75. chuyện xưa của nhà họ jeon (1)
Bên kia vang lên giọng nói của dì giúp việc, "Bác sĩ Jeon, phu nhân bị ốm rồi."
"Xảy ra chuyện gì?" Anh vội hỏi.
"Tôi cũng không biết, sáng nay phu nhân thấy khó chịu, buổi tối ăn cơm vẫn còn ổn, bây giờ đột nhiên lại sốt." Trong điện thoại dì giúp việc có chút hoang mang.
"Đừng gấp, tôi về ngay." Anh trấn an dì giúp việc, "Ngài Jeon đâu?"
"Ngài Jeon.. ông ấy... ông ấy cãi nhau với phu nhân, đi ra ngoài rồi, còn chưa trở về..."
Sắc mặt anh trầm thêm mấy phần, "Tôi về ngay, dì trông coi mẹ tôi trước, dùng phương pháp vật lý hạ sốt cho bà ấy đi, Yoggu sao rồi?"
"Yoggu vẫn bình thường, đang ngủ rồi."
Anh để điện thoại xuống, đứng dậy thay quần áo, cảm giác sau lưng có tiếng động, phát hiện Lee Yeon cũng rời giường.
"Anh phải về nhà một chuyến, mẹ anh ốm rồi, anh về kiểm tra một chút, em ngủ tiếp đi." Anh vừa cài khuy áo vừa nói.
Động tác của cô rất nhanh, thay quần áo xong trước cả anh, vào phòng tắm lấy nước lạnh lau mặt một cái, "Đi thôi."
Anh nhìn dáng vẻ quả quyết nhanh nhẹn của cô, không nói gì, chỉ vuốt nhẹ tóc cô, "Cảm ơn em, Yeon."
"Đi nào!" Cô liếc anh một cái.
***
Lúc về đến nhà họ Jeon, đã sắp ba giờ sáng, vẫn là vì nửa đêm không có xe, cho nên dọc đường anh phải bắt xe để về.
Đèn nhà họ Jeon lúc này rất sáng, hai người họ đi thẳng vào phòng bà Jeon.
Cửa phòng ngủ đang mở, dì giúp việc đang ngồi ở cạnh giường chườm lạnh cho bà, thấy hai người họ tới, vội vàng đứng lên nhường chỗ.
Bà Jeon đang nhắm mắt, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, nghe thấy tiếng động liền mở mắt, thấy là họ liền nói, "Sao hai đứa các con lại đến?"
Dì giúp việc vội giải thích, "Phu nhân, là... là tôi không biết phải làm sao, nên gọi điện thoại cho bác sĩ Jeon."
Bà than thở, "Làm quá rồi, tôi cũng đã uống thuốc, còn quấy rầy đến hai đứa nó."
"Nhưng mà.. uống lâu như vậy rồi cũng chưa hạ sốt..." Dì giúp việc vẫn rất lo lắng, thứ nhất là lo lắng sức khỏe của bà, thứ hai là sợ mình phải gánh trách nhiệm.
"Mẹ, nói với con là không sai, lẽ nào mẹ còn muốn giấu cả con? Để con xem một chút." Anh ngồi xuống, đặt tay lên mạch của bà, "Đo nhiệt độ cơ thể chưa?"
"Đo rồi, 39,6 độ!" Dì giúp việc vội nói.
Anh gật đầu, yên lặng bắt mạch, lại kiểm tra họng và amidan của bà, "Trừ sốt ra thì còn triệu chứng nào khác không?"
"Khóc..." Dì giúp việc ở một bên nói.
"..." Anh hỏi bà Jeon,"Phải không ạ?"
Bà gật đầu, "Đúng là bị cảm khóc."
Trong lòng Jeon Jungkook lúc này giống như bị thứ gì đó cào một cái, "Uống thuốc gì rồi? Tôi xem một chút."
Dì giúp việc lấy một hộp thuốc trên tủ đầu giường cho anh xem, anh nhìn qua, "Uống mỗi cái này không ổn, Yeonie, em còn nhớ chỗ để hòm thuốc không? Bảo dì dẫn em đi đi, lấy thuốc tới đây, nhiễm khuẩn đường hô hấp trên rồi, sưng amidan."
"Được!" Lee Yeon nhìn qua thuốc, quay người đi cùng với dì giúp việc.
Jeon Jungkook lại dặn dò theo bóng lưng họ, "Dì à, lấy thuốc xong thì dì cũng đi ngủ đi, dì vất vả rồi, chỗ này giao cho tôi được rồi."
"Được." Dì giúp việc quay người đáp lại.
Thấy họ đã đi xa, anh lập tức đứng dậy, cầm điện thoại, bấm số gọi đi.
Bà Jeon kéo lấy cánh tay anh, "Đừng, đừng gọi..."
"Sao lại không gọi?" Số đã bấm xong, vẻ mặt anh ấm ức hỏi ngược lại, "Ông ấy là một người chồng, không ở bên cạnh mẹ lúc này thì lúc nào?"
Bà giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng không nói, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, "Thứ cầu tới, không có ý nghĩa."
Ở bên này, điện thoại đã được kết nối, truyền đến một tiếng "Alo" của ông Jeon.
"Bố đang ở đâu? Mẹ ốm rồi." Anh nói trực tiếp.
Bên kia trầm mặc một chút, "Không phải anh là bác sĩ sao?"
"Được." Trước mắt anh hiện lên biểu cảm lúc nói câu 'Thứ cầu tới, không có ý nghĩa' của mẹ, đột nhiên cảm thấy, quả thực là vậy, "Tôi hiểu rồi, tùy bố."
Anh cúp điện thoại.
Bà Jeon cười khổ, vẻ mặt vô cùng hốc hác, "Con xem, cho nên là, hà tất chứ?"
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, là Lee Yeon đã quay lại, trong tay cô cầm thuốc và một ly nước ấm.
"Bác gái, uống thuốc thôi ạ." Cô bưng thuốc đến trước mặt bà Jeon.
Trên khuôn mặt tiều tụy của bà hiện ra một nụ cười thân thiện, "Con gái, con vất vả rồi."
"Bác gái, đừng nói như vậy." Cô ra hiệu cho Jeon Jungkook nâng bà dậy.
Jeon Jungkook hơi giãn chân mày một chút, ánh mắt cũng ôn hòa đi không ít, anh nghe theo cô đỡ bà ngồi dậy xong, cô liền dâng nước đến bên miệng bà.
"Để mẹ tự làm." Bà Jeon nhận lấy ly nước, uống từng viên thuốc trong lòng bàn tay Lee Yeon, sau đó lại nằm xuống, "Mẹ không sao, hai đứa đi ngủ đi, nửa đêm còn điều động binh lực."
Vốn dĩ là một câu nói rất tự nhiên, nhưng Lee Yeon vẫn cảm thấy ngượng ngùng, câu nói 'hai đứa đi ngủ đi' của bà, rõ ràng là đã nhận định hai người họ ngủ chung, mặc dù sự thật là như vậy, nhưng dù sao họ cũng chưa chính thức phục hôn, vẫn còn một chút lúng túng.
Nhưng thoạt nhìn hai mẹ con anh đều không có gì khác thường, một mình cô lại cứ xoắn xuýt như vậy thì hơi buồn cười.
Jeon Jungkook lại nói với cô, "Em đi ngủ đi, anh ở đây trông coi."
"Hai đứa đều đi ngủ đi, mẹ không cần người trông! Mẹ cũng không phải trẻ con! Mai các con còn phải đi làm đó!" Bà Jeon xua đuổi.
"Mẹ, vậy mẹ nghỉ ngơi trước, con đưa Yeonie đi ngủ trước." Anh đứng dậy.
"..." Đây là cái kiểu nói gì? Cô cũng đâu phải trẻ con, còn cần người dẫn đi ngủ sao? Đang nghĩ, lại bị anh kéo ra ngoài, "Đi thôi."
Cô đề nghị, "Nếu không thì em ở đây ngủ cùng bác gái đi? Trước kia cũng không phải chưa từng ngủ cùng."
"Không cần." Anh dắt cô đến phòng mình, "Ngủ đi."
Cô đứng trong không gian thuộc về anh, vẫn có chút mất tự nhiên, "Cái này... em còn chưa chính thức lấy anh đâu, như vậy... hình như... dù sao cũng ở trước mặt bố mẹ anh..." Kể ra, cảm giác ngủ chung ở căn hộ kia và ngủ chung ở nhà họ Jeon khác nhau hoàn toàn...
Anh cười cười, giơ tay nhéo cằm cô, "Nghĩ gì đó? Muốn anh ngủ cùng?"
"..." Nói gì vậy?!
"Anh đi trông mẹ đã, đợi bà hạ sốt thì anh đến phòng khách, hoặc ngủ cùng Yoggu." Anh sờ tóc cô, "Ngủ đi, khuya lắm rồi."
Anh nói xong liền đi ra ngoài, Lee Yeon đi dạo trong phòng một vòng, trong không khí là mùi hương cô vô cùng quen thuộc, tâm trạng lần này và lần trước ngủ lại ở nhà họ Jeon đã hoàn toàn khác nhau.
Đến phòng thay đồ tìm đồ ngủ.
Cô nhớ lần trước đến đây, anh nói quần áo cô đều còn ở đây, nhưng lật một lượt lại không thấy có áo ngủ, cuối cùng lấy một chiếc áo phông cũ của anh mặc lên.
Lúc ngủ trên giường anh, cô nghĩ, vốn dĩ cô theo anh về nhà là muốn giúp một tay, nhưng bây giờ xem ra hình như còn chưa giúp được gì đã không còn việc của cô nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng yên bình.
Trong cảm giác như vậy, cũng rất dễ đi vào giấc ngủ một lần nữa.
***
Jeon Jungkook luôn ở cạnh bà Jeon, mãi đến một tiếng sau, cả người bà đều ra mồ hôi, mới yên tâm hơn chút.
"Mẹ đỡ nhiều rồi, con đi ngủ đi." Bà Jeon lại khuyên anh.
Mà lúc này, trên hành lang vang lên tiếng bước chân, có người đang lên.
Jeon Jungkook quay đầu, chỉ thấy ông Jeon mang theo vẻ mặt âm trầm trở về.
"Vậy con đi ngủ trước." Anh nói. Nếu đã có người trở về rồi, vậy nên để người nào đó chăm sóc, người nào đó cũng nên đóng góp sức lực rồi.
"Đi đi." Bà giống như còn chưa nhìn thấy ông Jeon, chỉ mỉm cười với con trai.
Jeon Jungkook đứng dậy, dừng lại trước mặt ông, "Vừa hạ sốt, buổi đêm đừng ngủ say quá, cách một khoảng thời gian lại đo nhiệt độ một lần, nếu như sốt lại thì đến phòng Yoggu gọi tôi."
Ông Jeon đen mặt không đáp.
Jeon Jungkook biết ông đã nghe hết, liền rời đi, đến phòng Yoggu.
Ông Jeon đóng cửa lại, vẻ mặt cứng ngắc.
Trong lòng bà Jeon lại nhất thời đau khổ, vẫn giống như không nhìn thấy ông, lại bởi vì vừa ra mồ hôi, nên đứng dậy đi vào phòng tắm.
Bà ốm cả một ngày, cũng chưa ăn gì cả một ngày, cộng thêm tức giận đan xen, nhất thời đứng phắt một cái dậy, nên trước mắt tối sầm, ngã về phía trước.
Ông Jeon nhanh tay đỡ lấy bà, mặc dù vẫn còn cứng ngắc nhưng sắc mặt đã hòa hoãn hơn chút, "Cần gì thì tôi đi lấy, khoe tài cái gì?"
Bà đứng vững lại, nhẹ nhàng hất tay ông ra, đi vào phòng tắm.
Tắm nước ấm xong thay quần áo đi ra, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hơn chút, chỉ là vẫn choáng váng đầu óc, trời đất quay cuồng, nằm xuống lần nữa, nhắm mặt lại, cảm giác chóng mặt mới dần tiêu tan.
Ông Jeon đứng ở đó, cứng ngắc cả nửa ngày, "Gọi tôi về lại không để ý đến tôi là có ý gì?"
Bà Jeon nghe xong, viền mắt lại chua xót, "Tôi không gọi ông, ông muốn đi đâu thì đi đi, không liên quan đến tôi."
Ông cau mày, "Nửa đêm nửa hôm còn ầm ĩ cái gì? Lớn tuổi cả rồi, không sợ người ta chê cười sao!"
Bà cười lạnh, "Ông cũng biết lớn tuổi rồi cơ à? Ông cũng sợ người khác chê cười sao?"
"Bà không cần tranh cãi với tôi phải không?" Ông nhíu mày.
Bà im lặng không nói, không muốn nói thêm gì cả, cãi nhau gây gổ, trả giá cả một đời rồi, kết quả vẫn giống nhau thôi.
Ông đi đến gần, giơ tay sờ trán bà, bà cũng không né tránh, chỉ trầm mặc.
Cuối cùng ông thở dài, "Khó chịu cũng không nói với tôi, vẫn còn sức cãi nhau với tôi."
Bà Jeon nhắm mắt lại.
Thấy bà không nói thêm gì nữa, ông liền nói, "Đừng bực bội, bác sĩ cũng đã nói rồi, uất kết là dễ ốm nhất, một đời cũng sắp qua rồi, tôi cũng đã bước một chân vào quan tài, còn có thể thế nào nữa? Bà đúng là nghĩ không thoáng gì cả!"
Bà Jeon xoay người, đưa lưng về phía ông.
Trên đời này có một kiểu người, bản thân mình đã mắc lỗi, đã làm tổn thương người khác, nhưng vẫn muốn người khác nghĩ thoáng.
"Được rồi, hôm nay khuya lắm rồi, bà lại đang ốm, nghỉ ngơi trước đi, chuyện hôm nay cũng để mai nói tiếp."
Bà Jeon nghĩ, cũng phải cảm ơn trận ốm này, nếu không căn bản bà không thể ngủ nổi, lại còn ốm, mê mê man man, càng không thể ngủ được, mà một khi đã ngủ thì càng ngủ càng say, trong mơ hồ, không biết từ lúc nào cơ thể lại bắt đầu nóng lên.
Dường như có người đo nhiệt độ cho bà, sau đó lại vang lên tiếng nói chuyện, sau đó nghe thấy tiếng Jeon Jungkook, "Mẹ, mẹ tỉnh dậy uống thuốc một chút."
Bà nghe thấy rồi trong lòng có một tiếng nói lóe lên: À, là con trai.
Vì vậy liền mở mắt ra, nhưng thứ nhìn thấy lại là mặt ông Jeon, đang bưng ly nước đứng trước mặt bà.
Bà vô thức né tránh, lại nghe thấy tiếng Jeon Jungkook đang gọi mình, "Mẹ, đậy uống nước, để tôi."
Bà nhớ mình đã uống thuốc rồi, sao lại uống nữa? Nghĩ vậy liền mở miệng hỏi, "Mấy giờ rồi?"
Vừa mở miệng nói một câu, phát hiện giọng đã khàn đặc.
"Sáu giờ ạ." Jeon Jungkook nói.
Bà Jeon uống thuốc xong, lại đấu tranh muốn đứng dậy, giọng vẫn khản đặc như trước, "Yoggu phải dậy rồi."
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nay thứ bảy." Jeon Jungkook đỡ bà nằm lại xuống giường.
Bà cau mày, "Mẹ lại quên mất."
"Bà đó, cứ lo lắng quá thành mù quáng! Rất nhiều bệnh đều từ mù quáng quá mà ra đó!" Ông Jeon đứng ở một bên nói.
Jeon Jungkook lạnh lùng liếc ông một cái, phát hiện sắc mặt ông có vẻ mệt mỏi, nghĩ đến quả thực là đêm qua ông không ngủ cả đêm để chăm sóc mẹ, bằng không cũng không phát hiện bà sốt mà đi gọi anh.
"Hôm nay bố cũng đừng ra ngoài nữa, ở nhà trông coi đi, sáng tôi phải họp nghiên cứu khoa học, chiều thì ở phòng khám, chuyện chăm sóc mẹ, dựa vào bố, toàn bộ thuốc phải uống đều sẽ để đây, trên đó viết liều dùng, bố cho mẹ uống đúng giờ." Anh lạnh lùng nói.
Ông Jeon quan sát anh một chút, "Thuốc này của anh có tác dụng không thế? Có phải truyền dịch không? Rốt cuộc anh có biết chữa cảm không đấy? Nếu không biết thì tôi dẫn mẹ anh đi bệnh viện."
Anh liếc ông ấy một cái, không nói gì thêm liền rời đi.
...
Jeon Yoggu có thói quen dậy sớm nên lúc này cũng đã thức dậy, nhóc đang mặc bộ quần áo ngủ hình con vật nhỏ, kéo theo một cái đuôi ngắn ngủn, chạy về phía phòng bố mình, nhưng lại gặp anh vừa từ phòng bà ra trên hành lang.
"Bố!" Nhóc mừng rỡ chạy tới, "Con biết tối qua bố ngủ với con nhé!"
Anh cười cười nhéo mặt cậu, "Phải, đánh răng rửa mặt chưa?"
"Chưa ạ! Con phải đi tìm bố trước! Bố, thời gian đọc buổi sáng đến rồi, con muốn đọc cho bố nghe!"
"Được, đi rửa mặt trước đi, sau đó xuống dưới lầu bố đợi."
"Vâng!" Nhóc nhảy chân sáo về phòng.
Jeon Jungkook thì đi tới mở cửa phòng ngủ ra, vừa đúng lúc Lee Yeon cũng mới thức dậy, đang mặc chiếc áo phông rộng thùng thình của anh, ngồi ở mép giường dụi mắt.
Anh đóng cửa lại, đứng ở cạnh cửa quan sát cô.
Áo phông của anh mặc trên người cô có thể coi thành váy, rộng quá thì càng làm cô có vẻ gầy bé, nhất là đôi chân nhỏ lộ ra ngoài, giống hệt như cây gậy trúc, bé nhỏ khiến người ta đau lòng.
Cô cảm nhận được ánh mắt của anh, nhìn về phía anh, trong ánh nắng ban mai nhẹ nhàng tránh nắng, khẽ làm nũng, "Nhìn gì mà nhìn? Bác gái đỡ chút nào chưa anh?"
Anh đi qua chỗ cô, vừa đi vừa nói, "Vốn dĩ tối qua đã hạ sốt rồi, nhưng sáng sớm nay lại sốt lại."
"Vậy em đi xem xem!" Cô đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
Anh lại kéo cô lại, "Vừa uống thuốc xong, ngủ rồi, ông ấy đang chăm sóc."
Nghe là ông Jeon đang ở đó, cô thấy không tiện đến cho lắm, liền để mặc anh ôm trọn cơ thể gầy nhỏ của mình, đặt cằm trên cổ cô nhẹ nhàng cọ cọ.
"Sao thế?" Cô bị anh cọ làm cho ngứa ngáy.
"Lúc nào mới chịu lấy anh? Đợi mẹ anh khỏi bệnh, anh bảo mẹ đến nhà em cầu hôn, thương lượng thời gian, được không?" Anh thấp giọng nói.
"Gần đây sao anh gấp vậy?" Mặc kệ thế nào, người mình yêu khẩn trương nói muốn cưới mình thực sự rất vui.
"Lẽ nào em không gấp?" Anh hỏi ngược lại, giữa chân mày có chút không vui.
"Chúng ta bây giờ có khác gì kết hôn đâu?" Cô đã nghe thấy sự không vui trong ngữ khí của đại thiếu gia, "Bây giờ không gấp, ít nhất phải đợi em bồi dưỡng xong đã!"
Anh than thở, "Yeon, em quá gầy, phải nuôi béo một chút mới được."
Không biết sao anh lại đột nhiên chuyển chủ đề, hơn nữa cô cũng không tán thành lời nói của anh, cô cũng không gầy như anh nói, "Em vẫn bình thường mà, bao nhiêu người muốn giảm béo đó!"
Anh lại quan sát cô từ trên xuống dưới, "Anh nói này, sao em càng ngày càng gầy thế? Đừng có nói là em đang giảm béo thật nha? Nói cho em biết, không được phép giảm béo!"
"..." Cô lườm anh một cái, "Giọng điệu giống hệt như mẹ em! Em không gầy!"
Hai người còn đang dây dưa, bỗng nhiên cửa mở ra, giọng nói của Jeon Yoggu vang lên, "Bố..."
Nhưng mà, chỉ một tiếng bố sau đó lại phát hiện bất thường, sau khi kinh ngạc liền gọi, "Mẹ! Mẹ cũng đến sao?"
"Phải Yoggu." Cô đẩy Jeon Jungkook ra, giơ tay về phía Jeon Yoggu.
Nhóc con cười hì hì nhào vào lòng cô, sau đó lại lùi ra ngoài quan sát cô, cuối cùng đưa ra một kết luận, "Mẹ, mẹ mặc áo của bố thật đẹp!"
"Đồ nịnh hót!" Jeon Jungkook ở bên cạnh búng một cái vào trán của thằng bé, "Đi đọc buổi sáng!"
Nhóc con cười hi hi dắt tay Lee Yeon, "Mẹ, mẹ cũng đi! Con đọc cho mẹ nghe!"
Lee Yeon cũng không biết hoạt động đọc buổi sáng này là gì, mơ mơ hồ hồ hỏi Jeon Jungkook, "Cái gì gọi là đọc buổi sáng?"
"Sáng sớm mỗi ngày Yoggu đều sẽ đọc nhạc thiếu nhi, đọc sách cổ tích, thơ cổ, thời gian không nhiều, có khi mười mấy phút, có khi hai mươi phút, chủ yếu là đọc cho anh nghe, anh không ở nhà thì đọc cho bà nội." Anh giải thích.
"Giờ này mà thức dậy đọc bài, cũng sớm quá đó?" Một người trưởng thành như cô bây giờ còn đang buồn ngủ đây!
Anh cười cười, "Em cho rằng ai cũng giống em sao? Yoggu ngủ sớm như vậy, nên ngủ đến giờ này là đủ rồi, anh thường về muộn. Sáng sớm là thời gian duy nhất trong ngày anh có thể gặp nó, trước kia là anh đọc cho nó nghe, bây giờ nó nhận biết được vài mặt chữ rồi thì nó đọc cho anh nghe dưới sự trợ giúp của ghép vần, nếu như dậy sớm hơn chút nữa thì anh sẽ dẫn cu cậu ra ngoài đọc, chạy một vòng trước sau đó đọc sau."
Cô nghĩ đến khoảng thời gian anh và cô ở cùng nhau ở tiểu khu, vậy không phải cô đã cướp mất thời gian của Yoggu sao? "Sau này anh vẫn nên về nhà hằng ngày đi!"
Anh nghe ra ý nghĩa bên trong, liền cười, "Cho nên, đủ loại tình hình đều thúc giục anh phải cưới em về sớm một chút đó ngốc ạ!"
"Mẹ, sau này mẹ sẽ ở nhà bọn con sao? Vậy con có thể đọc cho mẹ nghe sách hàng ngày rồi!" Có lẽ Jeon Yoggu đã nghe hiểu lời bố, cậu bé kinh hỉ nói, "Mẹ, con sẽ đọc cho mẹ nghe, đầu tiên đọc 'quạ đen uống nước'."
Trong phòng khách, giọng nói non nớt của Jeon Yoggu vang lên, một ngày cứ thế bắt đầu.
Sau bữa sáng Jeon Jungkook và Lee Yeon liền đến bệnh viện làm việc, trên đường, anh nhận được một cuộc điện thoại, đến từ chủ nhiệm Baek, "Jungkook, tôi đã gửi mail tình hình bệnh nhân cho cậu rồi, cậu tự xem đi."
"Được, cảm ơn anh." Anh thấy trên màn hình điện thoại có nhiều hơn một thông báo mail mới, cũng chưa vội mở ra.
***
Nhà họ Jeon.
Bà Jeon vẫn luôn ngủ mê man rồi nằm mơ, cảnh tượng trong mơ cực kỳ hỗn loạn, lúc thì trở về lúc vừa kết hôn với ông Jeon, lúc thì xuất hiện một người phụ nữ khác, lúc thì cãi nhau với ông, nội dung cãi vã cũng nhảy tới nhảy lui giữa nhiều năm trước và gần đây.
Giọng nói bi thương của ông luôn vang lên bên tai, "Minsuk, tôi có lỗi với bà, nhưng tôi cũng có lỗi với cô ấy."
"Chí ít bà còn có tôi, cô ấy chẳng có gì cả."
"Ai nói cho bà biết? Trợ lý Noh?"
"Phải, tôi đến bệnh viện thăm bà ấy."
"Tôi muốn để lại tiền cho bà ấy, tôi nợ bà ấy quá nhiều."
"Bà ấy đã bị bệnh thành ra như vậy rồi, bà còn nguyền rủa bà ấy? Sao bà lại độc ác như vậy?"
Sau đó, bên tai toàn là tiếng của chính bà, vừa sắc nhọn vừa nhỏ, "Phải! Không sai! Tôi chính là người độc ác như thế đấy! Bây giờ ông mới nhận ra sao? Một con đàn bà phá hoại gia đình tôi! Cướp chồng tôi! Còn suýt chút nữa phá hủy con trai tôi! Ông cho rằng tôi phải thương người như thế nào? Tôi còn phải đón bà ta về nhà cúng bái sao? Hay là nhường chỗ của tôi cho bà ta? Jeon Hoonjae, tôi nói cho ông biết, đối với người phụ nữ đó, tôi sẽ mãi mãi độc ác như vậy! Bắt đầu từ khi tôi biết đến cái tên Yoon Eunsik này! Tôi đã không chỉ nguyền rủa trong lòng một lần! Loại đàn bà không biết xấu hổ này tôi hận không thể hỏi sao bà ta không chết đi! Vì sao không chết? Bây giờ cuối cùng ông trời cũng nghe thấy lời tôi rồi! Đây là báo ứng! Ông biết không? Là báo ứng!"
Bên tai toàn là hai chữ đó đang cuộn trào mãnh liệt: Báo ứng! Báo ứng! Báo ứng!
Trong lúc ngủ mơ, hai hàng lệ liên tục chảy xuống, rốt cuộc báo ứng đã ập lên người ai? Là báo ứng cho ai? Rõ ràng người sai không phải bà...
Ông Jeon vẫn luôn ngồi trước giường, tận mắt nhìn thấy trong lúc ngủ say nước mắt bà luôn chảy xuống từ khóe mắt, chân mày ông càng nhíu chặt hơn, rút khăn giấy nhẹ nhàng lau cho bà, thở dài, "Bà cần gì phải tự làm khổ mình vậy chứ? Tôi vẫn là tôi, cái nhà này cũng vẫn là nhà tôi, quá khứ tôi đã phạm sai lần, tôi thừa nhận, nhưng từng tuổi này tôi còn có thể lặp lại sai lầm đó nữa sao? Cho dù là người quen cũ, mắc bệnh nặng đến thăm cũng là hợp tình hợp lý, bà nói có phải không? Cần gì phải náo loạn như vậy? Còn giày vò mình đến phát ốm!"
Vốn bà đã tỉnh một nửa, nhưng lời nói và động tác này của ông đã làm bà tỉnh hẳn, từng chữ ở bên tai, nước mắt càng chảy mãnh liệt, mở mắt ra, mí mắt cũng sưng như quả hạnh đào, ông nhìn thấy, lại càng thở dài, "Bà xem xem, nhìn mắt bà kìa, cần gì phải vậy chứ! Cũng đã mấy chục tuổi đầu rồi! Không còn trẻ nữa! Không chịu nổi giày vỏ này! Chút nữa bà bệnh thật thì tôi phải làm sao?"
Trong ánh lệ, bà nhìn ông chằm chằm, oán, hận, đã chất chứa hơn ba mươi năm, đều dồn hết trong cái nhìn này, "Phải làm sao à? Vậy không phải được dịp nhường chỗ rồi sao? Tôi đã chiếm cái vị trí này mấy chục năm, đã sớm bị người ta ghét bỏ đủ rồi! Chỉ cần ông không sợ mất mặt, vừa đúng lúc tôi đi sớm, sẽ nhường vị trí cho người khác!"
"Bà đang nói gì vậy? Tôi ghét bỏ bà lúc nào? Hơn ba mươi năm trước nếu tôi đã chọn bà, thì sẽ không thay đổi! Chẳng lẽ già rồi tôi còn ném bà đi?" Ông cau mày nói.
"Chọn?" Bà cười lạnh, "Từ này ông dùng hay thật! Hóa ra là tôi đợi ông đến chọn à! Ông đã chọn tôi, có phải tôi còn phải cảm tạ ông không, cảm ơn sự ân sủng của ông? Ông thực sự coi mình thành hoàng đế sao? Có toàn bộ hậu cung đợi ông chọn đấy nhỉ?"
Ông Jeon chẹp một tiếng, "Được rồi được rồi, càng nói càng thái quá! Phải, tôi phạm sai lầm, tôi làm bà tổn thương, nhưng tôi cũng đã dùng cả đời này bồi thường rồi! Ban đầu bà lựa chọn tha thứ cho tôi, nhưng lại luôn canh cánh trong lòng, vậy lúc đầu bà cũng cần gì phải vậy?"
Bà Jeon nghe xong lại khóc, "À thế cho nên ý ông là, mấy chục năm qua đều là lỗi của tôi? Là tôi không nên chọn tha thứ cho ông phải không? Tôi nên rộng lượng buông tay, để ông và mối tình đầu tốt đẹp của ông theo đuổi tình yêu đích thực và hạnh phúc của các người phải không? Là tôi luôn canh cánh trong lòng khiến cuộc sống của ông không vui? Tôi cần à? Ông nói xem, tôi cần gì chứ? Ông nói tôi cần gì đây?"
Ông Jeon trầm mặc, đứng dậy rót nước ấm cho bà, "Uống thuốc đi, không nói nữa."
Bà giơ tay hất một cái, ly nước bị bà hất rơi xuống đất, nước nóng bắn tung tóe đầy tay ông.
Ông sững sờ, rút khăn giấy lau khô tay mình, "Bà oán hận tôi, tức giận tôi đều được, nhưng đừng lấy sức khỏe của mình ra giày vò. Bây giờ sức khỏe của tôi cũng không tốt, tuổi tác cũng lớn hơn bà, sau này con trai cháu trai có khả năng đều phải dựa vào bà, Jungkook còn đang lập tức muốn lấy Lee Yeon, chắc chắn cũng mau chóng có em bé, vì bọn chúng, bà cũng nên giữ gìn sức khỏe mới phải."
Nói đến nỗi nước mắt bà Jeon lại tiếp tục rơi xuống như mưa, "Tôi chỉ là, chỉ là không cam lòng...Dựa vào cái gì? Năm đó tôi vẫn là một học sinh, là ông cố chấp đến đợi tôi mỗi ngày, là bố mẹ ông nhờ lãnh đạo đến nhà tôi làm mai, nhiều năm như vậy, người cùng ông gây dựng sự nghiệp là tôi, người chăm sóc bữa ăn giấc ngủ của ông là tôi, mỗi ngày ông mặc quần áo gì, thắt cà-vạt nào đi đôi giày nào, đều là tôi suy nghĩ xử lý, lúc ông ốm đau là tôi hầu hạ ông, thời điểm ông nguy cấp, cũng là tôi đứng ra lo lắng quan hệ cho ông, con trai ông tôi đã dạy dỗ thành người xuất sắc, nếu như nói, tất cả những việc này đều là việc phu nhân Jeon phải làm, tôi làm, không có gì để nói, nhưng dựa vào đâu tôi làm nhiều như vậy cũng không bằng một người không làm bất cứ thứ gì? Cả đời tôi dốc hết tâm huyết, người ta thì bình thản nhẹ nhàng, lại có thể vững vàng chiếm giữ trái tim ông, khiến cả đời tôi canh cánh trong lòng, dựa vào cái gì? Yun Minsuk tôi thực sự kém cỏi như vậy sao?"
"Minsuk!" Ông Jeon lắc đầu, "Điểm tốt của bà đương nhiên tôi biết! Nếu như tôi không đặt bà trong lòng, tôi sẽ sống cùng bà cả đời sao? Minsuk, đời này việc may mắn nhất của tôi chính là lấy được bà, bản thân tôi biết, vẫn là câu nói đó, tôi không thể không có bà, bà đừng nghĩ nhiều nữa."
"Phải! Ông đặt tôi trong lòng! Thứ ông đặt trong lòng nhiều lắm! Không thể không có tôi sao? Đương nhiên ông phải có tôi rồi, vì nếu không có tôi, công ty phải làm sao? Cái nhà này phải làm sao? À, đúng, nhà này ông không quan tâm, nếu như ông thực sự quan tâm cái nhà này, thì lúc tôi mang thai ông có ra ngoài làm mấy chuyện khuất tất đó không? Jeon Hoonjae, đừng nói với tôi cái gì mà lựa chọn tôi, hơn ba mươi năm trước, bản thân ông ở xí nghiệp quốc gia, vấn đề tác phong đủ để khiến ông thân bại danh liệt, ông có dám hai bàn tay trắng lựa chọn tình yêu đích thực của ông không, tôi biết là ông không có gan đó!" Bà Jeon cười lạnh, "Kẻ ngu chính là tôi, lại còn ra mặt bao che thay ông, dẹp bỏ sóng gió thay ông! Thay ông đuổi tiện nhân! Kết quả thứ đuổi đi lại là cả đời của tôi!"
Ông Jeon nhìn bà chăm chú, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, "Minsuk! Chuyện có bao nhiêu đâu! Chẳng qua là tôi đến bệnh viện thăm Tổng giám đốc To ở Ilsan, tình cờ gặp bà ấy đang nằm viện, nên nhân tiện thăm một chút thôi, bà lại còn lật sổ sách cả đời ra! Bà như vậy, tôi cũng không dám làm gì nữa! Huống hồ tôi ở dưới sự giám sát của bà cả hai tư giờ, mỗi hành động của tôi không phải trợ lý Noh đều báo cáo với bà sao? Tôi còn có thể làm gì? Được rồi được rồi, chúng ta không cãi nhau nữa, được không? Bà còn đang ốm, đừng tức giận nữa, khỏi ốm trước đã rồi nói, bây giờ tôi sẽ không rời bà một bước, không đi đâu nữa hết, được không?"
"Ông muốn đi đâu thì đi, tôi không quản, cũng không muốn quản." Bà trầm mặt.
Ông Jeon cũng hết cách, lúc này lại vừa vặn có tiếng gõ cửa, "Vào đi." Ông nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com