọn tóc đen, nhìn phần trán lấm tấm mồ hôi do nuốt vội, nhìn hai má phồng lên vì đồ ăn, nhìn hạt cơm dính trên khoé miệng bạn, lại một lần nữa thầm nghĩ thật dễ thương.

"Tôi mới 27 tuổi thôi, cũng không lớn hơn em quá nhiều đâu."

"Oa, nhìn chú già hơn một chút ấy ạ." Bạn không nghĩ gì lại nói thẳng tuột ra, "Nhưng ý em là già hơn một chút chứ vẫn rất đẹp trai. Không phải em chê chú đâu nhé."

"Cảm ơn em." Nanami cảm thấy hơi ngại ngùng khi được cô bé nhân viên khen, dù là kiểu nói vừa đấm vừa xoa nhưng vẫn khiến anh vui vẻ. Trái tim lại nhộn nhạo thêm một chút.

"Nhưng mà xưng anh em thì lại không hợp lắm nhỉ, chú vẫn lớn hơn em nhiều chút ấy. Hay mình cứ để là chú em vậy."

Bạn buông đũa, hoàn thành nhiệm vụ lấp đầy dạ dày. Nanami rất tự nhiên đưa giấy ăn cho bạn, gật đầu đồng ý.

"Vậy cũng được."

"Bây giờ chú lại phải về công ty rồi ạ?"

"Ừm."

"Mai chú lại đến nhé."

"Ừm."

"Mai em lại chuẩn bị đồ ăn cho cả chú nữa nhé."

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com