Chap 11
- Em mà làm sai anh sẽ phạt em đấy_Anh cười gian xảo
Không hiểu tại sao câu nói này của TaeHyung làm tôi lại bắt đầu suy nghĩ về JungKook. Tại sao tôi lại suy nghĩ về hắn chứ? Tự nhủ là sẽ quên đi hắn cơ mà. Hàng loạt câu hỏi bắt đầu xuất hiện trong tâm trí của tôi
- Anh không trách em đâu nên đừng buồn, xấu lắm đó_TaeHyung vuốt nhẹ tóc tôi
Cùng là 1 lời nói nhưng 2 tính cánh 2 con người khác nhau hoàn toàn. Tôi cố gắng gạt hết những suy nghĩ về JungKook sang 1 bên mà trở lại cười giỡn vui vẻ với TaeHyung.
Sau khi tôi công cột tóc lên gọn gàng thì không hiểu sao anh cứ như người mất hồn mà cứ nhìn chằm chằm lấy tôi. Phải kêu đến mấy lần thậm chí là hét lên anh mới bừng tỉnh
- Tb ơi, Tb à_Khuôn mặt anh đầy vẻ đáng yêu
- ??
- Đút cho TaeHyungie vài miếng tokbokki đi, TaeHyungie muốn ăn_Anh lay chuyển tay tôi
Gì chứ? Anh đang nhõng nhẽo với tôi sao? Đáng yêu chết đi được.
Không ngờ bình thường anh hay tỏ ra ngầu lòi thì hôm nay anh lại nhõng nhẽo như trẻ con vậy. Nhưng tôi không muốn đút cho anh ấy nhanh như vậy, ít ra cũng phải có sự đền bù gì đó cho tôi chứ. Nhưng tôi lại bị khuôn mặt dễ thương và đôi mắt long lanh chớp chớp này dụ dỗ cho mềm lòng mất rồi. Thế là tôi đút cho anh ăn, anh há to mồm đớp miếng tokbokki mà tôi đút. Khuôn mặt anh đầy sự thoả mãn rồi như mèo con rút người lại vì sung sướng. Đầu anh gục xuống vai tôi vừa nhanh bánh vừa ngắm hoàng hôn. Tôi cứ để con mèo đáng yêu ấy tựa đầu trên vai mình mà rồi tiếp tục ăn cho dù tư thế có hơi sai sai
___________________________
Hôm sau đến trường tôi vẫn đóng vai học sinh chăm ngoan. Vẫn không nhìn hoặc hó hé 1 lời nào với JungKook, cứ như người lạ với hắn vậy. Tới tiết hắn dù cho có buồn ngủ tới đâu cũng phải cố tát mấy cái vào mặt cho tỉnh. Có vài lần tôi bắt gặp ánh mắt hắn nhìn tôi mà tôi cố né tránh ánh mắt ấy bằng cách viết bài.
Cứ vậy đã 3 ngày trôi qua rồi. Đúng như tôi nghĩ nếu cứ làm học sinh chăm ngoan thì JungKook chẳng có cớ gì mà bắt tôi cả. Làm tôi có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Chắc là do tưởng tượng thôi, chứ thoát khỏi hắn tôi nhẹ cả người.
Bây giờ cũng đã tan học rồi, hôm nay TaeHyung hứa sẽ chỉ cho tôi học nên tôi háo hức lắm. Nếu học được thì tôi không còn sợ mấy bài kiểm tra mà JungKook đột ngột cho nữa. Tôi thấy anh rồi, anh ngồi ở ghế đá dài dưới tán cây phượng lớn. Phong cảnh thật là đẹp nha, cứ như 1 bức tranh vậy.
- Tb à, lại đây nào_Anh vẫn tay với tôi
Tôi cứ cười mãi rồi chạy về phía anh. Tay tay vỗ vỗ vào khoảng trống ở ghế cạnh anh ý muốn tôi ngồi xuống đó. Tôi liền ngồi xuống mà lấy giấy bút ra, còn anh vẫn chăm chú nhìn vào sách để chuẩn bị bài học cho tôi.
Gió nhè nhẹ đưa tán cây kêu xào xạo. Tóc tôi cũng bay bồng bềnh theo gió, tóc anh cũng khẽ đung đưa. Tôi nhìn anh, từng nét mặt thật hoàn hảo. Khung cảnh của tôi và anh hiện tại thật là lãng mạn ái tình làm sao. Anh đã bắt gặp được ánh mắt của tôi nhìn anh nãy giờ làm tôi ngại ngùng mà đỏ mặt. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên lấy chiếc lá bị vướn lại trên tóc tôi
- Nãy giờ ngắm anh đủ rồi bây giờ bắt đầu vào học đi nào_Khoé miệng anh chợt khéo thành 1 nụ cười
Anh bắt đầu giở sách ra rồi giảng bài. Không hiểu sao mắt tôi lại không thể nào rời khỏi khuôn mặt hoàn mĩ của anh, nó cứ sức hút rất mạnh. Anh đang giản bài thì lại bắt quả tan tôi nhìn trộm anh
- Em lại không tập trung rồi_Anh thở dài
- Đâu có đâu_Tôi liền nhìn vào sách
- Giải bài này cho anh xem nào
TaeHyung chỉ vào bài mà tôi chẳng hiểu gì hết trơn, à mà trước giờ có học đâu mà đòi hiểu. Tôi vò đầu bức tóc 1 hồi vẫn không thể nào nghĩ ra được. Tôi ngước mắt lên nhìn anh, anh cũng đang chống cằm nhìn tôi. Tôi liền cười hì hì đánh trống lãng
- Em không làm được sao?_Anh nhíu mày lại
- Em..... Em_Tôi ấp úng
- Anh đã nói như thế nào?_Giọng anh lạnh băng
Chưa bao giờ anh lại lạnh lùng với tôi như vậy. Hay là anh hết yêu mình rồi? Tôi chỉ nhìn lén anh thôi mà. Tôi không thể nói nên lời còn mặt cứ cúi xuống để che đi khuôn mặt buồn hiu. Anh nhẹ nhàng vén tóc tôi qua vành tai để dễ dàng thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn. Rồi bỗng nhiên....
"Chụt"
Anh đã nhanh như chớp hôn vào má tôi 1 cái. Tôi hoá đá mất rồi, mắt mở to ra, mặt thì đỏ chói và nóng rang lên. Tim tôi nhảy liên tục, như thể muốn nhảy ra ngoài vậy. Anh muốn bật cười ra ngoài nhưng lại muốn giữ hình tượng ngầu nên anh cứ nén cười, lâu lâu anh chỉ cười mỉm
- Đây chỉ là hình phạt nhẹ thôi đấy nha_Anh ghét sát tai tôi mà thầm thì
- ....._Tôi không nói nên lời
- Học tiếp nào_Anh cười hớn hở
Anh lại kiếm cái bài khó rồi kêu tôi giải. Cơ bản tôi còn quên lên quên xuống mà anh lại kêu tôi làm bài nâng cao mới đau. Cái này có được gọi là cố tình không? Anh cứ cười cười là tôi biết anh cố tình rồi. Nếu phạt kiểu này thì tôi không muốn làm cả đời
Anh thấy tôi cứ nhìn nhìn vào bài mà tay cứ xoay bút là biết không làm được rồi. Khoé miệng anh lại kéo thành 1 nụ cười rồi nhổm người dậy tính hôn vào má tôi thêm 1 cái nữa. Nhưng vừa cùng lúc tôi xoay mặt về phía anh. Mặt tôi chỉ cách mặt anh vài cm. Tôi bất ngờ đến nỗi hoá đá 1 lần nữa nhưng không hiểu sao mắt tôi lại nhắm lại. Anh thấy vậy thì nhẹ nhàng từ từ tiến lại gần hơn
- Chết tiệt_Giọng nói của nữ phát ra đằng sau lưng chúng tôi
Tiếng nói ấy không lớn nhưng đủ lọt vào tai tôi và Taehyung. Anh khự lại, tôi cũng mở mắt ra. Cả 2 cùng lúc nhìn về đằng sau nhưng chẳng thấy ai cả nhưng hàng lá cây đung đưa, giống như thủ phạm vừa mới chạy đi.
- E hèm_Lại có giọng nói của người đàn ông phát ra đằng trước
Tôi và TaeHyung cùng lúc nhìn lên thì ra là thầy giám thị. Nhưng thầy cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi làm chúng tôi ngượng ngùng mà chỉnh lại tư thế hơi nhạy cảm này
- Cô cậu làm gì thì về nhà mà làm nhá, ở đây là trường học đấy_Giọng thầy có vẻ đang trêu chúng tôi
- Thầy hiểu lầm rồi_Tôi biện minh
- Vậy tụi em về, bye thầy_TaeHyung đứng dậy kéo tay tôi đứng lên theo
- À TaeHyung à, thầy nhờ chút. Mai đi công tác cho trường, em nhé_Thầy giám thị đưa cho anh 1 sấp giáo án
- Mai sao ạ?_Anh nhận sấp giáo án
- Ừ nhờ vào em đấy, TaeHyung. Tạm biệt tụi em nhá_Thầy vẫy vẫy tay
Trên đường về, chúng tôi vẫn tay trong tay. TaeHyung có chút buồn. Không biết vì bị hụt cú hôn đó hay tại mai phải đi công tác nữa. Nhưng có lẽ lúc nãy anh mất hứng lắm. Giọng nói của cô gái đó có phần quen quen chắc tôi cũng đoán được 1 phần là ai rồi
- Mai anh phải đi ạ?_Tôi hỏi
- Ừ, anh xin lỗi vì lúc nào cũng bận bịu công việc không có thời gian ở bên em
- Không sao đâu mà anh
- Nhưng hôm khác vẫn phải đền bù cho lúc nãy đó nha_Tay anh chỉ chỉ vào môi mà cười gian xảo
___________________________
Hôm nay là ngày thứ 5 tôi làm học sinh chăm ngoan rồi. Không hiểu sao tôi đã là học sinh chăm ngoan rồi mà tên JungKook kia vẫn hằng ngày đứng ngay cổng bảo vệ để canh tôi. Không đứng đó 1 ngày là chết hay sao? Không nghĩ ngợi gì nữa tôi vội đi lên lớp.
- Á à, nhìn xem hôm nay chúng ta gặp lại ai này?_Giọng nói phát ra từ sau lưng tôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com