53. ngắm trai đẹp
"Tôi cảm thấy lời em nói lúc chiều cũng có chút hợp lý, quả thực nội tiết tố của tôi hơi mất cân bằng, cho nên cần một người phụ nữ..." Anh ở bên trên cô, trong mắt ngoại trừ một vài tia sáng thường có còn nhiều thêm một thứ gì đó giống như ngọn lửa dục vọng.
Cô dùng sức đẩy anh ra, cuối cùng cũng tránh thoát được khỏi người anh, chợt nhớ tới một suy nghĩ lúc mới đi vào phòng, thế mà lại tự tin đoán anh vẫn là chính nhân quân tử, giờ hận không thể đánh hỏng đầu mình ra!
Đi đến cửa, cô thở phì phò, có điều cuối cùng cũng có khoảng cách an toàn, cô quay đầu nhìn một cái, anh lại tựa vào đầu giường, chăn đắp ngang eo, thực sự không nhìn ra anh có mặc quần lót hay không, nhưng mà anh mặc hay không thì liên quan gì đến cô?
Quay đầu tức giận trở về phòng, đóng rầm cửa lại, trái tim vẫn nhảy không ngớt, đồng thời cảm thán người này quả thực to gan, mẹ đang ở nhà mà anh còn dám làm loạn...
Nhưng mà, rốt cuộc bây giờ anh đang ầm ĩ cái gì?
Cô ngồi xuống bàn sách, dần dần bình ổn dòng suy nghĩ của mình.
Cô không còn là một cô bé trẻ con mới biết yêu nữa, cô đã là một người phụ nữ thành thục ba mươi tuổi, nhưng bây giờ ở trước mặt anh, cô lại giống như một cô bé mười tám tuổi dễ dàng mất khống chế, còn anh thì sao?
Dần dần bình tĩnh lại, tặng cho mình bốn chữ: Thuận theo tự nhiên.
Mở máy tính ra, muốn làm vài việc khiến tâm trạng ổn định một chút, nhưng lại đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô mở hòm mail, tấm thẻ tâm nguyện hôm nhận được máy mát-xa anh cho cô vẫn còn ở đây, cô muốn viết nguyện vọng gì?
Cô âm thầm hừ một tiếng, đánh chữ cực nhanh gửi qua đó.
...
Jeon Jungkook ở trong phòng cho khách đã chui vào trong chăn chuẩn bị ngủ tiếp thì điện thoại vang lên, âm thanh nhắc nhở có email.
Anh thò cánh tay trần trụi từ trong chăn ra, vừa nhìn thấy là email cô gửi, trong mắt tràn đầy dáng vẻ hứng thú, liền mở ra xem, tấm thẻ nguyện vọng anh cho cô đã gửi về...
Trong đó viết: Thầy Jeon, thực ra em muốn nói cho anh biết một bí mật, socola ngon nhất đời này em được ăn chính là loại DIY của anh, cho nên, tâm nguyện của em là, nếu anh đã am hiểu DIY như thế, vậy chúc anh cả đời dùng DIY để điều chỉnh nội tiết tố! Thầy Jeon ạ, có một câu nói rất hay, tự mình động tay, cơm no áo ấm! Khỏi cần cảm ơn!
*DIY: do it yourself.
Anh đọc tận hai lần, sau đó đặt điện thoại xuống đi ngủ...
***
Sáng sớm hôm sau, trong nhà có chút ồn ào nên Lee Yeon lập tức bị đánh thức, vội vã chạy xuống nhà, hóa ra là tài xế và điều dưỡng gia đình mà anh mời tới đã đến.
"Dì Lee, việc chăm sóc sau khi chú xuất viện rất quan trọng, cũng rất vất vả, về nghiệp vụ thì điều dưỡng sẽ thuần thục hơn, dì không cần lo đến chuyện tiền nong đâu ạ."
Đúng lúc Lee Yeon xuống lầu thì nghe thấy đoạn đối thoại này, anh đang làm công việc của bà Lee.
Cuối cùng bà cũng chỉ có thể thở dài, "Vậy thì số tiền này vẫn phải đề nhà dì tự trả, lát nữa dì sẽ trả con."
"Vâng ạ." Anh không đưa đẩy vấn đề này với bà nữa, "Sau này để Yeon trả con cũng được."
Sau khi ăn sáng xong, liền bắt đầu tách ra, tài xế chở bà Lee và Kimsoo - điều dưỡng đặc biệt cùng đến bệnh viện Nhân dân, Lee Yeon thì bị Jeon Jungkook áp tải lên xe đi làm.
Vốn dĩ cô muốn ngồi tàu điện ngầm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cần gì phải khổ thế, có tài xế miễn phí mà không dùng thì hơi phí.
Quan sát một chút cách ăn mặc của anh, ây ya, hôm nay lại mặc phong cách thiếu niên trẻ trung tươi mới cơ.
Cô không nhịn được lẩm bẩm một câu, "Không phải không có quần áo mặc sao?"
Anh soi gương trong xe, "Của Joon."
Chẳng trách lại phong cách thế...
Len lén liếc mắt quét qua sườn mặt anh một lượt, phát hiện anh ăn mặc như thế này ít nhất cũng trẻ ra bảy tám tuổi. Thực ra anh mới tròn ba mươi ba, nói thật tuổi tác không lớn, chỉ là luôn thích ăn mặc già dặn, cứ giống như một lão cán bộ.
Cô nhíu nhíu mày, nghĩ đến một vấn đề khác, chẳng lẽ cả quần lót anh cũng mặc của Joonie? Tuyệt đối không thể! Anh là bác sĩ, có tính sạch sẽ đến đáng sợ, không phải cô chưa từng phục vụ anh, quần áo dán sát vào người sau khi mua mới về anh yêu cầu giặt sạch rồi còn phải dùng nước khử trùng quần áo, đồ lót tốt nhất đều bị ngâm đến mức phai màu.
Cho nên, bây giờ rốt cuộc anh có mặc quần lót không?
Ánh mắt không tự chủ được rời xuống...
"Mắt nhìn đi đâu đấy?"
Bất chợt một giọng nói vang lên dọa cô nhảy dựng.
"Ai... ai nhìn anh đâu?" Dù sao cũng có chút chột dạ, ánh mắt cô không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm về phía trước.
Anh cũng không vạch trần cô, tiếp tục lái xe đến bệnh viện.
Dọc đường đi vào bệnh viện đều gặp phải người quen, mặc dù anh ăn mặc rất trẻ trung, nhưng khuôn mặt đó lại quá đứng đắn, vẫn ra vẻ rất có uy quyền, đặc biệt là sau khi anh khoác áo blouse lên, liền trở lại thành chủ nhiệm Jeon gương mặt gương mẫu nói năng thận trọng như bình thường, trong đầu cô phút chốc nhảy ra bốn chữ: Ra vẻ đạo mạo.
Cô đang chuẩn bị đi thay quần áo thì Namhee đã tiến vào, nhìn chằm chằm cô và anh, sau đó cười cười.
Cô cảm thấy rất kinh ngạc, cô và anh có vấn đề gì sao? Bị nhìn ra cái gì rồi?
"Cười cái gì?" Cô lẩm bẩm hỏi.
Namhee cười càng thêm thần bí, "Không có gì, hôm qua không phải cậu muốn mình lấy cho cậu ta thuốc hạ hỏa sao? Mình thấy hôm nay không cần nữa rồi."
"Vì... vì sao?"" Lee Yeon cảm thấy có phải do Namhee tiếp xúc với anh lâu rồi, cho nên cũng bị lây tật xấu của anh không? Nói chuyện khiến người ta chẳng hiểu gì?
Namhee không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào cổ cô rồi cười.
Cô hoàn toàn không phản ứng kịp, lại quay đầu nhìn Jeon Jungkook, anh nghiêm túc chăm chú nghiên cứu một chút, rồi tự dưng "Ừm" một tiếng, "Em dị ứng à? Đợi lát nữa kê ít thuốc dị ứng."
Dị ứng?
Namhee đã hoàn toàn không thể nhịn nổi nữa, cười lăn cười bò đi ra ngoài...
Cô vẫn không hiểu, sờ sờ vào cổ mình, rồi bừng tỉnh trong giây lát, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, vội vã chạy đến trước gương, quả nhiên, trên cổ có dấu vết đỏ hồng do bị heo gặm! Anh còn hỏi cô dị ứng à? Nếu có dị ứng thì là với anh đấy nhé? Lại còn bày ra bộ dạng đường hoàng để nói chuyện?
Cô cố gắng kéo cổ áo lên, nhưng căn bản không có cách nào che đi được, sao sáng nay cô lại không để ý tới chứ? Nếu không đã mặc áo cao cổ rồi!
Bây giờ cô rất khổ tâm, cô nên đi kiểm tra phòng như thế nào đây?
Lục lọi trong túi xách một lượt, không tìm được bất cứ cái gì có thể che đậy...
Cả ngày nay cô trải qua trong sự thấp thỏm, cô không thể nào xác định được là người khác có nhìn thấy hay không, mặc dù cô đã cố gắng che đi rồi, nhưng cô luôn cảm giác ánh mắt mọi người nhìn qua đều soi chằm chằm vào cổ mình, đương nhiên, họ cũng không có ý hỏi cô vấn đề kiểu như "Đây là vết hôn sao" các thứ.
Mãi đến tối, lúc thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà, cô vẫn cố ý tránh xa anh.
"Qua đây ký tên." Anh nói với cô, biểu cảm cẩn thận tỉ mỉ.
Cô cầm quyển sổ và bút đi qua một bên khác ký tên.
"Bác sĩ Lee, em đang làm cái gì vậy? Ấu trĩ phải không?" Anh nhìn cô tránh xa anh như tránh né rắn độc và thú dữ.
Cô ký tên mình lên trên, giao cho anh, "Không, chỉ là em đang tránh xa dị ứng nguyên thôi."
"Phải không?" Anh nhận lấy đồ cô đưa tới, "Lấy tư cách là một bác sĩ, em phải có trách nhiệm với chính bản thân mình, cách làm căn bản nhất chính là trị liệu giải mẫn cảm chứ không phải trốn tránh."
Trị liệu giải mẫn cảm?
Trong đầu cô tự động chạy ra một đoạn y học: lấy chất gây dị ứng chiết xuất thành dịch dị ứng nguyên pha thành các thuốc có nồng độ khác nhau, thông qua tiêm hoặc một con đường khác cho thuốc tiếp xúc lặp đi lặp lại nhiều lần với bệnh nhân...
Là cô quá đen tối hay sao? Vì sao sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, mà lúc này nghĩ đến những điều trên, mỗi chữ lại trở nên có ý nghĩ khác như vậy?
Chiết xuất dịch... nồng độ... pha thuốc... tiêm vào... tiếp xúc nhiều lần...
Cô liếc anh, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Đúng lúc này Kang Mijin đột nhiên xông vào, nhìn thấy cảnh tượng này, lại tò mò hỏi, "Thầy Jeon, Lee Yeon, sao thế? Mọi người đang nói gì vậy?
Nhất là sau khi nhìn thấy sắc mặt hồng hồng trắng trằng của Lee Yeon, giọng nói lại thêm mấy phần thương cảm, "Lee Yeon, cô lại bị thầy Jeon mắng hả? Nghe nói hôm qua cũng bị mắng?"
Lúc này anh mở miệng nói, "Không phải, tôi với bác sĩ Lee đang thảo luận vấn đề giải mẫn cảm."
"..." Cô thực sự cạn lời rồi, anh còn muốn làm gì? Dáng vẻ đứng đắn đàng hoàng này muốn nói bậy bạ cái gì?
Kang Mijin cười, "Ai bị dị ứng?"
Mí mắt anh không thèm động đậy, khuôn mặt chính trực nói, "Không có, chúng tôi chỉ thảo luận một chút nguyên lý trị liệu giải mẫn cảm thôi."
"Trị liệu giải mẫn cảm?" Kang Mijin lại cười nói, "Thầy Jeon, đây là thầy đang kiểm tra bác sĩ Lee sao? Vấn đề sơ cấp đơn giản như vậy còn thảo luận? Chính là sau khi xác định các yếu tố cụ thể gây dị ứng và tính chất dị ứng của bệnh nhân, thì lấy chất gây dị ứng chiết xuất thành dịch dị ứng nguyên pha thành các thuốc có nồng độ khác nhau, thông qua tiêm hoặc một con đường khác cho thuốc tiếp xúc lặp đi lặp lại nhiều lần với bệnh nhân, liều lượng từ nhỏ đến lớn, nồng độ từ thấp đến cao, vì vậy nâng cao tính chịu đựng của bệnh nhân đối với chất gây dị ứng..."
Anh lẳng lặng lắng nghe, nghiêm túc khen ngợi, "Ừm, không sai."
Kang Mijin cười to, "Thầy Jeon đừng nói đùa, thầy đang khích lệ các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo sao? Em đi đây, tan ca rồi, tạm biệt."
Sau khi Kang Mijin đi, Lee Yeon cũng chuẩn bị đồ rời đi, anh ở đằng sau gọi, "Bác sĩ Lee?"
Mỗi lần anh gọi cô là bác sĩ Lee thì nhất định lúc đó là đang ở nơi đông người hoặc là thực sự có chuyện công việc, nhưng bây giờ nhất định không phải! Bước chân cô vẫn không dừng lại, hùng hổ đi về phía trước.
"Bác sĩ Lee thực sự xác định tôi là dị ứng nguyên sao?" Giọng của anh truy hỏi đằng sau.
"..." Anh muốn gì? Chính anh nói cô bị dị ứng mà? Không phải cô nói!
Anh đã đi tới, như có điều gì suy nghĩ, dùng bộ dạng nghiên cứu khoa học nói, "Tôi đang nghĩ, làm cách nào có thể đem tôi chế thành dịch tinh chế, sau đó tiêm vào cho em đồng thời tiếp xúc nhiều lần để em giải mẫn cảm?"
"..." Đầu cô thực sự muốn nổ tung ra rồi!
Không ngờ anh lại là một tiền bối Jeon như vậy!
Chẳng trách anh nói anh không phải người tốt!
Thực sự đúng là chẳng phải người tốt!
Cô đã nhìn lầm anh rồi!
Gương mặt cô đỏ bừng, xách túi chạy như bay.
"Đợi đã!" Anh kêu lên ở phía sau.
Cô nghe thấy rồi chạy càng nhanh.
Chạy một mạch ra khỏi bệnh viện, đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Một lúc sau xe của anh lại chậm chạm đuổi theo kịp phía sau, lái xe đi theo cô, cuối cùng vẫn kéo cửa sổ xuống, hỏi cô, "Không lên xe sao?"
Cô không thèm để ý.
"Không lên thật? Vậy tôi về nhà thăm chú Lee trước nha? Em nói xem nếu họ hỏi sao chúng ta không đi cùng nhau thì tôi nên giải thích thế nào? Nói là em muốn tránh xa dị ứng nguyên sao?" Anh vừa chậm rãi lái xe vừa nói.
Cô hung hăng liếc anh một cái, lên xe, vung túi, "Anh là đồ xấu xa!"
Anh lại trưng ra dáng vẻ nghi hoặc, "Tôi như thế nào?"
"Anh nói cái đó..." Mấy chữ đó cô không thể nào nói ra khỏi miệng được, "Cái đó... còn không phải đồ xấu xa?"
"Chữ nào của tôi, câu nào có ý xấu xa?" Anh mở to mắt nghiêm túc nhìn cô, "Hay là... em nghĩ nhiều rồi?"
Cô không nói gì nữa, hoàn toàn bị nghẹn lời, nhớ đến hình ảnh anh không nói chữ thô tục nào cũng làm mẹ Kim Taehyung nghẹn họng, nhớ đến hình ảnh anh tranh luận xưng hùng xưng bá lúc đại học, đủ rồi, quá mệt mỏi...
***
Khi cô và anh về đến nhà, ông Lee đã trở về từ lâu, chỉ là, Kim Taehyung cũng đang ngồi cùng ông ở trong nhà.
Jeon Jungkook liếc mắt nhìn, nhưng lại không để lộ ra biểu cảm gì khác thường, ân cần tiến lên hỏi thăm ông, sau đó gọi điều dưỡng đặc biệt – Kimsoo qua, nghiêm túc hỏi về tình hình ăn uống ngày hôm nay của ông.
Người này lúc biểu cảm nghiêm túc thực sự kèm theo sát khí trời sinh, cả ngày Kimsoo đều không có chút áp lực nào, nhưng khi anh vừa hỏi liền căng thẳng, cẩn thận tỉ mỉ báo cáo hết tất cả.
Anh gật đầu, "Không tồi, cô là người xuất sắc nhất trong nghề của các cô, tôi tin tưởng cô, có điều hôm nay chú Lee vẫn hơi mệt, sau này chú ý chút."
"Tôi biết rồi." Kimsoo thở phào một hơi.
"Jungkook, đứa trẻ này rất tốt, con đừng yêu cầu cao quá, hôm nay tinh thần chú cũng tốt hơn rồi." Ông Lee khuyên nhủ.
"Vâng, chú Lee." Anh cũng thuận theo.
"Có thể ăn cơm rồi, mau mau, mọi người vào trong ngồi đi." Bà Lee từ phòng bếp đi ra nói.
"Đi thôi, tất cả vào ngồi đi." Ông Lee cười phất tay.
Lee Yeon lập tức đứng dậy đỡ ông, hành động cùng cô còn có Jeon Jungkook.
Ông cười, "Hai đứa các con cũng quá cẩn thận rồi! Bố tự đi được!"
"Bố!" Cô không buông tay.
Ông chỉ có thể để tùy bọn họ.
Chỉ là, dường như bên Jeon Jungkook đảm đương tất cả trọng lượng, Lee Yeon chỉ phải đỡ tay ông thôi, ngược lại, Kim Taehyung chứng kiến một màn này lại khẽ mỉm cười một cái.
Một khung cảnh bình yên hòa thuận.
Lee Yeon nhanh chóng lên lầu thay quần áo, lúc đi xuống lại thấy Jeon Jungkook và Kim Taehyung đã trò chuyện vui vẻ với nhau giống như lần trước, cô ngồi xuống, cả nhà vây quanh bàn ăn ăn uống rất vui vẻ.
Ăn được một nửa, điện thoại của Jeon Jungkook vang lên, anh liếc nhìn, vội vã nghe máy, Lee Yeon không biết là ai gọi đến, xa xa nghe thấy anh nói mấy câu ngắn gọn, sau đó liền đứng dậy cầm áo khoác, vừa mặc vừa nói, "Trong khoa vừa đưa đến một bệnh nhân, con phải lập tức quay lại một chuyến."
"Ấy, cơm con còn chưa ăn xong mà." Bà Lee vừa lo lắng vừa nhanh nhẹn dùng hộp giữ ấm lấy cơm cho anh.
"Không cần đâu dì, không kịp nữa ạ." Anh mặc xong áo khoác, quay đầu lại nhìn thì thấy Lee Yeon cũng đã cầm áo khoác lên, chuẩn bị đi, vì vậy sửa lại, "Cho Yeon cầm theo đi ạ."
Bà Lee nhanh nhẹn gói gém rồi nhét vào tay Lee Yeon.
Lúc đi, anh lại dặn dò ông Lee, "Chú Lee nghỉ ngơi sớm một chút, không thể mệt mỏi quá đâu, chú mới vừa xuất viện đó ạ."
Ông chỉ có thể gật gật đầu nói, "Nhớ rồi nhớ rồi, các con yên tâm đi đi."
Ngay sau đó, anh bước nhanh chân đi ra cửa, cô thì xách hộp cơm điên cuồng đuổi theo phía sau anh.
Sau khi lên xe, anh vừa lái xe vừa nhìn thoáng qua bộ dạng xách cơm của cô, khen ngợi một câu, "Không tồi, biểu hiện lúc này rất ngoan."
Cô sững người, anh đang hiểu lầm cái gì thế? Vì vậy nói, "Thầy Jeon, em là học trò của anh, anh có bệnh nhân tới, đương nhiên em phải đi cùng anh rồi, em chỉ là cố gắng có trách nhiệm với phần công việc của mình thôi."
Quả thực cô chỉ nghĩ như vậy thôi, bệnh nghề nghiệp đã theo thành thói quen của một bác sĩ, vừa nghe có bệnh nhân thì nhanh nhẹn muốn khám bệnh!
"Ừm, ý tôi cũng là vậy đó." Anh thong thả nói một câu.
"..."
Mà lúc này ở Lee gia, Kim Taehyung ăn cơm xong cũng không ở lại lâu, dù sao cũng có người vừa nói, chú Lee không thể quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi sớm, ở lại thêm không phải sẽ tổn hại đến phục hồi sau bệnh của chú sao?
***
Bệnh viện Daehan.
Một ông lão được đưa tới, chỉ đích danh muốn Jeon Jungkook chữa trị, nghe giọng điệu của người nhà bệnh nhân, ông lão này hẳn là bệnh nhân cũ trước đây của anh, cực kỳ có tín nhiệm đối với anh, anh xưng là ông Kim.
Lee Yeon chỉ nhớ người đến rất nhiều, đứng chật cả hành lang, kết quả kiểm tra đã có, phần hạch nền vùng đồi thị xuất huyết, lượng xuất huyết 70ml, áp lực trong đầu liên lục tăng cao, tình huống đã vô cùng nguy cấp.
Jeon Jungkook quyết định lập tức làm phẫu thuật, mau chóng hội chẩn với khoa gây mê, đồng thời đưa cô và một vị trợ lý khác của anh đi làm chuẩn bị trước phẫu thuật.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, một người nhà bệnh nhân mặc quân phục nắm chặt lấy tay anh, thành khẩn nói, "Jungkook, trông cậy vào cậu cả đấy, tôi tin tưởng cậu."
Anh vỗ vỗ tay anh ta, "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Kỹ thuật mở sọ loại bỏ máu cục và dẫn lưu não, dưới thao tác thuần thục của anh cùng với sự phối hợp chuẩn xác của cô và trợ lý kia, sau ba tiếng đã hoàn thành, phẫu thuật cũng rất thành công, bệnh nhân được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Mười vị người nhà đến cùng lại chậm chạp không chịu rời đi, người quân nhân trước lúc phẫu thuật nắm lấy tay anh nói nhờ cậy cũng nhiều lần trưng cầu ý kiến với anh về tình huống phẫu thuật.
Anh cũng kiên nhẫn giải thích rõ ràng, cuối cùng là khuyên họ đi về, ở lại đây cũng không ích lợi gì.
Người kia lại một lần nữa bắt tay anh, ngoại trừ cảm ơn, còn nói một đống lời khen ngợi anh.
Lúc này cuộc phẫu thuật đã kết thúc, bầu không khí cũng không còn căng thẳng như trước, Lee Yeon nghe được những lời này, không khỏi quan sát anh thêm chút, nếu là trước kia, cô cũng cho rằng người này đáng nhận được những lời khen như vậy, thậm chí cô còn hồi tưởng lại tình hình trước phẫu thuật vừa nãy, chỉ nhớ anh đi lại như gió, trang trọng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, ai có thể liên hệ với người muốn làm trị liệu giải mẫn cảm cho cô?
Cô nghe thấy những lời khen này, trong lòng không khỏi khịt mũi khinh thường.
Không biết có phải cô đem hết suy nghĩ trong lòng biểu thị lên mặt hay không, lại khiến cho người đàn ông họ Kim kia hiểu lầm, vội vàng nói với cô, "Cũng phải cảm ơn vị bác sĩ này, cô vất vả rồi, nửa đêm nửa hôm mọi người cũng không thể nghỉ ngơi."
Cô đâu cần anh ta cảm ơn? Khách sáo một hồi.
Nhưng mà, vì trước đó không chú ý, cho nên bây giờ, khi đối mặt cùng người này, phát hiện người này mặc một thân quân phục kết hợp với ngũ quan của anh ta quả thực đẹp trai không chịu được, không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần.
Sau đó, trên đường trở về phòng làm việc cô thuận miệng hỏi một câu, "Người đó là ai vậy? Rất quen với anh à?"
"Ừm." Anh liền nói tình huống của ông Kim.
"Em nói đến người trẻ tuổi cơ, cái người mặc quân phục ý." Cô sửa chữa cho anh.
Lúc đầu anh không nghĩ gì khác, "Con trai ông Kim, không quân, xuất thân phi công..." Sau đó ba la ba la giới thiệu một đống người ta có bao nhiêu ưu tú.
Trong mắt cô không hề che giấu sự hâm mộ, mỗi một người con gái đều sao có thể cưỡng lại được trước trai đẹp chứ? Lại còn đẹp trai như vậy, còn là phi công...
Vốn dĩ anh đang đi rất vội, nhưng đột nhiên cảm thấy kì lạ, rồi dừng hẳn lại, ánh mắt sáng quắc quay sang nhìn chằm chằm cô, "Em hỏi là có ý gì?"
"Không có." Đàn ông thích ngắm gái đẹp, thì phụ nữ thích nhìn soái ca, đó là điều rất bình thường, bằng không năm đó khi lần đầu tiên nhìn thấy tiền bối Jeon cô cũng sẽ không ngừng thở như vậy, suy cho cùng, vẫn là hiệp hội nhan sắc, suy nghĩ một chút rồi cô nghiêm túc cảm thán, "Đẹp trai ngây người."
Anh không nói gì.
Đúng lúc này, trai đẹp lại quay lại, "Jungkook, còn có chuyện này muốn hỏi cậu."
Hai người dừng lại, vì vậy Lee Yeon không tránh được nhìn thêm mấy cái, cô cảm thấy quân nhân đẹp trai không giống với đàn ông bình thường, kiểu rắn rỏi anh tuấn đó, khí chất toàn thân chính khí đó không phải người bình thường nào cũng có thể có, điểm này, trước đây mỗi lần cô nhìn thấy anh Seokjin mặc quân phục cũng vậy, đều sẽ có loại cảm giác này, nói chung là nghiêm nghị đáng kính.
Sau khi trai đẹp hỏi anh mấy vấn đề, lại một lần nữa nói "Cảm ơn" với cô.
Cô nhoẻn miệng cười, "Anh khách sáo rồi, việc nên làm."
Sau đó trai đẹp lại rời đi, cô và anh tiếp tục quay về phòng.
Về đến văn phòng khoa, cô nhìn thời gian, đã qua nửa đêm rồi.
"Đi về chưa?" Cô hỏi.
Anh liếc cô một cái, "Đi về làm gì? Ở đây trực ban."
"...Không phải em trực mà..." Cô kinh ngạc nói.
"Việc nên làm!" Anh ngồi xuống.
"..." Câu này có hơi quen quen... Thầy muốn ở lại trực ban, đương nhiên cô cũng không dị nghị, chống cằm đối diện anh, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, thở dài, "Thầy Jeon, sao anh không làm quân y chứ?"
Vậy cũng coi như là cô được lấy quân nhân rồi, từ nhỏ cô đã rất sùng bái quân nhân.
"Sao thế? Thích chú giải phóng quân?" Mí mắt anh cũng không nhấc lên, hỏi cô.
"Ừm." Cô thản nhiên thừa nhận, "Mơ ước của em hồi thiếu nữ chính là làm quân tẩu đó! Tự hứa với mình nhất định phải lấy một quân nhân, nhưng ai biết..."
Cô nhìn người trước mặt, không nói nữa.
"Đó không phải chúng minh tôi còn tốt hơn thứ trong mơ của em sao?" Anh cúi đầu viết gì đó, vừa viết vừa nói.
"...." Thật là quá tự cao tự đại, chỉ dựa vào trị liệu giải mẫn cảm kia thôi, anh còn có thể là người tốt? Chính anh cũng nói anh không phải người tốt! Cô xì một tiếng, "Không phải anh nói con mắt chọn đàn ông của em đáng buồn sao?"
Nói xong, lại nói tiếp, "Nghe anh vừa giới thiệu như thế, em cảm thấy sĩ quan Kim còn mạnh hơn anh! Vì người ta vừa khiêm tốn vừa nhã nhặn, lại còn biết lái máy bay!" Không phải anh rất xấu xa nói trên đời này không có người đàn ông nào tốt hơn anh sao?
Đầu anh vẫn không ngẩng lên, "Ừm" một tiếng, "Đừng nằm mơ nữa, người ta không thích hợp em."
Đang muốn cãi lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc thút thít, không biết từ đâu truyền đến.
"Anh nghe đi, có người khóc." Cô nhẹ giọng nhắc nhở anh.
Anh cũng đã nghe thấy, đứng dậy nói, "Đi xem thử."
Cô lập tức đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com