8. jeon yoggu
Trong một khắc đó, ánh mắt của anh sáng như lửa đốt, cứ nhìn chằm chằm cô, giống như đang rất tập trung để có thể nhìn thấu nội tâm cô, làm cho cô có chút hoảng sợ mà né tránh, lúng túng nhìn về phía những chiếc đèn lồng rực rỡ trên phố tràn đầy không khí vui mừng.
Cô vẫn còn nhớ như in, cái Tết đầu tiên sau khi gả cho anh, bố mẹ chuyển vào nhà mới, Lee Joon và anh cùng nhau treo đèn trang trí ở trước cổng, cô cũng chạy lên trước chung vui, lại không cẩn thận bị lật móng tay, đau đến nỗi suýt chút nữa là rơi nước mắt. Anh thuần thục xử lý vết thương cho cô, thuận tiện đem những móng tay còn lại của cô cắt sạch sẽ, vừa cắt vừa nhẹ nhàng trách mắng cô: "Còn là sinh viên y đó! Sơn móng tay có hại thế nào không biết sao? Để móng tay dài như vậy rất dễ bị lật!"
Ngay sau đó móng tay mới làm xong của cô liền bị anh cắt cho bằng sạch, màu sơn cũng bị anh tẩy đi toàn bộ.
Đương nhiên cô hiểu những điều mà anh nói, nhưng cũng chỉ là muốn làm đẹp một chút, dù sao bây giờ cô cũng đang ôn thi ở nhà, không hiểu vì sao, cô lại đặc biệt hưởng thụ anh của lúc này, cô thích thỉnh thoảng mình sẽ phạm phải một vài lỗi nhỏ, sau đó lắng nghe âm thanh dễ nghe của anh khi thấp giọng căn dặn hoặc là trách mắng cô, mỗi lúc như vậy, cô sẽ lén lút quan sát góc nghiêng hoàn mỹ của anh, mỗi lần như vậy, cô đều không để ý anh đang nói cái gì, chỉ chăm chú tận hưởng giọng nói như suối chảy của anh. Đặc biệt là lúc cô ôn tập chuyên ngành, cứ gặp một chút vấn đề là đều mang đi hỏi anh, lần nào cũng tỏ vẻ nghe không hiểu, không phải vì cần được giải thích, chỉ vì để nghe giọng anh, anh của lúc đó đem hai từ "kiên nhẫn" phát huy đến trình độ cực cao.
Dư quang của khóe mắt có thể thấy hai tay anh đang đặt trên vô-lăng, cô cười, trong hồi tưởng chất đầy một mảng toàn là ký ức.
Anh không vội lái xe, sau một hồi im lặng mới nhẹ nhàng lên tiếng, "Yeon, những gì anh làm không tốt, em cứ nói với anh, anh sẽ thay đổi."
Cô biết anh sẽ nói như vậy.
Mặc dù việc đột nhiên lấy cô là nhất thời kích động, tuy nhiên đó cũng là dự định một đời của anh.
Từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ đến việc ly hôn, hơn nữa còn coi cô là trách nhiệm của anh, cô hiểu.
Cô vẫn nhìn về phía trước mỉm cười, những lời muốn nói, sớm đã lăn lộn trong lòng trăm ngàn lần, không cần tiếp tục suy nghĩ nữa, "Tiền bối, vấn đề không phải là anh, anh đã làm rất tốt rồi, em biết anh luôn luôn rất cố gắng để đối xử tốt với em, anh đã làm đến mức hạn cao nhất của anh rồi, vấn đề là ở bản thân em thôi."
"Yeon." Tay anh từ trên vô-lăng rời đi, nắm chặt lấy tay cô, "Nguyên nhân thực sự là gì?"
Tay anh vẫn hơi lạnh.
Cô không rút tay ra, để mặc cho anh nắm, "Tiền bối, anh biết không? Lúc anh hỏi em đồng ý gả cho anh hay không, em đã xin được cơ hội ra nước ngoài du học."
Cô luôn cho rằng anh không biết, không ngờ rằng anh lại gật đầu, nói, "Anh biết."
Lần này người vô cùng kinh ngạc là cô, "Anh biết? Biết lúc nào? Ai nói cho anh?"
Anh chỉ nói, "Tổ y học có lớn sao? Ngày tuyết đầu mùa năm đầu tiên chúng ta kết hôn, anh đã biết rồi."
Ngày tuyết đầu mùa?
Cô nhớ lại, ngày hôm đó anh quay về có chút bất thường, đòi hỏi cô rất nhiều, cuối cùng còn ôm chặt lấy cô nói, "Lee Yeon, anh sẽ mãi mãi sống cùng em."
Lúc đó cô còn cảm thấy rất ngạc nhiên, hóa ra là vì việc này...
"Tiền bối, không phải anh cảm thấy có lỗi với em đó chứ?" Cô nghiêng đầu hỏi anh.
Anh im lặng một chút, "Là anh mắc nợ em quá nhiều."
Cô thở dài, "Tiền bối, em nói với anh chuyện này không phải là để khiến anh có cảm giác mắc nợ em, mà là muốn để anh biết, em cố gắng như vậy cũng đều không thể mang lại hạnh phúc cho anh, em nghĩ là em không có cách nào nữa rồi. Em biết anh không đồng ý ly hôn, bởi vì em là cây thánh giá của anh, anh cảm thấy bản thân mình phạm phải sai lầm, kéo một người vô tội như em vào cuộc sống của anh, chỉ có thể cõng theo cây thánh giá là em thì lương tâm anh mới thanh thản, nhưng mà tiền bối à, cuộc sống kiểu này còn mệt hơn, nhiều năm như vậy, anh hao phí toàn bộ tâm sức để chăm sóc em, chăm sóc người nhà em, không mệt sao?"
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, "Không mệt, Lee Yeon, anh đã nói rồi, anh sẽ luôn chăm sóc em."
Cô lại cười rồi lắc đầu, "Nhưng mà đây không phải là cuộc sống mà em mong muốn! Em hy vọng nỗi buồn của anh và sự vui vẻ của em có thể phát sinh phản ứng hóa học, sản sinh ra một loại vật chất gọi là hạnh phúc, nhưng mà em thất bại rồi, không những không mang lại hạnh phúc cho anh, mà còn khiến bản thân mình cũng bị nỗi buồn xâm chiếm, tiền bối, em không muốn tiếp tục nữa."
Cô biết, nếu như chỉ có anh không hạnh phúc, anh tuyệt đối sẽ không ly hôn, nhưng mà hạnh phúc là chuyện của hai người....
"Tiền bối." Cô dừng lại, làm cho bản thân dũng cảm lên, thấp giọng gọi, "Yoggu...."
Cô rõ ràng cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay cô của anh nhẹ nhàng giật giật một chút.
"Yeon....." Anh vội vàng, dường như muốn giải thích cái gì đó.
Cô quay người qua, tay phải che kín môi anh, "Anh không cần giải thích, em hiểu, tất cả em đều hiểu, nếu như em không hiểu anh, làm sao xứng đáng làm một fan hâm mộ nhỏ ngoan cố của anh chứ. Chỉ có điều, đã trải qua mấy năm rồi, em nghĩ, thứ anh cần không phải là một fan hâm mộ, mà là một người có thể khiến anh trở thành Yoggu của trước đây, mà em, cũng muốn có Yoggu của riêng mình, cho nên, tiền bối, chúng ta nên kết thúc ở đây thôi, cho nhau một cơ hội bắt đầu cuộc sống mới, được không?"
Trên khuôn mặt của anh từ đầu đến cuối đều viết đầy sự không đồng ý và áy náy.
Nhưng mà, con người không thể sống trong áy náy cả đời, như vậy bất luận đối với ai mà nói cũng đều là gánh nặng và sự giày vò.
"Tiền bối, nếu như chúng ta ở bên nhau là một sự sai lầm, vậy thì chỉ có sửa chữa sai lầm này mới là biện pháp căn bản để giải quyết vấn đề, chứ không phải là sai rồi lại tiếp tục sai thêm. Anh cũng không cần phải áy náy, lúc anh cầu hôn là cho em lựa chọn, em có thể chọn không, nhưng em lại lựa chọn đồng ý, em sẽ chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, bây giờ đến lúc thanh toán lần cuối cùng, tiền bối, lúc đó em nguyện ý, là vì em yêu anh, hôm nay muốn chia tay, là vì tình yêu của em không thể tiếp tục chống đỡ được cuộc sống của chúng ta sau này, hoặc là nói, tình yêu của em đã kiệt sức rồi, không có cách nào lại tiếp tục yêu giống như trước đây nữa."
Cô nhìn vào gương mặt đang ở trước mắt mình, con ngươi sáng say mê, giống như quay về thời đại học, khi cô vẫn còn là một fan hâm mộ nhỏ điên cuồng, mỉm cười dịu dàng, "Tiền bối, trong quá trình em yêu anh, vui vẻ nhất chính là bốn năm đại học, mỗi ngày đều lén lút thích anh, toàn tâm toàn ý, không lo không sợ. Tiền bối, anh xứng đáng để em yêu, cũng xứng đáng để em tiếp tục yêu, chỉ có điều, hãy để em quay lại thân phận của một fan hâm mộ lúc trước thôi, em như vậy sẽ càng vui vẻ hơn."
Nhân sinh không có đường quay lại, cô cũng không thể sau khi đã trở thành vợ anh rồi còn quay về làm người hâm mộ của anh, tuy nhiên, chỉ có phủ nhận cuộc sống sau khi kết hôn anh mới đồng ý ly hôn.
Cô vui vẻ không? Quả thực, cô luôn luôn rất vui vẻ, bất luận là thời gian đại học hay cuộc sống sau hôn nhân, và mấy năm sau này một mình ở bên ngoài, đương nhiên, cũng đã từng có lúc chán nản rơi lệ, cũng từng nếm qua mùi vị của sự khó khăn gian khổ, nhưng mà, nếu tự mình không tiếp cho mình năng lượng tích cực, thì làm sao mới có đủ sức lực ngăn cản những giọt nước mắt chảy xuống?
Mỗi ngày đều là một sự khởi đầu mới, tuyệt đối không thể để những giọt nước mắt đêm qua thống trị cuộc sống ngày hôm nay của mình.
Đó chính là nguyên tắc của cô.
Cho nên, Lee Yeon, phải tiếp tục mãi mãi vui vẻ thôi!
***
Bệnh viện Daehan.
Không khí mùa thu dần mát mẻ hơn, Lee Yeon đang trên đường trở về văn phòng khoa, cô vừa mới cùng anh làm xong một cuộc phẫu thuật, trong lúc cô đang rửa tay thì anh đã đi trước rồi.
Đây là lần đầu tiên cô làm trợ lý của anh, trước khi lên bàn mổ vốn cho rằng tim mình sẽ đập loạn nhịp, rốt cuộc, không quan tâm thời gian lãng phí như thế nào, cô vẫn là fan hâm mộ của anh giống như ban đầu, đặc biệt là sau khi vào Daehan đến nay, cùng anh vào phòng phẫu thuật nhiều lần như vậy, càng thêm bái phục anh, phục sát đất, anh chính là bác sĩ ngoại khoa trời sinh, mỗi một cuộc phẫu thuật đều hoàn mỹ và đẹp đẽ, có thể xứng đáng được lấy làm điển hình, khó trách tuổi còn trẻ như vậy đã được xưng là "đệ nhất đao" ngoại khoa thần kinh của Daehan.
Nhưng mà, cô dường như cũng đã đánh giá thấp bản thân mình.
Không sai, cho dù cô không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng lúc cô đối diện với anh tim vẫn cứ đập nhanh, vẫn tiếp tục ngưỡng mộ anh giống như thời đại học, cô thực sự lo lắng bản thân mình trên bàn mổ sẽ thất lễ, tuy nhiên, cô không hề như vậy.
Cô đứng đối diện anh, đối diện với đôi mắt đẹp của anh, nhưng trong một chớp mắt đứng trên bàn phẫu thuật đó, toàn bộ sự chú ý của cô đều chỉ đặt trên bàn mổ, thậm chí quên luôn người đang đứng trước mặt cô là người cô rất yêu, ngay cả âm thanh dễ nghe của anh trong quá trình phẫu thuật cô cũng tự động không chú ý.
Cuối cùng, khi phẫu thuật kết thúc, anh ngẩng đầu, đối diện cô nói một câu, "Vất vả rồi."
Lúc đó cô mới bừng tỉnh, câu "vất vả rồi" này càng thấm vào lòng người hơn.
Mỗi người đều mệt mỏi, vẻn vẹn một câu nói của anh, hiện ra có chút bất ngờ, y tá dụng cụ quay sang nhìn cô một cái, lại còn nháy mắt vài cái với cô.
Ý tứ này cô hiểu, cô ấy trước đây cũng quen biết cô...
Nếu nói anh đối với cô đặc biệt khác thường, hình như cũng không phải, bởi vì trước giờ anh đều lạnh nhạt, thái độ khi nói chuyện với cô và đối với Kang Mijin cũng không hề có gì khác biệt.
Đã là giờ tan ca, cô đi đến cửa văn phòng khoa, nghe thấy ở bên trong có người nói chuyện, hình như là nhắc đến mình, không nhịn được mà dừng chân lại.
"Này, tôi nói này bác sĩ Jeon, rốt cuộc cậu nghĩ cái gì trong đầu vậy? Để hai học trò của cậu trợ giúp ngang hàng nhau? Chẳng lẽ còn dự định để cho họ mổ chính sao? Kang Mijin đó còn được, dẫu sao là nhảy dù đến, nói không chừng còn ở lại bệnh viện, thế còn Lee Yeon thì là như thế nào? Cô ta học tốt cũng không phải là người của bệnh viện chúng ta, xảy ra chuyện gì thì cậu lại phải gánh vác thôi, cậu đừng có ngu ngốc, cho vài bài tập, để cô ta sống tạm qua ngày đến khi trở về là được rồi."
Đây hình như là giọng của bác sĩ Na trong khoa.
"Sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi sẽ theo dõi." Giọng của anh không cao không thấp, trong trẻo nhẹ nhàng vang lên.
"Cái gì? Ý của câu này là gì, cậu thực sự tính sau này để cho cô ta mổ chính thật?" Bác sĩ Na kinh ngạc.
"Phải, bác sĩ Lee rất giỏi, táo bạo và thận trọng, là một hạt giống tốt, giả sử có thời gian, so với anh và tôi sẽ không quá chênh lệch."
Nghe thấy anh khen ngợi mình, trong lòng Lee Yeon rất cao hứng, ai biết tiếp theo lại vang lên một giọng nói khác, mang theo mấy phần trêu chọc và pha trò, "Bác sĩ Na, chuyện này anh lại không biết rồi, bác sĩ Lee có thể là người bình thường đối với chúng ta, nhưng mà lại rất đặc biệt đối với bác sĩ Jeon đó."
Trong lòng cô siết chặt lại, người nói ra câu này là bác sĩ Park, cùng đến Daehan làm việc với anh, chuyện năm đó của cô và anh căn bản anh ta biết rất rõ, bình thường ở trước mặt cô không hề có điểm gì khác thường, nhưng ở sau lưng lại hay trêu anh như vậy sao?
"Có cái gì đặc biệt?" Bác sĩ Na thích thú, truy hỏi đến cùng.
Bên trong im lặng vài giây, bác sĩ Park lại cười haha: "Họ đã từng học cùng một trường."
Câu nói này không thể lừa được bác sĩ Na, anh ta hừ một tiếng, "Phần lớn bác sĩ ở bệnh viện chúng ta đều học cùng một trường không phải sao?"
Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng êm dịu như vậy, "Kỹ thuật không phân biệt bệnh viện, không phải của cá nhân hoặc là bệnh viện nào sở hữu, kỹ thuật là của mọi người."
"Ôi chao!" bác sĩ Na kêu lên một tiếng kỳ quái, "Bác sĩ Jeon, hai người chúng ta cũng là bạn học mà! Khi nào thì cậu chiếu cố đến tôi?"
"Thôi đi, cậu đừng có kêu gào nữa!" Bác sĩ Park đánh một cái cười haha nói.
Cô đứng ở bên ngoài một lúc, cảm thấy bây giờ đi vào không thích hợp cho lắm, hay là đi vòng vòng rồi lại vào.
Đi một vòng lại gặp phải Kang Mijin, ca phẫu thuật của hôm nay cô ta rất khéo tay, nhưng lại luôn không thoải mái, có lẽ là do sự hiện diện của Jeon Jungkook, hiện tại chỉ có hai người nên khó có thể buông tha, Kang Mijin ngay lập tức hừ một tiếng.
Cô cảm thấy không đáng phải đứng lại nói chuyện với Kang Mijin, coi như không thấy là tốt nhất, dự định của cô là sẽ đi lướt qua người cô ta, lại bị cô ta gọi giật lại.
"Tôi nói này, có phải cô sử dụng thủ đoạn gì sau lưng không?" Kang Mijin hùng hổ hăm dọa chất vấn.
Cô không nói, chỉ im lặng nhìn Kang Mijin, trong lòng biết cô ta sẽ nói cái gì.
"Dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì mà có thể làm bác sĩ mổ chính?" Ánh mắt của Kang Mijin hận không thể nuốt chửng cô, "Cô chẳng qua chỉ là một nghiên cứu sinh mà thôi! Còn lớn tuổi rồi nữa! Thế mà lại được mổ chính ở trước mặt tôi! Cô cho thầy Jeon lợi ích gì đúng không hả?"
"Mổ chính?" Cô không hiểu Kang Mijin đang nói cái gì.
"Đừng làm ra vẻ! Phẫu thuật tuần sau! Phẫu thuật mở hộp sọ phải cắt bỏ khối u màng não mà cô mổ chính? Cô dựa vào cái gì? Không phải là hối lộ thầy Jeon nên anh ta mới cho cô thử nghiệm sao?" Trong ngữ điệu của Kang Mijin mang theo sự ghen ghét nồng đậm.
Dựa vào cái gì để cô mổ chính? Cô suy nghĩ, loại phẫu thuật này cô đã từng làm trợ lý một số lần, đối với quy trình kỹ thuật khi mổ vô cùng quen thuộc, cô được mổ chính, mà còn có anh ở một bên theo dõi, cô chắc chắn đảm nhiệm được.
Còn việc nghi ngờ có phải anh thực sự chiếu cố cô hay không, cô không rõ, nhưng mà, chuyện này không quan trọng, quan trọng là cô có năng lực này! Năng lực lâm sàng ở bệnh viện của bác sĩ với trình độ học vấn không phải là một quan hệ tỷ lệ thuận tuyệt đối, trình độ học vấn cao tất nhiên là tốt, nhưng kinh nghiệm cũng rất quan trọng!
Cô không giải thích nhiều với Kang Mijin, chỉ nói một câu, "Cô nói như vậy là bôi nhọ nhân cách đạo đức của thầy Jeon, anh ấy là người chính trực như vậy, cô cho rằng tôi có thể hối lộ không?"
Kang Mijin nghe xong câu này của cô, sắc mặt cô ta liền có chút bối rối.
Trong nháy mắt nhân lúc cô ta đang mơ màng, Lee Yeon liền quay người trở về.
Trên đường đi lại gặp bác sĩ Na, cô nhàn nhạt cười, đoán là "cuộc thảo luận nhỏ" liên quan đến cô ở văn phòng khoa đã kết thúc rồi, cô đã có thể quay về.
Đi vào văn phòng, quả nhiên bên trong một người cũng không có.
Cô đi thẳng về phía bàn làm việc của anh, phát hiện trên bàn đặt một bức tranh, trong tranh là một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang dắt một đứa trẻ.
Một bức tranh vẽ bằng bút màu của trẻ con, nét vẽ nguệch ngoạc, rất non nớt, nhưng mà lại có thể nhìn ra được là vẽ rất nghiêm túc, cũng rất kỹ càng tỉ mỉ, ở một vài chi tiết nhỏ có thể nhìn thấy người vẽ đã thả vào bức tranh này toàn bộ tình cảm.
Tạm thời chưa nói đến kiểu tóc hay quần áo đều hoàn toàn chính xác, ống nghe khám bệnh chuyên dụng của bác sĩ ở trên cổ người trong tranh, bảng tên trên ngực áo blouse cũng đều vẽ rất rõ, nắn nót viết ba chữ "Jeon Jungkook" trên đó, bốn chữ "bác sĩ chủ nhiệm" thì chen chúc nhau ở bên trái, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cô nhìn, không nhịn được mà mỉm cười, đứa trẻ thú vị này quả thực là rất làm vừa lòng người khác.
Lại nhìn đến cậu nhóc trong tranh, cũng mặc một chiếc áo blouse cỡ nhỏ, trên cổ cũng treo một chiếc ống nghe như vậy, ngay cả bảng tên cũng giống y hệt, trên đó cũng viết một cái tên rất ngay ngắn: "Jeon Yoggu".
Trong tay cậu bé còn kéo mấy quả bóng bay, trên mỗi quả bóng bay đều được viết một chữ, nối lại chính là: "Con yêu bố."
Đúng rồi, yêu, mỗi một nét trong bức tranh đều thể hiện ra chữ này, đứa trẻ này thực sự rất yêu anh, chẳng những yêu mà còn kính trọng, sùng bái, bằng không làm sao lại nuôi ý chí trở thành một bác sĩ giống như anh?
Cô đang xem đến bần thần, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo của trẻ con, "Cô là ai?"
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một cậu nhóc đang rụt rè nhìn cô.
Khuôn mặt tròn tròn trắng trắng non nớt, đôi mắt cũng vừa to vừa sáng, lúc này giống như một quả nho đã bóc vỏ, ươn ướt, dường như có chất lỏng muốn chảy ra.
Đại khái cô đã đoán được cậu bé là ai, cười cười, "Con là Jeon Yoggu đúng không?"
Cậu bé chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ửng hồng, lộ ra mấy phần bối rối và bất an, hình như muốn nói cái gì đó, lại vừa giống như không dám.
"Đây là bức tranh con vẽ sao? Vẽ thực sự rất đẹp." Cô chỉ chỉ bức tranh trên bàn, cười nói.
Nhắc đến bức tranh, cậu bé mới thay đổi sự chú ý, lon ton chạy đến trước mặt cô, trong đôi mắt lấp lánh toàn là hưng phấn và nhiệt tình, "Vâng ạ! Bài tập của con ở trường mẫu giáo, vẽ bố, thầy giáo nói con vẽ rất tốt, cho con ngôi sao nhỏ."
Ngón tay nhỏ mũm mĩm của thằng bé chỉ vào một ngôi sao dán trên bức tranh.
"Thầy giáo nhận xét đúng lắm! Từ bức tranh này có thể nhìn ra Yoggu rất yêu bố!" Cô cũng khen ngợi từ tận đáy lòng.
Jeon Yoggu cào cào mái tóc, lại có chút ngượng ngùng, sau đó, dường như đã tích lũy đủ dũng khí, chớp mắt hỏi, "Cô làm sao lại biết tên con? Cô còn chưa gặp con mà."
"À à.. bởi vì..."
Cô hoàn toàn dựa vào suy đoán, đang suy nghĩ làm sao dùng một câu trả lời tương đối thú vị để chọc cười cậu bé, còn chưa nghĩ ra, thì nghe thấy cậu nhóc đỏ mặt nói, "Bởi vì cô là mẹ con đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com