Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

quan tâm

sau khi về nhà, anh bế em lên phòng.

chị quản gia mở cửa, hốt hoảng khi thấy đầu gối em dính máu, váy rách, môi run run.

"bị xe tông à cô? trời ơi để tôi lấy nước muối..."

"để tôi." – anh ngắt lời, giọng bình tĩnh đến lạnh buốt.

anh đặt em ngồi lên ghế dài gần cửa sổ, nâng chân em lên đầu gối mình.

tay anh tháo đồng hồ, cuộn tay áo sơ mi lên, và bắt đầu lau vết thương bằng khăn ấm.

em cắn môi. môi đã nứt, đau rát.

nước muối rơi xuống da, rát.

em không kêu.

chỉ khẽ rùng mình.

jaehyun thấy.

nhưng anh không nói gì.

chỉ lau chậm hơn.

mười phút sau, anh quấn băng quanh vết thương. cẩn thận. đều tay.

không ai nói gì.

chỉ có tiếng băng keo dính được kéo ra, đều đều.

rồi một tiếng thở rất dài của anh.

"em biết cái gì khiến anh mệt nhất không?" – anh cất giọng, vẫn không nhìn em.

em im lặng.

"là việc em cứ nghĩ mình phải gồng lên, phải tự chịu mọi thứ... dù anh đang ở đây."

em cúi đầu. tim thắt lại.

"em không cần phải mạnh mẽ như thế." – anh nói tiếp, giọng vẫn đều nhưng dường có thứ gì đó vỡ oà ra trong từng nhịp thở.
"em chỉ mới mười tám tuổi, t/b à."

em cắn môi. mắt bắt đầu nhòe lại.

"anh tưởng..." – anh dừng lại. lần đầu giọng anh nghẹn
"anh tưởng mình đã cố đủ để em biết là... em không cần chịu đựng gì một mình nữa."

em không kìm được.

nước mắt rơi.

lăn qua má, rơi xuống tay anh đang giữ lấy đầu gối em.

"em không cố gồng. em chỉ... không nghĩ anh quan tâm nhiều đến vậy."

jaehyun ngẩng lên. ánh mắt thẳng, rất sâu, rất giận – nhưng là giận chính anh.

"thế thì lỗi là ở anh."

"không phải đâu..." – em nói, tay run run kéo áo khoác lại cho kín.
"chỉ là... em quen rồi. từ nhỏ tới lớn, em luôn biết cách tự xử lý mọi thứ."

em ngừng lại một chút.

cảm giác cổ họng như nghẹn thứ gì đó mềm mềm, đắng đắng.

rồi khẽ khàng nói thêm, giọng nhỏ hơn một nhịp:
"em không nghĩ mình sẽ được người khác che chở cho."

câu đó cất lên nhẹ như hơi thở.

nhưng khi chạm vào tai người đối diện...

lại như một mảnh sứ vỡ.

anh đứng dậy. đi về phía cửa.

nhưng trước khi mở, anh quay đầu lại, nhìn em rất lâu:
"em không phải sống để làm mọi thứ một mình đâu, biết không?"

em ngẩng lên.

"anh không phải là một phần của rắc rối. anh là người em được quyền dựa vào."

-

đêm đó, em ngủ thiếp đi trong tiếng mưa.

lúc mở mắt giữa đêm, phòng vẫn tối. nhưng có một ánh đèn vàng hắt từ cửa.

jaehyun đang ngồi trên ghế gần cửa sổ, áo thun trắng, tay đặt trên trán. ngủ gục.

trên bàn cạnh giường, là cốc nước ấm và một vài viên giảm đau.

còn có... tờ giấy ghi bằng bút mực xanh:
"chỉ cần em gọi, dù là ở đâu thì anh cũng sẽ đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com