Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21. bố không ngoan


Bấm huyệt được một lúc thì đầu ngón tay của cô chuẩn bị di chuyển sang chỗ khác, nhưng lúc di chuyển xuống chút nữa thì lại cảm nhận được xúc cảm lông xù, mà trên thực tế, rìa của chiếc quần nhỏ cũng đã không che nổi những vật nhỏ nghịch ngợm đó lộ ra bên ngoài...

Cô thân là một người bác sĩ trưởng thành, không thể có suy nghĩ khác trong lúc đang làm việc, thời điểm luân chuyển khoa liên tục, khoa nào cô cũng đã từng trải nghiệm qua rồi, có cái gì chưa từng nhìn qua đâu? Nhưng không thể phủ nhận một chuyện là, bệnh nhân lúc này lại là anh, tình huống có hơi bất đồng... cô thừa nhận bản thân ngay hôm nay không chuyên nghiệp cho lắm...

Cảm thấy lúc này mình cần phải giữ bình tĩnh, phải đối đãi với anh như đối đãi với một bệnh nhân bình thường, nếu không sẽ lộ ra vẻ mặt chột dạ của bản thân. Cho nên, mặc dù trong tim đang đánh trống, trên mặt cũng bắt đầu nóng bừng nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh tiếp tục ấn xuống.

Ấn ấn một lúc, lại cảm thấy bụng anh như đang chống đối mình, như vậy làm sao mà ấn được? Vì vậy cô ho nhẹ, "Anh đừng căng người như thế, thả lỏng đi!"

Anh nghe lời thả lỏng một chút, nhưng được một lát, lực này lại xuất hiện.

"Anh có thể ngoan ngoãn tí không?" Cô oán trách một câu.

Bỗng nhiên tay bị anh nắm lấy "Em đừng ấn nữa.."

"...." Như chợt hiểu ra cái gì, theo bản năng cô nhìn xuống bụng dưới của anh, mặt liền nóng lên như lửa đốt, lập tức dừng tay.

Cổ tay vẫn nằm trong tay anh, anh ho nhẹ một tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt lại vẫn bình tĩnh như thường, "Tốt hơn nhiều rồi."

Cô dùng sức rút tay về, thẹn quá hóa giận, "Anh là bác sĩ! Một chút giác ngộ cũng không có! Làm sao có thể làm thầy hướng dẫn cho đông đảo sinh viên y được?"

Anh nằm trên giường, chân mày vẫn hơi nhíu lại, áo ngủ sửa sang lại đâu vào đấy, kéo chăn đắp lên cơ thể mình.

Lee Yeon xoay người, âm thầm cắn răng, loại điệu bộ này, nói dễ nghe thì gọi là không sợ sóng lớn, nói khó nghe thì gọi là không biết xấu hổ!

Đương nhiên, cô sẽ không đến tự đa tình cho rằng đây là tình cảm của anh đang tự kiềm chế, chỉ là ham muốn tự kiềm chế thôi, phản ứng sinh lý và tình cảm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, trước đây thời điểm cô và anh vẫn đang trong thời kỳ hôn nhân, nhu cầu sinh lý của anh còn thiếu sao?

Nếu đã có thể cứng lên thì hẳn không còn đau bụng nữa rồi đúng không?! Cô cầm điện thoại nhanh chân đi ra ngoài, "Em đi đây."

Anh không lên tiếng.

Không nhịn được quay đầu nhìn một cái, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, trong mắt anh là một mảnh dịu dàng.

Nhớ tới anh vừa đau vừa đổ mồ hôi khắp người, lại lo lắng anh nằm như vậy sẽ bị cảm, trong lòng cuối cùng không nỡ, lại quay về, "Rốt cuộc còn đau nữa không? Không đau thì đi tắm! Đừng có để chưa hết đau dạ dày lại bị cảm!"

Anh chỉ nằm đó lắc lắc đầu, hơi nước trong mắt có chút mông lung, màu môi đỏ tươi khác thường, "Không muốn đi."

Gặp quỷ thật rồi! Cô lại cảm thấy bộ dạng này của anh cực kỳ giống mấy tiểu thụ da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi làm cho người ta mê đắm trong mấy tiểu thuyết cổ đại, đâu còn nửa điểm khí phách của "Jeon Nhất Đao" nữa đâu!

Nhìn vẻ mặt đó của anh, quả thực vẫn còn vô cùng đau, nếu không sẽ không có cái bộ dạng này, do dự một chút, cuối vẫn cam chịu số phận đi vào phòng tắm bưng ra cho anh một chậu nước nóng, dùng khăn bông nóng lau người cho anh, đương nhiên, trong giọng nói không có nửa điểm dịu dàng, còn gần như là cục súc và thô bạo.

"Được rồi! Xoay người!" Cô cau mày ra sức lau ngực cho anh, gầm nhẹ.

Anh buồn bực không nói, nghiêng người cho cô chà lưng, lau xong lại nằm.

"Mặc áo ngủ xong đắp kín chăn vào!" Sau khi vừa mới lau xong, người sẽ lạnh, càng phải chú ý giữ ấm hơn, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, mãi đến khi anh làm theo lời cô xong cô mới quay trở lại phòng tắm.

Trở về lần nữa phát hiện anh đang yên lặng nằm đó, tay gác lên trán nhắm mắt ngủ.

Không tiếp tục quấy rầy anh nhưng vẫn không yên tâm rời đi nên cô quyết định ngồi xuống sofa cạnh giường xem điện thoại.

"Thái độ bác sĩ này của em, nếu như tôi mà là bệnh nhân thì đã sớm đi khiếu nại rồi." Bỗng nhiên trên giường truyền đến giọng nói của anh.

Cô sửng sốt một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy anh vẫn đang nhắm mắt nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.

Nhớ lại lúc nãy, thực sự cảm thấy thái độ của mình có vẻ đúng là không tốt chút nào, cô cũng không hiểu vì sao mình biến thành như vậy, thời điểm trước kia thực sự mỗi lần chăm sóc anh cô luôn vô cùng dịu dàng, chính là giống như e sợ sẽ làm đau anh dù chỉ một chút. Nghĩ như vậy, liền phát hiện ra đúng là khoảng thời gian này ở trước mặt anh mình càng này càng không biết thu liễm, tính khí quả thực cũng càng ngày càng trở nên to gan hơn, khó trách hôm đó anh nói, tính cách này của cô anh cũng sắp không còn nhận ra.

Cô phân tích một chút, cảm thấy có lẽ trước kia mình quá quan tâm đoạn hôn nhân đó, chỉ vì muốn khiến anh vui vẻ, chỉ vì muốn che chở cho cuộc hôn nhân đó thật tốt, cho nên bây giờ khi không còn ở trong cuộc hôn nhân đó nữa thì ngẫu nhiên cũng chẳng cần phải bảo vệ thứ gì, tự nhiên cũng không cần phải cận thận từng li từng tí như vậy nữa.

Có điều, bây giờ anh là thầy của cô, đối xử với anh như vậy hình như có chút quá đáng, cũng may anh là một người tính tình chính trực, nếu không nói không chừng đã đắc tội anh rồi.

Nhưng, bất kể như thế nào, cô cũng vừa chăm sóc anh một lúc rồi đó thôi? Mặc dù thái độ không tốt, anh cũng không nhất thiết phải dùng hai chữ "khiếu nại" để áp chế cô chứ?

Nghĩ vậy liền quay sang liếc anh một cái, "Nếu đã cảm thấy thái độ em không tốt, vậy anh cũng không nên để cho người bạn học lúc nãy của anh đi chứ? Nếu như anh đối với cô ấy tốt một chút, tối nay cô ấy phục vụ có khi còn chu đáo hơn cả em ấy, nói không chừng còn toàn diện luôn đó!"

Sau đó anh không nói gì nữa.

Đáy lòng cô thầm oán, nói không chừng vấn đề bạn nhỏ ý chí chiến đấu sục sôi kia của anh cũng sẽ được giải quyết ấy chứ! Đương nhiên, lời này không dám nói ra miệng, yên lặng cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại, cũng vừa lúc Joomin gửi qua mấy tấm ảnh chụp hồi tối.

Cô lật xem từng tấm một, không ngờ đứng dưới pháo hoa chụp ảnh cũng khá đẹp, mặc dù xung quanh khá là đông nhưng ảnh Joomin chỉnh sửa rất tốt, cả một bầu trời pháo hoa, xung quanh người rất đông nhưng trông vẫn rất nghệ thuật, cô mỉm cười xem rất chăm chú, lại lướt tiếp sang một bức ảnh khác... tấm này là thế nào đây?

Cô ngây người nhìn chằm chằm bức hình trước mặt.

Chính là bức ảnh cô nghiêng mặt chu môi đứng một mình.

Vì sao trong đám người lại xuất hiện anh? Hạc giữa bầy gà giống như đang phát sáng, đứng giữa cả đống người như vậy mà anh vẫn rất nổi bật. Nhưng trọng điểm ở đây là, cái góc độ gì đây? Rõ ràng anh cách cô một khoảng rất xa, nhưng góc độ trong bức ảnh này lại giống như môi cô vừa vặn hôn lên mặt anh vậy..

Cô đã từng thấy thể loại ảnh kiểu này rất nhiều ở trên mạng, ví dụ có người vừa vặn dùng bàn tay đỡ được trăng trên trời, ví dụ như có người vừa vặn nắm được một người khác ở phía xa, cô cũng đã từng muốn tìm tòi xem thể loại ảnh kiểu này sẽ được chụp như thế nào, nếu là một người biết căn góc thì chắc chắn sẽ chụp được, rất thú vị mà, chỉ là không ngờ rằng Joomin lại chụp được cho cô một tấm như thế.

"Đang xem gì vậy?"

Có lẽ biểu cảm trên mặt cô thay đổi quá đa dạng, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, cho nên đã hấp dẫn sự chú ý của anh.

Cô lập tức tắt điện thoại, "Không có gì, anh yên tâm ngủ đi."

"Lấy cho tôi ly nước nóng được không, tôi muốn uống nước." Anh nói.

Cô đặt điện thoại xuống đứng dậy, nhưng ngẫm nghĩ một chút chợt nhớ ra, anh từng có tiền án xem trộm điện thoại của mình nên quyết định cầm điện thoại theo.

Đợi anh uống nước xong, cô nhìn thời gian đã qua mười hai giờ rồi, không nhịn được ngáp một cái, vặn đèn tối lại, "Anh ngủ đi, em đợi anh không có vấn đề gì nữa mà ngủ yên giấc thì sẽ đi về."

Cô nghĩ, dù sao thì anh cũng đã uống thuốc rồi, uống xong sẽ phải chờ một lúc thuốc mới ngấm, cho nên cô quay lại sofa ngồi xuống, lười biếng dựa vào ghế xem điện thoại, nhưng có thể do mấy hôm nay quá mệt vì phải lo tọa đàm nên toàn thân có chút căng thẳng, mà bây giờ mọi thứ đã được hoàn thiện một cách hoàn hảo, nên sẽ có chút mệt mỏi, cô dựa vào sofa không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, không lâu sau ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Mà lúc tỉnh lại thì đã sang tới ngày hôm sau, bị tiếng rè rè của dao cạo râu đánh thức...

Đầu óc cô lúc mới dậy rất mơ màng, mãi vẫn chưa thể nhận thức được điều gì.

...

Cô đang ngủ trên giường? Cô nhớ rõ ràng mình đang chợp mắt ở sofa mà?

Trong phòng lại còn có tiếng máy cạo râu?

Cho nên, tối qua cô ngủ trên giường của anh? Trong phòng anh?

Vậy anh ngủ ở đâu?

Hai tay cô nắm chặt mép chăn, hoàn toàn không cần nhìn cũng tin quần áo ngủ của mình vẫn đang còn trên người, anh là một chính nhân quân tử, chắc chắn sẽ không làm ra mấy loại chuyện không nên làm, nhưng mà, loại chuyện kì dị nhất lúc này không phải mấy loại chuyện đó mà chính là chuyện sáng sớm tỉnh dậy thấy mình ở trên giường của chồng cũ đó được không?

Đang xoắn xuýt một hồi thì có người đến gần, cũng phát hiện cô đã tỉnh, liền chào hỏi cô, "Tỉnh rồi?"

Mặt cô đỏ bừng, một đôi mắt long lanh nước đang trừng anh, "Sau này em ngủ có thể phiền anh đánh thức em không?"

Tật xấu ngủ đến mức sấm đánh không tỉnh này, cô thực sự phải sửa thôi, lúc còn nhỏ mẹ từng nói, cô mà chỉ cần ngủ thì chắc chắn sẽ ngủ như chết, bị người ta vác đi cũng không biết gì, không ngờ lời của mẹ hoá ra là thật, cô đã bị bê đi hai lần rồi....

Mà nhìn dáng vẻ của anh bây giờ lại trông rất bình thường, sắc mặt cũng không tệ lắm, màu môi cũng không đỏ như tối hôm qua, lại trở về dáng vẻ nhàn nhạt của "Jeon Nhất Đao" ngày thường, nhìn cũng không nhìn cô, mà chỉ nói một câu, "Yên tâm, tôi ngủ ở sofa ngoài phòng khách."

"....." Giải thích trực tiếp như vậy làm gì, cứ làm như cô đang nghĩ nhiều.

Lee Yeon tự dưng cảm thấy có chút mất mặt, liền bò từ trong chăn ra, trực tiếp chạy về phòng mình, nhưng mới vừa mở cửa lại đột nhiên nhớ ra lúc đi vội quá nên quên mang theo thẻ phòng, nhất thời ủ rũ.

"Sao thế? Không mang thẻ phòng?" Sau lưng truyền tới giọng nói của anh.

Có cần phải nhìn thấu hồng trần như vậy không?

Cô vô lực gật gật đầu.

Ngay sau đó anh liền gọi điện thoại cho bộ phận phòng, bảo nhân viên phục vụ mang thẻ phòng tới, Lee Yeon cảm thấy mình nhất thời muốn chui xuống một cái lỗ nào đó ngay lập tức.

Nhân viên phục vụ đương nhiên sẽ mang thẻ phòng đến phòng anh, họ còn khá có trách nhiệm, vẫn cùng cô đối chiếu thông tin, hỏi cô số chứng minh nhân dân các kiểu, đến khi thông tin cô báo ra hoàn toàn trùng khớp thì họ mới mở cửa cho cô, ánh mắt trước khi rời đi còn giống như đang muốn nói, nếu đã như thế này thì rốt cuộc các người thuê hai phòng để làm gì?

Có lẽ bị nhìn có chút chột dạ nên ngoại trừ việc trừng mắt nhìn anh thì cô còn có thể làm gì khác? Dù sao thì tất cả đều là lỗi của anh!

"Thay quần áo đi ăn sáng, đừng tới muộn." Anh nhắm mắt làm ngơ với màn trợn mắt của cô, còn tỉnh bơ thúc giục.

Nghe vậy cô không dám trì hoãn thêm, hội giao lưu diễn ra trong hai ngày, hôm nay là hai bệnh viện khác làm tọa đàm, cô không thể làm gì khác ngoài việc thu hồi ánh mắt ai oán rồi vội vàng chạy đi làm vệ sinh cá nhân.

Cứ cho rằng sẽ ăn sáng ở phòng ăn của khách sạn, không ngờ anh lại mang cô ra ngoài, còn đi dạo vào hẻm nhỏ cạnh khách sạn, bên trong hẻm toàn là người bản địa đang ăn sáng, cửa hàng bột gạo từng nhà từng nhà nối tiếp nhau.

"Úi! Sao anh tìm được chỗ này?" Cô không nhịn được mà hứng thú hỏi.

Anh hướng vào cửa hàng nhiều người nhất đi tới, "Hôm qua không phải em đi chơi cùng bạn sao? Tôi đi dạo khắp nơi rồi tìm được chỗ này."

"...." Đi dạo khắp nơi? "Đi dạo cùng với bạn học nữ kia của anh?"

"Ừm." Anh thẳng thắn thừa nhận.

"Ồ, cô ấy thích anh?" Sáng sớm hóng hớt một chút cũng không sao, thuận tiện trả thù lúc sáng bị ánh mắt của nhân viên phục vụ coi thường.

"Ừm." Vẫn ngay thẳng như vậy, ngay thẳng đến mức người ta không đỡ nổi.

Đi vào cửa hàng bột, cô nín nhịn không nói câu nào, cảm giác nếu bây giờ nói thêm gì nữa thì sẽ giống như bà vợ cũ xấu tính vẫn còn soi mói, nhưng khi cô quyết định không nói gì nữa thì anh lại hỏi, "Có phải em không thích không?"

"...." Cái gì mà không thích? Trong đầu cô xoay vòng vòng mãi mới load được ý anh là gì... thật hoang đường, cô bĩu môi phản bác, "Anh ở bên ai thì có liên quan gì đến em!"

"Em muốn ăn loại nào?" Kết quả người đàn ông này lại hỏi cô về cái menu.

Đánh trống lảng nhanh thật..

Cô nhìn lướt qua menu rồi nói, "Bột thịt bò rau thơm! Không, hay là thịt xào ớt trắng!"

"Rốt cuộc là loại nào?"

"Bột cá đi...."

Lúc này đến lượt anh trừng cô.

"Xong rồi! Bột cá!" Cô nói rồi tìm chỗ ngồi đợi.

Cuối cùng, nhân viên phục vụ bên cả ba loại tới...

Thịt bò rau thơm, thịt xào ớt trắng, bột cá, có đủ.

"Anh nuôi heo sao?" Cô kinh ngạc, cô làm sao ăn được nhiều như vậy.

Anh nhìn cô một lúc rồi nói, "Tôi không ngại."

"...." Anh không ngại nuôi heo? Cho nên cô là đang tự mắng mình là heo?

"Ăn đi, buổi sáng ăn nhiều một chút cũng không sao, buổi chiều nghe xong tọa đàm phải về luon rồi, lúc đấy em có muốn ăn cũng không được ăn đâu, cho nên có thể ăn bao nhiêu thì ăn đi, mỗi loại ăn một chút cũng được."

"Lãng phí thật đáng xấu hổ đó đại thiếu gia!" Loại phong cách cường hào này thực sự không đáng tôn sùng.

"Vậy thì, tôi với em mỗi người ăn một nửa, em nửa to tôi nửa nhỏ, mỗi loại chia cho tôi một ít đi."

"..." Một lần nữa kinh ngạc, vốn dĩ anh không phải kiểu người cái gì cũng một nửa giống như vậy. Nếu như cô không phải vợ cũ của anh, nhất định sẽ bị anh làm cho cảm động, người này đối nhân xử thế quá tốt, có lúc tốt đến mức không thể dùng ngôn từ để diễn tả, nhất là đối với cô, đã nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn giống như trước đây, chỉ cần cô muốn, anh nhất định sẽ làm.

"Đừng trừng tôi nữa, chia cho tôi trước khi em rắc hạt tiêu vào đi." Anh tìm phục vụ yêu cầu lấy ba cái bát không.

Khóe mắt cô lại ướt, "Thầy Jeon, anh mà cũng đối xử tốt với một cô gái khác giống như với em thế này thì Jeon Yoggu đã sớm có mẹ rồi."

Anh nhìn cô một cái, "Nhưng tôi lại không thể ăn hết ba bát bột gạo."

"....." Có ý gì? Trong mắt cô mơ màng.

"Ăn như thế sẽ no căng mất!"

Những lời này khiến Lee Yeon ngẩn người.

Quả thực, ý anh là ngoài cô ra nếu muốn đối xử như vậy với một người phụ nữ khác, thì có lẽ sẽ phải ăn hết cả ba bát bột gạo chứ không phải chỉ một nửa, cả đời này có lẽ anh sẽ không muốn đối xử như vậy với người phụ nữ nào khác nữa, thực ra cô cũng không hy vọng, không phải bởi vì điều gì khác, mà là vì như vậy anh sẽ rất mệt mỏi.

***

Sau khi nghe xong tọa đàm, lại một lần nữa gặp nữ bác sĩ tóc xoăn đó, lúc ăn cơm hội nghị, cô ấy vẫn ngồi bên cạnh Jeon Jungkook, đương nhiên Lee Yeon cũng ngồi ở bên còn lại của anh, lúc này cô và cô ấy mới chính thức làm quen, cô ấy họ Kim, Lee Yeon cũng chỉ khách khí gọi là cô Kim.

Trước khi cô và anh quay về Seoul, cô Kim này còn tới tiễn họ, hơn nữa còn tặng cho họ một chút đặc sản nơi này.

Một đại mỹ nữ mà lại tay xách nách mang nhiều quà như vậy tới tiễn người, Lee Yeon cảm thấy, từ chối cũng ngại, dù sao cũng nặng như vậy, không lẽ để người ta mang về nhà lần nữa?

Không biết Jeon Jungkook nghĩ như thế nào, dù sao cũng đã nhận rồi.

Nhưng anh nhận thì nhận đi, còn đưa cho cô rồi nói, "Cô Kim mang cho tổ đề tài của chúng ta, mai em nhớ mang tới văn phòng cho mọi người ăn thử."

"..." Được rồi, cô đành nhẫn nhịn chịu khó làm trợ lý quèn yên trước ngựa sau vậy, nhưng rõ ràng cô tiểu thư Kim này rõ ràng là tặng cho anh mà...

Mọi người không phải thạc sĩ thì là tiến sĩ, IQ của ai cũng cao, ý thầy Jeon là gì trong lòng ai cũng hiểu rất rõ, tóm lại nụ cười của cô Kim khi đó có hơi miễn cưỡng.

Mà cái người trợ lý quèn là cô còn mỉm cười nói cảm ơn cô Kim, rõ ràng đây là nợ phong lưu của thầy còn muốn học sinh như cô phối hợp trả tiền....

***

Lúc máy bay quay về Seoul cũng đã là buổi tối, không ngờ bà Jeon còn đưa Jeon Yoggu đến sân bay đón.

"Mẹ!" Cục thịt nhỏ kia vừa thấy cô liền lăn tới muốn xông vào lòng cô, kết quả là mới chạy được nửa đường đã bị người bố nào đó chặn lại, túm lấy cổ áo nhỏ.

"Bố!" Jeon Yoggu cười hì hì, ôm lấy chân Jeon Jungkook.

"Muộn như vậy sao còn ra ngoài? Ngày mai không phải còn đi nhà trẻ sao?" Anh xách cổ áo Jeon Yoggu hỏi.

Cậu nhóc giãy trái giãy phải vẫn thoát không khỏi tay anh, cuối cùng đành thỏa hiệp, dẹt dẹt miệng. "Con muốn đến đón bố, rất lâu rồi không gặp bố, nhớ bố mà..." Vừa nói ánh mắt vừa không ngừng liếc về phía Lee Yeon.

Đương nhiên Jeon Jungkook biết thừa suy nghĩ của nhóc, cũng không vạch trần, anh buông lỏng tay ra, lúc này cậu nhóc mới có thể thuận lợi nắm lấy tay Lee Yeon, khuôn mặt tươi cười áp má vào mu bàn tay cô, ngọt ngào gọi một tiếng, "Mẹ."

"Yoggu ngoan." Một tay khác của cô xoa xoa đầu thằng bé, đối với tiểu tử cả ngày không muốn rời xa mình này trong lòng luôn mềm mại.

Sau đó không quên chào hỏi bà Jeon, "Con chào bác gái."

"Về rồi, vất vả rồi, đi thôi, xe đang đợi." Bà Jeon cũng cười ấm áp với cô.

Vì xe Jeon Jungkook đỗ ở sân bay, nên lúc về, bà Jeon với tài xế ngồi một xe, Lee Yeon vẫn ngồi xe anh, đương nhiên còn thêm một cái đuôi nhỏ Jeon Yoggu, bất kể nói thế nào cậu nhóc cũng vẫn muốn ngồi xe bố, mặc dù Jeon Jungkook lấy lý do xe mình không có ghế an toàn mà nghiêm túc không cho phép, nhưng nhìn biểu cảm tủi thân của cậu nhóc lại không đành lòng, vì vậy mọi người đều mềm lòng.

"Để em ôm." Lee Yeon không đành lòng đẩy tiểu tử đang dính chặt này ra.

Bà Jeon cũng nói đủ bốn tuổi rồi nên không có vấn đề, rốt cuộc Jeon Jungkook mới đồng ý.

Jeon Yoggu rất lanh lợi dắt tay Lee Yeon, "Cảm ơn mẹ."

"Đi thôi, lên xe thôi." Cô cười.

Cậu nhóc nhanh nhẹn leo lên xe, lấy một quyển sổ nhỏ trong cặp sách ra, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại dựa vào người cô, nói thầm bên tai cô, "Mẹ, mẹ giúp con điền vào chỗ này."

Lee Yeon rất ngạc nhiên, đây là thứ gì?

Nhìn kỹ lại lần nữa, là quyển sổ nhỏ ghi chép một ngày bình thường của Jeon Jungkook, hơn nữa đã được ghi từ rất lâu.

"Sao phải viết cái này?" Cô hỏi Jeon Yoggu.

Cậu nhóc lại chỉ vào quyển sổ, "Mẹ, mẹ viết đi mẹ." Cuối cùng lại dán vào tai cô nói, "Mẹ cứ viết trước đi, lát nữa Yoggu sẽ nói cho mẹ biếtt."

Cô cho rằng là bài tập nhà trẻ sắp xếp, vì vậy nghiêm túc giúp cậu bé điền xong hai ngày làm việc và nghỉ ngơi của Jeon Jungkook ở Jeju, ví dụ như, lúc nào thức dậy, lúc nào ngủ, thởi gian một ngày ba bữa thế nào.

Năng lực Jeon Yoggu có hạn, còn không thể viết tất cả nội dung bằng chữ, liền đổi sang vẽ tranh, nhìn rất đáng yêu.

Có ý nghĩa nhất là, còn làm khoanh tròn trọng điểm, nội dung là bố không thể ăn gì, phía dưới vẽ ớt, kem ly vân vân, mấy thứ đồ kích thích đến dạ dày, ở cuối mỗi bức vẽ đều vẽ thêm một ô vuông, để tích vào đó.

Lee Yeon suy nghĩ, quyết định thực sự cầu thị, phía dưới phần ớt đánh một dấu tích.

Sau khi điền xong liền trả lại quyển sổ cho Jeon Yoggu, cậu nhóc xem xong, khuôn mặt nhỏ bé liền xìu xuống, biểu cảm muốn khóc.

"Sao vậy? Yoggu?" Cô không hiểu, nghiêm trọng vậy sao?

Cậu nhóc lắc lắc đầu, nhìn bố mình đang lái xe phía trước, anh vẫn không nói gì, vì vậy cậu nhóc càng thất vọng hơn, yên lặng cất quyển sổ nhỏ vào trong cặp sách.

Là đau lòng vì bố ăn cay đau dạ dày sao? Lee Yeon suy đoán, thấp giọng xin lỗi, "Ta xin lỗi, , là ta đưa bố con đi ăn cay, là ta không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa."

Jeon Yoggu lại lắc đầu lần nữa, "Nam tử hán đại trượng phu, tự làm tự chịu, không thể trách một cô gái."

"..." Nhỏ như vậy, còn biết cả ý nghĩa đó, là gia giáo quá nghiêm khắc rồi, cô liếc nhìn người đang lái xe phía trước, thấp giọng hỏi, "Là bố dạy sao?"

Cậu nhóc gật đầu thật mạnh.

Hóa ra cậu thực sự không vui vì chuyện này, hơn nữa sau nỗi buồn này cũng không vui vẻ lại được, chỉ ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô, điều này khiến cô hơi bối rối.

Sau khi về đến cửa nhà Lee Yeon, cô mới bắt đầu xoa xoa cậu nhóc, "Yoggu, ta về đây, bai bai con nhé."

Jeon Yoggu lại nói với Jeon Jungkook, "Bố, con xuống nói chuyện với mẹ."

Nói xong, cậu theo cô xuống xe kéo lấy vạt áo cô, cậu cúi đầu khẽ gọi, "Mẹ..."

Cô mỉm cười rồi ngồi xổm xuống vuốt cái đầu nhỏ của thằng bé, "Yoggu có chuyện gì muốn nói sao?"

"Mẹ..." cậu nhóc lại dẹt dẹt miệng, "Con sẽ bảo bố bắt đầu biểu hiện tốt lần nữa, được không mẹ?"

Lee Yeon không hiểu ý cậu, "Yoggu đang nói gì? Có thể nói rõ hơn không?"

"Con đã hỏi bố sao mẹ và bố muốn ly hôn, bố nói vì bố không ngoan, con muốn bố phải ngoan. Cô giáo nói, biết sai mà sửa mới là đứa trẻ ngoan, vậy biết sai mà sửa cũng sẽ là bố ngoan, mẹ, đợi bố trở nên ngoan ngoãn mẹ sẽ tha thứ cho bố chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com