61. vợ tôi
Giờ khắc này, cô đã quên mất còn có người đuổi theo, hơn nữa, người đó thực ra đã đuổi đến trước mặt, chỉ có điều, cô đã ở trong lòng anh nên quên hết mọi thứ, thậm chí chẳng còn sợ điều gì nữa.
Jeon Jungkook nhất thời ôm chặt lấy cô, ánh mắt anh như muốn giết người nhìn chằm chằm vào người đàn ông gầy đen kia.
Người đó bỗng dưng cảm thấy không ổn, muốn trốn vào lối cầu thang.
Jeon Jungkook xoa xoa mái tóc trấn an Lee Yeon, hôn một cái lên trán cô rồi nói, "Ở đây chờ anh một chút, đừng sợ."
Lúc anh buông cô ra, cô vẫn còn nghẹn ngào run rẩy, nắm lấy tay áo anh không buông, anh nhét túi siêu thị vào trong ngực cô, rồi mau chóng hành động, xách người đàn ông định chạy trốn từ cầu thang về, ngay sau đó liền đấm một cú lên mặt người kia.
Người đàn ông vốn dĩ cũng muốn đánh trả, nhưng hắn ta vốn gầy yếu, căn bản không có sức động tay trước anh, trong nháy mắt đã bị anh đánh cho bầm dập, mũi miệng chảy máu, hắn ta quỳ rạp trên mặt đất liên tục xin tha mạng.
Lee Yeon đang đứng dựa vào tường, thấy dáng vẻ của anh tàn nhẫn hơn nhiều so với lần đánh Go Jaejoon, hôm nay cô đã dần được lĩnh hội tính cách chân thực dưới lớp vẻ ngoài tao nhã của anh trước kia, cũng chẳng trách ở trước mặt ông Jeon anh có thể buông thả như vậy, kỳ thực đó cũng là một loại biểu hiện vốn có của anh, thật không biết trong mấy năm đã qua đó, anh phải đè nén bao nhiêu trước mặt cô.
Chứng kiến người kia ngay cả kêu cứu còn không nổi nữa, cô có chút lo lắng anh sẽ đánh hắn ta xảy ra vấn đề luôn, vì vậy bước lên trước, nhỏ giọng gọi, "Thầy Jeon...Thầy Jeon..."
Anh đang đánh hăng say, nhưng cũng lập tức nghe thấy, dùng cùi chỏ chèn vào cổ hắn, đè hắn trên tưởng, rồi hỏi cô, "Sao vậy?"
"Đừng đánh nữa, em muốn về nhà." Cô khẽ nói, nhìn thấy người đó máu me be bét, không khỏi khiếp sợ.
Anh liền dùng một tay cầm điện thoại, gọi điện cho bảo an, kêu họ đến bắt người đi báo cảnh sát.
Lúc bảo an tới, anh và Lee Yeon nói một lượt những chuyện vừa xảy ra, người đàn ông đó cũng không thể chối cãi, chỉ nói trốn ở cửa cầu thang là muốn mai phục tìm cơ hội cướp ít tiền, kết quả thấy Lee Yeon xinh đẹp nên nổi lên lòng xấu xa.
Bảo an xin lỗi một hồi, nói cái gì mà vì trong tiểu khu gần đây có nhiều người sửa chữa, công nhân cũng nhiều, cho nên về mặt quản lý có chút rối loạn, tóm lại là hứa hẹn sau này nhất định sẽ quản lý nề nếp hơn.
Jeon Jungkook cũng không tiếp tục dây dưa quá nhiều thời gian, anh để lại một dãy số điện thoại, "Trước tiên đến đây thôi, sau khi báo cảnh sát nếu như còn cần tôi hợp tác thì gọi vào số này, nhưng vợ tôi đã bị hoảng sợ, khả năng còn bị thương, nếu như có thể thì tối nay cố gắng đừng làm phiền chúng tôi."
Lee Yeon nghe thấy anh nói hai chữ: vợ tôi... vợ tôi... vợ tôi...
Bảo an mang người rời đi, anh lau nước mắt và chỉnh sửa đầu tóc cho cô, "Xin lỗi em, là anh không tốt, không nên để em đi một mình vào trước."
Cô lắc lắc đầu, ngoài ý muốn thôi, không liên quan đến anh.
Anh ôm lấy cô, "Muốn về nhà?"
"Ừm."
"Vậy đi lên nhé?"
"Được." Cô gật đầu.
Anh bỗng nhiên cười cười, cô không hiểu anh cười cái gì, vẻ mặt hoài nghi.
"Không có gì, đi thôi, về nhà." Anh hí hửng dắt tay cô, ấn thang máy.
Nghe thấy anh nói hai chữ 'về nhà', cô mới hiểu anh cười cái gì, hóa ra, vừa này cô không cẩn thận, lỡ miệng gọi căn hộ trên tầng của anh là nhà....
Cô đi theo anh được hai bước, mắt cá chân có chút đau, khẽ nhíu mày khập khiễng một cái.
"Sao thế? Bị thương rồi?" Anh vội hỏi.
"Không có gì đáng ngại, chắc là bị trẹo chân rồi." Cô tự mình thử hoạt động mắt cá chân một chút, khớp không có gì khác thường, chỉ là trẹo một chút thôi.
"Anh xem thử." Anh ngồi xổm xuống cởi giày cô ra.
"Không sao đâu, đừng mà, về rồi nhìn." Cô rụt chân lại.
"Đừng động! Để anh xem!"
Cô chỉ có thể đứng im, có điều vẫn bồi thêm một câu, "Em cũng là bác sĩ mà..."
Anh chỉ nói, "Bám vào vai anh."
Một tay cô chống vào vai anh, anh cởi giày của cô ra, nhẹ nhàng xoay chân cô về các hướng, mỗi lần xoay đều hỏi cô một lần, "Đau không?"
"Không đau." Tự cô cũng thử rồi...
"Chắc là không sao." Anh đi giày lại cho cô.
Lúc này, thang máy cũng xuống đến nơi, có người từ trong thang máy ra, nhìn thấy một màn này, Lee Yeon cũng cảm thấy ngại, "Tự em đi."
"Đứng im!" Anh bắt lấy chân cô, "Chắc là không sao, về nhà xịt ít thuốc."
"Em đã nói là không sao rồi mà." Cô lẩm bẩm, thấy cửa thang máy sắp đóng lại, cô mau chóng ấn một cái.
Anh đứng dậy, bế cô lên.
Cô chưa chuẩn bị tâm lý, bị anh dọa sợ, vô thức ôm vào cổ anh.
"Đi thôi, về nhà trước đã." Anh ôm cô tiến vào thang máy.
Sau khi đi vào, cô ấn tầng của mình, sai đó lại ấn tầng hai.
"Đến tầng hai làm gì?" Anh hỏi.
"Điện thoại em còn rơi ở tầng hai." Cô khẽ nói.
Nhất thời, trán anh cọ cọ lên mặt cô, "Em chịu khổ rồi, là anh không tốt."
Thang máy thoáng chốc đã đến tầng hai, anh thả cô xuống, đi ra nhìn quanh một lượt liền thấy điện thoại đang nằm trên mặt đất, nhặt về đưa cho cô cầm, sau đó lại tiếp tục bế cô lên.
Cô nhìn điện thoại, vẫn chưa hỏng...
Rất có thể là vì nguyên nhân thấy cô thực sự bị dọa sợ rồi bị thương, nên hôm nay anh vô cùng dịu dàng, gọi cơm cũng mang đến tận tay cho cô, chỉ thiếu nước bón cho cô ăn nữa thôi, nếu không phải tự cô muốn làm, có lẽ thực sự anh đã bón rồi.
"Đi tắm, sau đó xịt thuốc, nghỉ ngơi sớm một chút nhé?" Sau khi cơm nước xong, anh nhẹ giọng nói với cô.
Cô gật đầu, chống vào sofa đứng dậy.
Anh cũng đứng lên dìu cô, cô xua tay, "Em tự đi được."
"Anh đưa em đến cửa thôi, rồi mở nước cho em, em tự tắm." Anh lại bế cô lên một lần nữa.
Mặc dù cô cũng có ý đó, nhưng anh nói thẳng ra như thế làm gì?
Rốt cuộc vẫn để anh bế vào phòng tắm, anh mở nước cho cô xong còn nói một câu, "Anh đi lấy quần áo cho em để ở cửa nhé, tắm xong thì gọi anh."
Lúc đi ra, anh biết ý đóng cửa lại.
Đây là tín hiệu an toàn mà anh cho cô...
Cô cởi đồ, phát hiện cánh tay và eo mình đều bị tím một mảng lớn. Cánh tay là bị người đó đánh, eo thì có lẽ là đụng vào bậc cầu thang.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, "Quần áo để bên ngoài nhé, đừng tắm lâu quá."
"Vâng." Cô đáp lại rồi mau chóng tắm rửa.
Tắm xong, cô mở hé một khe cửa, giơ tay cầm lấy quần áo, phát hiện ngoài cửa để một cái ghế, trừ váy ngủ, anh lại còn đặt một túi băng vệ sinh ở ngoài, nhưng mà, kỳ sinh lý của cô còn chưa tới.
Lúc sấy tóc, lại phát hiện trên bàn còn đặt một bộ mỹ phẩm dưỡng da. Anh mù tịt với mấy thứ này, có lẽ toàn bộ đều là bà Jeon mua.
Tóc đã khô được một nửa, cô liền đi ra ngoài, nghe thấy anh đang gọi điện thoại, nghe giọng và nội dung thì hẳn là đang gọi cho Jeon Yoggu.
Quả thực anh là một ông bố có trách nhiệm, cô sờ sờ vị trí vết sẹo lưu lại trên bụng mình theo bản năng.
Gọi điện thoại xong, anh quay đầu nhìn cô, ánh đèn chuyển động trong mắt anh, "Tắm xong rồi?"
"Vâng, em đi ngủ đây, ngủ ở phòng nào vậy?" Ngón tay cô chải chải mái tóc đã khô được một nửa.
"Tùy em chọn, toàn bộ đều là của em."
Cô giận dữ lườm anh, không muốn lên lầu nữa, tùy tiện ngủ ở phòng nào đó dưới tầng thôi.
Cô đi vào một căn phòng gần mình nhất, giọng anh nói với theo phía sau, "Chậm thôi chậm thôi, em đừng đi nhiều."
Thấy cô đã tập tễnh đi vào, anh cũng đành thôi, tìm thuốc xịt vết thương đi theo vào, lúc tắm xong anh phát hiện ra túi băng vệ sinh kia chưa xé vỏ, vẫn ở trên ghế ngoài cửa phòng tắm.
"Giơ chân ra." Anh ngồi xuống bên giường, vươn tay vào trong chăn túm lấy chân cô.
Chân bị anh tóm ra ngoài, thuốc xịt mát mẻ phun lên mắt cá chân cô, anh thấp giọng nói, "Loại thuốc này không cần xoa, chân đừng hoạt động nhiều, mai không có phẫu thuật, em ở nhà nghỉ ngơi đi."
Cô đang định lên tiếng, anh lập tức nói, "Đừng cãi anh, anh nói nghỉ là nghỉ, em không phụ trách bệnh nhân, xin nghỉ cũng không ảnh hưởng đến công việc bình thường."
Được rồi, vậy cô không tranh cãi với anh nữa.
Anh đặt lọ thuốc xuống, "Ngủ đi, không quấy rầy em nữa."
Nói xong, anh liền đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
Vốn dĩ đã mệt mỏi rã rời, nhưng trải qua một trận khiếp sợ này, ngược lại cơn buồn ngủ đã chạy mất rồi, cô nằm trên giường một lúc, mãi không ngủ được, trở mình lại đè lên cánh tay và eo, đau đến mức suýt xoa.
Cô nhớ đến vết bầm tím to đùng ở cánh tay và eo, dứt khoát ngồi dậy, muốn cuộn tay áo lên để phun thuốc, nhưng tay áo vừa nhỏ vừa không co dãn, không cuộn lên được quá chỗ bị thương, cô dứt khoát cởi váy ngủ ra, cầm lọ thuốc xịt mấy cái vào cánh tay, đang định phun lên eo thì cửa phòng mở ra....
Cô sững sờ.
Anh cũng ngây ngẩn, điện thoại đang cầm trong tay kêu liên hồi.
Cô phản ứng lại được, vội vàng ném thuốc, kéo chăn che lên người mình.
Anh giơ tay ra, "Điện thoại của em."
Anh cũng đã tắm, đôi mắt như mặt hồ sau mưa.
Cô thò một cánh tay trần từ trong chăn ra cầm lấy điện thoại, cô cố ý không dùng cánh tay bị thương, nhưng ánh mắt anh vẫn rơi trên cánh tay cô.
Lúc này, điện thoại lại không kêu nữa.
Anh ném điện thoại qua một bên, "Còn giấu cái gì mà giấu? Sao không nói cho anh biết?"
Nói xong liền kéo chăn ra, cánh tay cô giấu diếm dĩ nhiên lộ ra rồi, nhưng mà cái gì không nên lộ cũng đã lộ ra hết...
Ánh mắt anh phút chốc trở nên đặc quánh lại, Lee Yeon kéo chăn lên theo bản năng, che đi những vị trí quan trọng, sắc mặt đỏ bừng.
Anh cầm thuốc lên, vẻ mặt điềm tĩnh, phun thuốc lên cánh tay cô, sau đó kéo chăn, "Anh kiểm tra xem còn chỗ nào nữa."
Cô lại túm lấy chăn không buông.
"Anh là bác sĩ..." Anh thở dài.
Chăn bị kéo qua kéo lại giữa hai người một hồi, sau đó vẫn tuột khỏi tay cô, nhìn thấy vết bầm tím to đùng trên eo cô, mắt anh tối sầm lại, căng mặt xịt thuốc cho cô, rồi vén hết chăn lên, "Kiểm tra những chỗ khác."
"Không còn chỗ nào nữa..." Hai chân cô cong lên, ôm lấy đầu gối.
Ngược lại chân che được nửa người trên, nhưng nửa che nửa khép thế này càng lộ vẻ trêu chọc người khác, nhất là đôi chân thon dài trắng ngần dưới ánh đèn nhàn nhạt, còn có khuôn mặt đỏ ửng của cô cùng đôi mắt long lanh ướt át mang theo chút hoảng sợ, bất an và e lệ, e rằng bốn chữ 'cảnh xuân trêu người' cũng không thể hình dung nổi...
"Kiểm tra một chút thôi..." Giọng anh hơi run rẩy, ánh mắt nhanh chóng dời đi.
Sau đó dứt khoát đứng lên kiểm tra lưng cô, vừa nhìn qua, ngữ khí liền trở nên nghiêm túc, "Trên lưng cũng có!"
Lập tức trên lưng lành lạnh do bị nước thuốc phun vào.
Phải không? Cô không tự nhìn lưng mình được, nhưng cũng không cảm thấy đau, có lẽ cũng bị đập vào đâu đó.
"Trên lưng không nghiêm trọng lắm, kiểm tra tiếp chỗ khác." Lúc này anh không để cô quyết định nữa, nhanh chóng kéo tay cô ra, kiểm tra chân.
Trên đùi lại phát hiện mấy vết xanh tím nhàn nhạt, anh phun một loạt, cuối cùng tách hai chân cô ra.
"Á..." Cô sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Á cái gì mà á? Anh còn khó chịu hơn em đây này!" Anh thấp giọng nói.
Cô sững sờ một chút, sau đó cũng hiểu được ý của anh, sắc mặt lại càng đỏ hơn.
Mặt trong và sau đùi cũng chỉ có mấy điểm xanh tím, anh phun thuốc lên từng chỗ, mặt cũng căng ra.
Cô đỏ mặt quan sát sắc mặt anh, lại lặng lẽ liếc nhìn xuống giữa quần anh, chiếc quần bằng bông mềm mại cũng không che đậy được hoormon kích thích nổi lên...
"Được rồi, nằm xuống." Anh cầm chăn muốn đắp lên cho cô.
Nhưng lúc cô duỗi thẳng chân, chuẩn bị chui vào trong chăn, vì cơ thể duỗi thẳng ra, nên vết sẹo trên bụng cô cũng lộ rõ dưới ánh mắt anh.
"Đợi đã." Anh nói.
Cô không biết sao, nhưng vẫn mau chóng đắp chăn lên cho mình.
Ánh mắt anh mải miết nhìn cô, vươn tay vào trong chăn, lần mò tìm kiếm bụng cô, ngón tay lướt qua vết sẹo, cô hơi run rẩy.
"Làm gì..." Cơ thể cô cứng ngắc, hô hấp cũng có chút rối loạn.
Lúc ngón tay anh sờ thấy vết sẹo kia thì dừng lại, sờ tới sờ lui hết lần này đến lần khác.
Anh không nói tiếng nào, tất cả ngôn ngữ trong lòng đều tập trung ở đầu ngón tay anh, ánh mắt hai người giao lưu qua lại, cô cắn môi, nước mắt rưng rưng, lắc đầu với anh.
Anh cúi người xuống hôn lên mắt cô, khóe mắt ẩm ướt mằn mặn.
Anh đã tắm, cũng đã cạo râu, trong không khí tràn đầy hương thơm tươi mát, chiếc cằm sạch sẽ vẫn còn cảm giác thô ráp cọ lên mặt cô, hơi ngứa.
Cô không nhịn được khẽ hừ một tiếng, anh hơi dừng lại, nụ hôn rơi trên môi cô.
Như mưa phùn dày đặc, như gió táp mưa rào, như từng lớp sóng lăn tăn, lại như sóng to gió lớn.
Luân phiên, xâm nhập, nhưng lại không thể tránh né...
Từ lộn xộn đến rong chơi, đến truy đổi, rồi đến không thể thở nổi.
Lúc này môi anh mới rời đi, nhưng là đi thẳng xuống cổ, bả vai, cái nốt ruồi kia, rồi trằn trọc đến bụng...
Toàn thân cô lập tức căng thẳng, phập phồng bất định, không thể tiếp tục xuống dưới nữa...
Cuối cùng anh dừng lại trên vết sẹo kia, dịu dàng liếm láp, lại một lần, rồi một lần nữa...
Có cái gì đó bắt đầu lan tràn ra từ vết sẹo, chuyển động hỗn loạn, như lửa, như điện, như sóng lớn tung trời, vọt thẳng đến đỉnh tim cô, sau đó chợt bùng nổ, như một đám pháo hoa bay lên rồi nổ tung, hóa thành những đốm sáng nhỏ bé, rồi mau chóng rơi xuống.
Cô nhẹ nhàng run rẩy trong đám vụn rơi rụng đó, hai tay nắm chặt lấy ga trải giường mà run khẽ, nước mắt chảy xuống, giọng nói kiềm nén, "Em... em không biết còn có thể có con không..."
Anh dừng lại.
Di chuyển nằm sấp trên cơ thể cô, hai tay chống ở hai bên cạnh cô, cũng không đè nặng lên cô, ở phía trên nhìn cô chăm chú, ánh mắt như nước đó nhìn rất lâu, cuối cùng anh lật người xuống, nằm bên cạnh cô, kéo cô vào trong ngực, "Đó là lỗi lầm của anh, sao em phải chịu đựng áp lực này chứ?"
"Nhưng kết quả..."
"Yeonie, anh không muốn nói còn một nửa cơ hội cái gì đó, cũng không muốn nói là có khả năng mang thai ngoài tử cung một lần nữa, càng không muốn nhắc đến thụ tinh ống nghiệm, những chuyện về y học, chúng ta đều hiểu, anh chỉ muốn nói chuyện giữa hai vợ chồng." Ngón tay anh lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, "Yeonie, đã sớm phải như vậy rồi, bất luận vất vả nào hay bất cứ lúc nào muốn khóc, đều cứ như bây giờ, anh ở bên cạnh em, em ở trong lòng anh, mặc dù thời khắc này đã muộn mất chín năm, mà chín năm trước em không dám, hoặc là không nỡ, đó đều là vì anh làm không đủ tốt, cho nên, bây giờ em muốn anh làm như thế nào, muốn thử thách anh như thế nào, đều là chuyện nên làm, chỉ có điều, đừng lấy chuyện con cái ra để nói, Yeon à, lúc anh nhận nuôi Yoggu, anh đã không có dự định sẽ có con nữa rồi."
Lời này giống y hệt lời Namhee nói, mặc dù cô đã lường trước anh sẽ nói như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà vùi sâu vào trong lòng anh khóc lớn. Không vì con cái, chỉ vì câu nói đó của anh: Bất kỳ khi nào muốn khóc, hãy cứ như bây giờ, anh ở bên cạnh em, em ở trong lòng anh.
Cuộc sống có cười có khóc, đầy đủ năm mùi vị mới làm phong phú một đời người, cho dù là vì sáng sớm thức dậy thấy anh đầu tóc rối bù mà cười, hay là vì anh không cho phép cô sơn móng tay xinh đẹp mà khóc, đều là diện mạo căn bản của cuộc sống, mà anh và cô, đều đã từng nghĩ sai...
Anh nói đã muộn mất chín năm. Chín năm dài bao lâu? Là chín lần sắc cỏ héo úa, cây cối thành rừng, đủ để yêu một người lại quên đi một người, nhưng anh nói, anh ở bên cạnh em, em ở trong lòng anh.
Giống như tất cả chưa từng kết thúc, giống như tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, giống như cô vẫn là cô gái vui vẻ trong vườn, ánh mặt trời rực rỡ, cây tử đằng nở hoa.
Nước mắt đã muộn chín năm qua, thấm ướt toàn bộ bả vai anh.
Chóp mũi của anh và cô gần kề nhau, ánh mắt anh chỉ cách cô một chút, cô không biết lúc này bản thân cô đang ở đâu, cô chỉ nhìn thấy bầu trời đêm và những ngôi sao, còn có dải ngân hà lấp la lấp lánh.
Cô ngơ ngác, "Em muốn đi ngủ."
"Ừm, em ngủ đi." Cánh tay anh thu chặt hơn một chút, vây toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của cô vào trong lồng ngực, trên người cô gần như không mặc quần áo, còn có mùi thuốc nhàn nhạt, chạm tay vào đều là da thịt trơn nhẵn.
"Nhưng mà..." Cô cảm nhận được ngón tay anh đang vuốt nhẹ trên lưng cô, "Anh ở đây em không ngủ được..."
Ngón tay anh dừng lại, "Đau hả? Đè phải em rồi? Chạm vào vết thương?"
Cô lắc lắc đầu, anh cũng có lúc suy nghĩ chậm chạp...
Anh chợt nở nụ cười, "Thực sự không ngủ được?"
"Ừm..." Cô nghiêm túc gật đầu, như này... có thể ngủ không?
Anh chỉ có thể buông lỏng cô ra một chút, "Thực ra, anh cũng không ngủ được."
Còn vỗ vỗ cái mông cô, "Em không đau nhưng anh thì đau sắp chết rồi..."
"..." Bây giờ cô cũng đau rồi đấy, bị vỗ đau...
"Anh sang phòng bên cạnh ngủ." Anh xuống giường, trước khi đi còn hôn lên trán cô một cái, "Ngủ ngon nhé."
"Anh ngủ ngon."
Lúc anh ra ngoài cửa đã tắt rồi, nhưng nghĩ gì lại mở lên, quay đầu hỏi cô, "Tắt đèn có sợ không?"
Cô lắc lắc đầu, không sợ nữa rồi.
Vì vậy anh lại tắt đèn cho cô, nhẹ nhàng khép cửa.
Lần này, rất dễ chìm vào giấc ngủ, trong không khí tràn đầy mùi thuốc, còn xen lẫn hơi thở như có như không của anh.
Giấc ngủ này, giống hệt phong cách bình thường của cô, cô ngủ rất lâu, anh dậy lúc nào, đi lúc nào, cô hoàn toàn không biết, lúc thức dậy đã là mười giờ, trong nhà vô cùng yên tĩnh.
Trên người cô vẫn không mặc gì, tối qua còn chưa kịp mặc váy ngủ đã ngủ mất tiêu rồi.
Trên tủ đầu giường có một mảnh giấy, cô nhặt lên xem, số chữ nhiều hơn trước kia rất nhiều.
Yeon, anh đến bệnh viện đây, có chuyện gì thì gọi cho anh. Hôm nay chắc em có thể miễn cưỡng đi được mấy bước, nhưng không cần gắng sức, đừng đi lại nhiều. Bữa sáng anh để trên bàn ăn, buổi trưa chưa chắc anh có thể về, em đừng gọi đồ ăn bên ngoài nhé, anh gọi điện thoại về nhà rồi, dì giúp việc sẽ đến làm cơm cho em, nhớ phải nhìn rõ người ngoài cửa mới được mở cửa đó. Phía dì Lee anh đã gọi điện giải thích rồi, em không cần lo. Jungkook.
Cô cầm mảnh giấy, nhìn nét chữ quen thuộc của anh, than thầm, cái người một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng chính là anh đây rồi, không tin ai bên ngoài nữa...
Cô chỉ có thể đi tập tễnh, đặt chân xuống đất quả thực vẫn đau.
Bữa sáng là bánh kem và sữa, còn có một đĩa hoa quả đã rửa sạch.
Như vậy rất tốt, cô còn sợ rằng dậy muộn hơn anh mấy tiếng, sẽ phải nhìn thấy một bữa sáng lạnh lẽo. Có điều anh rất cẩn thận, thời gian qua cô đều biết, một người làm việc tinh tế như vậy chắc chắn đã hình thành được thói quen tư duy, trong đầu luôn suy nghĩ chu đáo mọi chuyện.
Ăn xong bữa sáng, cô nằm dài trên đất, xem nốt bộ phim hôm trước chưa xem xong. Thảm trải sàn mềm mại, gối dựa rất dày, thoải mái đến nỗi không muốn nhúc nhích.
Mới xem được một lúc, lại có người ấn chuông cửa.
Cô đoán là dì giúp việc của Jeon gia tới, đứng dậy nhảy ra cửa, nhìn qua mắt thần, ôi mẹ ơi, là bà Jeon đích thân tới.
Cô mau chóng mở cửa, trong tay bà đang xách rất nhiều đồ.
"Bác gái, sao bác lại tự đến..." Hơn nữa còn đến một mình! Cô mau chóng giúp bà cầm đồ.
"Đừng, đừng đừng!" Bà vội nói, "Con mau ngồi xuống đi, đừng đi linh tinh! Tự bác cầm là được rồi."
Bà sợ cô đang đau lại vẫn chạy đến giúp đỡ, nên một mình xách toàn bộ đồ đi nhanh vào trong phòng bếp trong một lần.
Nhìn bà bận rộn trong bếp, lòng cô hơi bất an, ở nhà bà cũng không phải làm việc nhà, ngoại trừ ngày nào đặc biệt mới đích thân xuống bếp, hôm nay lại tới đây làm cơm giúp cô, sao cô không xấu hổ được cơ chứ?
Vì vậy cô khập khiễng đi vào trong bếp.
Bà Jeon quay đầu thấy cô, lại như thấy kẻ địch, "Ây ya, bảo bối à, con mau ra ngoài ngồi cho bác! Con vào đây nhỡ đâu lại đụng vào chỗ nào, sao bác báo cáo với thằng nhóc kia được!"
Bà gọi cô là bảo bối...
Phụ nữ cho dù tuổi có lớn đến mấy, nhưng khi nghe có người gọi mình như vậy, trái tim cũng sẽ mềm thành một ly chocolate nóng.
"Đi mau đi mau!" Bà Jeon đỡ lấy cô, sắp xếp cho cô ngồi yên trên ghế sofa, cười nói, "Là Jungkook trực tiếp hạ lệnh đó, nó muốn phải làm cái gì đó bồi bổ cho con, lúc nó không ở nhà thì phải chăm sóc con thật kỹ, không được để con ngã, bác lĩnh quân lệnh mà tới đó! Cho nên là con ngoan, ngồi im ở đây đừng nhúc nhích nha, đợi Jungkook về rồi con muốn làm gì thì làm, lúc đó bác sẽ không chịu trách nhiệm nữa!"
Lee Yeon vô cùng bất đắc dĩ, cô chỉ bị trẹo chân thôi, mà sao đãi ngộ lại giống gãy chân như vậy...
Bà Jeon bận rộn một hồi trong phòng bếp, làm ra một bữa trưa dinh dưỡng rất hợp lý, căn bản đều là món cô thích, đồng thời bưng đồ ăn đến bàn trà trước mặt cô, còn múc cơm cho cô.
"Bác gái à, như vậy thực sự quá ngại ạ, con quá thất lễ." Cô ngồi không nổi nữa.
Bà lại ngồi xuống đối diện cô, "Yeonie! Đều là người nhà cả! Thất lễ với không thất lễ cái gì? Chăm sóc lẫn nhau không phải chuyện nên làm sao? Mau ăn cơm đi!"
Có lẽ là vì muốn để cô tự nhiên một chút, bà Jeon liền ăn trước.
Trong lòng Lee Yeon cảm thấy rất ấm áp, kỳ thực tính cách của anh chủ yếu được di truyền từ mẹ, đối xử tốt với một người, sẽ tốt đến mức tận cùng, tâm tư lại tinh tế, có thể được người như vậy chăm sóc, chỉ số IQ đều sẽ thụt lùi đi...
Ăn cơm xong, bà lại nhanh chóng thu dọn bát đũa, dọn dẹp nhà bếp, sau đó đi qua ngồi nói chuyện với cô, nói về cuộc sống một mình bên ngoài của cô, cô cũng chọn những câu chuyện nhẹ nhàng vui vẻ để nói, cũng nói đến thời gian trước kia, biểu cảm của bà vô cùng tiếc nuối, bây giờ Lee Yeon bận rộn như vậy, không có thời gian cùng mình đi dạo phố.
Lee Yeon cười cười, trước kia quả thực cô thường đi dạo cùng mẹ chồng.
Sau đó, không biết làm sao lại nhắc đến lần cô mang thai ngoài tử cung.
Ánh mắt cô có chút buồn bã, cô biết anh không ngại việc cô có thể sinh con không, nhưng bà Jeon thì sao?
Bà lại chủ động cầm tay cô, "Yeonie à, khả năng con không hiểu suy nghĩ của bác, con biết bác đã từng nói gì với Jungkook không?"
Ánh mắt Lee Yeon có chút mong chờ, đợi bà nói.
"Bác nói với Jungkook là, nó thích đàn ông cũng được, chỉ cần nó tìm được người bầu bạn cùng nó nốt quãng đời còn lại."
Lee Yeon kinh ngạc.
Bà Jeon cười khổ, "Bác thực sự lo lắng, sau khi bác và bố nó đi rồi, nó phải làm sao, Yoggu cũng sẽ trưởng thành, sẽ có gia đình riêng của mình, một mình nó sẽ phải cô độc cả quãng đời còn lại sao?"
Lee Yeon cúi đầu, viền mắt chợt ướt át, nhớ đến câu tối qua anh nói, đã có Yoggu rồi, cũng không dự định phải có con nữa...
Hôm nay bà Jeon lại đến nói chuyện với cô về vấn đề này, chẳng lẽ là anh đã nói gì đó với bà?
"Yeonie, con cái không quan trọng như vậy đâu, huống hồ cũng không phải không thể đẻ nữa, chuyện con cái là do số mệnh an bài, có là phúc, không có thì chính là không có duyên, không nên cưỡng cầu, hơn nữa, chúng ta đã có Yoggu rồi."
"Vậy... bác trai không muốn có cháu ruột của mình để thừa kế công ty sao ạ?" Cô nhớ trước kia ông gấp gáp muốn có cháu biết bao.
Bà cười nói, "Có Yoggu rồi mà! Cho nó là được! Ruột thịt hay không quan trọng như vậy sao? Có điều, bây giờ lý tưởng của thằng nhóc cũng một lòng muốn làm bác sĩ, cũng chưa chắc đã muốn phần gia sản này, nếu như các con thực sự không sinh con, vậy đợi đến lúc bác và bố nó không có sức quản lý công ty nữa, thì bác sẽ bán công ty đi, giao toàn bộ tiền cho các con! Các con cũng không cần lo lắng nhiều, càng tốt!"
"Bác gái..." Lúc này Lee Yeon đã thực sự cảm động rồi, cô dựa vào vai bà, còn ôm lấy bà. Có một bề trên thấu tình đạt lý như vậy, thực sự là cô có phúc.
Bà lại cười trêu chọc, "Ây ya, cũng đã đồng ý chia tài sản của ta rồi sao còn gọi bác gái?"
Lee Yeon cười thẹn thùng.
Bà lại khẽ nói với cô, "Giờ gọi là mẹ, nhưng lúc có thằng nhóc kia thì cứ gọi là bác gái, để nó vội vàng chút, theo đuổi con mau mau lên!"
Lee Yeon không khỏi bật cười, bà lại phúc hắc như vậy? Còn giúp cô lừa con trai?
Hiếm có khi bà Jeon được nhàn rỗi, bà ở cùng cô cả ngày trời, cùng xem phim, ăn tối, đến hơn chín giờ tối, Jeon Jungkook vẫn chưa về, bà liền thúc giục cô đi ngủ.
"Bác gái, bác có phải về không ạ? Yoggu cũng nên đi ngủ rồi chứ ạ?" Cô hỏi, hơn nữa, nếu muộn hơn, một mình bà về cũng không an toàn.
Bà Jeon cười nói, "Không sao đâu, nếu như con không chê bác, tiểu tử thối kia lại không về, thì bác sẽ ở đây cùng con, hôm nay ông nội Yoggu ở nhà với nó."
Nói xong lại thở dài, "Hai đứa các con cùng ngành, cuộc sống sau này sẽ rất vất vả, có điều, cũng có thể hiểu nhau, phối hợp với nhau."
...
Tối hôm đó, đến lúc Lee Yeon ngủ rồi, Jeon Jungkook vẫn chưa trở về.
Sau đó, cũng không biết vì nguyên nhân gì, cô đang ngủ rất say lại bật tỉnh.
Ánh đèn trong phòng lờ mờ sáng, anh đang đứng ở cửa nhìn cô, quần áo còn chưa thay, dáng vẻ như vừa mới trở về.
"Tỉnh rồi?" Anh đi vào, việc đầu tiên làm là vén chăn của cô lên.
"Làm gì thế?" Cô mơ màng hỏi, lại một lần nữa không biết là tối hay là đêm, tựa như buổi tối của nhiều năm trước, anh từ bên ngoài về, cô cũng sẽ dụi mắt hỏi anh như vậy, về rồi à?
Anh kiểm tra chân cô, cánh tay cô, chỉ thiếu nước cởi váy ngủ của cô kiểm tra toàn thân thôi.
"Tạm được, mắt cá chân vẫn hơi sưng, vết thương trên tay đã tốt hơn nhiều rồi, hôm nay có xịt thuốc đúng giờ không?" Anh hỏi.
"Ừm." Cô gật gật đầu, "Anh ăn cơm chưa? Bác gái làm cơm tối rồi, em đi hâm nóng lại cho anh..."
Cô không biết bây giờ là mấy giờ, định ngồi dậy thì lại bị anh ấn vai xuống, "Không cần đâu, cơm canh đều hâm lại rồi, mẹ để lại cho anh."
Cũng đúng, bà Jeon vẫn còn đang ở đây....
"Vậy anh đi ăn cơm đi." Cô lại đắp chăn vào, nhắm mắt định ngủ tiếp.
"Được, em ngủ tiếp đi." Anh xoay người ra ngoài.
Bị anh ầm ĩ một hồi như vậy, cô hoàn toàn tỉnh ngủ, nằm trên giường, nhất thời không ngủ tiếp được nữa.
Lúc anh ăn cơm xong, tắm rửa xong lại đi vào, cô vẫn thức, anh liền đi tới, không nói không rằng, đôi tay vươn vào trong chăn, bế cô ra ngoài.
"Làm gì vậy?" Cô thấp giọng hỏi.
"Anh vừa ăn no, tạm thời chưa ngủ được, ra ngồi với anh một lát."
"...." Vậy cũng không cần bế mà! "Để em tự đi, bác gái nhìn thấy sẽ không hay!"
"Mẹ về rồi." Anh nói xong, trong mắt lại lộ ra vài ý vị đặc biệt, "Cho dù mẹ ở đây, bà cũng vội hơn cả anh..."
".." Nói gì vậy! "Muộn thế này còn về? Anh yên tâm sao?"
"Tài xế đến đón mà, bà ngại ở lại đây, sợ ảnh hưởng đến chúng ta." Anh ôm cô đến phòng khách, đặt cô lên thảm.
Rèm cửa sổ đang mở, tầng này rất cao, Lee Yeon liếc mắt nhìn qua, ánh đèn bên ngoài sáng lung linh, nhìn rất rõ màn đêm của thành phố, không xót thứ gì.
"Đẹp quá..." Cô bò qua, ngồi trước cửa sổ.
Đêm nay thật sự hiếm hoi, còn thấy được cả sao trên trời, hòa lẫn với ánh đèn trong màn đêm, cả thế giới đều đang lấp la lấp lánh.
Một chiếc chăn mỏng bao lấy cô từ phía sau, "Tối rồi, có chút lạnh."
Cô mỉm cười, cuộn chặt chăn lại, co đôi chân trần trụi vào trong chăn.
"Thực sự rất đẹp sao?" Anh ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay kéo cô vào lòng.
"Ừm."
"Thích không?"
Cô gật đầu.
Tay anh đặt trên eo cô, nhẹ nhàng sờ sờ, "Còn đau không?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Hiệu quả của loại thuốc anh đưa cho cô thực sự không tồi.
"Chỗ này thì sao?" Anh lại bóp nhẹ cánh tay cô.
"Cũng không đau lắm."
"Anh kiểm tra trên lưng với trên đùi chút nào."
"..." Vậy lại phải cởi váy ngủ à?
"Tự em xem rồi, đã tốt hơn rồi..." Cô quấn lấy chăn, cả người không có kẽ hở.
"Thật không?" Ánh mắt anh sáng lên.
"Ừm..."
Sau đó, cô mới biết, tuy cô có ý muốn trêu chọc anh một chút nên mới nói dối, mục đích là không để anh cởi váy ngủ của cô, nhưng lại quên mất một chuyện khác, có lẽ anh đang chờ cô nói câu này?
Cô nói xong liền cảm thấy ánh mắt anh trở nên kỳ quái...
"Yeon, đời này em có gì tiếc nuối không?" Anh trịnh trọng hỏi cô.
Cho nên, bây giờ anh muốn đối mặt với bầu trời sao và ánh đèn đêm để đàm đạo chuyện cuộc sống?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com