Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. nốt ruồi trên ngực


"Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi."

"Hả?" Cô có chút không hiểu.

Anh không trả lời...

Anh trực tiếp đưa cô về đến trước cửa, giúp cô lấy số sách ra khỏi cốp xe.

Cô đưa tay đón lấy, anh lại nói, "Em xách không được đâu, để đó cho tôi."

Cô vẫn đón lấy, để dưới đất, cười nhẹ nhàng bảo "Em tự cầm được rồi."

Tay của hai người đều cầm túi sách. ngón tay chạm vào nhau, ấm áp của cô, thanh lạnh của anh.

Cô đẩy tay anh ra, vểnh môi cười, "Cảm ơn thầy Jeon, em có thể tự làm được."

Nghĩ lại, ở bên ngoài sáu năm, tự thuê phòng tự dọn nhà, mấy thứ nặng trong nhà có cái gì là cô chưa từng chuyển chứ?

Anh đứng ở đó, thu tay về, vẫn không có ý lên xe, sau đó vẻ mặt có chút tự giễu "Thế nào? Không muốn cho tôi vào nhà?"

Cô kinh ngạc "Ah" một tiếng, "Không phải vậy... Anh cũng biết rồi đấy, người lớn tuổi vẫn luôn suy nghĩ nhiều, e là sẽ dễ dàng hiểu lầm"

Không khí bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.

Cô cười ha ha, lập tức chuyển sang ngữ điệu giống như đang đùa giỡn " Tốt nhất không nên để họ có chút hiểu lầm nào, lỡ như một ngày nào đó anh cùng cô gái nào đi mua sắm mà bị họ nhìn thấy lại mắng anh thành cặn bã thì oan cho anh lắm đấy."

Anh gật gật đầu "Cũng đúng."

"Thế nên, thầy Jeon, chỉ cần đưa em đến đây là được rồi, cảm ơn anh, ngủ ngon." Cô cười tít mắt với anh.

"Ngủ ngon." Anh nhìn cô.

"Ngày mai gặp lại." Cô vẫy vẫy tay.

"Ngày mai gặp."

Anh xoay người lên xe, Lee Yeon nhìn đèn xe sáng lên rồi cứ thế mất hút trong đêm tối, nhìn anh dần dần đi xa.

Tốt rồi, đống sách lịch sử trên mặt đất được chia thành sáu bó, cô xách một bó mang vào nhà trước.

Cửa vừa mở bà Lee đã chạy đến đón lấy "Con mua cái gì vậy?"

"Bố đâu mẹ? Con mua sách cho bố, quà sinh nhật ạ, vẫn còn ở bên ngoài, để con mang vào." Cô thả bó trong tay xuống, chạy ra ngoài.

Chờ cô đem bộ sách cuối cùng chuyển vào thì ông Lee cũng đã xuống lầu, trong tay còn cầm một con dao khắc.

Ông nhìn chằm chằm đống sách đã được gỡ ra, vừa thích thú vừa trách mắng, "Nha đầu! Con mua nhiều sách quý như thế làm gì chứ?"

Lee Yeon nhìn thấy con dao khắc trên tay ông, còn có bụi gỗ dính trên quần áo, "Bố, muộn như vậy rồi bố còn khắc cái gì nữa, con đã bảo bố phải nghỉ ngơi thật tốt mà, mẹ, sao mẹ cũng không quản bố con!"

"Bố con có chút sở thích mà cũng con cũng không cho nữa à?" bà Lee vừa thu gom sách vừa nói, "Ta nhìn rồi, việc này cũng không làm ông ấy mệt lắm, chỗ sách này bao nhiêu tiền?"

Bà Lee nghe thấy ông Lee nói đến từ "quý" nên vô cùng quan tâm giá cả của sách.

Lee Yeon biết bố mẹ xót tiền nên không nói rõ,"Không sao ạ, không đắt lắm, không phải bố luôn muốn mua sao? Con ở bên ngoài mấy năm nay không chăm sóc tốt được cho bố, một bộ sách này thì nhằm nhò gì ạ."

"Cái con bé này, không nên tiêu tiền bừa bãi, con là con gái, phải tiết kiệm chút tiền cho mình sau này!" Bà Lee bắt đầu quở trách cô.

Lee Yeon biết nếu như tiếp tục nói kiểu gì bà cũng sẽ nhắc đến chuyện tái hôn của cô, vội vàng chuyển chủ đề khác, "Khi nào Joonie về ạ?"

"Nó nói mai hoặc ngày kia, quay phim cũng bận, còn phải xin đoàn phim nghỉ." bà Lee nói.

"Đã bận thì về làm gì, chỉ là sinh nhật thôi mà, năm tháng trôi qua lại già thêm một tuổi, có gì đáng chúc mừng đâu." ông Lee không phải người câu nệ tiểu tiết, luôn suy nghĩ vì con cái.

"Tâm ý của con cái, ông cứ vui vẻ đón nhận đi."

Hai người tự nói qua nói lại, gạt Lee Yeon sang một bên.

Cô mỉm cười, cảm giác gia đình chính là như vậy, vì những chuyện lông gà vỏ tỏi mà nói dông nói dài, có lúc sẽ cảm thấy phiền phức, nhưng đi xa rồi lại thấy nhớ da diết, ở nhà vẫn luôn là tốt nhất!

Lúc cô chuẩn bị đi lên tầng để tắm rửa, lại nghe thấy ông Lee nói, "Bà thì biết cái gì, công việc này của Joonie là do Jungkook tìm cho, nếu như không làm tốt có phải làm mất mặt Jungkook không? Nếu như là người nhà thì còn không sao, bây giờ lại không phải, chúng ta còn mặt mũi nào gặp Jungkook nữa?"

Lee Yeon thở dài trong lòng, trước khi cô đưa một người con rể về nhà thì bất luận cô nói gì, cũng không thể ngăn cản bố mẹ nói ra hai chữ "Jungkook" này.

"Này, này Yeonie! Đợi đã!" Bà Lee gọi cô, đưa cho cô một tuýp thuốc mỡ, "Xoa lên mặt đi, con cũng là bác sĩ mà chẳng chú ý gì cả, một cô gái xinh đẹp mà bị hỏng mặt thì phải làm thế nào."

"Cảm ơn mẹ!" Cô ôm chầm lấy bà.

Cũng may bố mẹ không lên mạng, nếu như họ biết mấy chuyện trên mạng thì không biết sẽ thế nào. Haiz, chuyện trên mạng.. Yoo Chaeyeon nói chuyện kiện tụng cứ giao cho họ, nhưng mà không biết còn bao lâu mới mở phiên tòa, những chuyện xảy ra trước mắt không biết bệnh viện sẽ phải xử lý như thế nào.

Một đêm chằn chọc mà suy nghĩ về chuyện này, không biết do bữa cơm đó hay là do thực sự lo lắng vì chuyện nhà bà Go, mà nửa đêm vẫn không thể ngủ được.

Cô đứng dậy lấy túi xách, lục tìm điện thoại ra chơi game, nhưng lần sờ mãi mà vẫn không thấy đâu..

Thôi xong, cô hốt hoảng nhớ lại cả ngày rồi mình không dùng điện thoại, điện thoại có thể rơi ở đâu được chứ? Bệnh viện? Văn phòng luật? Phòng khách? Hay là hiệu sách?

Mất điện thoại không hề là chuyện đơn giản, bởi vì bên trong còn có rất nhiều tài liệu công việc của cô.

Cô lập tức chạy lại phía tủ đầu giường, lấy điện thoại bàn gọi vào số di động của mình, vẫn kết nối được, nhưng không biết có ai bắt máy không.

Ý nghĩ này vừa lướt qua đầu thì bên kia truyền đến một giọng nói trầm ấm, "Alo?"

Sao lại là giọng nói này chứ?

"À à, là em.... Lee Yeon...." cô có chút xấu hổ, suy cho cùng cũng đã muộn như vậy rồi, cũng không biết có phá hỏng giấc ngủ của anh không, "Điện thoại em bị rơi, không biết rơi ở đâu cho nên mới gọi thử, không ngờ là ở chỗ anh...."

"Rơi trên xe, tôi đang sạc pin cho em." Bên kia ngoài tiếng của anh còn truyền đến tiếng bàn phím trên máy tính.

"...." Lee Yeon ngơ ngẩn, giống như cắn vỡ một viên kẹo hoa quả có nhân, phần nhân bên trong chua chua trực tiếp chảy vào trong lòng.

Trước đây, điện thoại của cô thường xuyên quên sạc, cứ đến tối điện thoại sẽ hết sạch pin, lúc anh sạc điện thoại của anh cô mới nhớ ra, thế là cô cũng bảo anh tiện tay thì sạc luôn cho cô.

Thời gian là một đường thẳng tắp sẽ không bao giờ có thể quay lại, thời gian đã trôi đi, con người chỉ có thể dũng cảm hướng về phía trước không thể quay đầu, nhưng tại sao, vì một điều gì đó, lại có thể khiến cho lịch sử tái diễn, hồi ức tái hiện?

"Cần dùng điện thoại gấp không?"

Cô đang ngơ ngẩn bên này thì tiếng của anh lại một lần nữa truyền đến.

"Không không không, không cần đâu, em chỉ tìm thôi." Cô vội vàng nói.

"Căn bản muốn trả cho em, nhưng không ngờ em lại không cho tôi vào nhà..."

Lời nói này khiến cô có chút xấu hổ vội vàng giải thích, "Không phải không cho anh vào nhà, là... không phải em đã nói với anh rồi sao?"

"Ừm, tôi hiểu, cho nên mai tôi sẽ mang cho em." Anh nói.

"Vâng, vậy làm phiền anh rồi." Cô rất khách khí, càng ngày càng khách khí...

Kì thực lúc này có thể nói một câu chúc ngủ ngon sau đó ngắt cuộc gọi, nhưng cô bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề: Anh không xem cái gì bên trong điện thoại của cô chứ?

Quả thật cũng không có gì bí mật, mấy năm qua tích lũy được chút tài liệu công việc đối với anh mà nói cũng không có giá trị tham khảo gì, quan trọng là.. có một bộ ảnh tiêu chuẩn khá lớn.. trước kia có một cô em muốn đi chụp ảnh nghệ thuật, nhất định đòi kéo cô đi cùng, nói cái gì mà có hoạt động mới của studio, hai người có thể được giảm giá.

Cô không ở cạnh người nhà, lại nghĩ nhiều năm như vậy ngoài tấm ảnh chụp lúc kết hôn thì cũng không chụp thêm tấm ảnh nghệ thuật nào, nên cũng đi, ai biết cô em gái đó lại muốn chụp ảnh cổ trang kinh kịch, trong đó một tấm lộ da thịt nhiều nhất là thân trên gần như không mặc, chỉ che đi những chỗ quan trọng một cách nghệ thuật...

Cô đang rối loạn thì tiếng của anh lại truyền đến, "Đúng rồi, Yeon, mấy cái trong điện thoại của em..."

Anh nói còn chưa xong, trong lúc rối rắm cô lập tức kêu, "Á? Anh xem điện thoại của em? Làm sao anh biết mật khẩu chứ?"

"....." Rõ ràng anh bị ngữ khí kích động của cô làm cho chấn động, "Tôi thử ngày sinh của em."

"....." Phải! Mật khẩu điện thoại của cô là sinh nhật! Mật mã thẻ ngân hàng cũng là sinh nhật! Bây giờ anh cầm điện thoại của cô hoàn toàn có thể chuyển tiền trong ngân hàng của cô đi, tuy nhiên cô biết anh sẽ không làm vậy, nhưng loại cảm giác này, có chút không thoải mái "Thầy Jeon, thầy nên tôn trọng quyền riêng tư của em ạ!"

"Tôi không cố ý." Ở bên kia anh không hoang mang, cũng không vội vàng giải thích, "Vừa rồi Joonie gọi cho em, căn bản tôi cũng không định nghe, nhưng thằng bé gọi đến rất nhiều lần, tôi sợ nó lại có chuyện gì nên mới nghe, nó bảo tôi tìm mấy bức ảnh bố mẹ trong điện thoại của em gửi qua cho nó, nói rất vội, nó bảo đợi đến mai cũng không được, vậy nên.. tôi chỉ có thể mở album của em..."

"......" Album! Còn mở album sao! "Làm sao anh có thể xem album của em!"

Trong ngữ khí của anh có phần mơ hồ, "Album làm sao cơ? Cũng không có ảnh gì khiếm nhã...."

"......" Còn không có, rốt cuộc là anh chưa xem hay là cảm thấy không nghiêm trọng?

Lúc này anh lại như đột nhiên bừng tỉnh, "À, em đang nói mấy tấm ảnh cổ trang đó sao? Đó là em sao? Tôi hoàn toàn không nhận ra là em! Tôi đi xem lại."

"....." Lời nói này cũng không sai, căn bản ảnh nghệ thuật chụp xong đều không giống mình thường ngày, hơn nữa lại vẽ đầy mặt theo phong cách kinh kịch, nhưng mà sao lại phải xem lại chứ? "Này! Anh đừng có xem!" Chưa nhìn rõ là tốt rồi mà..

Kết quả là ở đầu bên kia tiếng của anh truyền đến, "Thực sự không hề giống em, em không nói tôi còn không nhận ra. Ừm.. nhận ra rồi, là em, không sai..."

"....." Lee Yeon cảm thấy mình muốn ném điện thoại.. Cô quá hiểu anh nhìn thấy cái gì mà xác định được là cô...

Trên ngực trái của cô có một nốt ruồi, hơn nữa giống như đã lớn lên trên ngực...

Nếu như đây là đặc điểm nhận dạng cô của anh thì cô phải xấu hổ và tức giận đến chết mất... Tuy rằng mỗi tấc trên người cô đối với anh mà nói không có gì bí mật, nhưng bây giờ cô là vợ cũ! Cũng rất xấu hổ!

Cô vô cớ cảm thấy nốt ruồi trên ngực trái nóng lên, cô dùng tay đè nén, sự khô hanh của mùa thu càng khiến người ta khó có thể chịu đựng được.

"Em chụp loại ảnh này ở đâu vậy?" Ở bên kia anh giống như người không hề có vấn đề gì, đột nhiên thảo luận mấy bức ảnh này cùng cô...

Hai chữ "loại này" rõ ràng biểu thị khuynh hướng tư tưởng của anh...

Cô được hỏi một đằng trả lời một nẻo, phun ra một câu, "Nhiếp ảnh gia là nữ."

Thực sự là nữ, nếu là nam có chết cô cũng không chụp!

Người ở đầu kia im lặng một lúc, rất nghiêm túc nói, "Vẫn là không nên lưu mấy tấm ảnh này trong điện thoại, em cầm về rồi sao lại một bản sau đó xóa đi, cũng may là rơi ở chỗ tôi."

"....." Rơi ở chỗ anh với rơi ở chỗ người khác có gì khác nhau sao? Người khác có thể mở được mật khẩu điện thoại của cô để xem ảnh sao? " Được rồi, em biết rồi."

Cô không muốn tiếp tục thảo luận chuyện bức ảnh với anh, đang định nói ngủ ngon thì anh lại nói, "Làm sao muộn thế này em còn chưa ngủ?"

"Nghĩ đến chuyện của bà Go nên không ngủ được." Cô quyết định chuyển chủ đề nói chuyện, "Còn anh? Anh thực sự không lo lắng chút nào sao?"

"Tôi vừa chuẩn bị xong một slide trình chiếu đề tài giao lưu, đúng rồi, ngày mai tổ đề tài mở họp, em tham gia đi, nội dung đề tài mấy ngày nay có nghiên cứu chút nào không?" Giọng nói anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Không, thực ra ngữ khí của anh luôn nghiêm túc, là cô một mình ở đây xấu hổ.

"Ừm ừm, tài liệu đã xem qua rồi, trong cuộc họp sẽ theo kịp, nhưng phát biểu thì đừng tìm em, nhớ nha, ngàn vạn lần đừng tìm em." Anh đưa cô vào tổ đề tài, một đám người nhất định sẽ trêu chọc, trong lĩnh vực ngoại khoa thần kinh thì cô là người mới, ngồi ở trong đó nhất định sẽ run, tốt nhất là cứ để cô im lặng không cần lên tiếng giống như không tồn tại đi.

"Ừm, tôi gửi cho em file trình chiếu, hai ngày nay ở nhà có thời gian thì em chỉnh sửa đề cương, cố gắng tỉ mỉ chút, có gì không hiểu thì hỏi tôi."

"Vâng." Loại công việc chỉnh sửa đề cương của trợ lý này cô vẫn rất sẵn sàng làm.

Cô chui vào trong chăn, dựa vào gối, như vậy càng dễ chịu hơn chút.

Sau đó, ở đầu bên kia anh lại đem nội dung trình chiếu khái quát qua một lần nữa, "Chủ yếu là nội dung của phương diện này, hai ngày nay em xem lại đi, làm quen một chút."

"Ừm, được, đống nội dung này em xem qua rồi, em sẽ xem lại lần nữa, có điều có mấy vấn đề em còn thắc mắc, về đường mở sọ, đợi chút em đi lấy ghi chép qua xem." Cô chui từ trong chăn ra, cầm tài liệu đã ghi nhớ rồi lại một lần nữa chui vào chăn lật xem, "Thầy Jeon, đường mở sọ của ca bệnh này em có cách nhìn không giống vậy."

"Em nói đi."

Lúc này tinh thần của cô vẫn rất phấn chấn, nhưng thực tế đã rất muộn rồi, bỗng nhiên nhớ đến có phải anh nên đi ngủ hay không, liền nói, "Thầy Jeon, thầy muốn đi ngủ không? Ngày mai em hỏi thầy cũng được ạ?"

"Không sao."

Tiếng của anh nghe vẫn rất rõ ràng, quả thực không giống buồn ngủ, "Nhưng mà có ảnh hưởng đến Yoggu không?"

"Thằng bé đi ngủ từ sớm rồi, ngủ ở phòng nó, tôi ngủ một mình."

Một mình..

Câu này nghe hơi kì..

"Vậy được ạ, em nói về ca bệnh này trước..." Để xua đi cảm giác kỳ lạ này cô lập tức vào chủ đề chính, "Anh đề cử ví dụ là ca bệnh số 12, thực ra nếu như ngay từ đầu dùng đường mổ vào trán hai bên* không phải sẽ càng tốt sao?"

*Một trong các đường mở sọ cơ bản.

"Phải, trước ca phẫu thuật này chúng tôi cũng đã suy xét đến phương án mở từ hai bên trán, nguyên tắc thiết kế đường mở em đã hiểu rồi, kết hợp với những nguyên tắc chúng tôi thường nói, cuối cùng ca này dùng đường mở cạnh điểm* vì tình huống của bản thân người bệnh phức tạp, để cho mở rộng đường lui, trong quá trình phẫu thuật chứng minh quyết định này là đúng, ngoài ra, cải tiến đường mở nhỏ thì miệng vết thương của bệnh nhân nhỏ...."

*So với cách mở thứ nhất thì cách này diện tích mở nhỏ hơn.

Anh giảng giải kỹ càng cho cô về cách chọn đường mở hộp sọ, ví dụ về những bệnh giống vậy nhưng dùng đường mở không giống, vấn đề này quá lớn, có giảng cả tháng cũng không xong, sau khi anh giảng giải một lúc thì dừng lại, "Phẫu thuật ngoại khoa thần kinh vô cùng tỉ mỉ phức tạp, em không thể bắt chước y nguyên hình thức, trong quá trình phẫu thuật cũng sẽ xuất hiện những loại vấn đề bất đồng, cùng một bệnh nhân nhưng mỗi bác sĩ khác nhau sẽ có những cách làm không giống nhau, nói như vậy đều là lý luận suông, mấu chốt là tự em làm thao tác, đi đến tổng kết kinh nghiệm, sau này chỉ cần ca phẫu thuật nào không quá khó tôi sẽ tìm nhiều cơ hội cho em mổ chính."

"Thật sao? Như vậy có được không?" Vui vẻ cũng sót lại lo lắng, suy cho cùng đối với một người đến bồi dưỡng mà nói, có thể có cơ hội phẫu thuật bình thường là rất khó.

"Thật, tôi đã tìm hiểu về tình hình của em sáu năm qua, thời gian em ở ngoại khoa thần kinh rất dài, với lại thời gian làm trợ lý cũng đủ dài, căn bản thì quy trình phẫu thuật em đã rất rõ ràng, cái thiếu chỉ là cơ hội thực hiện." Anh ngừng lại, "Yeon, dũng cảm lên, đừng sợ, tôi ở bên cạnh em."

Yeon, đừng sợ, tôi ở bên cạnh em.

Câu nói này vô cớ chọc vào một nơi nào đó trong trái tim cô, ê ẩm nhưng lại mềm mại, cô nắm chặt điện thoại, nói không ra lời.

Màn đêm sâu thăm thẳm, cả thế giới là một mảnh yên lặng, chỉ có âm thanh của anh tràn đầy trong tai cô, rõ ràng cách nhau cả màn đêm nhưng lại giống như ở ngay sát bên cạnh, ngay cả hô hấp của anh cô cũng nghe thấy vô cùng rõ ràng, chính là giống như... giống như nhiều năm trước anh ôm cô ngủ, hơi thở của anh cũng rót vào tai cô, ngay sau đó không hiểu sao cô rất muốn chết mà nghĩ đến một câu nói khác của anh: Tôi ngủ một mình..

Anh ngủ một mình... ngủ một mình...

"Yeon?"

Tiếng gọi cực kỳ êm tai, dường như phím đàn bị nhấn trong đêm đen, rõ ràng như thế, rõ ràng đến mức cô thậm chí cảm nhận được yết hầu của anh đang rung lên, kéo theo cả trái tim cô rung động.

"Hả?" Không thể che đậy được sự hoảng loạn, cũng may cô không đứng trước mặt anh.

"Ngủ rồi sao?"

"Ch... chưa ạ." Cô trượt cả người vào trong chăn, mặt có chút nóng.

"Tối nay nói đến đây thôi, em đi ngủ đi."

"A, được..."

"Ngủ ngon."

"Thầy ngủ ngon." Cô nhanh chóng ngắt điện thoại.

Lại một lần nữa chui vào trong chăn, loại tâm tình như nai con chạy loạn này giống như quay lại năm mười tám tuổi, nhưng rõ ràng cô không còn nhỏ nữa, mà đã là một người phụ nữ đã ly hôn.

Cô dùng sức cấu mình một cái, nhắc nhở: Lee Yeon! Mày phải nhớ thân phận của mình bây giờ, thầy Jeon! Chỉ là thầy Jeon mà thôi, tóm lại không thể giẫm lên vết xe đổ.

Sau đó lấy chăn chùm qua đầu.

Phải, người ta nói, Lee Yeon, dũng cảm lên, đừng sợ, tôi ở bên em, là nói lúc làm phẫu thuật đừng sợ, dũng cảm làm phẫu thuật, anh ở bên cạnh cô thì sẽ không xảy ra sai sót, nếu như xảy ra vấn đề cũng có anh đến tiếp nhận, Lee Yeon, mày đang nghĩ cái gì thế?!

Cuối cùng cũng dần ổn định được tinh thần, cô cảm thấy mình nên đi ngủ rồi, nhưng mà tại sao lại càng ngủ không được!?

Cô không biết mình lật qua lật lại bao lâu, chằn chọc mãi cuối cùng cũng ngủ được, nhưng mà cô lại nằm mơ, mà lại còn mơ thấy anh, sáu năm cô rời đi chưa từng mơ thấy anh.

Mơ thấy anh đã đành, lại còn mơ thấy giường ngủ nhà anh, cô cũng đã từng nằm trên chiếc giường đó.

Mơ thấy giường còn có thể mơ thấy chuyện tốt gì?

Còn là mơ thấy anh đang "thân" cái nốt ruồi đó của cô..

Trong mơ mà lại chân thực như vậy, có thể nảy sinh cảm giác.

Buổi sáng, cô vừa soi gương vừa đánh răng, chỗ nốt ruồi trên ngực trái lại nóng lên.

Cô có chút oán giận bản thân mình, như vậy thì hôm nay làm sao có thể đối diện với anh được chứ.

Cô mở vòi nước, dùng nước lạnh hất lên mặt, hoặc là phải hất vào cái nốt ruồi kia mới được.

Một lúc sau, cô mang một mái tóc ướt rượt đi ra, còn có cả quầng thâm mắt.

"Này, Yeonie, mới sáng sớm đã gội đầu." Bà Lee nhìn cô kỳ quái nói.

"Vâng, tối qua chưa gội..." Cô bình tĩnh nói.

Lúc rửa mặt cô đã âm thầm tìm cớ cho giấc mơ hôm qua của mình, con người có dục vọng, thực ra là bình thường, cô cũng không còn là cô gái tuổi teen ngây thơ thuần khiết nữa, mà đã là một người phụ nữ đã ly hôn, có nhu cầu thì sẽ mơ thấy, ai bảo cô chỉ có một người đàn ông thôi chứ? Mơ thấy anh cũng không có gì kỳ lạ.

Vì hôm qua khó ngủ, nên hôm nay cô bị dậy muộn, xem ra lại không kịp ăn sáng, cô thay giày vội vàng chạy ra ngoài, bà Lee kiên quyết nhét cho cô một hộp cháo và một hộp bánh hấp.

Khu biệt thự cách ga tàu điện ngầm khá xa, mỗi ngày cô đều dậy rất sớm đi bộ qua đó, coi như đang tập thể dục, nhưng mà tình huống như hôm nay còn đi bộ qua thì nhất định sẽ đến muộn, cô định gọi xe trước, vừa nghĩ lấy điện thoại đặt xe thì nhớ ra điện thoại đang ở chỗ anh.

Chỉ có thể vừa đi vừa đợi xe vậy, nhưng mà lúc này muốn gọi xe đến cũng không dễ.

Đúng lúc đang ngó đông ngó tây thì một chiếc xe quen thuộc lái vào trong tầm mắt.

Cô sung sướng vẫy tay, chạy lên trước.

"Em đang muốn đặt xe thì anh lại xuất hiện!" Gặp phải loại chuyện này, gặp một lần hai lần thì còn có chút ngại, gặp nhiều lần rồi ngược lại thành quen, cũng tự nhiên hơn.

"Ừm, tôi tiện đường đi qua, nghĩ đến nếu như đám con bà Go vẫn đang đứng phục kích ở cổng bệnh viện, một mình em đi sẽ không an toàn, cho nên tiện đường đến đón em, còn đang lo không biết em có đi từ sớm không." Anh vừa nói vừa lấy điện thoại đưa cho cô, "Trả em."

"Cảm ơn." Cô thắt dây an toàn, "May quá gặp được anh, nếu không hôm nay sẽ đến muộn mất, em dậy muộn."

Anh nhìn cô một cái, "Thật sao? Là do hôm qua nói chuyện muộn quá hả?"

"Không phải!" Chuyện đầu tiên cô làm là mở điện thoại xem, nói chuyện có chút không tập trung, "Là do không ngủ được..."

"Mất ngủ? Nguyên nhân là gì?" Có lẽ là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ, vừa nghe thấy triệu chứng là lập tức đi tìm nguyên nhân.

"Còn không phải là anh..." Cô đang không tập trung nên suýt thì định nói thật về giấc mơ đêm qua, cũng may là cô kịp thời tỉnh táo lại, mặt lập tức đỏ lên, "Còn.... còn không phải là do anh tối qua nói đến mấy ca bệnh đó, sau đó em cũng bị suy nghĩ rất lâu.."

Cô thu điện thoại lại, âm thầm mắng mình một câu: Lee Yeon, tỉnh táo lại đi..

"Thật sao? Vậy sau này buổi tối không nói chuyện công việc nữa." Biểu cảm của anh lại nghiêm túc thừa nhận, dường như đang thực sự khai thác nguyên nhân mất ngủ của bệnh nhân.

"...." Cô nhìn anh một cái, trong lòng đang tự độc thoại, sau này nửa đêm nửa hôm ai còn nói chuyện với anh nữa...

Trong bụng nói xong lại cảm thấy thái độ này không được, người ta thực sự có lòng giúp mày nâng cao nghiệp vụ, mày còn ở đây già mồm cái gì chứ?

Âm thầm lắc đầu, cầm bữa sáng ra, hỏi anh, "Không phiền nếu em ăn bữa sáng trên xe anh chứ?"

"Đương nhiên không phiền, ăn đi." Anh nói.

Cô bê bát cháo lên vừa muốn uống lại nghĩ đến cái gì đó, "Anh đã ăn chưa?" Ăn một mình không được hay cho lắm.

"Chưa."

"......" Anh cũng thực sự không khách khí..

"Vậy... anh ăn cái này đi..." Cô đưa hộp bánh hấp cho anh, chỉ có một bình cháo cũng không thể để anh một miếng tôi một miếng đúng chứ?

"Ừm." Anh rất biết nghe lời, nên là như vậy.

Lúc đèn đỏ anh tranh thủ ăn mấy miếng bánh, còn chưa ăn được bao nhiêu đèn xanh đã sáng.

Nhìn thấy anh phải lái xe, cô lập tức lấy cho anh giấy lau tay, anh cũng tiện tay nhận.

Lúc cô làm việc này cũng không có suy nghĩ gì, đơn giản chỉ là tiện tay, dường như giống lúc anh làm phẫu thuật có yêu cầu dụng cụ gì thì y tá phụ trách dụng cụ sẽ phối hợp ăn ý đưa cho anh.

Thực ra, sống cùng nhau lâu ít nhiều cũng sẽ có chút ăn ý, giống như trước kia mặc dù anh không yêu cô nhưng nếu như cô ngồi ăn bánh kem trên xe, anh cũng sẽ dùng khăn giấy lau bánh dính trên khóe miệng cho cô.

Là bệnh nghề nghiệp sao? Tâm tư của bác sĩ đều tỉ mỉ, dùng lời của người xưa mà nói thì chính là mắt có thể nhìn thấu mọi chuyện.

Cô sợ anh ăn chưa no, nên chỉ uống cháo, phần bánh còn lại đều giữ lại cho anh, lại nghe anh nói, "Tôi không ăn nữa, em ăn hết đi."

"Ăn ít như vậy thôi á?" Cô ngạc nhiên, anh mới ăn có mấy cái? Nhớ tới trước kia anh ăn sáng ở nhà, bánh hấp mẹ làm anh có thể ăn tới hai hộp.

Anh được hỏi một đằng trả lời một nẻo, chỉ nói, "Là mẹ tự làm sao?"

"Ừm! Anh cảm nhận được sao?" Cô cười hỏi, miệng của anh cũng giống như não anh vậy, rất giỏi ghi nhớ, "Vậy anh có muốn ăn thêm chút nữa không?"

Anh lắc đầu, "Không cần, em ăn đi, bánh mẹ làm da rất mỏng, mùi vị của nhân cũng rất đặc biệt." Dường như anh đang hồi tưởng lại mùi vị, lại bổ sung thêm, "Rất lâu rồi không ăn."

Những cái khác còn được nhưng mỗi lần Lee Yeon nghe thấy anh gọi mẹ thuận miệng như vậy đều có chút ngứa ngáy trong lòng, cô đắn đo suy nghĩ vẫn quyết định nên nói rõ ràng, "Thầy Jeon, kỳ thực anh có cảm thấy nên thay đổi cách xưng hô với mẹ em một chút sẽ tốt hơn không?"

Anh im lặng một lát, "Phải đổi thành cái gì?"

"....." Đây không phải là biết rõ còn cố tình hỏi sao? "Em cảm thấy không nên gọi mẹ nữa...."

Mỗi ngày anh và cô gặp nhau thực sự cô đều phải rất cẩn thận, vì muốn duy trì một khoảng cách nhất định, vừa không thể quá xa, vừa không thể quá gần, quá xa cách sẽ thấy kì quặc, giống như cô vẫn còn vướng bận chuyện quá khứ, quá gần thì sợ gây nên hiểu lầm, đương nhiên cũng là sợ mình mê muội một lần nữa, bây giờ trải qua chuyện của bà Go, cô cảm thấy khoảng cách này càng tốt, vừa đúng là quan hệ giữa giáo viên với học sinh và giữa bạn bè mà cô muốn, tùy ý mà không đi quá xa, qua lại bình thường, lúc thì cười nói, không có gì tốt hơn, duy nhất là cách xưng hô này, cô nghe có chút không hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com