Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19. không vẽ trái tim


Bà Lee vui mừng, "Đến đây đến đây." bà vội vội vàng vàng tức chạy tới mở cửa.

Ai tới vậy? Cô có một dự cảm mãnh liệt...

Ngay sau đó chạy ra cùng bà, chỉ thấy cửa vừa mở, người nào đó quả nhiên đứng đó.

Cô nhìn Lee Joon với bố một cái, thằng nhóc cười khúc khích, "Đừng nhìn em, không phải em báo đâu."

Bà Lee chỉ lo đón anh vào trong, còn phân phó, "Joonie, rót nước."

"Vâng ạ!" Lee Joon lại rất hưng phấn mà lớn tiếng nói.

Duy chỉ có cô, vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm người ngoài cửa, cắn môi không nói gì.

Ngược lại anh không vội đi vào, trước tiên chào một tiếng "mẹ", sau đó lại nhìn hướng ông Lee nói, "Bố, bố tới xem chút, thứ này còn có thể hoàn thành không?"

"Cái gì vậy?" Mặc dù ông Lee biểu hiện sự yêu thích đối với anh không rõ ràng như bà Lee, nhưng cũng có thể nhìn ra ông rất vui vẻ, đứng dậy đi về phía cửa.

Lee Yeon nhất thời hiếu kỳ, cũng đi cùng, chỉ nhìn thấy ngoài sân trước đặt ngay ngắn một loại cây khô.

Những lúc rảnh rỗi, ông Lee rất thích hí hoáy mấy thứ đồ chơi này, chạm chạm khắc khắc, khắc ra một cái mâm trà làm đồ trang trí, mài cả vòng đeo tay gì gì đó, có lúc còn mang đi bán, nhưng cô không hiểu lĩnh vực này, cũng không biết phân biệt gỗ tốt gỗ xấu, xưa nay ông toàn tự chơi tự tìm gỗ, nhưng thứ anh mang tới, còn là cả một cái cây, chắc hẳn không hề rẻ.

Quả nhiên, nghe thấy tiếng ông Lee kêu lớn, "Ai ya, Jungkook! Con lấy đâu ra cả một cây nhai bách tốt như vậy?"

"Bạn con lấy, bố nhìn xem có được không? Có lừa con không?" Anh đứng nghiêm chỉnh một bên hỏi.

Ông Lee xem xét tỉ mỉ, giơ ngón tay cái ra, "Nếu như không vượt quá số này thì không hề lừa con."

"Vậy còn được, chỉ cần là hàng tốt là được, con sợ người ta lừa con vì là người ngoài ngành, bố sinh nhật vui vẻ ạ!" Trong mắt anh hiện lên sự sung sướng, có lẽ cũng đã nhận ra ông rất yêu thích cây nhai bách này.

Từ cuộc đối thoại này, Lee Yeon liền nghe ra được anh phải mất rất nhiều thời gian mới lấy được cái cây này, tuyệt đối không phải bạn nào đó lấy, nếu không làm sao anh phải nói sợ người khác lừa người ngoài ngành là anh? Bạn bè của anh cô đều biết rõ, đối xử với anh đều rất thật lòng.

Thứ đồ quý giá như vậy, mặc dù là tặng cho bố, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy áp lực, nặng nề.

Ông Lee trông coi cây nhai bách không rời, đủ thấy mức độ yêu thích, chỉ là ông luôn nói, "Jungkook, con có lòng rồi, nhưng mà vẫn là quá tốn kém! Đồ quý như vậy, bố làm sao nhận được?"

"Bố, đồ vật dù có quý, nó cũng chỉ là đồ vật, chính là dùng để giải trí, không cái gì là không nhận được cả ạ, bố còn là người thạo nghề, ở trong tay bố nó sẽ biến thành tác phẩm nghệ thuật, cũng sẽ không bị đắp bụi, bố chơi vui vẻ, Yeonie cũng mừng, vậy là đáng giá rồi." Anh khuyên nhủ, cuối cùng nhắc tới tên cô.

Từ khi anh đến, anh luôn là trung tâm của cả nhà, không ai chú ý đến sự tồn tại của cô, ánh mắt anh từ đầu đến cuối cũng không hề lướt qua cô, thật giống như đang chứng tỏ anh tới vì khúc gỗ này, không phải tới vì cô, nhưng bây giờ, ngay sau khi anh nhắc đến cô thì rốt cuộc cũng có người chú ý đến cô rồi, cũng chả có gì để mừng rỡ.

Người một nhà tụ họp mừng sinh nhật, chồng cũ tới, lẽ nào không phải chuyện rất lúng túng sao?

Cô xoay người đi vào trong bếp, múc canh trong nồi ra, chuẩn bị sắp xếp ăn cơm, không để ý đến anh.

Bà Lee ở ngoài cửa cười nói quan tâm, "Jungkook, cả bố nó nữa, vào ăn cơm đã, rồi lại nghiên cứu cây sau!"

"Đúng đúng đúng!" Ông Lee vội nói, "Jungkook, vào ăn cơm trước đã."

Vốn là không biết anh sẽ tới, cho nên Lee Yeon chỉ chuẩn bị bốn bộ bát đũa, lúc họ đi vào, trên bàn chỉ bày bốn bộ.

Cô nhất thời cũng quên mất chuyện này, đợi khi cô bưng canh ra anh đã ngồi xuống rồi, bốn bộ bát đũa đã chia xong xuôi, chính cô lúc này mới không có phần...

Có điều mọi người đều phát hiện ra vấn đề này, trái lại anh phản ứng nhanh nhất, lập tức lấy của mình cho cô.

Cô còn chưa nhận, ông bà Lee liền vội nói, "Không cần đưa con bé, để nó tự lấy."

Anh đặt bát trước mặt cô, đứng dậy, "Bố mẹ, con đi lấy."

Lúc này Lee Joon cũng cười, "Aiyo, đều là người nhà cả, đẩy tới đẩy lui khách sáo làm gì! Anh rể tự đi lấy đi, cũng không phải là không tìm được."

"Phải đó, con tự đi, em ngồi đi." Anh nói xong liền đứng dậy đi vào bếp.

Bà Lee làm động tác gõ lên đầu Lee Joon, "Nói bậy nói bạ! Jungkook là khách!"

Trong nháy mắt, anh đã cầm bát quay lại, ngồi xuống bên cạnh cô, dù sao bàn năm người nhưng lại có sáu chỗ, hai chỗ trống duy nhất thì lại chỉ có ở bên cạnh cô, không phải bên phải thì là bên trái...

Lee Joon cầm một chai rượu ra, "Bố, anh rể, hôm nay là ngày sinh nhật, uống chút rượu cho vui ạ."

Nếu như nói cô thật vất vả mới tiếp nhận được việc anh liên tục gọi bố mẹ cô là bố mẹ, thì việc Lee Joon gọi anh là anh rể ngay trước mặt cô quả thực cô còn khó chấp nhận hơn. Nhưng cũng không thể quát tháo cãi vã om sòm trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể làm ra chuyện gì không vui, đành phải trừng mắt lườm Lee Joon.

Thằng nhóc cười hì hì, "Chị trừng em làm gì? Không cho uống hả? Anh rể anh có uống không?"

"......." Lee Yeon cạn lời, cô trừng nó không phải để quản Jeon Jungkook uống hay không uống rượu, cô trầm mặt, "Lee Joon! Em yên tĩnh chút đi! Bố không thể uống rượu!"

Lee Joon rất không thú vị, "Ôi giời, trong nhà có bác sĩ cũng phiền ghê, cái này không thể cái kia cũng không thể, cuộc sống không có chút thú vị nào!"

"Joonie, chị em nói đúng, nếu không thì uống rượu vang đi." Anh ra mặt giảng hòa.

Lee Joon bẹt môi, "Có lúc nào anh nói chị em sai không?"

Lee Yeon biết, nếu hôm nay anh đã tới, thì không thể thiếu một cảnh như vậy, cô trái lườm phải nguýt với Lee Joon cũng đều vô dụng, quyết định mặt dày cúi đầu ăn cơm, lười để ý.

Bà Lee lại tán thành đề nghị này, "Bố con không thể uống được rượu, Jungkook cũng không phải là người uống được, nhưng chút rượu vang nhẹ cubgx vẫn có thể, giúp tăng không khí là được."

"Được ạ!" Lee Joon đổi rượu vang tới, rót cho ông bà Lee trước, tiếp đó là Jeon Jungkook, lúc rót rượu còn cười, "Anh rể, hình như tửu lượng của anh không tốt lắm, có một lần anh còn uống đến say anh nhớ không? Hôm nay uống rượu vang sẽ không say đấy chứ?"

"Sẽ không, không sao đâu." Anh nhận rượu Lee Joon rót cho.

Lúc thằng nhóc đang định rót rượu cho cô, anh liền mở miệng ngăn cản, "Joonie, chị em không thể uống, lát nữa chị em còn có nhiệm vụ!"

"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?" Lee Joon cảm thấy rất hứng thú.

"Không cần em quản! Tóm lại là công việc!" Cô lại trừng mắt nhìn cậu lần nữa.

Thời gian kế tiếp, cả chủ cả khách đều rất vui vẻ, ngoại trừ cô...

Ba người đàn ông vừa chuyện trò vui vẻ vừa mời cạn ly, vô cùng vui, bà Lee thì chỉ lo gắp thức ăn cho anh, cô hoàn toàn biến thành xó xỉnh bị coi nhẹ.

Cô cũng không ngại bị coi nhẹ, vừa hay cô cũng không muốn bị chú ý, chỉ là biểu hiện yêu thích của mẹ cô quá rõ ràng. Trong bát anh đã chất một đống thức ăn rồi đó? Cô trơ mắt nhìn mẹ không ngừng chất tiếp, thật hết nố nổi.

Ánh mắt của cô lại bị anh phát hiện, anh bỏ chiếc ly xuống, trong mắt lộ lên một tầng ánh sáng lấp lánh, "Em muốn ăn không?"

Cô liếc anh một cái, nhất thời rời mắt đi chỗ khác, "Không ăn."

Trong lòng lại đang ai oán, đàn ông tốt nhất là không nên uống rượu, đặc biệt là anh, bởi mỗi lần uống xong tất cả màu sắc của rượu toàn bộ đều hòa tan trong ánh mắt anh, ánh sáng róc rách, còn vương một chút mê man, chỉ liếc mắt một cái liền say đến nỗi tâm hoảng ý loạn.

Anh lại cầm đũa lên, đem đồ ăn trong bát anh chia cho cô một nửa, giọng nói dường như cũng bị rượu làm dịu đi, "Ăn đi, cả tối nay em đều nhìn chằm chằm vào bát của tôi, của mình cũng không ăn."

Mặt cô như bị thiêu đốt, với giọng điệu này, nếu như anh không uống rượu, cô nhất định sẽ cho rằng đó là sự cưng chiều trong truyền thuyết.

Trong lòng cô than thầm, giọng anh trước giờ đều dịu dàng dễ nghe như vậy, uống rượu vào tự nhiên lại càng trở nên mê hoặc hơn.

"Con ăn no rồi." Cô bỏ bát đũa xuống, "Mọi người ăn tiếp đi, con đi ôn bài vở đây."

"Ôn bài vở? Ôn bài gì?" Bà Lee không hiểu.

Anh ngồi một bên giải thích hộ cô, "Mẹ, ngày mai con đưa Yeonie đi Jeju giao lưu học thuật, cô ấy còn có bài chưa hoàn thành."

"Ra là thế!" Bà Lee cười híp mắt, "Vậy đi mau đi mau! Jungkook là chuyên gia số một rồi, con đi cùng đừng làm thằng bé mất mặt."

Lee Yeon không khỏi xấu hổ, lần này mẹ lại lo chuyện bao đồng quá rồi.

"Người này ấy ạ, chỉ sợ là chắc chắn sẽ mất mặt rồi!" Cô ung dung để lại một câu, sau đó lên lầu.

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng làm sao cô có thể cho phép mình mất mặt, vừa quay về phòng liền mở file trình chiếu, bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị tài liệu đề tài, quyết không cho phép mình thất bại.

Sau khi xem qua một lát, ước chừng dưới nhà đã ăn xong, cô liền đứng dậy xuống dưới giúp mẹ thu dọn, sau một bữa ăn lớn, việc thu dọn luôn không hề dễ dàng, hôm nay làm bữa cơm này, cô đoán là mẹ cũng đã mệt rồi.

Nhưng lúc cô đi xuống dưới tầng, phát hiện đã thu dọn xong rồi, hơn nữa còn là anh dọn dẹp giúp mẹ....

Bà Lee đang cầm giấy lau tay cho anh.

À, không, còn có Lee Joon cũng phụ giúp, lại toàn là hai người họ làm, sau khi ăn xong, toàn bộ quá trình dọn dẹp bà Lee đều không phải động tay.

Giúp đỡ làm việc nhà không phải việc lần đầu tiên anh làm, nhưng hôm nay anh không làm với vai trò con rể, cô cũng quên mất thói quen của anh.

"Jungkook à, chỉ có con mới bảo được thằng nhóc Joonie này làm việc thôi." Mặc dù bà Lee đang than thở, nhưng lại có ý vui mừng, trong ánh mắt bà, toàn là sự hài lòng của bố mẹ vợ nhìn con rể.

Khó trách tiểu thiếu gia trong nhà bình thường mười ngón tay không chạm nước lại có thể phụ rửa bát, quả là công lao của anh.

Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, anh giống như một vị phụ huynh, chỉ huy Lee Joon làm việc nhà như thế nào, người chủ này của thằng nhóc, thực sự vẫn chỉ có anh mới có thể làm.

Bất kể như thế nào, Lee Yeon vẫn có chút cảm động, chung quy lại những việc anh làm vẫn là chữ tốt, có điều, chỉ có thể gọi là cảm động...

"Jungkook, hôm nay con uống rượu, không thể lái xe, ngủ lại đây luôn đi." Bà Lee nói.

Nghe xong những lời này của mẹ, những cái gọi là cảm động ưu tư vùi lấp trong lòng Lee Yeon nhất thời bị ném đi hết, làm sao cô lại quên điều này được cơ chứ, nếu không cô đã không cho phép bọn họ uống rượu, giữ chồng cũ ngủ lại nhà? Đây gọi là cái chuyện gì?

"Mẹ!" Cô xông tới, "Ngày mai còn phải đi Jeju nữa, hành lý anh ấy cũng chưa thu dọn, tài liệu cũng chưa chuẩn bị xong, làm sao có thể ở lại được?" Cô thà đưa anh về còn hơn.

Anh ngước mắt nhìn cô, rượu vang vẫn ngấm vào trong đôi mắt, "Đi xem tọa đàm của em chuẩn bị như thế nào trước đã."

"...." A, đây mới là chính sự.

Cô không nói không rằng, quay người đi lên lầu.

"Nha đầu này, tính khí thật là...." Bà Lee lẩm bẩm mắng con gái mình.

Trái lại anh vẫn lãnh đạm nhìn theo bóng lưng cô rồi quay sang hỏi ý kiến bà Lee, "Mẹ, vậy con...."

"Con lên đi! Lên đi!" Bà thấy vậy liền thoải mái phất tay.

Lee Yeon ngồi trên ghế, cửa vẫn để mở, anh từng bước từng bước đi vào, mỗi bước đến gần, trái tim cô lại căng ra thêm một chút, mặt cũng đỏ thêm một phần.

Đây là phòng cô, không giống với phòng khách, phòng ngủ luôn có sự riêng tư, với lại trước kia khi họ chưa ly hôn, mỗi lần về đây đều sẽ ở trong phòng này, ngủ cũng là ngủ trên chiếc giường này, đột nhiên đến gần như vậy, cô cảm thấy không thoải mái chút nào.

Anh tự cầm ghế đến, ngồi xuống bên cạnh cô, "Nào, tôi xem xem."

Mặc dù lúc anh nói chuyện vẫn có hơi rượu nhàn nhạt bay tới, nhưng giọng điệu của anh lại hết sức chấn định và nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi cô tự cho rằng trái tim mình đột nhiên đập thình thịch hỗn loạn mà xấu hổ, rõ ràng người ta mang thái độ nghiêm túc thảo luận học vấn tới mà cô lại tự nghĩ nhiều.

Cứ như vậy cô cảm thấy có phải mình hẹp hòi quá không, nhưng nghĩ lại, suy cho cùng anh vẫn là chồng cũ, ra vào nhà họ như vậy vẫn có chút kỳ lạ.

Nội tâm cô đang xoắn xuýt, anh thấy cô không nói gì, lại cho rằng cô vẫn đang tức giận, "Mấy năm không gặp, quả nhiên cáu kỉnh là sở trường."

".." Lời nói này quả thật không sai, chí ít từ trước đến giờ nửa điểm cũng không nhịn được mà giận dỗi anh, hận không thể nắm anh trong lòng bàn tay, chỉ là bị lời nói của anh chọc, nên những thứ đang xoắn xuýt kia liền ít đi, lại tranh cãi với anh, "Mấy năm không gặp, ngược lại đã học được cách gạt người rồi."

"Tôi gạt người lúc nào?" Anh nhìn cô.

"Rõ ràng anh sẽ đến nhà em, còn làm bộ người về trước người về sau với em là ý gì?" Cô nghĩ đến đoạn đối thoại ở bệnh viện, cảm thấy mình có chút ngu ngốc.

"Không phải tôi làm bộ không về cùng em, mà chẳng phải tôi còn phải đi lấy cây nhai bách kia sao?" Anh kiên nhẫn giải thích với cô.

"Vậy lúc ở bệnh viện sao anh không nói với em luôn với em là sẽ đến nhà em đi?" Ngoài lúc cô đi nhà vệ sinh, làm gì có lúc nào cô không ở cùng một chỗ với anh đâu.

Anh nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Tôi cho rằng em biết, năm nào sinh nhật hai người tôi cũng tới."

"...." Cô không còn lời nào để nói, có một chỗ nào đó trong lòng nhẹ nhàng ngâm ngẩm đau, vì sự mâu thuẫn này mà bủn rủn, cô ném con chuột qua cho anh, "Bắt đầu thôi!"

Coi như là người tốt, trong lòng thầm oán một câu, phần nhắc nhở trong điện thoại của anh nên được xoá đi rồi mới đúng!

Anh cầm con chuột, lại nói, "Yeon, người khác đều nói, con rể chính là một nửa con, giờ tôi không còn là con rể của bố mẹ em nữa, nhưng họ đối xử với tôi vẫn tốt như lúc đầu, cứ coi tôi như một nửa con trai của họ đi, em đừng nghĩ nhiều."

"Em không nghĩ nhiều...." Cô đang ra lệnh cho mình phải đem tâm tư nóng hổi mềm nhũn làm lạnh trở lại, cứng rắn lên.

"Ừm." Anh bắt đầu chỉnh sửa tài liệu lần nữa, so với bản của cô lúc trước tỉ mỉ hơn rất nhiều, sau khi chuẩn bị xong, anh để cho cô thử thuyết trình.

Hai tiếng tọa đàm, cô cảm thấy khó hơn rất nhiều so với bảo vệ luận văn, dù sao bảo vệ luận văn cũng có thời gian chuẩn bị lâu, hơn nữa còn là thứ cô tự viết, cũng may cô có chút kinh nghiệm lâm sàng, phân tích mấy ca bệnh kia cũng coi như là thuận lợi, chỉ là phần lý luận của anh cô đọc có chút gượng gạo.

Cô là người nghiêm khắc với bản thân, sẽ không cho phép mình có sơ xuất, mà anh lại là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, trên vấn đề học thuật hay chuyên môn, bất luận đối với bản thân hay với người khác anh đều nghiêm khắc đến mức đáng sợ, cho nên có thể thấy cô không có cách nào ung dung vượt qua được.

Đến cuối cùng, cô có chút không gặng gượng nổi, dù gì cũng liên tục mấy ngày liền ba bốn giờ mới đi ngủ, cô vừa cấu đùi mình dưới gầm bàn, vừa ngáp ngắn ngáp dài.

"Em xem tiếp đi, tôi đi lấy cho em ly trà." Anh nói xong liền đứng dậy rời đi.

Cô nhìn thời gian góc dưới bên phải máy tính, lại là ba giờ rồi.

Ngáp một cái nữa, tự nhủ, nằm bò một chút trước đã, đợi anh đi rót trà về rồi tiếp tục, cuối cùng chính là đêm dài vô tận....

***

Lúc cô giật mình tỉnh dậy là lúc cô bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh mà lại không phải là anh, mơ mơ màng màng tắt đồng hồ báo thức đi mà vẫn chưa nhận thức được mình đang ở chỗ nào, lại gục xuống bàn ngủ tiếp, đợi anh đi rót trà về sẽ gọi cô dậy, nhưng không có ai gọi...

Sau đó...

Hình như bây giờ cô đang ngủ trên giường...

Làm sao cô qua đây được?

Đây là một vấn đề...

Thức dậy, trên bàn sách, máy tính đã tắt, đương nhiên không phải cô tắt rồi.

Dưới bàn phím kẹp một tờ giấy, bên trên là kiểu chữ rồng bay phượng múa mà cô vô cùng quen thuộc: Yeon, tôi về đây, sáng mai tôi đến đón em, Jungkook.

Anh vẫn đi về.

Anh là một người tự biết giới hạn, cô biết.

Anh tới chúc thọ, còn có quà, anh không ở lại là có chừng mực. Cho nên những thứ nên làm và không nên làm, anh đều phân biệt rõ ràng, cô thật sự đã suy nghĩ nhiều.

Jungkook.

Ngón tay cô lướt qua dãy chữ này.

Điện thoại kêu, cô nghe máy, bên kia truyền đến tiếng của anh, "Yeon? Dậy rồi?"

"Ừm."

"Giờ tôi từ nhà đi, em chuẩn bị một chút, đến lúc đó tôi không vào nhà nữa, em đi ra, chúng ta đi luôn."

"Được."

"Ừm, vậy lát nữa gặp."

"Lát nữa gặp, thầy Jeon." Cúp điện thoại, ngón cái của cô vẫn đang đè trên dòng chữ Jungkook.

Jungkook? Thầy Jeon.

***

Vì chỉ đi một buổi tối, nên không có gì để mang, cô nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ hành lý, đặc biệt quan trọng là phải mang đủ tài liệu.

Khi cô ra khỏi nhà, xe anh cũng đã đến rồi, cô lên xe, có chút thấp thỏm, tối qua không cẩn thận ngủ quên, không biết hôm nay có quên hết nội dung thuyết trình không nữa, vốn vẫn chưa thuần thục hoàn toàn.

Cô có chút lo lắng nhìn anh, "Thầy Jeon, thầy nói tối qua em có được tạm coi là qua không? Bây giờ em cảm thấy mình quên hết toàn bộ rồi."

Căn bản anh không đáp lại vấn đề của cô, mà còn hỏi ngược lại cô, "Em biết vì sao tôi đưa em tới Jeju không?"

"...." Cái này còn cần phải hỏi sao? Vì vậy cô rất thành khẩn nói cảm ơn, "Em biết thầy muốn cho em xuất phát điểm cao hơn, nhiều cơ hội hơn, cảm ơn thầy."

Thế mà, không ngờ rằng, anh lại mang một biểu cảm vô cùng ung dung hớn hở, "Không phải em nói em muốn ăn cà ri cua, cháo bào ngư, mỳ kiều mạch ở Jeju sao?"

Cô trợn to hai mắt, "Anh mang em đi ăn uống vui đùa sao?"

"Ừm." Anh gật gật đầu, "Nếu như thuyết trình tốt thì thưởng cho em đi ăn, còn có thể thêm một phần tôm hùm nhỏ siêu cay!"

Cô không nhịn được cười hì hì một tiếng.

Đương nhiên cô hiểu rõ mục đích chủ yếu của anh không phải vì mang cô đi ăn, nhưng mà, anh vừa nói như vậy, lại nghĩ đến sự hấp dẫn của Jeju, cảm giác căng thẳng đã vơi đi không ít.

Cô lấy tài liệu tối qua anh đã sửa chữa từ trong túi xách ra ôn tập một lượt, một chồng giấy A4 đã được in ra, buổi sáng cô bỏ vào túi, mở ra thì một tờ giấy nhỏ rơi xuống, là tờ giấy anh đã viết, cô kẹp nó cùng với đề cương.

Tờ giấy rơi bên chân cô, dòng chữ Jungkook đó đặc biệt nổi bật.

Ánh mặt trời cuối thu, vừa mới sáng sớm đã tươi đẹp đến kỳ lạ, xe chạy trong khu biệt thự, những cây ngân hạnh hai bên dường như đã bị ánh mặt trời ngày thu nhuộm vàng rực, thỉnh thoảng một phiến lá rơi xuống, rơi vào kính chắn gió trên xe anh, giống như dán cả hình trái tim lên kính.

Tự dưng lại nhớ đến khoảng thời gian ban đầu lúc thầm mến anh, trong ký ức ánh mặt trời mỗi ngày đều tươi đẹp như vậy, trong không khí toàn là hương hoa tử đằng, tập san của trường, bảng đen, các loại bảng vàng, bất luận là ở đâu thì tên của anh vẫn luôn lóe sáng, cô liếc mắt một cái là có thể tìm được giữa hàng ngàn tên của mọi người, sau đó tim đập nhanh, thỏa mãn và mỉm cười.

Thời gian cho đến bây giờ vẫn tốt đẹp, không hề phụ lòng ai.

Cô nhặt tờ giấy lên, nhét vào túi xách, giống như nhặt phiến lá ngân hạnh kia trên cửa sổ thủy tinh, nó không khác gì lá ngân hạnh trong vườn trường năm đó, cất kỹ nó, cũng là vẽ lại đường gân của nó, vẽ lại xương cốt của nó.

Cúi đầu yên lặng đọc đề cương, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rắc lên những trang giấy, có chút nhức mắt, nhưng trong nội tâm lại dần dần bình lặng, từng chữ từng đoạn càng ngày càng rõ nét trong đầu cô.

Cô muốn, cô có thể.

Hai rưỡi chiều buổi giao lưu mới bắt đầu, cô vẫn có thời gian một buổi sáng để chuẩn bị, cho nên từ lúc bắt đầu lên xe, đến lúc ngồi trên máy bay, toàn bộ quá trình cô đều ôn tập, chí ít cũng đã thuần thục hai lần trong đầu, cô mới giống như buông được gánh nặng, hẳn là không có vấn đề gì.

Mà lúc này, đã sắp đến Jeju.

Anh luôn yên lặng tồn tại bên cạnh cô, chưa từng quấy rầy, giờ phút này mới bắt đầu nói chuyện, "Tự tin rồi?"

"Ừm." Cô gật đầu cười một cái.

Ánh mắt anh ôn hòa, muốn nói lại thôi.

Cô bất giác kinh ngạc, "Anh muốn nói gì sao?"

"Đợi lát nữa rồi nói." Anh khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc.

Nghe anh nói như vậy, cô cũng không bận tâm thêm nữa.

Hạ cánh, đến khách sạn, đủ loại cảm giác quen thuộc đập vào mắt, dẫu sao cũng ở đây sáu năm, vì vậy nơi này cũng gần giống như quê hương thứ hai của cô.

Phòng của hai người ngay sát nhau, anh đưa cô về phòng trước, kiểm tra một vòng quanh phòng sau đó hỏi cô, "Cảm thấy có được không?"

"Được, khá tốt!" Giường lớn thoải mái, có phòng làm việc, có phòng tiếp khách, có quầy ba, hai nhà vệ sinh, trong phòng trưng bày cây xanh, còn có một cái máy chạy bộ nhỏ. Một buổi tối thôi mà, cô còn cảm thấy như này hơi phô trương quá rồi chứ còn không được gì chứ? Phòng này tuyệt đối không phải là tiêu chuẩn mà bệnh viện sẽ cho, mà có lẽ chính anh tự đặt tiền. Vẫn là phong cách trước sau như một của anh, đối với cô, rất chu đáo, muốn bắt bẻ cũng không thể.

Cô là người có thể ở phòng nhỏ, ăn món ven đường, trước giờ anh vẫn không biết, hoặc là biết nhưng vẫn tận lực cho cô thứ tốt nhất, nếu là trước đây, cô sẽ than thở như vậy, nhưng bây giờ không giống trước đây, cô sẽ không đòi hỏi hay cằn nhằm gì, không còn là trước đây nữa rồi.

"Trước hết vào cất đồ đạc rồi sửa soạn một chút, rồi ra ngoài ăn gì đó." Anh đặt thẻ phòng xuống, "Thẻ phòng ở đây, ra ngoài nhớ mang theo."

"Vâng." Nhắc tới đồ ăn, cô rất vui vẻ, ở trên xe anh đã nhắc tới những thứ đó, cô thật sự có chút nhớ nhung.

Mười phút sau hai người rời khách sạn.

"Đi đâu? Bây giờ em làm hướng dẫn viên cho tôi đi." Anh đứng dưới ánh mặt trời của Jeju quay sang hỏi cô.

Không giống với không khí của Seoul. Mùa thu khô ráo còn bên này một chút cũng không cảm nhận được, cho dù nhiệt độ cao hơn Seoul, nhưng trong không khí lại ẩm ướt, rất dễ chịu.

"Thực sự đi ăn cùng em sao? Thứ em thích anh ăn không quen đâu. " Cô bất đắc dĩ nhìn anh rồi nói.

"Đi thật, đi thôi, nên đi thế nào? Taxi? Hay là xe buýt?" Anh đứng ở đại sảnh khách sạn hỏi cô.

"...." Lại còn xe buýt, đời này anh đã từng đi xe buýt à? Xem ra anh thật tâm nghe theo sắp xếp của cô, "Gọi xe đi."

Cô sẽ không thật sự mang anh lên xe buýt.

Anh lại nhìn thấu tâm tư của cô, "Không cần lo lắng cho tôi, tôi đã từng đi xe buýt rồi, lúc mới ra nước ngoài còn chưa kịp mua xe. Cho nên, trước kia em như thế nào thì hôm nay chúng ta như vậy."

"Vậy thì trước kia em đi xe đạp." Đi xe đạp, đối với cô lúc đó mà nói, vừa là tập thể dục vừa là tiết kiệm tiền giao thông.

Cô nhìn thời gian, mới hơn mười giờ, ánh mắt sáng lên, "Chúng ta đạp xe đi! Đạp dọc theo bờ sông một đoạn! Tối nay còn có pháo hoa đó!" Cô hào hứng nói "Hmm, để em xem hôm nay có không đã. A, vừa đúng là hôm nay!" Nhưng trong nháy mắt, ánh sáng trong mắt cô lại tối đi, "Bỏ đi, em nói đùa thôi, cũng không có xe đạp."

"Đợi chút." Anh lấy điện thoại ra, "Tôi gọi điện thoại."

Nói xong liền đi qua một bên gọi điện, Lee Yeon không biết anh gọi cho ai, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ đợi.

Chỉ một lát sau, anh quay lại, "Ngồi ở đại sảnh uống cafe trước đã, mười phút sau xe sẽ được đưa tới."

"Anh... anh thực sự tìm xe đạp?" Cô suy nghĩ một chút, "Không phải anh gọi điện đặt mua xe đạp mới đấy chứ?" Theo tác phong tiêu tiền của anh, không phải không có khả năng này, nhưng mà, chỉ vì một lần cao hứng muốn đạp xe mà khoa trương lãng phí như vậy, thì trong lòng cô sẽ rất bất an."

"Không phải, đợi chút đi." Anh dẫn cô vào chỗ uống cafe.

Mười mấy phút sau, quả nhiên có người mang xe đạp tới, lúc người đó bắt tay với anh, ánh mắt không ngừng liếc về phía cô đứng sau, trái lại cô lại có chút ấn tượng với người này, hình như là giáo viên của viện y học.

Sau khi người đó đi, anh với cô mỗi người dắt một chiếc xe đạp.

"Đi thôi, sinh viên viện y học cho mượn xe đó, có được không?" Anh hỏi.

"Được, đạp xe một vòng đi ăn trước đã, buổi tối lại đi xem pháo hoa." Cô hưng phấn nói, nói xong lại cảm thấy mình lỗ mãng, lần này là tới để toạ đàm, cô lại luôn nghĩ đi chơi, hơn nữa còn tự chủ trương sắp đặt hoạt động, còn không chắc là người ta có đồng ý đi hay không, nhưng mà cô nói muốn đi, anh nhất định sẽ đi, nhưng như vậy, lại càng không ổn.

Quả nhiên anh không chút do dự đáp ứng, "Được, đều nghe em."

"..." Cầu được ước thấy, anh thực sự có thể coi như từ thần tiên lên thành bồ tát rồi.

Anh ngồi lên xe trước, tư thế lên xe nhẹ nhàng ưu mỹ, cực kỳ đẹp.

Cô vẫn không biết, liệu người này có cái gì không giỏi không, chuyện gì cũng làm tốt như vậy?

Đạp được một đoạn, quay đầu gọi cô, "Mau lên xe đi! Ngốc!"

"...." Ngốc....

So với anh, quả thực cô có chút ngốc, có người khi sinh ra chính là để làm cho người khác tự ti mặc cảm.

Cô lên xe đuổi theo anh.

Từ khách sạn đến bờ sông, mất hai mươi phút đi đường.

Ánh mặt trời, bờ sông và tuổi trẻ..

Hòn đảo trong công viên đã đỏ rực như màu quýt chín, núi xa làm bạn, nước sông vờn quanh, đi trên con đường mòn quanh co lịch sự tao nhã, Lee Yeon có cảm giác thời gian hỗn loạn.

Hôm nay anh vốn mặc một chiếc áo jacket màu đen, vô cùng thành thục, thành thục hợp với tiêu chuẩn của mấy ông chú giáo sư trung niên, cho dù mặc trên người anh đã trao cho bộ đồ này một khí chất tuấn tú cao ngất, nhưng tuổi tác của quần áo nêu rõ ở đó, cô nghĩ anh vì cuộc giao lưu học thuật này mà cố tình làm mình già đi.

Lúc này hai người đạp xe đều thấy nóng, anh cởi áo khoác ra, vắt lên tay lái, giờ thì trên người anh chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng, nửa người tựa vào xe đạp, nhất thời, cậu thiếu niên thanh tú tươi đẹp trong vườn trường hồi đó lại trở lại, điểm không giống duy nhất, là khoảng giữa hai chân mày, khí chất ưu buồn nhàn nhạt lưu lại.

Ánh mắt anh lướt qua dãy núi phía xa, dòng nước trước mặt, còn nhìn qua cả vườn đỏ như màu vỏ quýt trong công viên, cuối cùng rơi trên người cô, nhẹ giọng hỏi, "Yeon, trước kia em thường hay đến chỗ này sao?"

"Không, thỉnh thoảng thôi, học tập cũng rất bận rộn." Gió sông khẽ thổi qua, mấy sợi tóc của cô bay loạn xạ, toàn bộ đều dính trên mặt cô.

Bỗng nhiên, có một đôi tay khác chạm vào đầu cô.

Cô sững sờ, rồi sau đó đôi tay kia lại nhẹ nhàng xuyên qua tóc cô, gom tất cả những sợi tóc bị gió làm loạn của cô lại với nhau.

"Có dây chun không?" Có gió lướt qua, giọng anh bị gió thổi hơi run.

Ở một góc nào đó trong tim cô cũng bắt đầu phát run, anh lại nhìn thấy dây chun trên cổ tay cô, vuốt xuống, sau đó buộc chặt tóc cô lại.

Từng có lúc, anh cũng kiên nhẫn như vậy buộc tóc giúp cô, đó là lúc cô đòi hỏi và ỷ lại vào anh.

Tay của bác sĩ ngoại khoa đều rất khéo, không có việc gì là không làm được, mỗi lần anh khâu cúc áo cho cô, vừa giống như đang phẫu thuật ngoại khoa, vừa giống như gắn hoa, rất đẹp.

Khi đó, cô luôn muốn nhắc nhở anh, khâu cúc áo không phải làm như vậy, nhưng lại tham lam lưu luyến bộ dạng khi làm việc của anh, nên cũng không nói, chỉ cần cúc áo rơi hay có gì cần khâu vá đều sẽ gọi anh.

Cái gì anh cũng sẽ làm, chỉ cần cô nói.

Tình yêu trong lòng cô có dáng vẻ cụ thể, cô liền dựa theo thứ cô muốn rồi chỉ huy anh vẽ ra, anh nghe lời cô, từng chút từng chút vẽ ra bức tranh đó, có điều, vẽ được cấu trúc, không vẽ được trái tim.

Mấy giây ngắn ngủi anh buộc tóc cho cô, như có dòng điện chạy qua chợt loé lên trong tim cô.

Cô muốn nói, anh không còn là người ấy của em nữa rồi, không cần buộc tóc cho em nữa.

Anh lại nói, "Được rồi."

Cô nâng con ngươi lên, đối diện với ánh mắt của anh, một khắc đó, cô vẫn tin, núi non đỏ rực, không bằng một chút cảnh sắc mùa thu trong mắt anh.

Núi xa trùng điệp ở trong mắt anh.

Rừng phong lá đỏ ở trong mắt anh.

Sông xanh thu ảnh cũng ở trong mắt anh.

Nhưng vốn dĩ không phải vì trong mắt anh có thế giới, mà là trong thế giới của cô chỉ có anh.

Nghĩ vậy đáy lòng liền trở nên lạnh đi, đột nhiên muốn xa cách, cô kéo dây buộc tóc xuống rồi thấp giọng nói, "Đi thôi, đi ăn cơm, buổi chiều đừng đến muộn."

Pháo hoa buổi tối, vẫn không nên đi thì tốt hơn....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com