Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. kết hôn


Sau đó, cô biết cô gái kia tên là Yoon Jieun, không những đẹp chói mắt lấn át người khác, mà còn là tài nữ khoa văn học.

Cái gọi là tài tử giai nhân kim đồng ngọc nữ, chẳng qua đơn giản chính là như vậy.

Cô không đố kỵ, cũng không đau lòng, điều đó là sự thật.

Từ trước tới giờ cô không mù quáng đuổi theo một ngôi sao, Jeon Jungkook đối với cô mà nói, thì anh giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Nếu như nói, ban đầu tình yêu thầm kín của cô vẫn còn là sự ảo tưởng rằng có một ngày có thể cùng anh nắm tay nhau đi trên bầu trời xa xôi kia, thì sau khi đã biết đến bạn gái của anh, suy nghĩ đó không còn tồn tại nữa.

Cô vẫn thích anh như xưa, vẫn sẽ chạy bộ buổi sáng như vậy, vẫn ở phía sau cách anh rất xa ngóng nhìn theo hình bóng cao lớn của anh, vẫn sẽ thu thập đủ mọi loại tin tức có liên quan đến anh, vì những thứ anh thích, vì sự kiêu ngạo của anh, thì sẽ giống như một fan hâm mộ nhỏ bé đang âm thầm theo dõi ngôi sao của mình, cô sẽ tự mình ở trong một góc nào đó, yên lặng hưởng thụ cuộc sống hằng ngày đầu màu sắc của anh.

Lúc anh chơi bóng rổ, cô sẽ chen chúc trong đội cổ động của khoa y học, hưng phấn đến đỏ mặt hét to "Khoa y học cố lên! Jeon Jungkook cố lên!" Cô thực sự rất vui mừng khi mình và anh học chung một khoa, để cô có thể có đủ tư cách ngang nhiên hùng hổ hét to tên anh mà không bị người khác phát hiện ra bí mật nhỏ bé trong lòng.

Mà thường thường mỗi lần sau khi kết thúc, anh lại bắt đầu từ trong đám người cổ vũ bừng bừng khí thế đi ra, bỏ qua tất cả những người reo hò vì anh, còn anh chỉ hướng về một phía rồi vẫy tay với vẻ mặt hưng phấn nói một câu: "Jieun, qua đây."

Đúng rồi, cả thế giới cổ vũ cho anh, reo hò vì anh anh cũng không quan tâm, điều anh quan tâm chỉ có cô gái tên Jieun kia, vẻ mặt hưng phấn của anh chỉ biểu lộ ra với cô ấy, sau đó nhẹ nhàng hỏi một câu: "Hôm nay có tuyệt không?"

Anh chỉ cần Jieun thừa nhận. Cô nghe thấy, lúc Jieun khen ngợi anh, anh liền sẽ vui vẻ giống như một đứa trẻ nhỏ, có lúc Jieun chê anh, sắc mặt anh sẽ rủ xuống một đống.

Thậm chí có lúc cô chạy buổi sáng nhìn thấy hai người họ cãi nhau, anh sẽ khép nép khúm núm nhận sai và xin lỗi.

Biểu cảm như thế khiến cô cảm thấy rất đáng yêu nhưng lại rất đau lòng, thì ra một tiền bối Jeon được cô dâng trên đàn tế thần cũng có lúc khép nép như vậy, nhưng mà, với tư cách là một fan hâm mộ, cô lại cảm thấy, cùng anh ở chung một chỗ, làm sao mà có thể cam lòng cãi nhau? Làm sao cam lòng để anh nhận sai mà vẫn không tha thứ? Nếu đổi lại là cô, cô nhất định sẽ không nỡ.

Cô của khi đó, lại không hề biết rằng, rất lâu sau này, khi cô lựa chọn kiên quyết bỏ anh đi, thì điều đó còn càng tàn nhẫn hơn so với những lần cãi nhau này với Jieun.

Nhưng mà, có lẽ vì anh và Jieun hạnh phúc như vậy, cô đã quả thật là hâm mộ trăm phần trăm, không những hâm mộ bản thân anh, mà còn hâm mộ cả bạn gái anh. Thích nghe người khác nói về câu chuyện tình yêu của anh và Jieun, thích nhìn hai người họ ân ái, nhìn hai người họ hạnh phúc, giống như bản thân mình cũng hạnh phúc.

Dần dần, không ai không biết hai người họ là một đôi, bởi vì hai người họ đều quá xuất sắc, xứng đôi như vậy, lại yêu nhau một cách rất cao ngạo, ngay cả giáo viên cũng đều biết hết. Khi đó thái độ của trường đại học đối với những loại chuyện yêu đương trong trường như thế này là không phản đối nhưng cũng không ủng hộ. Nhưng khi các giáo viên nói đến hai người họ, đều thẳng thắn giơ lên ngón cái, chỉ một chữ: Xứng.

Cho nên, họ trở thành cặp đôi gương mẫu của trường.

Chấn động nhất là lần thi đấu hùng biện đó, cuối cùng vào đến vòng chung kết chính là khoa văn học và khoa y học của họ, mà Yoon Jieun và anh phải chia cách nhau vì phần hùng biện của đội mình.

Trước khi thi đấu, trong khoa đều đang truyền nhau một chuyện cười, có vài sinh viên đã ban cho anh một lệnh cấm, không cho phép anh xuống nước, bắt anh phải chiến đấu vì danh dự của khoa, cho dù về nhà phải quỳ bàn xát* thế nào.

*dụng cụ để giặt quần áo

Trong cuộc thi đấu hùng biện này, vì anh và Yoon Jieun đối đầu nhau, nên nhiệt độ ngày càng tăng cao, trong hội trường không còn chỗ trống, mỗi một hành lang đều đứng chật ních người.

Cuộc thi hùng biện của ngày đó cực kỳ xuất sắc. Có lẽ là do cô mang thêm sắc thái tình cảm nên cô mới thấy vậy, tóm lại, theo như quan điểm của cô, thì đời này cô chưa từng được xem một cuộc thi biện luận nào xuất sắc như thế. Trong đó xuất sắc nhất là phần tự do tranh luận, ban đầu tám người của hai đội tranh cãi thì còn có thể anh qua tôi lại, sau đó biến thành đấu trường của hai người anh và Yoon Jieun, lời lẽ đanh thép, người khác quả thực không chen vào được một câu.

Cô lấy tư cách là một fan hâm mộ, xem vậy vừa thấy hưng phấn vừa thấy xúc động, cùng với mọi người vỗ tay, vỗ đến mức cả hai tay đều đỏ tấy hết cả lên. Lần đầu tiên được mở mang tầm mắt với phong thái của tài nữ khoa văn học, từ trong lòng cô phát ra sự kính phục. Hai người này, ngoài bản thân họ ra, thực sự không còn ai xứng đáng.

Ban đầu cô cũng hoài nghi, xem anh sẽ xuống nước thế nào, bởi vì cô từng nhìn thấy bộ dạng ăn nói khép nép của anh trước mặt Yoon Jieun, nhưng mà, khi xem trực diện cuộc đấu này, cô cảm thấy mình sai hoàn toàn rồi, nếu như anh nhường nhịn, Yoon Jieun mới tức giận, chân chính phối hợp với nhau mới là kiểu của họ, hai bên cùng thưởng thức, cùng nhau bay lượn.

Kết quả của cuộc thi đấu, cuối cùng vẫn là khoa y học của họ thắng, đến đoạn cuối của phần tự do tranh luận, Yoon Jieun có hai, ba lần không theo kịp tư duy của anh, so với anh thì hơi kém hơn một chút. Mà với tư cách là sinh viên y khoa, tính logic và độ chặt chẽ cẩn thận của toàn bộ tập thể so với khoa văn học vẫn mạnh hơn.

Vốn cho rằng trao giải xong xuôi là hoàn tất rồi, ai ngờ rằng, rung động lòng người nhất là ở phần sau.

Chính Yoon Jieun cũng không ngờ đến, đều đã chuẩn bị rời khỏi sân đấu, anh đột nhiên quỳ một gối xuống, bạn bè của anh thì đẩy rất nhiều hoa hồng lên sân khấu, cô không biết có bao nhiêu đóa hoa, chỉ biết, trên sân đấu toàn bộ đều biến thành một biển hoa hồng.

Cô nhìn thấy trong mắt Yoon Jieun toàn là cảm động, kinh ngạc và hạnh phúc.

Cô còn nghe thấy anh nói: "Xin lỗi, anh đã chiến đấu vì danh dự, anh có thể không quỳ bàn xát không? Bởi vì bàn xát không đẹp, anh chỉ nguyện quỳ trên hoa hồng." Sau đó, anh lại cất tiếng hát lên bài hát ngày đó - 《Because I Love You》, không có nhạc đệm, giọng hát êm dịu giống như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua.

Đừng nói là Yoon Jieun hoàn toàn không biểu hiện ra ý tứ tức giận, cho dù có tức giận thật đi chăng nữa, ở trong tình huống ấy không có cô gái nào còn có thể tiếp tục giận dỗi được nữa.

Toàn bộ hội trường vang lên tiếng huýt sáo chói tai và tiếng vỗ tay như sấm dồn, trong tiếng reo hò, Yoon Jieun cảm động đến phát khóc, còn cô thì cười, vì đây là hạnh phúc hoàn hảo nhất mà cô được chứng kiến.

Trái tim cô lúc đó chỉ yên lặng lên tiếng: Tiền bối, Yoon Jieun, hai người nhất định phải luôn luôn hạnh phúc!

Mà cô, cũng sẽ tiếp tục lặng lẽ thích anh, lặng lẽ viết câu chuyện của trái tim mình vào trong nhật ký, như vậy là đủ rồi, không cần anh phải biết đến cô, càng không muốn anh biết bí mật của cô. Lúc đó cô nghĩ, có lẽ sau này, khi cô đã kết hôn rồi, khi cô đã già rồi, khi cô lật xem lại những câu chuyện thanh xuân này, hồi tưởng lại đoạn tình yêu đơn phương ngốc nghếch này, nhất định trên mặt sẽ là một nụ cười chan chứa ấm áp chứ?

Nhưng mà..

Cô lại không ngờ rằng, có một ngày, bí mật của cô lại bị phơi bày một cách rõ ràng như vậy với mọi người.

Một buổi sáng nào đó, ở trong thư viện đọc sách đến tối muộn mới trở về ký túc xá, lại phát hiện những người bạn cùng phòng ký túc đều nhìn cô cười cười một cách rất mờ ám, cô bị cười mà không hiểu họ cười cái gì, mãi cho đến khi có người nói, "Lee Yeon, thảo nào bao nhiêu người theo đuổi cậu cậu đều không cần, hóa ra cậu thích Jeon Jungkook?"

Trong đầu cô nổ ầm một tiếng, mặt cô lập tức trở thành một khối đỏ hồng, đồng thời phát hiện mình quên khóa nhật ký, quyển nhật ký đã bị người khác động vào.

"Ôi, Yeon Yeon, đáng tiếc quá, nếu như là người khác thì cậu còn có thể tranh thủ một chút, nhưng mà lại là Jeon Jungkook, cậu phải bỏ tình cảm này đi thôi, chuyện tình của anh ấy và Yoon Jieun còn không rõ như ban ngày hay sao? Nghe nói còn ra mắt phụ huynh rồi."

"Như vậy cũng không chắc chắn đâu nhá! Yeon Yeon của chúng ta cũng không tồi mà! Không thử một lần thì sao biết không được?"

"Đúng rồi, Yeonie, đi thổ lộ đi! Có cần bọn mình giúp cậu không?"

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe họ cười nhạo rồi, chỉ cần không mang bí mật của cô phát tán ra bên ngoài là được, cho dù bọn họ có chế giễu như thế nào cô cũng đều nhịn được, nhưng mà khi nghe thấy câu cuối cùng này, cô lập tức hoảng sợ, nắm chặt lấy quyển nhật ký của mình, "Các cậu dám!"

Có lẽ là thái độ của cô quá quyết liệt, bọn họ quả thực không dám nói thêm gì nữa, hậm hực lẩm bẩm mấy câu rồi sau đó liền mặc kệ cô.

Khi đó đã là sinh viên năm ba, cô tự nhận thấy tính cách họ hoà nhã, sống cùng nhau rất ổn, nhưng có lúc lại cùng cô mâu thuẫn chỉ vì mấy lí do linh tinh, chẳng qua chính là vì mấy loại chuyện yêu đương vớ vẩn này, cậu nam sinh mà cô bạn đó thích lại khăng khăng một mực thích cô, đối với mấy người theo đuổi kịch liệt như vậy, tự nhiên cô sẽ cự tuyệt, nhưng mà lại làm mất lòng bạn cùng phòng.

Cô không đặt mấy chuyện này ở trong lòng, cô cũng chỉ có duy nhất một dự định đó là chăm chỉ học tập thật tốt rồi xin đi du học.

Thế nhưng, chuyện gì đến nó cũng sẽ đến một cách không thể nào lường trước.

Một ngày nào đó, khi đi đến phòng thí nghiệm, cô đi đằng trước, các bạn cùng đi phía sau cô, mà anh và Yoon Jieun đang từ phía đối diện đi tới.

Vào đúng thời khắc nhìn thấy anh, mỗi một khắc đều là ánh sáng lấp lánh đến chói mắt.

Ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu xuống, những tia nắng nhẹ nhàng lẩn trốn trên mái tóc họ, viên gạch đỏ trên mặt đất, cây bạch dương trong vườn trường đều vì ánh hào quang này mà trở nên sáng bừng rực rỡ.

Trái tim cô nhảy múa đến mất trật tự, trên mặt thì hiện ra nụ cười mềm mại dịu dàng.

Cô biết, lại là một lần lướt qua vai nhau. Cuộc sống của cô ở trường, bởi vì những lần lướt qua vai anh như vậy mà trở nên tươi đẹp hơn.

Nhưng mà, cô lại không ngờ rằng, vận mệnh của cô sẽ vì một lần gặp gỡ này mà thay đổi hoàn toàn.

Khi đó cô hoàn toàn không chuẩn bị gì, đã bị người khác đẩy một phát đến trước mặt anh.

Từ trước đến giờ cô chưa từng đến gần anh như vậy, gần đến mức cô có thể nhìn thấy cả cúc trên chiếc áo sơ mi của anh.

Lập tức phía sau vọng đến tiếng cười hi hi ha ha, có người lớn giọng nói: "Tiền bối Jeon! Cô ấy tên là Lee Yeon! Cô ấy rất thích anh! Rất thích đó!"

Trong một khắc đó, đến cả suy nghĩ muốn đi chết cô cũng đã nghĩ tới, máu dồn lên mặt đỏ bừng, nước mắt xoay vòng trong hốc mắt.

Đúng, cô rất thích anh, nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ muốn ảnh hưởng đến cuộc đời anh, cô chỉ hy vọng lặng lẽ mang theo bí mật của mình đến khi tốt nghiệp, mà bây giờ tất cả đều đã bị phơi bày dưới ánh mặt trời, cô cảm thấy không còn chút thể diện nào, cô càng sợ hai người trước mặt sẽ hiểu lầm nhau.

Cô nước mắt lưng tròng lúng túng nghĩ cách phải giải thích ra sao, hoảng loạn liên tục lắc đầu, "Không phải! Không phải đâu!"

Cô thực sự sợ Yoon Jieun sẽ tức giận, cô tôn sùng anh, là bao gồm cả tình cảm giống như một cuộc hành hương đầy nhiệt tình của họ.

Nhưng mà, cô suy nghĩ nhiều rồi, căn bản Yoon Jieun không hề có biểu hiện gì là tức giận, mà chỉ mỉm cười nhìn anh, trong mắt có sự sủng ái không thể nói ra, đúng, là sủng ái, đối mặt với một tình địch đang bày tỏ với bạn trai mình, trong mắt cô ấy lại có thể lộ ra sự sủng ái, sau đó mỉm cười than thở, "Ôi, lại là một em gái nữa."

Lại một.....

Xem ra loại tình huống này không phải là lần đầu tiên xảy ra.

Biểu cảm của anh không biết phải làm sao để lấy lòng cô ấy, "Jieun..."

Sau đó còn không hề nhìn cô, mà nắm lấy tay Yoon Jieun, "Đi thôi."

Họ đi rồi, cô đứng nguyên tại chỗ, thở phào một hơi, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng mà, nụ cười cũng chầm chậm trèo lên khuôn mặt.

Thật tốt!

Bọn họ là một đôi thật tuyệt! Đánh giá của cô đối với Yoon Jieun lại cao hơn một chút, đại khí kiểu này, là sự tin tưởng tuyệt đối của một cô gái đối với bạn trai, thật sự xứng đáng là một vị thần trong lòng cô!

Chuyện này cứ qua đi như vậy. Sinh viên nữ thích anh nhiều vô số kể, cô chẳng qua chỉ là một phần nhỏ bé không đáng kể trong đó, anh và Yoon Jieun đều sẽ không nhớ tới cô, và cuộc sống vẫn cứ tiếp tục trôi qua như vậy.

Vẫn quan tâm anh và Yoon Jieun, biết rõ anh vứt bỏ cơ hội ra nước ngoài học lên tiến sĩ, vào bệnh viện trực thuộc học chuyên khoa 2, còn Yoon Jieun thì học lên nghiên cứu sinh ở trường.

Cô nghĩ, anh là vì cô ấy mà từ bỏ.

Năm thứ tư đại học, cô thuận lợi xin được một cơ hội ra nước ngoài du học, cũng nghe nói Yoon Jieun đã đến gặp phụ huynh của anh, có người nhìn thấy, xe của Jeon gia đưa cô ấy về trường.

Bất luận như thế nào, mọi việc đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp nhất. Cô lại một lần nữa cho rằng, vị thần kim quang lấp lánh của cô rất nhanh sẽ cùng nữ thần của mình đi tới một cuộc sống hạnh phúc, còn cô, sắp vượt qua bên kia đại dương để tiếp tục việc học hành của mình.

Thói quen chạy bộ buổi sáng cô luôn kiên trì giữ vững.

Từ khi anh học chuyên khoa 2, cũng không xuất hiện ở sân thế dục để chạy bộ nữa, trong lòng cô tự nhiên lại thấy trống rỗng, giống như bị thất tình. Suy cho cùng, cũng không ai biết, mấy năm chạy bộ buổi sáng là không gian hẹn hò đặc biệt của cô với anh, không có hy vọng, không ôm ảo tưởng, chỉ cần anh ở đó, thì sẽ cảm thấy trong lòng thỏa mãn, rất đủ đầy.

Chẳng qua, trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn, đạo lý này cô hiểu. Cho nên ngược lại cô càng chịu khó chạy, lúc nào cũng là người đầu tiên đi đến sân tập khi trời còn chưa sáng, bởi vì bản thân cô cũng không còn bao nhiêu ngày có thể chạy bộ trên sân thể dục này nữa, nơi đây chứa tất cả hồi ức về mối tình đầu của cô.

Đó là buổi bình minh đầu hạ, cô đến sân thể dục giống như thường ngày.

Sân thể dục rất yên tĩnh, những ngôi sao trên bầu trời vẫn còn chưa trốn đi, cô cho rằng mình lại là người đầu tiên, nhưng lại không ngờ rằng, trong một mảnh tĩnh lặng đó, đột nhiên vọng đến tiếng khóc thút thít, cùng với đó truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Về đi, em đã ngồi đây cả một đêm rồi!"

Là anh!

Âm thanh này quá quen thuộc! Đã là dấu vết được khắc trong tim cô!

Cô đi theo âm thanh đó, nhìn thấy trong bóng tối mờ mịt, hai bóng người đang đứng đối diện nhau, là anh và người đang khóc là Yoon Jieun.

Lại cãi nhau rồi sao?

Nhưng mà nhìn thấy anh không nói gì nữa, quay người bỏ đi.

"Đừng đi!" Yoon Jieun đang khóc bỗng la lên một tiếng, sau đó bỗng nhiên đuổi theo lên phía trước, ôm anh thật chặt từ phía sau, vừa khóc vừa nói, "Đừng đi! Chúng ta không quan tâm điều gì nữa được không? Chúng ta bỏ nơi này đi được không? Chân trời góc bể, đi đến thảo nguyên, đến sa mạc, đến bất kì nơi nào không còn ai quen biết chúng ta! Chúng ta có thể không cần sinh con! Không cần tất cả! Em chỉ cần anh thôi! Chỉ cần ở cùng một chỗ với anh!"

Cô kinh ngạc đến ngây ngốc luôn! Không biết giữa hai người họ rốt cuộc đã chuyện gì.

Nhưng mà, người đó nhấc tay Yoon Jieun đang để trong tim, lại nhẫn tâm dùng lực gạt tay cô ấy ra, bước từng bước dài về phía trước.

"Yoggu!" Yoon Jieun hét lên một tiếng thê lương, lại một lần nữa đuổi theo lên trước, chỉ lê vài bước lảo đảo xiêu vẹo sau đó thì ngã xuống đất, hướng tới bóng hình anh đã đi rất xa khóc lóc gào lên, "Jungkook! Đừng đi! Yoggu, ngay cả anh cũng xem thường em đúng không?"

Cô nhìn thấy sự tuyệt vọng của Yoon Jieun, cô biết đây không phải là một trận cãi vã thông thường, tiếng khóc thút thít đó khuấy đảo trái tim cô, nó cũng đang thít chặt đau đớn, nhưng mà, Yoggu của Yoon Jieun thì tuyệt tình không quay đầu lại, mà càng bước nhanh hơn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hình bóng của anh cuối cùng cũng dần mất dạng không thể nhìn thấy nữa.

Mà Yoon Jieun trước sau như một, vẫn nằm bò trên mặt đất khóc lóc, tiếng gào khóc thê lương biến thành những tiếng nức nở nghẹn ngào đau sót, "Yoggu, không phải sai lầm của chúng ta, tại sao lại biến thành kết quả này? Yoggu, anh cảm thấy em rất bẩn sao? Có phải sẽ ghét bỏ em không?"

Cô nghe thấy vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu, rất nhiều lần muốn tiến lên phía trước đỡ cô ấy dậy, nhưng lại cảm thấy làm như vậy rất đường đột, một cô gái kiêu ngạo, xinh đẹp và tài giỏi như thế, sẽ mong muốn một người hoàn toàn không quen biết nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình sao?

Cuối cùng, cô chỉ đứng im tại chỗ, nhìn và đau lòng. Vì anh như vậy mà đau lòng, vì một đoạn tình cảm này mà đau lòng. Không biết khi nào, nước mắt của chính cô cũng chảy đầy cằm.

Sau đó, trong trường đủ loại tin đồn ùn ùn kéo đến.

Một đoạn tình yêu như truyện cổ tích này tan thành mây khói mang đến chấn động còn lớn hơn so với lúc họ yêu một cách nổi bật. Có tiếc thương, có châm biếm, còn có kẻ giậu đổ bìm leo cười trên nỗi đau của người khác, những câu nói đại loại như "sớm biết sẽ như vậy mà, càng ân ái nhiều càng sớm tan vỡ", những kiểu người như vậy đâu đâu cũng có, nhưng mà, không ai biết cuối cùng vì lý do gì mà họ chia tay.

Có người nói, Jeon gia là gia đình giàu có và quyền thế, Yoon Jieun vừa xinh đẹp lại vừa tài hoa thì sao chứ? Còn không phải là sa vào làm đồ chơi của công tử nhà giàu sao, tốt nghiệp xong rồi, tự nhiên cũng chán ngán thôi.

Cô không tin.

Anh tuyệt đối không phải công tử nhà giàu ăn chơi lêu lổng, tình cảm của anh đối với Yoon Jieun chính mắt cô nhìn thấy, mỗi một ánh mắt đều là yêu đến tận xương tận cốt tủy, làm sao có thể mang cô ấy ra làm đồ chơi?

Cũng có người nói, Yoon Jieun chính là một người ham mê hư vinh, ngoài quyến rũ công tử nhà giàu Jeon Jungkook này ra, còn có quan hệ cùng rất nhiều người đàn ông lớn tuổi, mấy ngày trước còn có người nhìn thấy cô ta ngồi khóc trên chiếc xe sang trọng của một ông già, người đàn ông đó đáng tuổi bố cô ta! Bây giờ Jeon Jungkook phát hiện ra sự thật, liền đá cô ta đi.

Cô vẫn không tin, Yoon Jieun không phải là kiểu con gái như vậy, cô cũng tin mắt nhìn người của anh, nếu như cô ấy ham mê hư vinh, làm sao anh có thể yêu được?

Đủ loại tin đồn, càng truyền càng mạnh mẽ, cuối cùng thì cách nói thứ hai tuyệt đối chiếm thế thượng phong, bởi vì vừa có người nhìn thấy cô ấy và một người đàn ông đứng tuổi cãi nhau, còn có người nghe thấy cô ấy nói ông ta cút. Ngay sau đó từ việc này suy đoán ra, ông già kia ghen tuông với Jeon Jungkook, Yoon Jieun hận người đàn ông đó phá hoại kế hoạch gả vào gia đình giàu có của cô ta mà thẹn quá hóa giận.

Mặc kệ việc tin đồn càng ngày càng bẩn thỉu như thế nào, cuối cùng cô cũng vẫn không tin.

Phần tình cảm đó của anh và Yoon Jieun ở trong lòng cô giống như trăng sáng – một thứ trong trẻo thiêng liêng, cô chán ghét những con người hắt nước bẩn vào đó, cô lo lắng, cô đau lòng, nhưng mà lại không có cách nào.

Lại một lần nữa nhìn thấy họ, đã gần đến lúc rời trường.

Hoàng hôn của một ngày hè trong khuôn viên trường, cây dương liễu ven hồ rủ xuống ngàn tơ vạn lụa, dày đặc, đong đưa theo chiều gió, ánh tà dương chiếu xuống mặt hồ một hình bóng đỏ rực như lửa, gió thổi phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng, khiến tâm tư rối bời.

Sắp phải đi rồi, vẫn còn rất nhiều thứ không thể buông bỏ, cô không biết, là luyến tiếc vườn trường tuyệt đẹp, hay là luyến tiếc thanh xuân một nửa tươi đẹp một nửa đau buồn này, hoặc là, luyến tiếc những người và những chuyện trái tim cô không thể đặt xuống được.

Trong ánh tà dương, cô nhìn thấy anh đang đi đến.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu thiếu niên hăng hái kia đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, sa sút tinh thần, sắc mặt xanh xao, ngay cả đôi mắt sáng lấp lánh kia, cũng biến thành ảm đạm vô thần.

Cô dừng bước chân lại, anh dần dần đến gần.

Cô không biết vì mình đau lòng nên không di chuyển được bước chân, hay là vì điều gì khác, cứ ngốc nghếch đứng như vậy, mà anh, rõ ràng cũng không tập trung tư tưởng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi về phía trước, mãi đến khi hai người đối diện nhau, cả hai mới bừng tỉnh.

Cô bị dọa vội vàng chạy trốn, thì nghe thấy tiếng của anh vọng đến, "Em là Lee Yeon?"

Cô cuống cuồng, lắp ba lắp bắp, "Vâng......vâng ạ."

Bộ phận sinh viên biết tên cô cũng khá nhiều, trong danh sách giành được học bổng hằng năm đều có tên cô, những hoạt động lớn nhỏ mà cô tham gia cũng có thể được giải nhỏ, chẳng qua chỉ là không chói mắt được như anh thôi, cô cho rằng anh sẽ chẳng thể nhớ nổi tên mình, mặc dù họ có một lần "làm quen" đầy xấu hổ.

"Em thích tôi đúng không?" Anh đột nhiên hỏi.

Hỏi vấn đề này chẳng phải quá thẳng thắn rồi sao! Cô giống như bị người ta bóc hết sạch quần áo không có nơi nào có thể trốn đi, quanh co một hồi, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào, "Không phải........chuyện đó.....không...."

"Rốt cuộc là có thích không?" Anh lại hỏi, chân mày nhíu chặt.

Không biết chuyện là như thế nào, nhìn thấy bộ dạng anh như vậy, cô càng không biết nói thế nào, mà trong lúc hoảng loạn còn luống cuống buột miệng nói ra một chữ "phải", sau khi nói xong mới cảm thấy không đúng, lập tức lại muốn phủ nhận, "Không......anh nghe em nói, em là......"

"Chúng ta kết hôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com