Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

73. cầu hôn


Lee Yeon lúc này vẫn chưa ngủ, cô đã có thói quen ngủ muộn, bây giờ anh không còn cần cô phân tích tài liệu nữa nên khá rảnh rang, nhất thời còn chưa thích ứng được.

Đang cầm quyển sách nằm trên giường đọc thì điện thoại lại vang lên.

Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cô mỉm cười nghe máy, "Alo?"

"Yeonie, ngủ chưa?"

Trong tĩnh lặng, cô nghe thấy giọng anh rất thấp, mang theo từ tính đụng vào màng nhĩ cô, nụ cười dần rộng hơn chút nữa, "Em chưa."

"Ra đây." Anh nói.

"Hả?" Nhất thời cô không hiểu ý anh.

"Anh nói, ra đây được không?"

"...." Cô kinh ngạc, "Bây giờ?"

"Ừm."

"Nhưng mà... muộn thế này..." Cô nhìn đồng hồ báo thức, đã sắp nửa đêm rồi, hơn nữa, không phải họ mới đi xem phim về cùng nhau sao? Lúc này mới tách nhau ra bao lâu?

"Anh đang ở cửa nhà em." Anh nói.

Cô lại kinh ngạc, "A?"

"Ra đây đi."

"..." Trực giác mách bảo cô, có phải anh có chuyện gì rồi không! "Anh đợi em một chút."

Cô để sách xuống, thay quần áo đi ra ngoài.

Ông bà Lee đều đã ngủ, dưới nhà đen kịt, cô mở đèn, rón rén đi ra ngoài.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy xe anh đỗ ngoài cổng, đèn xe vẫn sáng, cửa sổ xe đang mở, sườn mặt anh ở trong cửa sổ, hình ảnh tạo thành một bức tranh.

Cô chạy tới leo lên xe, phát hiện anh vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, ánh mắt phát sáng, đang bình tĩnh nhìn cô.

"Anh... sao vậy?" Cô cười hỏi.

Anh vẫn trầm mặc, giơ tay chơi đùa vành tai cô.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Cô bị anh trêu đùa làm cho ngứa ngáy, nghiêng đầu một chút.

"Anh nhớ em rồi." Anh chợt nói.

Cô ngẩn ngơ.

Câu nói này đến quá mức đột ngột.

Hình như anh vẫn chưa bao giờ thẳng thắn nói với cô những lời tương tự như vậy, hơn nữa, rõ ràng họ mới tách nhau ra chưa đến hai tiếng đồng hồ.

Nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của cô, cánh tay anh khẽ thu lại, ôm cô vào lòng, thở dài, "Cô gái ngốc, chính em cũng không biết, em tốt chừng nào."

Cô vẫn không hiểu gì cả, ngây thơ cười cười, "Rốt cuộc anh sao vậy? Gặp chuyện gì sao?"

"Anh không sao." Anh nói, "Anh chỉ muốn nhìn em một chút." Anh hơi dừng lại, ngón tay xuyên qua mái tóc buông xõa của cô, "Ôm em một chút."

Cô để mặc anh ôm, không nhúc nhích.

Rất lâu sau anh mới buông cô ra, nhưng vẫn nhìn cô rất lâu, nắm lấy tay cô vuốt ve không thả.

Cô luôn không có sức đề kháng với ánh mắt của anh, nhìn như vậy thực sự khiến cô không được tự nhiên, giơ tay xoa xoa má anh, những sợi râu mới nhú đâm vào ngón tay cô, thô ráp, "Này, rốt cuộc anh có chuyện gì vậy? Về nhà một chuyến liền trở nên rất kỳ lạ! Trong nhà có chuyện gì sao?"

Anh lắc đầu.

"Vậy... là vì buổi diễn thuyết cuối tuần sao?" Lần này cạnh tranh chức Phó viện trưởng còn phải lên bục diễn thuyết, chẳng lẽ anh có áp lực gì sao? "Em thấy không bằng anh về nhà chuẩn bị kỹ một chút đi, không được, đã quá muộn rồi, anh nên về nhà ngủ ngon đi, bồi dưỡng đủ tinh thần mới có thể diễn thuyết tốt được! Còn mấy ngày nữa, em chuẩn bị cùng anh!"

Anh nhìn cô, cười nhàn nhạt, "Em chuẩn bị cùng anh thế nào?"

Cô suy nghĩ một chút, quả thực là trên phương diện này anh am hiểu hơn cô nhiều, có chút tức giận, "Em biết, em không am hiểu mấy hoạt động bày tỏ bản thân trước mặt nhiều người, nhưng em có thể giúp anh tra tài liệu mà, anh cần cái gì thì em giúp anh chỉnh lý và tổng hợp cái đó, làm người nghe cho anh, đề xuất ý kiến cho anh, ừm, những điều này là thứ em am hiểu nhất đấy."

Nhớ tới trước đây, lần nào anh ở trên bục diễn thuyết mà không có cô ở dưới chứ?

Anh không nói nhiều, chỉ nhìn cô, vẫn cười nhàn nhạt, "Được rồi."

"Vậy anh cần cái gì thì mai nói với em, em chuẩn bị giúp anh." Cô rất vui vẻ vì có thể giúp được anh.

"Bây giờ có thể nói cho em luôn." Anh nói.

"Ừm, vậy anh nói đi." Cô rất nghiêm túc lắng nghe.

Anh cúi đầu, nhìn bàn tay đang đan chặt vào nhau của họ, lại nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, "Anh cần em cùng với anh..."

"...." Cô nghiêm túc muốn giúp anh! Kết quả anh nói câu 'cùng với'! Điều này khiến cô cảm thấy mình bị trêu chọc! Giữa chân mày có chút tức giận mềm mại, "Em đang nói nghiêm túc!"

"Anh cũng đang nghiêm túc!" Ngón cái anh chà xát trên khóe mắt cô, giống như đang vuốt ve một đóa hoa đào mềm mại tĩnh lặng trong bóng tối.

"Yeonie." Anh nói, "Nếu như anh thất bại, em có thất vọng về anh không?"

"Sẽ không!" Phải, cô luôn rất sùng bái anh, thưởng thức tất cả ánh hào quang trên người anh, nhưng, ánh hào quang này tất cả mọi người đều thấy được, mà người phía sau ánh hào quang cũng cần ăn cơm mặc đồ đó mới là người gần gũi với cô nhất!

Anh cúi đầu, "Yeonie, anh luôn cho rằng mình rất mạnh mẽ, cho rằng anh có năng lực bảo vệ tất cả những người anh muốn bảo vệ bên cạnh anh, cho rằng trên thế giới không có chuyện gì có thể làm khó anh, nhưng thực tế không phải, anh không phải siêu nhân, trên thế giới cũng không có siêu nhân, trong cuộc sống luôn có những vấn đề có thể làm khó anh, có những lúc chỉ có thể nhìn người bên cạnh chịu tổn thương mà không thể làm gì...."

"Anh..." Anh như vậy, còn không phải là rất khác thường sao?

"Nhưng mà..." Anh trầm mặc, một lúc lâu sau, "Thật sự vẫn rất may, vì đã có em ở đây."

"..." Anh của tối hôm nay, thực sự cảm tính.. Cô không biết nên nói gì, cảm giác trong lòng anh có chuyện, nhưng lại không muốn nói ra, hơn nửa đêm lái xe đến đây, nói với cô chỉ là muốn nhìn cô một chút, ôm cô một chút, anh như vậy khiến trái tim cô như bị một bàn tay nhỏ không ngừng nhào nặn, nhào nặn đến nỗi cô vừa đau vừa xót, than thầm một tiếng rồi vươn cánh tay ra, vòng lấy bờ vai anh, kéo đầu anh tựa lên vai mình, vỗ về tóc anh như anh vẫn thường làm với cô.

Sức nặng của anh đặt toàn bộ lên vai cô, cô nghe thấy giọng anh trầm thấp đang nói, "Yeon.. anh cảm thấy.. ông trời thực sự đã quá ưu ái anh."

Đêm nay lời nói của anh đều có chút kỳ lạ, nhưng quả thực anh luôn là con cưng của ông trời, mà đối với một người yêu anh mà nói, càng hận không thể lấy tất cả sự ưu ái của ông trời cho anh, cho nên cũng chỉ cười nói, "Anh đáng được ưu ái mà."

Anh rời khỏi vai cô, "Đồ ngốc, em biết ông trời cho anh ưu ái gì lớn nhất không?"

Cô ngẩng mặt lên, nháy nháy mát, "Ừm, đương nhiên là hết lần này đến lần khác, tặng một cô gái tốt như em cho anh rồi."

Anh cười, trong ánh mắt tỏa ra tầng tầng ánh sáng lung linh.

Anh vỗ vỗ đầu cô, "Được rồi, anh đi về."

Cho nên, nửa đêm nửa hôm anh thực sự chỉ đến để gặp cô một chút như vậy?

Đứng trong gió đêm, nhìn theo xe anh dần đi xa...

Xe dừng lại một chút bên ngoài tiểu khu, anh gửi một tin nhắn đi: Chủ nhiệm Baek, tôi là Jungkook, phiền anh hỏi giúp tôi một chút, bệnh viện các anh có bệnh nhân nào tên là Yoon Eunsik không.

***

Ngày thứ sáu đó, bệnh viện tổ chức hội nghị, Lee Yeon và Kang Mijin không phải viên chức của bệnh viện, vốn dĩ có thể không tham gia, nhưng trong hội nghị có một mục chính là bầu chọn Phó viện trưởng, cô quan tâm vấn đề này, Kang Mijin thì thích xem náo nhiệt, nên hai người cũng đến nghe.

Kỳ thực ba người được đề cử tham gia tranh cử đều có thực lực vô cùng mạnh, tuổi tác của hai vị kia đều đã gần năm mươi, tư cách và sự từng trải cao hơn anh rất nhiều, nói ra thì lý lịch của ba người cũng đều chói lọi, đủ loại kết quả nghiên cứu khoa học và bằng khen vô số, ai cũng không thua kém người khác.

Ưu thế duy nhất của anh chính là diễn thuyết.

Suy cho cùng cũng xuất thân là cao thủ diễn thuyết, mấy năm nay đã yên tĩnh lại nhưng khi mở miệng thì phong thái của năm đó vẫn không suy giảm, hơn nữa vì có sự tích lũy của năm tháng, nên đã ít đi sự cao ngạo và sốc nổi của thời niên thiếu, lại nhiều thêm sự bình tĩnh và vững vàng, đối với Lee Yeon mà nói, đây chính là sự xuất sắc của cá nhân anh, bất luận là mười ba năm trước hay là bây giờ, cả thế giới không ai có thể lấn át đi ánh hào quang của anh.

Anh là người cuối cùng diễn thuyết, sau khi nói xong cả hội trường vỗ tay như sấm dậy.

Cô vẫn là một fan hâm mộ bé nhỏ như năm đó, ngồi bên cạnh Kang Mijin, xem đến nỗi nhiệt huyết sôi trào, vỗ đỏ cả tay.

Tiếp đó sẽ là phần đặt câu hỏi ở hiện trường, đơn giản chỉ hỏi một chút với tư cách là lãnh đạo, sẽ có kế hoạch gì đối với công việc của bệnh viện, và cách giải quyết vài vấn đề mẫn cảm cùng với vấn đề công nhân viên chức.

Mấy vấn đề này ba người đều đã có chuẩn bị, cho nên mỗi người đều trả lời rất rõ ràng, mà năng lực nói chuyện trực tiếp của anh có vẻ nhỉnh hơn một chút.

Cho nên, tranh cử đến đây, chỉ xét riêng một phần diễn thuyết này mà nói, anh là người chiếm ưu thế cao hơn nhiều.

Nhưng mà, tiếp theo lại có người hỏi một vấn đề như thế này, "Chủ nhiệm Jeon, nghe nói anh đang có mối quan hệ tình cảm với bác sĩ học bồi dưỡng Lee Yeon? Việc này hình như trái với quy định của bệnh viện chúng ta? Hơn nữa có người nói chuyện anh đánh người nhà bệnh nhân hồi năm ngoái cũng là do bác sĩ Lee gây nên? Vì thế mà người nhà bệnh nhân đến viện chúng ta căng băng rôn biểu ngữ, bản thân anh cũng đã lên báo, tôi nhớ có một bức ảnh là hình bác sĩ Lee bón đồ ăn sáng cho anh, lúc đó anh đã tìm một đống nhân chứng đến chứng minh anh không có dính líu đến sinh viên nữ, nhưng trong đó lại không có bác sĩ Lee, có phải vì cô ấy là bạn gái anh nên anh chột dạ không? Chủ nhiệm Jeon có thể giải thích chuyện này một chút không?"

Nhất thời, trong phòng hội nghị vang lên những tiếng bàn tán rì rầm.

Kang Mijin liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt như 'Cô xem tôi biết ngay mà.'

Phản ứng đầu tiên của Lee Yeon chính là muốn đứng lên giải thích, nhưng cô bị Kang Mijin kéo lại kịp thời.

"Đừng kích động, bây giờ cô có nói gì cũng vô dụng."

Cô biết là vô dụng nhưng trong lòng cô thực sự rất khó chịu, nếu như việc cô ở bên anh sẽ tạo thành ảnh hưởng đến tiền đồ của anh, vậy cô có thể tái hợp với anh muộn một chút, cô có thể đợi sau khi kết thúc bồi dưỡng rồi trở về Jaegin, thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.

Nhưng bây giờ, anh đang đơn độc trên bục đối diện với sự chất vấn của người khác, cô lại không làm được bất cứ thứ gì.

Cô chợt nhớ tới anh đã từng thở dài bất đắc dĩ với cô: Em làm rối loạn kế hoạch của anh.

Cho nên, tình trạng ngọt ngào của anh và cô bây giờ kỳ thực không nằm trong kế hoạch của anh sao?

Tiếng bàn tán trong phòng hội nghị vẫn đang tiếp tục, còn có người không ngừng nhìn xung quanh, tựa như đang tìm cô người yêu trong truyền thuyết của chủ nhiệm Jeon, cô càng ngày càng cúi thấp đầu xuống, không biết bởi vì chột dạ hay là vì điều gì khác.

Phó viện trưởng Kang với tư cách là người chủ trì, đứng ra giữ gìn trật tự của hội nghị, mời mọi người yên lặng, lúc này phòng hội nghị mới khôi phục sự yên tĩnh.

Giọng nói của Jeon Jungkook lại vang lên lần nữa, "Được rồi, nếu đã muốn tôi giải thích, vậy tôi phân ra hai bước để giải thích chuyện này. Đầu tiên, nói về chuyện liên quan tới người nhà bệnh nhân hồi năm ngoái. Các vị ngồi đây, chúng ta đều là người một nhà, trước vấn đề quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, với tư cách là nhân viên y tế, trong đó có bao nhiêu oan ức, bao nhiêu nước mắt, tôi tin, chỉ cần bạn là một người thầy thuốc làm tròn bổn phận và trách nhiệm, đều sẽ càng cảm nhận sâu sắc hơn tôi. Mà sở dĩ vì sao tôi lại xung đột với vị người nhà bệnh nhân đó, tôi tin là tất cả mọi người đều biết nguyên nhân chân chính. Điều tôi muốn nói là, chúng ta là bác sĩ, việc duy nhất chúng ta phải làm chính là chữa bệnh cứu người, cho nên, bất kể bạn là ai, là bác sĩ Lee hay là người khác, chỉ cần lúc đó bạn là người đúng, chỉ cần hành động của bạn phù hợp với chiếc áo blouse trắng trên người bạn, vậy tôi nhất định sẽ đứng về phía bạn, nếu như nhân viên y tế chúng ta cũng không bảo vệ được người nhà mình, vậy chúng ta có thể bảo vệ ai? Ai có thể bảo vệ chúng ta? Nếu như tất cả mọi chuyện xảy ra như vậy một lần nữa, tôi vẫn sẽ lựa chọn giống vậy, sẽ hành động giống vậy, còn về phần, việc này có tạo thành vết nhơ cho tôi hay không, tôi không quan tâm."

Nói đến đây, phòng hội nghị càng yên tĩnh hơn.

Anh dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Lee Yeon, "Còn về chuyện của tôi với bác sĩ Lee, vị đồng nghiệp vừa nãy nói cô ấy là bạn gái tôi, vậy tôi cũng giải thích một chút, cô ấy không phải bạn gái tôi."

Phút chốc, phòng hội nghị vừa mới yên tĩnh lại bắt đầu trở nên nhao nhao, ngay cả Kang Mijin cũng kinh ngạc nhìn Lee Yeon.

Lee Yeon vẫn chỉ luôn cúi thấp đầu, không nói lời nào.

Trong tiếng người rầm rì, giọng anh lại vang lên, "Cô ấy không phải bạn gái tôi, cô ấy là vợ tôi."

Tiếng bàn tán nhất thời càng lớn hơn, Lee Yeon cũng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía anh ở trên bục, ánh mắt anh sáng ngời như vậy, cũng vừa vặn nhìn về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt cô nổi lên ánh lệ.

Giọng anh tiếp tục khuếch tán trong máy phóng đại âm thanh, vang dội, nồng đậm, tràn đầy trong mỗi góc của căn phòng hội nghị, "Thực ra, bạn bè thân thiết của tôi đều biết, em là vợ tôi, đồng nghiệp không thân cũng biết, tôi đã từng có một đoạn hôn nhân, cho nên, nói chính xác ra thì, bác sĩ Lee là vợ cũ của tôi. Về việc em đến Daehan như thế nào, thành học trò của tôi như thế nào, bất kể mọi người có tin hay không, chính bản thân tôi cũng thực sự không rõ, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, đây có lẽ chính là ơn huệ, là cơ hội trời cao đã ban cho tôi, đã đưa một người tốt như em đến trước mặt tôi một lần nữa, là vì để tôi nhận ra sai lầm của mình, để tôi không bỏ lỡ em một lần nữa."

Trong mắt Lee Yeon ngay lúc này, đã không còn nhìn rõ dáng vẻ của anh nữa, trước mắt chỉ còn lại một màn lệ, hình ảnh anh càng ngày càng mở nhạt trong một tầng sương mù, thứ rõ ràng mà rung động từ đầu đến cuối chỉ có giọng nói của anh, trong máy khuếch đại âm thanh, vang vọng và nồng đậm chưa bao giờ có.

"Tôi biết ngày hôm nay, nơi này là một nơi trang trọng, có mấy lời thừa thãi không nên nói, vốn dĩ tôi cũng không định nói, nhưng nếu đã nói đến bước này, vậy tạm thời tôi cũng coi như đây là một cơ hội khác mà ông trời ban cho tôi đi. Yeon..." Anh nhìn về phía cô, gọi tên cô, "Quá khứ đã qua, là anh không biết quý trọng, anh nợ em một lời cầu hôn nghiêm túc, đáng tiếc chuyện xảy ra quá đột ngột, anh chưa chuẩn bị được gì cả, anh vẫn chỉ có câu nói đó, không có hoa tươi, không có nhẫn, cũng chẳng có chút lãng mạn nào, thứ duy nhất anh có hiện tại, chỉ là quãng đời còn lại của anh, em có cần không?"

Lee Yeon lấy tay che miệng, cô đã không thể kiềm chế nổi nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống lã chã, cô chưa bao giờ biết qua máy khuếch đại âm thanh, một tiếng "Yeon" này của anh gọi ra lại êm tai đến thế, cả thế giới xung quanh cô lúc này chỉ còn lại từng tiếng vọng nồng ấm đang quanh quẩn, Yeon, Yeon, em có cần không?

Sao anh có thể như vậy chứ? Rõ ràng biết đây là trường hợp trang trọng, sao lại tùy hứng như vậy? Cô chưa chuẩn bị tâm lí chút nào, lúc đầu chỉ là hội nghị tranh cử hết sức nghiêm túc, rồi đột nhiên lại tràn đầy ý tứ tám chuyện, rõ ràng các y tá đối với chuyện cầu hôn này có hứng thú hơn nhiều với việc tranh cử, trong phút chốc mọi người dường như đã quên đi hoàn cảnh lúc này, ai ai cũng tìm kiếm khắp nơi xem đối tượng cầu hôn của chủ nhiệm Jeon đang ở đâu.

"Yeon, nếu em đồng ý thì hãy đứng lên, nếu như vẫn tiếp tục muốn khảo nghiệm anh, vậy anh sẽ xuống dưới, sau này sẽ tiếp tục cố gắng."

Các y tá nóng ruột, bắt đầu hô lớn, "Đứng lên đi! Mau đứng lên đi!"

Còn có người nói, "Rốt cuộc là ai thế? Nếu không đứng thì tôi đứng đó?"

"Thật là! Mấy người chúng tôi thèm thuồng chủ nhiệm Jeon rất lâu rồi đó!"

Từ trước đến giờ cô không có thói quen trở thành trung tâm của vòng sáng, lần này lại bị anh đẩy đến nơi sáng chói nhất này.

Lúc cô đang do dự, Kang Mijin bên cạnh đã không chịu nổi nữa, trực tiếp đẩy cô lên, "Cô còn không đứng lên là tôi đứng thật đó!"

Giây phút cô bị đẩy đứng dậy đó, lại một lần nữa cả hội trường vỗ tay như sấm dậy, trong tiếng hoan hô như nước thuỷ triều, nước mắt cô chảy như suối trào, anh ở trên bục vẫn chỉ là một bóng dáng mơ hồ, nhưng cô biết, cô nhìn rất rõ, trong lòng cô, hình dáng anh chưa bao giờ phai nhạt.

"Cảm ơn, cảm ơn vợ của anh, cảm ơn mọi người." Anh cúi người một cái, "Xin lỗi các vị lãnh đạo, các vị đồng nghiệp, chẳng những tôi làm liều, mà còn phá rối, khiến mọi người thêm phiền phức, cảm ơn sự tin tưởng của lãnh đạo và đồng nghiệp đối với tôi, để tôi tham dự lần tranh cử này, nhưng tôi biết, tuổi tôi còn trẻ, sự từng trải ít, còn có rất nhiều thứ cần phải học tập ở các vị tiền bối, xin các vị lãnh đạo đi trước chỉ bảo và phê bình nhiều hơn. Còn về chuyện của tôi với vợ tôi, hai chúng tôi sẽ không vi phạm quy định của bệnh viện, sau hội nghị, tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích."

***

Phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng mời anh ngồi xuống.

"Jeon Jungkook, cậu nói cậu sẽ giải thích, vậy cậu định giải thích thế nào?" Viện trưởng hỏi anh như vậy.

"Viện trưởng." Thái độ của anh rất kính cẩn, "Em là học sinh thầy dẫn dắt, thầy là người em tôn kính nhất, em cũng là người của Daehan, lấy Daehan ra làm sự kiêu ngạo, càng cho rằng phục vụ Daehan chính là kiêu ngạo..."

"Đợi đã." Viện trưởng cắt đứt lời anh, "Thông thường nói lời dạo đầu như vậy, thì ý tiếp theo sẽ là muốn rời đi."

Anh liền trầm mặc.

"Cho nên, cậu đủ lông đủ cánh rồi thì định đi?" Viện trưởng nâng cao giọng, "Phải, quả thực cậu có vốn liếng để rời đi rồi, chức danh có, tuổi trẻ đầy hứa hẹn cũng có, đi đến đâu đều thì được chào đón đến đó, cường độ làm việc ở Daehan rất lớn, vô cùng mệt mỏi, có phải nếu không nể mặt mũi của tôi thì cậu đi lâu rồi không? Bây giờ đãi ngộ ở bệnh viện tư nhân tốt hơn, công việc nhàn hạ hơn, cho nên chuyện của vợ cậu vừa lộ ra, vừa vặn có cớ để cậu rời đi?"

Anh bày ra dáng vẻ nghe thầy dạy dỗ, không nói một lời nào.

"Jungkook, tôi hiểu rõ suy nghĩ của cậu, cậu muốn đưa vợ cậu vào đây, tranh cử chức Phó viện trưởng này cũng là vì để vợ cậu có thể vào, nhưng đây là chuyện không thực tế, cho dù cậu làm Phó viện trưởng cũng không có khả năng, bằng cấp của vợ cậu không đủ! Đây là sự thật! Còn bao nhiêu tiến sĩ ngoài kia xếp hàng muốn vào, sao đến lượt vợ cậu? Tôi thiên vị cậu, nhưng tôi cũng thiên vị đến mức này thôi!" Ngón tay Viện trưởng gõ trên bàn, thấy anh vẫn không nói gì, liền thở dài, "Bốn năm, ở lại giúp tôi bốn năm, bốn năm sau tôi không làm nữa, thì cậu muốn đi đâu thì đi! Bốn năm sau cậu cũng vẫn hơn ba mươi tuổi, tài hoa tao nhã, còn về phần vợ cậu, cho phép năm nay cô ấy hoàn thành bồi dưỡng, bốn năm sau chắc cô ấy cũng lấy được bằng tiến sĩ rồi, lúc đó lại nói tiếp."

Anh vẫn không tỏ thái độ gì.

"Jungkook!" Viện trưởng gọi tên anh bằng ý tứ sâu xa, "Năm đó lúc cậu kết hôn, tôi cũng đã tham gia hôn lễ của cậu!"

Ánh mắt anh bắt đầu ngưng đọng nhìn viện trưởng.

"Danh sách bồi dưỡng cũng đã qua tay tôi."

Ánh mắt anh càng thêm nghi hoặc.

"Nếu như tôi muốn đuổi vợ cậu đi thì đã đuổi từ lâu rồi! Cô cậu ở trong khoa chơi đùa thế nào chẳng lẽ tôi không biết? Tôi khoan dung với cậu, cậu cũng phải có chút lương tâm chứ! Cậu nghĩ thử xem, mấy năm nay tôi coi cậu như bảo bối như thế nào!" Viện trưởng đập lên bàn, "Bốn năm! Cậu thực sự bỏ được Daehan không?"

Qua một lúc lâu, cuối cùng anh cũng gật đầu, "Được, vậy bốn năm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com