Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#48. Chúng ta đơn giản chỉ là "Bạn"

Bệnh viện Busan

So-eun sau 1 tiếng ngồi tàu lửa thì cuối cùng cô cũng đã đến Busan. So-eun với vẻ mặt hớt hải và đầy bối rối cô chạy vào quầy thông tin hỏi y tá số phòng của dì Kim. Sau khi biết số phòng cô chạy một mạch đến gặp ba và xem tình hình của dì.

Đi qua các số phòng khác nhau cuối cùng cô dừng lại trước cửa phòng số 205. So-eun mở cửa đi vào, đập thẳng vào mắt cô là dì Kim đang nằm hôn mê trên giường còn ba cô thì ngồi bên cạnh vẻ mặt đầy mệt mỏi. Ông vừa thấy cô đã thở dài một tiếng rồi cất tiếng nói với sự uể oải:

" Con về rồi sao "

Cô đứng đó đơ mất vài giây ánh mắt dán chặt về phía dì Kim. Cô thẫn thờ từng bước chân nặng nề đi lại bên giường ngồi xuống cạnh ông Kim. Cô khẽ lên tiếng:

" dì Kim không sao chứ ba ? "

Ông Kin im lặng ánh mắt đượm buồn rồi thốt lên...

" vẫn chưa biết..... "

So-eun nhìn sang ba vẫn không hiểu ông vừa nói gì, " vẫn chưa biết " là sao chứ? Là tình trạng ổn hay là xấu. Nhìn vẻ mặt của ông Kim cô có chút lo lắng và run sợ, sợ rằng đây sẽ là lần cuối cô được ở cạnh dì Kim. Nỗi ám ảnh mất mẹ cô phải khó khăn lắm mới vượt qua được nếu bây giờ bắt cô phải đối mặt với sự ra đi của dì Kim nữa thì e rằng cô thật sự sẽ không chịu đựng được.

So-eun nhìn ông Kim ánh mắt cực kỳ hoang mang hỏi:

" Vẫn chưa biết là sao ba ? Bác sĩ không bói gì với ba hả "

Ông cúi mặt xuống đất không nói gì sau đó vài giây sau ông mới ngước mặt lên nhìn cô rồi nói:

" Bác sĩ bảo dì Kim hôn mê sâu có tỉnh dậy hay không thì chưa biết được ! Lúc nãy trên đường đi chợ có người bảo dì bị một chiếc xe đâm trúng. Sau khi đụng dì Kim thì bỏ trốn hiện vẫn đang điều tra và tìm hung thủ....." 

So-eun nghe xong cũng không thốt nên lời, lòng ngực cô đau như cắt cảm thấy không thể giúp gì được cho dì Kim. So-eun đưa tay vỗ nhẹ lưng ông Kim, khéo mắt cô rưng rưng như muốn khóc, cô thủ thỉ với ông:

" Nhất định sẽ bắt được tên hung thủ ba đừng buồn nữa dì Kim cũng sẽ tỉnh dậy thôi "

Cả không khí trong căn phòng đều bao trùm một sự u buồn đến đau lòng. Khung cảnh thật thương đau khi phải chứng khiến người thân nằm bất động trước mặt không biết sống hay chết.

Lúc này, tiếng cửa phòng vang lên. So-eun và ông Kim đều hướng mắt về phía cửa, từ sau cánh cửa một chàng trai xuất hiện vẻ mặt cũng cực kỳ lo lắng và đương nhiên không ai khác đó là Taehun. Anh nhẹ nhàng đi vào vẻ mặt rất lo lắng nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. So-eun thấy anh liền đứng dậy vừa có chút bất ngờ vừa có chút bối rối, cô không ngờ Taehun lại đến Busan nhanh như thế chỉ mới 1 tiếng trước cô còn đang nói chuyện qua điện thoại với anh vậy mà bây giờ anh đã có mặt ở đây.

Taehun tóc tai hơi bù xù, anh thở gấp vội vàng hỏi:

" dì Kim sao rồi ạ "

So-eun đứng bất động vài giây cuối nhìn ông Kim. Ông không nói gì thở dài một tiếng. So-eun thấy vậy liền đi lại nói nhỏ bên tai anh:

" Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi ba em hơi mệt nên cần nghỉ ngơi "- cô nhẹ nhàng nói

Taehun đứng đó nhìn cô còn So-eun lướt ngang qua anh đi ra ngoài. Cả hai xuống công viên của bệnh viện để nói chuyện tránh làm phiền đến người khác...

_________

Trên một con đường quốc lộ vắng vẻ, một chiếc xe màu đen đang lao nhanh trên đường, có một tên đàn ông ngồi trong xe một tay cầm vô lăng một tay nghe điện thoại. Đầu dây bên kia vang lên một hồi lâu rồi mới bắt máy...

" Sao rồi ! "

Đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ nghe có vẻ rất ma mị và có vẻ rất bí ẩn. Tên đàn ông gấp gáp trả lời:

" Đã xong rồi thưa cô chủ ! Mọi chuyện rất suôn sẻ bà già đó bị thương cũng khá nặng cũng may là tôi chạy kịp không thì bị tóm rồi "

" Tốt lắm ! Mày đem chiếc xe đó đi phân hủy đi rồi tự đi taxi về đừng để bị phát hiện, kẻ nào đáng nghi thì cứ thẳng tay giết " - giọng nói đầy nội lực của một người phụ nữ khá rõ bên kia đầu dây

" được tôi biết rồi thưa cô chủ "

Tên đàn ông kia chính là người đã đâm trúng dì Kim sau đó bỏ trốn. Trên mặt hắn ta có một vết sẹo khá lớn ngay má nhìn tổng thể thật sự rất đáng sợ. Người phụ nữ bên kia điện thoại chắc hẳn là người đã sai hắn ta làm việc độc ác này nhưng thân phận thật sự của người đàn bà có giọng nói ma mị độc ác kia là ai thì vẫn chưa rõ! Tên này lái xe đến một bãi sửa xe bỏ hoang, ở đó có mấy tên đàn em có vẻ là cùng băng đảng với tên này. Anh ta đưa chìa khóa xe cho một tên rồi cằn giọng nói:

" xử lý cho sạch sẽ "

Nói xong hắn ta liền quay đầu bỏ đi. Tên đàn em cầm chìa khóa kiểm tra xe một lần nữa rồi mới đem đi nghiền nát. Trong hộc xe có một tấm hình bị xé đi một nửa, trong hình là một cô gái mặt một chiếc đầm hồng pastel nở một nụ cười rất xinh có vẻ cô gái trong hình đang nói chuyện với ai đó nhưng nửa tấm hình còn lại đã bị xé mất nên không thể biết rõ người kia là ai.

Tên đàn em nhìn chằm chằm vào tấm hình cảm giác có chút quen thuộc như là hắn đã thấy cô gái này ở đâu rồi. Đang suy nghĩ thì có một tên nhìn có vẻ lớn tuổi hơn tên này, hắn ta la lớn:

" Hong Jae ! Mau dọn sạch đồ trong xe rồi đem đi nghiền nát nó đi "

Bị tiếng của đàn anh trong băng kêu, tên Hong Jae này mới giật mình sựt tỉnh rồi vội vàng bỏ tấm hình vào túi áo sau đó làm cho nhanh việc.
_______

Ở phía So-eun và Taehun, cả hai ngồi xuống ghế đá gần đó nói chuyện. Taehun nhìn cô rồi bối rối đôi chút sau đó mở lời:

" Ba em chắc hẳn là đang rất đau lòng...... " - anh nhìn cô

" Từ sau khi mẹ em mất ba em luôn tươi cười chưa bao giờ ông ấy như bây giờ. Dì Kim là người thân duy nhất còn lại của ba em nên vì thế nhìn dì Kim bây giờ ba em dù không nói ra nhưng chắc chắn đang rất đau khổ...."

Cô tâm sự thật lòng với Taehun vì cô biết Taehun là cậu bạn hàng xóm từ nhỏ đã ở sát nhà cô, anh còn biết rõ chuyện của gia đình cô như thế nào nên vì vậy chỉ có anh mới thật sự biết rõ mọi chuyện và có thể thấu hiểu tâm trạng của ông Kim lúc này. Taehun nắm tay cô cất tiếng nói:

" Ba em cũng không còn khỏe nữa! Hay là em nghỉ việc ở ở Seoul đi về Busan chăm sóc cho ba và dì Kim còn mọi thứ cứ để anh lo "

" Làm sao để anh lo được ! Anh còn có công việc em không muốn làm phiền anh đâu "

" Phiền gì chứ ! Từ nhỏ đến lớn chúng ta đều chơi rất thân gia đình anh có chuyện gì ba em cũng giúp. Lý nào bây giờ gia đình em gặp khó khăn anh lại đứng nhìn !? "

" Taehun à em biết anh muốn tốt cho em nhưng mà chuyện này đột ngột quá em cần thời gian để suy nghĩ ! Tạm thời em vẫn sẽ ở Busan khi nào dì Kim tỉnh lại, sức khỏe dì ổn hơn em sẽ quay lại Seoul anh không cần lo đâu "

" được, em muốn sao thì nghe theo em vậy ! Anh sẽ nhờ người chăm sóc kỹ cho dì Kim. Cần gì thì cứ nói với anh "

" Cảm ơn anh vì đã giúp em ! Sau này em sẽ trả ơn cho anh "

" Chỉ cần em hạnh phúc, nhìn thấy em luôn mỉm cười thì đó là em đã trả ơn cho anh rồi "

Taehun nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự yêu thương. Trái tim của anh bây giờ thực sự chỉ quan tâm một mình So-eun, mọi sự chú ý và để tâm của một ông chủ lớn như anh đều dành cho cô. Nhưng với So-eun, anh đối với cô chỉ mãi là một người bạn, mãi là thanh mai trúc mã chứ không hề có chút tình cảm nào với anh cả. Taehun càng ngọt ngào bao nhiêu thì So-eun lại càng lạnh lùng và né tránh bấy nhiêu.

Đâu phải ai khi yêu cũng sẽ được đáp lại tình cảm......

Tình cảm là thứ rất khó nói, nó phải xuất phát từ cả hai người. Nếu chuyện tình cảm luôn dễ dàng và suông sẽ thì thế giới này ai cũng đã hạnh phúc mà không có sự đau buồn....

__________________________________

END #48

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com