Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

74. nhận biết huyệt vị


Anh nói họp xong sẽ giải thích, Lee Yeon cũng không biết anh định giải thích như thế nào, lúc anh bị gọi vào phòng làm việc của viện trưởng, cô ở trên xe đợi anh.

Vốn dĩ hội nghị kết thúc đã muộn rồi, đợi đến khi anh từ phòng làm việc của viện trưởng trở về, trời đã tối.

Anh không lên xe, ngược lại tỏ ý bảo cô xuống xe.

Cô không hiểu gì, chỉ rút chìa khóa xuống xe.

Anh nắm lấy tay cô, khóa cửa xe lại, "Sau này không cần giấu giấu diếm diếm nữa."

"Viện trưởng nói gì với anh vậy?" Chuyện cô quan tâm hơn cả là việc tranh cử của anh.

Bỏ phiếu tranh cử ngay tại chỗ, nhưng lại không công khai số phiếu luôn, cô dám nói, sau màn cầu hôn đó của anh tuyệt đối đã bắt sống được trái tim của đại đa số người, chí ít, cô lén nhìn trộm mấy người xung quanh, phiếu bầu đều là anh!

Trong đầu anh hiện lên màn vừa nãy ở phòng làm việc, nắm chặt lấy tay cô cười, "Viện trưởng nói, rất hài lòng với vợ của đồ đệ ông ấy."

"..." Cô lườm anh một cái, "Chỉ giỏi nói linh tinh thôi."

"Thật mà." Anh trịnh trọng nói.

Hai người họ dắt tay nhau đi, trên đường gặp đồng nghiệp, ai ai cũng cười với họ, anh thì hay rồi, gió xuân phơi phới, vẻ mặt rất đắc ý, cảnh xuân bắn tứ tung chào hỏi mọi người, khiến cô vô cùng xấu hổ.

"Anh có thể đừng cười nữa không?" Cô thừa dịp không có người chọc chọc vào người anh mấy cái, anh còn muốn hình tượng của chủ nhiệm Jeon không? Phá vỡ hoàn toàn như thế hả?

Nhưng anh không những không nghe lời cô, còn vòng tay ôm lấy eo cô, tiếp tục cười với người ta...

Cô cạn lời, người ta cười với hai người họ, cô cũng không thể ra vẻ được phải không? Dọc đường cũng như con ngốc đỏ mặt cười ngượng ngùng đáp lại.

Cười thẳng đến cổng tiểu khu, cô mới phản ứng lại, cô lại bị tên lưu manh này lừa rồi.

Có điều cô bị cười đến ngu luôn rồi, mới không nghĩ đến cái vụ này, anh để cô đi bộ, còn không phải vì đến đây sao?

"Hôm nay anh cầu hôn thành công, kiểu gì cũng phải ăn mừng một trận! Em nói đúng không?" Anh dắt cô vào tiểu khu.

"Em không!" Cô đẩy anh ra, "Dựa vào cái gì mà ăn mừng của anh thì em lại phải lao động?"

Tiệc ăn mừng của anh không phải lại muốn cô nấu cơm đấy chứ?

"Vậy để anh lao động!" Anh tỏ thái độ rất nghiêm túc.

Cô xoay người muốn đi.

Anh lại túm cô về, "Em muốn đi đâu?"

"Nếu anh lao động thì em về bệnh viện gọi khoa gây mê trước! Tránh lát nữa gọi điện thoại, làm người ta khó xử!" Cô nhịn cười nói.

Anh cũng cười, "Thứ hôm nay chúng ta ăn không cần gây mê!"

Nếu chủ nhiệm Jeon đã nói như vậy, Lee Yeon cũng rất trông đợi.

Hơn nữa, chủ nhiệm Jeon là người nói được làm được, không phải sao?

Cho nên, vừa vào đến cửa nhà, anh đã đẩy cô đến sofa ngồi xuống, đưa điều khiển tivi cho cô, để cô chỉ cần hưởng thụ thành quả lao động.

Cô liền nghe lời anh, yên lặng chờ đợi đầu bếp Jeon chân chín của nhà ăn Jeon gia.

Vốn cô cho rằng, với trình độ của đầu bếp Jeon, một bữa cơm ít nhất cũng phải hơn một tiếng mới có thể chuẩn bị xong, vậy là đúng lúc cô xem xong một bộ phim điện ảnh, nhưng mà, cô thực sự đánh giá thấp đầu bếp Jeon, mới chưa đến hai mươi phút anh đã bưng chiến lợi phẩm của anh đến.

Cô nhìn 'đại tiệc' của anh trên bàn trà, rất muốn hỏi thử anh xem, tiệc ăn mừng thành công cầu hôn của anh chính là đĩa sủi cảo trước mắt sao?

Ánh mắt cô, đương nhiên anh hiểu, nghiêm trang giải thích, "Bà xã à, con người ta sống, thứ quan trọng nhất chính là món ăn tinh thần đúng không?"

"Ừm..." Cô gật gù, đầu bếp Jeon bắt đầu bày ra hình thức của giáo viên rồi.

"Cho nên, mấy thứ tầm thường này, chúng ta tùy tiện chút là được rồi, cái quan trọng là chúng ta gắn bó với nhau về mặt tinh thần!' Anh chạy vào phòng bếp, lại bưng thêm một đĩa sủi cảo nữa ra, còn bày thành hình trái tim, "Em xem, anh có bao nhiêu thành tâm?!"

Cô lại gật đầu, "Ừm, rất thành tâm, em thấy được rồi." Suy nghĩ một chút lại nói, "Thầy Jeon, anh có thể nhìn thấy tâm em không?"

Anh cũng gật đầu, "Đương nhiên! Trong tim em toàn là anh!"

Được, có lời này là đủ rồi!

Cô cúi đầu bắt đầu ăn sủi cảo, không chê chút nào.

Anh đưa một bát nước chấm đến trước mặt cô, "Chấm cái này đi! Đây là bí quyết gia truyền của anh chế thành đấy, lúc sống ở Mỹ anh toàn phải nhờ nó!"

"Ở Mỹ cũng có thể ăn sủi cảo sao?" Cô thử chấm một chút, quả thực cũng không tệ.

"Không thể! Nhà hàng Hàn - Trung mới có, nhưng không có thời gian đi ăn."

Cô chợt nhớ ra, từ trước đến giờ chưa từng hỏi qua thời gian ở Mỹ anh sống thế nào...

"Anh... ở bên đó rất bận rộn sao?" Cô khẽ hỏi.

"Ừm." Anh ngừng đũa, "Căn bản mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ."

"..." Cho nên anh cũng không có thời gian gọi điện thoại? Hoặc nói là, anh thật sự bận đến nỗi không nhớ gọi điện thoại cho cô?

Có lẽ anh đoán được suy nghĩ của cô, cầm lấy tay cô, "Yeon, anh thừa nhận, lúc đó là anh ngu dốt, nếu nói bận quá mà không gọi điện thoại là mượn cớ, suy cho cùng thì là vì..."

Cô giơ tay che miệng anh lại, "Đừng nói, đừng nhắc lại quá khứ như thế nào, em không muốn nghe nữa, anh nói rồi, bây giờ thứ anh sở hữu chỉ có quãng đời còn lại, em chỉ cần quảng đời còn lại của anh thôi..."

Anh nhìn cô chăm chú, cắn nhẹ ngón tay cô.

"Nhưng có thể... nói cho em biết, lúc ở Mỹ xảy ra chuyện gì nguy hiểm không? Có liên quan đến việc kéo dài thêm nửa năm?" Cô thử thăm dò, vẫn hỏi đến vấn đề này.

Ánh mắt nghi hoặc của anh nhìn cô.

Cô mím môi, "Em nghe thấy cuộc đối thoại của anh với Kim Mingyu rồi."

Anh hít sâu một hơi, "Có thể, vốn dĩ không nói là vì cảm thấy đã qua rồi thì không cần để cho mọi người lo lắng, nhưng nếu em đã hỏi, anh sẽ không giấu em. Kéo dài thời gian không liên quan gì đến nguy hiểm đó, chỉ là yêu cầu học tập thôi, nhưng lúc sắp kết thúc, đã xảy ra một vụ bạo lực đấu súng, anh và anh trai Mingyu đi cứu người, không ngờ lại bị hung thủ đang ẩn náu ám sát, vốn dĩ người bị nhắm đến là anh, nhưng anh trai Mingyu lại đẩy anh ra, anh ấy bị trúng đạn."

Nhắc đến chuyện này, bầu không khí vốn dĩ đang ấm áp liền lạnh đi.

Anh sờ sờ tóc cô, "Anh trai Mingyu qua đời, anh rất đau khổ, thực sự rất đau khổ, có một khoảng thời gian, anh cảm thấy mình sống xót nhờ mạng sống của một người khác là một loại tội ác..."

Cô dựa vào ngực anh, "Nhưng mà, người vì anh mà qua đời, nhất định sẽ hy vọng anh sống vui vẻ, sống vui vẻ thay cả phần của anh ấy nữa, chứ không phải muốn anh sống trong sự day dứt, vậy thì ý nghĩa của việc anh ấy cứu anh ở đâu chứ?"

Anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Đúng. Cho nên anh luôn muốn thực hiện luôn giấc mơ của anh ấy, anh ấy muốn trở thành một bác sĩ xuất sắc nhất, anh cũng vậy, cho nên anh muốn trở thành hai bác sĩ, em hiểu không?

Chính anh cũng cảm thấy lời nói của mình rất lộn xộn.

"Em hiểu!" Cô ôm lấy eo anh, "Bây giờ em có thể giúp anh cùng nhau thực hiện giấc mơ này! Mặc dù bây giờ em còn khá kém, nhưng em sẽ cố gắng!"

"Ừm, anh tin em, cho nên, anh có quà tặng cho em, đợi anh chút." Anh dứng dậy, đi lên lầu.

Quà? Thầy Jeon sẽ tặng cô một món quà như thế nào? Hành vi xuất chiêu không theo lẽ thường này của anh đã khiến cô rung động sâu sắc, cho nên lúc này cô phải xây dựng cho mình một tâm lỹ thật vững chắc! Nhất định không phải là một món quà bình thường!

Nghe thấy một loạt tiếng động, cô quay đầy lại nhìn, chỉ thấy anh ôm một chồng sách xuống.

Quà anh cho cô là sách?

Đợi đến lúc anh đặt sách xuống, cô mới phát hiện cũng không phải sách mới, mà là sách anh đã dùng rồi.

"Đưa điện thoại cho anh." Anh nói.

Cô không hiểu gì nhưng vẫn đưa điện thoại di động cho anh, nhìn anh mở bản ghi chú, nhập ra một chuỗi tên sách dài trên đó, "Xem những thứ này trước, căn bản anh đều có, để ở nhà, mấy ngày nữa anh mang tới đây."

Anh trả điện thoại lại cho cô, "Thành tích tiếng anh mấy năm gần đây có không?"

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Cô cắt ngang nhưng anh vẫn tiếp tục.

"Dự thi tiến sĩ của viện trưởng." Anh đẩy sách đến trước mặt cô.

Cô sửng sốt một chút, đây là quà anh cho cô?

Cô kéo cánh tay anh qua, dựa vào người anh, "Khi nào anh đảm nhiệm chức PhD, em đợi đến lúc anh làm PhD thì em thi lại thôi..."

*PhD là một chức vị ngang hàng giáo sư nhưng không phong hàm mà chỉ giảng dạy. Hàm học vị là tiến sĩ.

"Yeon..." Anh đẩy đầu cô ra, "Anh đang nói nghiêm túc, bằng tiến sĩ không phải có thể làm nũng là có được!"

"Em cũng nói rất nghiêm túc..." Cô lẩm bẩm.

"Thành tích tiếng Anh có không?" Anh nghiêm túc hỏi cô.

Cô hơi trầm mặc, thành thật trả lời, "Có cấp 6, với GMAT."

"Bao nhiêu điểm?"

"..." Cô thấp giọng nói, "Tiếng anh... dù sao cũng đạt yêu cầu."

"Vậy thì báo danh, năm nay chuẩn bị, mùa xuân năm sau vừa đúng lúc có thể thi." Anh bới ra một quyển trong đống sách, "Bắt đầu ôn tập từ quyển này, có cần anh kiểm tra mỗi ngày không?"

Cô cúi đầu, trầm mặc không nói.

"Em không muốn thi?" Anh ép hỏi.

"Em không đủ tư cách..." Giọng cô càng nhỏ hơn, "Em không học hệ thạc sĩ bảy năm, chỉ có thể học lý thuyết, không thể học lâm sàng, anh quên rồi à?"

Con ngươi của anh mau chóng co rút lại, cầm điện thoại di động tra cứu thể lệ tuyển sinh, sau đó nhìn cô chăm chú thật lâu, ngay sau đó ôm cô thật chặt.

Cô không thích ánh mắt như thế của anh, cũng không thích anh ôm như vậy, nó giống như lúc anh hôn lên vết thương trên bụng cô, mang tất cả những thiếu sót trong cuộc đời cô quy thành trách nhiệm của anh, nếu như không phải đã rõ ràng tình cảm của anh, thì tất cả sẽ thật giống như quay về lúc ban đầu.

"Thầy Jeon? Tiền bối? Jungkook...." Cô vẫn không tìm được một cái gọi thích hợp để gọi anh, sau khi gọi một hồi loạn cả lên, liền sờ mái tóc ngắn của anh, "Bây giờ em như thế này rất tốt, cũng không có gì tiếc nuối cả, nếu như năm đó em thực sự ra nước ngoài, lấy được bằng cấp ở nước ngoài, nói không chừng sẽ gặp được một anh chàng đẹp trai nào đó người nước ngoài, lúc đó sẽ không có chuyện của em và anh rồi, em cẩn thận so sánh một chút, anh cam lòng để em lấy một anh đẹp trai người nước ngoài, nhưng em sẽ luyến tiếc anh. Cuộc sống có được ắt có mất, đối với em mà nói, có ba việc quan trọng nhất trong đời, bố mẹ, anh và ước mơ. Đi nước ngoài rồi, em sẽ không được gặp bố mẹ và không có anh, nhưng ở lại, em có bố mẹ ở bên cạnh, anh cũng ở đây, đồng thời ước mơ cũng đã thành sự thật, chỉ có điều, địa điểm trong mơ và hiện thực khác nhau mà thôi, có gì không ổn chứ?

Cánh tay của người đang ôm cô càng thu lại chặt hơn.

Cô cọ cọ, khó khăn di chuyển một chút, sắp không thở nổi rồi, "Em có kế hoạch và tính toán với tương lai của mình, đối với em mà nói làm việc ở bệnh viện nào không quan trọng đến vậy, chính anh cũng nói, chuyện bác sĩ chúng ta muốn làm nhất chính là chữa bệnh cứu người, vậy em ở Jaegin cũng đâu khác gì? Hơn nữa em cũng đã ký hợp đồng 10 năm với bên Jaegin rồi, không cần phải thay đổi để rồi phải bồi thường tiền phá hợp đồng đâu, em thích yên ổn tự nhiên thôi, cái gọi là thuyền đến đầu cầu tự khắc thẳng, giống như ban đầu lúc anh muốn em lấy anh vậy, em cảm thấy, cơ hội thay đổi đến rồi, em liền thuận theo cơ hội này mà lấy anh, vậy công việc sau này có biến động như thế nào, em cảm thấy em chỉ cần làm tốt chuyện mình phải làm, cơ hội tự nhiên cũng sẽ đến. Cho nên cứ để em quay về Jaegin đi, đừng miền cưỡng nữa, em sẽ thi tiến sĩ, cũng có thể thi tại chức, cũng có thể thi ở trường khác, tóm lại em sẽ không để chủ nhiệm Jeon mất mặt, sẽ không ngừng tiến về phía trước, anh đã nói, em sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của anh, thì em sẽ không để anh thất vọng. Chẳng lẽ anh còn không hiểu rõ tính cách của em sao? Không miễn cưỡng, không vứt bỏ."

Vòng ôm của anh mới dần buông lỏng một chút, "Cũng bởi vì hiểu rõ em, cho nên anh mới cảm thấy mình đối xứ với em vẫn luôn không đủ..."

Cô lại che môi anh lại, "Em biết anh luôn muốn mang những thứ tốt nhất đến cho em, nhưng anh cũng đã nói, trên thế giới này không có siêu nhân, không phải chuyện gì muốn làm cũng nhất định sẽ làm được, hơn nữa, trong lòng em, em càng muốn một tiền bối Jeon bình thường hơn. Chủ nhiệm Jeon không gì không thể thuộc về bệnh nhân và đồng nghiệp, chỉ có người ăn cơm cùng em, xem phim cùng em, đưa em đi đón em về mới là tiền bối Jeon của em thôi. Điều này cũng đã đủ rồi, anh chính là thứ tốt nhất, còn muốn cho em cái gì?"

Gần đây anh luôn thích vuốt ve mặt cô, xoa khóe mắt cô, tựa như nghiên cứu từng tấc một, tìm tòi từng chút một, thời gian khắp nơi đều dừng lại ở khoảng khắc này, vô cùng yên tĩnh.

...

Đúng lúc đó, trong phim diễn đến một cảnh thân mật, trong không gian yên tĩnh, tiếng thở dốc của nam nữ chính vô cùng rõ ràng.

Cô giật mình một cái, không dám xem, đỏ mặt quay đi chỗ khác, nhưng trong mắt anh đã có chút lửa, khóe môi khẽ mở, "Phim em chọn?"

"..." Có ý gì? Cô nhảy dựng lên, "Em đâu biết sẽ có cảnh đó..."

"Anh cho rằng em đang cố ý, muốn cho anh xem..." Ánh mắt khi cười của anh sâu thêm vài phần.

"..."

"Thực sự chỉ cần anh ăn cơm, xem phim, đi làm và tan ca cùng em thôi à?"

Cô đương nhiên hiểu ý anh, cười ha ha thành tiếng, gật đầu, "Ừm! Không cần cái khác!"

Nói xong liền định chạy, nhưng còn chưa kịp di chuyển đã bị anh tóm ngã.

Dưới cơ thể là thảm trải sàn mềm mại mịn màng, trên người là sức nặng của anh, bên tai là giọng anh khẽ nói, "Hôm nay là ngày lành của hai chúng ta đó..."

Cô muốn nhìn vào mắt anh, nhưng còn chưa nhìn rõ, đã bị nụ hôn của anh che mất.

Đôi môi ngọt lịm kề sát nhau, cô ôm lấy eo anh, nghe thấy tiếng hô hấp của anh càng ngày càng dồn dập, cô vuốt nhè nhẹ bên hông anh, rút áo sơ mi của anh từ trong dây thắt lưng ra, bàn tay thăm dò vào trong áo anh, dán vào chiếc lưng cong cong trơn bóng của anh.

Phút chốc anh đã bị thiêu đốt, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, khẽ cắn lỗ tai cô và hỏi, "Thực sự chỉ cần ăn cơm xem phim?"

Cô hơi híp mắt, trong con ngươi đã là một màn hơi nước mơ màng, hàm răng khẽ cắn cánh môi, bật ra tiếng ngâm nga nơi cổ họng "Ưm..."

Chỉ một tiếng kêu khẽ, đã làm tan vỡ tất cả phòng tuyến, anh gần như dùng sức muốn xé quần áo cô...

Cô lại chợt ngăn anh lại, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn anh, môi đỏ hơi bĩu, "Thầy Jeon..."

"Sao thế?" Anh cắn môi cô, vội vàng, gấp gáp, lửa nóng đánh vào tâm lý.

Cô tránh ra, nâng mặt anh, nhìn ngọn lửa trong mắt anh, giọng nói vừa mềm mại vừa yêu kiều, "Thầy Jeon, con người ta sống, thứ quan trọng nhất là món ăn tinh thần phải không?"

"..." Sao câu này anh nghe quen quen?

"Cho nên, mấy loại chuyện tầm thường này, chúng ta làm qua loa là được rồi." Cô cười quyến rũ, vạt áo mở rộng, lộ ra một khoảng làn da trắng như tuyết, cái nốt ruồi đó cũng thoắt ẩn thoắt hiện không bị che mất, vô cùng lóa mắt. Hai tay cô vòng trước ngực, đan chéo tay tạo thành hình trái tim, vừa vặn cái nốt ruồi kia cũng ở trong đó, "Thầy Jeon, anh nhìn thấy tim em rồi chứ? Có bao nhiêu là thành tâm, chỗ nào cũng là anh, không phải sao?"

"Yeonie.... em nghe lời một chút...." Lúc này cô còn cố ý bày ra tư thế như vậy, rồi lại nói với anh quan trọng nhất là món ăn tinh thần, muốn lấy mạng anh sao?

"Ừm, em nghe lời mà!" Cô khép áo lại, "Em quyết định ngoan ngoãn nghe lời thầy Jeon, đi gặm món ăn tinh thần!"

Cô đẩy anh ra, ngồi ngay ngắn trước bàn trà, nâng quyển sách kia lên, học theo dáng vẻ nghiêm túc của anh và nói, "Thầy Jeon, chúng ta gắn bó về mặt tinh thần đi!"

"..." Cho nên, con người lúc không có việc gì làm thì giả bộ thâm trầm vẫn tốt hơn, người lòng dạ thâm sâu không dễ dàng lật thuyền, nói nhiều một chút, thuyền này liền có khả năng lật! Lật thì lật đi, cô còn từ chối bơi lội!

Anh ôm lấy eo cô từ phía sau, tiếp tục quấn lấy cô, cô dựng thẳng sách trước mặt anh, "Thầy Jeon, đến giảng cho em cái này một chút!"

Anh cắn một cái lên cổ cô, "Em cố ý như vậy phải không?"

"Giải thích nghi hoặc! Thầy Jeon!" Cô chỉ chỉ vào quyển sách, bên trên có chú thích anh đã viết lên, nét chữ rất đẹp, "Cái chú thích này của anh em không hiểu! Dạy em!"

"Được, dạy em!" Anh cầm lấy quyển sách, ném qua một bên, "Anh dạy em bơi trước nhé? Không phải em không biết sao?"

"Không! Em muốn học sách chuyên ngành!" Cô phá rối, bật cười trước.

"Được, dạy em sách chuyên ngành." Anh cũng cười, "Bắt đầu từ nhập môn được không? Tây y hay Trung y? Dạy em nhận biết huyệt đạo của Trung y nha, cái này không dễ đâu, chỗ này là Trung đình..."

Tay anh xuyên qua quần áo, trượt trên da cô, cô đè xuống, cười cười không cho, "Đừng làm loạn!"

"Chỗ này..." Anh ấn xuống cái nốt ruồi kia, "Là ốc ế..."

"Đừng! Em biết! Em không học cái này! Em học rồi!" Cô cười đến nỗi không ngừng được.

"Phải không?" Anh làm vẻ mặt chính trực thẳng thắn, "Em biết thì dạy anh đi, nói cho anh biết đây là huyệt gì."

Anh cầm lấy tay cô thăm dò trên người mình, "Đây là cái gì?"

Cảm giác tay cô chạm vào một đống lông tơ, cười cười vội vàng rút tay ra, "Em không biết! Không biết...."

"Không biết? Rốt cuộc em có biết không hả?" Anh cười, ôm cô lên, "Không biết thì ngoan ngoãn đi học!"

"A... Em không đi!" Cô kêu lên.

"Vậy học ở đây?" Anh lại mò xuống, "Khí hải, thạch môn, quan nguyên..."

"Đừng... Không..." Cô kêu lớn.

Nhưng mà kêu lớn hơn nữa cũng vô dụng, cuối cùng cũng bị anh đè xuống học hành tử tế cả một buổi tối, từ thảm trải sàn, đến phòng ngủ, học triệt để, học đến khi kiệt sức, cái gì dính dáng đến huyệt vị cũng nhận biết rất rõ ràng, cuối cũng làm xong một thể lại còn hỏi cô, "Nhớ chưa?"

"..." Cô đâu thể nhớ được? Căn bản ngay cả thời gian thừa ra để suy nghĩ cũng không có.

"Chưa nhớ thì lại lần nữa...."

"Không! Em nhớ rồi!" Cô vội nói, rút tay về, cô mệt đến nỗi ngón tay không động đậy được nữa rồi!

"Vậy đọc thuộc lòng cho anh nghe!" Anh nháy mắt một cái.

"..." Cô oán hận nhìn anh.

"Đọc sai phải phạt."

"..." Sau khi đàn ông được thỏa mãn có phải rất phấn khích không?

"Em nói xem nên phạt gì?" Anh thấp giọng nói bên tai cô, "Sai cái nào liền... được không?"

Hai chữ kia chính xác là thì thầm, cô nghe xong lỗ tai liền đỏ bừng, nghe theo hình phạt đó của anh, vậy muốn nhận biết huyệt vị còn không tập trung tất về một chỗ sao? Cô hung dữ nói, "Được! Có điều em dùng dao phẫu thuật 'tiếp xúc thân mật' được không?"

Anh cười, không trêu cô nữa, "Dùng dao phẫu thuật rốt cuộc là hại em hay là hại anh? Đồ ngốc." Ngay sau đó nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô rồi tổng kết, "Đây là một phương pháp không tồi." Anh thỏa mãn đánh giá, "Sau này anh cảm thấy lúc chúng ta nên giao lưu tinh thần thì cùng nhau học chuyên ngành, cùng nhau tiến bộ."

"..." Đã được lợi còn khoe mẽ! Ngay cả sức lực cãi nhau với anh cô cũng không có, quay đầu cắn lên cánh tay anh.

Anh để mặc cô cắn, cũng không tránh đi, chỉ nói, "Anh còn chưa nói phạt em đã bắt đầu rồi?"

Nhả ra, xoay người đi ngủ! Không rảnh để ý đến anh nữa!

Thể lực tiêu hao, chính xác là đã mệt đến tận cùng, lẳng lặng để anh ôm lấy, rồi cuối cùng đi vào giấc ngủ rất nhanh.

Dùng lời của anh mà nói, đây là một buổi tối có ý nghĩa với hai người, thực sự đã trải qua không hề bình thường, cô nghĩ, trên đời này có mấy người đàn ông giày vò người khác độc đáo như anh? Thế nên, trong giấc mơ của cô cũng toàn là huyệt vị...

Cũng may là cô không học Trung y, bằng không, sau này muốn cô đối mặt với ngành học này như thế nào?

Đêm khuya, hai người đang ngủ rất trầm ổn, đúng lúc này, điện thoại lại vang lên.

Anh luôn mẫn cảm với tiếng chuông điện thoại, chỉ một tiếng đã tỉnh, chỉ có điều tối qua quá hí hửng, nhất thời không tìm được điện thoại ở chỗ nào, vì vậy tiếng chuông kêu rất lâu, cũng đánh thức luôn cả cô dậy.

Cuối cùng cũng mò được điện thoại, vừa nhìn, là điện thoại trong nhà.

"Alo?" Trong tiềm thức anh biết là không ổn, trước giờ trong nhà sẽ không gọi điện thoại muộn như vậy, anh nhìn đồng hồ đeo tay, hai giờ sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com