9. chỉ còn là quá khứ
"Bởi vì cô là mẹ con đúng không?"
Cô sững sờ, câu hỏi này thực sự đã vượt qua phạm vi suy đoán của cô.
"Con biết cô, trong nhà có hình của cô và bố, bà nội nói, mẹ đi một nơi rất xa để học tập, quay về thì có thể giống như bố, sẽ làm việc ở bệnh viện lớn, đúng không ạ?" Jeon Yoggu chớp chớp mắt, khuôn mặt giống một chú quỷ nhỏ lanh lợi, trong đôi mắt lại chứa đầy kỳ vọng.
"Chuyện này....." Cô không biết nên nói như thế nào, cô nên giải thích với nó, cô không phải mẹ của nó, nhưng cô lại sợ sẽ làm tổn thương trái tim của cậu bé, không biết vì sao bà Jeon lại giải thích với cậu bé như vậy, cô và anh đã ly hôn rồi, không phải sao?
Cô đang không biết trả lời như thế nào cho tốt, thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói khác, "Yoggu! Yoggu! Con chạy nhanh như thế làm gì hả? Yeonie?"
Người tới là bà Jeon.
Đã rất nhiều năm không nghe thấy ai gọi Yoggu rồi....
Yoggu này không phải là Yoggu đó, có lẽ bà Jeon cũng không hề biết nguồn gốc của cái tên Yoggu này, trong số nhiều người xung quanh như vậy, người từng nghe Yoon Jieun gọi Yoggu chỉ có một mình cô.
Mặc dù đã gác lại cái tên này ở trong tim, nó vẫn cứ giống như một nốt mụn nhỏ, nhưng mà, đã không còn hồn bay phách lạc giống như lần đầu tiên nghe từ trong miệng mẹ cô nói ra, cô đối diện với bà Jeon mỉm cười dịu dàng, trong lòng đang chần chừ không biết nên gọi như thế nào.
Anh vẫn cứ gọi bố mẹ cô là bố mẹ, nhưng mà cô gọi không được.
Lưỡng lự chốc lát, cô nhẹ nhàng lại rõ ràng gọi, "Bác gái."
Bà Jeon lần nữa nhìn cô, lại kinh ngạc lẫn vui mừng một cách khác thường, bà không hề chú ý đến cách xưng hô của cô, trực tiếp đi đến phía trước nắm lấy tay cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, "Yeonie! Con quay về rồi? Cũng làm việc ở Daehan sao?"
Bà Jeon nhiệt tình như vậy ngược lại khiến cô cảm thấy có chút lúng túng và bối rối.
Mặc dù trước tới giờ bà đối xử với cô quả thực rất tốt, nhưng mà thái độ bây giờ của bà lại giống hệt như lúc cô vẫn đang làm con dâu của Jeon gia, ngay cả ánh mắt và ngữ khí nói chuyện đều không có chút gì khác biệt.
Nhưng bất luận như thế nào cũng không thể rút tay ra khỏi tay bà, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười giải thích, "Không phải ạ, con chỉ là đến bồi dưỡng thôi ạ."
"Bồi dưỡng?" Bà lại nhìn vị trí cô đang đứng, ý tứ sâu xa cười nói, "Ai thu nhận con?"
Trên mặt cô lại không bày ra được nụ cười điềm nhiên như không, đã bị dồn nén đến đau khổ lại không biết phải làm sao nặn ra một nụ cười, "Là...thầy Jeon."
"Thầy Jeon?" Bà Jeon bị cách xưng hô này của cô dọa cho sững sờ một chút, sau đó lại cười phá lên, "Thầy Jeon! Hahaha! Được! Thầy Jeon!"
"Bà nội!" Jeon Yoggu luôn ở một bên nghe hai người nói chuyện, nhìn trái nhìn phải, lúc này nhịn không được, hỏi, "Bà nội, thầy Jeon là ai?"
"Là bố đó!" Bà Jeon nghiêm túc giải thích cho thằng bé, nhưng mà, lập tức kìm nén lại để không bật cười.
Cậu bé vẫn không hiểu, "Mẹ tại sao lại gọi bố là thầy?"
"Mẹ?" Bản thân bà Jeon cũng đã quen với cách xưng hô của cậu bé từ trước đến giờ, có điều là bà lại phá lên cười lần nữa, một chút cũng không phản đối cậu nhóc gọi như vậy.
Chỉ nghe bà hỏi tiếp, "Vậy không gọi là thầy thì gọi là gì?"
Con ngươi của nhóc con đảo đi đảo lại một vòng, trong nháy mắt liền nhìn thấy bố nó vừa xuất hiện ở cửa, lập tức di chuyển đôi chân ngắn tũn chạy qua đó, trực tiếp hỏi người có liên quan, "Bố bố! Vì sao mẹ lại gọi bố là thầy thế? Mẹ của Nabi gọi bố bạn ấy là chồng mà!"
Lee Yeon cảm thấy mình hiện tại phải tìm một khe hở nào đó để chui vào, cô chỉ có thể vui mừng vì các bác sĩ và y tá đều đang bận rộn, bây giờ trong văn phòng không có người nào khác, có điều, cô cũng không có cách nào có thể ở lại đây thêm nữa, liền cầm túi xách, đối diện với bà Jeon và anh nói, "Bác gái, thầy Jeon, con đi trước ạ, tạm biệt."
Đôi mắt đen như quả nho của Jeon Yoggu nhìn cô, trong mắt cậu nhóc chợt ướt ướt, hình như muốn khóc rồi.
Trái tim của cô thực ra rất mềm mại, nhìn thấy biểu cảm này của cậu nhóc, lại nghĩ đến thân thế của đứa trẻ này, trong lòng có chút khó chịu, cũng không biết thằng bé có biết nó không phải là con đẻ của Jeon gia hay không.
Nhưng mà, cô không thể là mẹ của cậu bé.
Nghĩ đến việc này, tim cô hơi thắt lại, cúi đầu muốn đi qua anh và cậu bé, nhưng sau đó, một cánh tay nhỏ bé lại túm lấy góc áo cô.
"Mẹ." Jeon Yoggu cố chấp gọi, giọt lệ xoay tròn trong mắt, "Có phải Yoggu không ngoan nên mẹ không cần Yoggu nữa đúng không?"
Cô phải rất khó khăn lắm mới làm lòng dạ trở nên cứng rắn hơn, mà chỉ một câu nói này lại mềm nhũn ra, dừng chân lại, nhất thời không biết xoay sở ra sao.
Đành phải ngẩng đầu nhìn anh, hy vọng anh tới giải quyết vấn đề này, tình huống trước mắt này không phải do cô tạo ra.
Đôi mắt anh trong veo và gợn sóng, mặt không biểu cảm gì, đối với sự cố này hoàn toàn không bất an giống như cô, chỉ quay sang nói với bà Jeon, "Mẹ, mẹ mang Yoggu vào xe trước đi."
Bà Jeon không đem sự khó xử của hai người họ đặt trong lòng, vẫn vô cùng vui vẻ, đi đến trước mặt ba người, đặc biệt dặn dò Lee Yeon, "Yeonie, có thời gian rảnh thì đến nhà chơi nhé!" Sau đó mới dắt tay cậu nhóc đi, "Yoggu, chúng ta đi ra ngoài đợi bố, không thể quấy rầy bố làm việc."
Mặc dù cậu nhóc vẫn không cam lòng, nhưng luôn rất hiểu chuyện, lại xem công việc của bác sỹ nhìn một cách vô cùng cao quý nên cậu bé vẫn mếu máo để cho bà nội nắm bàn tay nhỏ bé.
Vừa muốn đi, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lạch bạch chạy về bàn làm việc của Jeon Jungkook, cầm lấy bức tranh trên bàn, ôm chặt nó ở trước ngực giống như bảo bối, ủy ủy khuất khuất đi theo bà nội.
Đợi hai bà cháu đi xa rồi anh mới thu ánh mắt lại, chuyển hướng lên gương mặt cô, nghiêm trang nói một câu, "Xin lỗi, lại tạo thêm rắc rối cho em."
Ngữ khí trước sau như một, bình tĩnh giống hệt như lúc ở trên bàn mổ nói với cô "Điện đông cắt đứt"*.
*Electrocoagulation – điện đông: ngưng đông các mô bằng dòng điện có tần số cao tập trung ở một điểm. Đây là một trong những phương pháp mới trong phẫu thuật tâm thần.
Cô còn có thể nói gì đây?
Chỉ có thể mỉm cười lắc lắc đầu, "Không sao". Nhưng mà lỡ như sau này, củ cải nhỏ này lại bất thình lình xuất hiện rồi đến văn phòng gọi cô một tiếng "mẹ" thì sao? Cô giải quyết như thế nào?
"Sau này sẽ không có sự hiểu lầm như vậy nữa." Âm thanh nhàn nhạt của anh lại một lần nữa vang lên, "Đứa trẻ này luôn muốn có mẹ, nên mới thành ra như vậy, trở về tôi sẽ nói rõ ràng với nó."
"Ừm, vậy thì tốt." Cô gật gật đầu, "Vậy em đi trước, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp." Anh nghiêng người để cho cô đi qua.
Sau khi cô đi qua, anh đột nhiên lại gọi cô, "Yeon."
"Hả?" Cô quay đầu.
Anh nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó nói, "Phẫu thuật mở hộp sọ phải cắt khối u màng não tuần sau em đến làm, quay về suy nghĩ kỹ càng phương án phẫu thuật, chúng ta sẽ mở cuộc họp nghiên cứu."
"Vâng!" Cô thẳng thắn nhận lời, không hỏi vì sao, cũng không cần hỏi.
Hình thức giữa cô và anh bây giờ cô tương đối thích.
Từ lần trước trời mưa anh đưa cô về nhà, sau khi hai người đơn giản chỉ nói chuyện nửa đường, gặp lại luôn là kiểu hình thức cố định như thế này.
Ngoài công việc ra hai người đều sẽ không nói đến vấn đề khác, thật giống với cuộc sống của vài năm trước, cuộc sống bị họ bỏ lại, cô tốt nghiệp khóa chính quy, nghiên cứu, luân chuyển, làm việc, về nhà, rồi lại đến Daehan bồi dưỡng.
Cô là hậu bối của anh, là người hâm mộ của anh, hôm nay lại là học trò của anh, vẻn vẹn chỉ thế thôi, một khoảng ở giữa quá trình hiểu rõ đến tương thích lẫn nhau, họ đều lựa chọn chủ động lãng quên.
Đương nhiên, cô hiểu, cái gọi là lãng quên bất luận đối với cô hay với anh, đều hoàn toàn chỉ là tự lừa mình dối người, nhưng mà, một chút tự gây tê bản thân này giống như để cho bác sĩ làm đẹp thêm cho miệng vết thương trong quá khứ, con người, chung quy lại phải xinh đẹp mà sống.
***
Lại sang một ngày mới.
Mỗi ngày đều tiến hành kiểm tra phòng bệnh như thường lệ.
Trong đội quân kiểm tra phòng rất "hùng dũng", cô chỉ lặng lẽ đi theo sau anh mà không nói tiếng nào, đi theo anh đến giường bệnh của một người già - bà Go Insuk, đây là bệnh nhân sắp tới cô sẽ mổ chính.
Bà Go Insuk năm nay đã là sáu mươi lăm tuổi, mắt phải nhìn đã không còn rõ, thị lực mắt phải nhìn xung quanh vẻn vẹn không đến một mét phía trước, thị lực mắt trái cũng chỉ có không phẩy năm, bệnh tình đã lan ra đến phần hố trước tuyến yên, cùng với hai dây thần kinh thị giác quan hệ mật thiết.
Trong khoảng thời gian bà lão ở trong này, mỗi lần kiểm tra phòng đều chỉ có một mình, không hề có con trai con gái đi cùng.
"Con chào bà." Anh đi đến gần, hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng nói với bà lão.
Bà lão thị lực không tốt, nhưng tinh thần và trí tuệ vẫn rõ ràng, ngôn ngữ cũng lưu loát, lờ mờ nhìn thấy là bác sỹ, giọng run run hỏi, "Là Jungkookie phải không?"
"Vâng! Là con đây! Hôm nay bà cảm thấy vẫn tốt chứ ạ?"
Cô đứng một bên cạnh anh, nhìn dáng vẻ tươi cười thân thiện của anh, khóe môi không nhịn được hơi vểnh lên.
Bây giờ trong mắt cô, thầy Jeon có hai thời điểm đẹp trai nhất, một là lúc ở trong phòng mổ làm phẫu thuật không một chút bất cẩn mà hoàn toàn kín kẽ, hai là lúc vui vẻ hòa nhã đối với bệnh nhân như vậy.
Anh đối với mỗi bệnh nhân đều rất tận tâm, nhưng mà hình như có một chút thiên vị, dường như đối với bà Go Insuk càng quan tâm nhiều hơn.
Bởi vì bà Go rất đáng thương, bà có hai người con là một trai một gái, nhưng lại được ủy ban dân cư đường phố mang tới đây, con trai có mặt ở bệnh viện vẻn vẹn chỉ một lần duy nhất rồi sau đó cũng không xuất hiện nữa.
Trái lại người của ủy ban dân cư mỗi ngày đều sẽ có người đến thăm, nhưng cũng không thể trông nom ở bệnh viện suốt ngày được, rất nhiều lúc bà lão nằm một mình trên giường bệnh chảy nước mắt.
Quần áo giày dép của bà cũng rất cũ, thậm chí còn rất bẩn, đại khái cũng không phải do bà lão không thích gọn gàng sạch sẽ, mà là thị lực của bà ấy như vậy đâu có thể giặt sạch được quần áo?
Trên tủ đầu giường của bà lão để nửa cái màn thầu đang ăn dở, chắc là bữa sáng của hôm nay, may mắn là nhà ăn bệnh viện một ngày ba bữa đều có xe đẩy thức ăn đến từng phòng bệnh, nếu không thì đồ ăn của người già đều sẽ thành một vấn đề lớn.
Bản thân anh mấy năm trước tính tình bắt đầu lạnh nhạt đi, nhưng mà năng lực trời sinh bên trong đó lại là giao tiếp, không mất nhiều thời gian bà lão đã coi anh như cậu bé thân thiện nhà hàng xóm.
Nghe anh hỏi, bà lão chỉ gật đầu, "Tốt, bà vẫn khỏe! Jungkookie, ta có thể nói chuyện cùng con không?"
"Bà, bà nói đi, con nghe ạ." Anh rất kính cẩn, dáng vẻ chuẩn bị lắng nghe.
Bà lão có chút chần chừ.
Anh hiểu ra, quay đầu nói, "Mọi người đi ra trước đi."
Nếu như bệnh nhân là người có tiền, lúc này cô sẽ lo lắng, có phải là muốn đưa phong bì cho anh hay không, nhân phẩm của anh tất nhiên là thứ không cần hoài nghi, nhưng tóm lại vẫn cần phải tránh mọi nghi ngờ mới được, có điều người bệnh là bà Go, trong phòng lại không phải chỉ có một mình bà ấy, cũng không cần lo lắng cái gì nữa rồi.
Cô cùng một tốp bác sĩ thực tập sinh và bồi dưỡng sinh ở bệnh viện đều đi ra ngoài, đứng ở ngoài đợi.
Ánh sáng trong mắt Kang Mijin lấp lánh, thấp giọng tự hào nói, "Ai nói bác sỹ chúng ta là động vật máu lạnh? Ví dụ của thầy Jeon rõ ràng đánh vào mặt họ! Chính trực lương thiện đều không đủ để hình dung những điểm tốt của thầy ấy! Cái gì gọi là thiên thần áo trắng? Đây chính là thiên thần áo trắng ngoài đời thực đấy thôi!"
Những bác sỹ khác cũng hùa theo đồng ý với cô nàng.
Cô chỉ cong môi cười, cho nên, thầy Jeon à, cô yêu anh nhiều năm như vậy, thực sự là không hề yêu nhầm người mà! Cho dù bây giờ cô và anh đã là kiểu tình hình như thế này, nhưng anh vẫn là ngọn núi cao nhất, là ngôi sao sáng nhất trong tim cô.
Chỉ là, không biết bà Go nói với anh những gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh an ủi bà ấy, có lẽ khoảng mười phút sau, anh đi ra, trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm khác thường nào, tiếp tục mang mọi người đi kiểm tra phòng.
Trước khi đi cô quay đầu hướng mắt nhìn vào trong phòng bệnh, bà lão vẫn đang lau nước mắt.
Cô là bác sĩ mổ chính của cuộc phẫu thuật này, cuối cùng trong lòng vẫn có chút bận tâm, muốn tìm cơ hội nói chuyện với bà lão, sau đó lại luôn rất bận rộn, cuối cùng khó khăn lắm mới rảnh rỗi một chút, anh lại gọi cô đến.
"Bác sỹ Lee, qua đây một chút."
Từ sáng đến tối đều ở cùng nhau, giữa cô và anh đã tránh không đối mặt chính diện với nhau.
Lúc ở trước mặt người khác, anh gọi cô là bác sỹ Lee, đối với cách xưng hô này cô dần dần cũng tập quen rồi, chỉ có điều, nghe anh chỉ gọi một mình cô, Kang Mijin liền ném tới ánh mắt cảnh giác, đồng thời mang theo sự khinh thường.
Con người của cô gái này cô không biết đánh giá như thế nào cho tốt, quả thực cũng là một người tiến bộ nhiệt tình, đối với công việc thì luôn có trách nhiệm, năng lực học tập nghiệp vụ cũng rất mạnh, tương lai sẽ là một bác sỹ xuất sắc, chỉ có điều..
Cô đi đến trước mặt anh, bác sỹ Park đứng dậy đi ra, gần đi lại cười hắng giọng, học theo anh gọi một tiếng "Bác sỹ Lee" , giọng điệu có chút kỳ lạ.
Cô có mấy phần bất đắc dĩ, chung sống với người trong khoa lâu rồi, cũng không cần cẩn trọng như trước kia nữa, thỉnh thoảng hai bên cũng sẽ trêu đùa một chút mà không làm ảnh hưởng đến đại cục, một câu "Bác sỹ Lee" này của bác sỹ Park cô nghe đã hiểu là ý tứ gì nhưng không nói ra.
Cô dứt khoát mỉm cười nghênh đón trò đùa nhỏ đó, trực tiếp hỏi, "Bác sĩ Park, tôi có cái gì có thể giúp được anh không ạ?"
Cô là học sinh tại bệnh viện, giúp các vị thầy giáo làm chút việc lặt vặt là chuyện rất bình thường, cho nên thẳng thắn hỏi như vậy để phá vỡ trò đùa của anh ta.
Bác sỹ Park a lên một tiếng, "Không, không có nha! Học trò của bác sỹ Jeon, chúng tôi làm sao dám sai bảo!"
Lời trêu chọc này khiến Kang Mijin càng liếc cô nhiều hơn.
May là bác sỹ Park nói xong liền cười haha rồi rời đi, cô cũng chỉ biết lắc đầu.
"Bác sỹ Lee." Anh ra hiệu cho cô ngồi xuống, "Chúng ta nói chuyện về giường mười lăm."
Giường mười lăm chính là bà Go.
"Vâng!" Nói vào đến chuyện chính, cô cũng không chú ý đến trò đùa nhỏ kia nữa.
Thực ra lúc nào mà ở chỗ kín đáo không có người, anh vẫn sẽ gọi cô là Yeon, mỗi lần nghe anh gọi tên cô, đỉnh tim cô vẫn sẽ nhảy múa thình thịch, nhưng mà sự lạnh nhạt và trong suốt trong ánh mắt anh thì mỗi lần đều kịp thời nhắc nhở cô, khiến những đốm lửa và bất an trong tim cô lẳng lặng dập tắt xuống.
Cho nên, lúc đối mặt với anh, trong mắt cô cũng là một mảnh gợn sóng trong veo.
Cô ngồi xuống trước mặt anh, đoán là anh muốn nói với cô những lời bà Go vừa mới nói.
Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, cùng với Kang Mijin và những người khác không có bất kỳ điều gì khác thường, "Bác sỹ Lee, tâm tư của bà Go có điểm không ổn định, vừa nãy lúc ở một mình có nói với tôi, bà ấy không muốn làm phẫu thuật."
"Là vì sợ hãi sao? Hay là...." Cô không mang những lời còn lại nói ra nốt, nhưng anh đã hiểu rồi.
Một bà lão sáu lăm tuổi, bên cạnh lại không có người chăm sóc, muốn làm phẫu thuật mở hộp sọ, trong lòng có bao nhiêu sợ hãi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nhưng cũng có thể điều bà lão băn khoăn là chuyện trong nhà hoặc là vấn đề chi phí.
"Tự bà lão nói là sợ, nói đầu đều mổ ra thì làm sao còn đường sống, chi bằng không làm. Nhưng tôi nhìn thấy không phải như vậy." Anh ngừng một chút, "Tuy rằng nói quyền quyết định làm phẫu thuật hay không nằm về phía bản thân người bệnh, chúng ta chỉ có thể đưa ra phương án điều trị, nhưng mà bất luận có làm cuộc phẫu thuật này hay không, thì phía bà Go cũng cần lưu tâm chú ý một chút, đừng để xảy ra chuyện gì khác."
"Em biết rồi." Cô gật đầu đáp lại.
"Căn bản nếu như có người nhà chăm sóc mà nói những chuyện như thế này cũng không cần bác sỹ chúng ta phải bận tâm, nhưng mà tình cảnh của bà Go như vậy, đã đến bệnh viện của chúng ta thì vẫn phải gánh lấy trách nhiệm này thôi, em là bác sĩ mổ chính, lại là phụ nữ, có thể nói chuyện một chút cũng tốt."
"Vâng! Em biết rồi!" Cô trịnh trọng trả lời, căn bản không cần chờ anh nói, cô cũng định đi gặp bà Go, nghe anh dặn dò, đột nhiên lại nghĩ tới lời khen ngợi cho anh của Kang Mijin lúc sáng, không nhịn được mà vểnh môi cười.
Anh ngược lại bị nụ cười này của cô làm cho mơ hồ, hơi mở to mắt mà nhìn cô, "Cười cái gì?"
Cô không nói, chỉ vẫn vểnh môi, nhìn anh cười.
Anh càng thêm lơ mơ, còn tưởng trên mặt mình dính cái gì, giơ ngón tay sờ sờ.
Cô phụt cười thành tiếng.
Từ trước tới giờ cô rất thích giở mấy trò nhỏ để chòng ghẹo anh, mặc dù mỗi lần anh đều phản ứng lạnh nhạt với mang một biểu cảm không biết làm thế nào, bản thân cô lại tự mình cảm thấy chuyện ấy rất vui vẻ, có điều bây giờ cô không còn cảm thấy như vậy, những cách giải trí đó của cô không thể khiến anh vui vẻ, cô hiểu.
"Không có gì! Em đi đây!" Cô cười chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã." Anh lại gọi cô lại.
Lúc này mọi người đều bận rộn bên ngoài, văn phòng chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
Anh ngừng một lát, biểu cảm trên mặt hơi không tự nhiên, "Yeon. "
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, cụp mắt xuống, chữ Yeon này giống như tiếng ngân tung bay trong gió.
"Hôm đó trở về tôi đã nói chuyện qua với Yoggu, đã giải thích rõ ràng sự tình cho thằng bé rồi."
Nguyên nhân anh không được tự nhiên cho lắm hóa ra là vì chuyện này...
"Ừm, thế tốt rồi." Cô cũng không nói thêm gì nhiều, cụp mắt, thời gian ngưng đọng lại.
"Rất xin lỗi, lại mang đến phiền phức cho em." Anh trầm giọng nói, rất chân thành.
"À...." cô vẫn cười dịu dàng, "Không sao đâu, cậu bé... khá đáng yêu." Chuyện anh giỏi nhất ngoài phẫu thuật ra thì còn là xin lỗi, cô đã không nhớ rõ mình nghe lời xin lỗi lần thứ bao nhiêu rồi...
"Còn nữa, năm nay tôi làm một đề tài mới, em có hứng thú thì tham gia cùng đi."
Lúc anh nói những lời này, dường như giống lúc bình thường mở sổ y lệnh.
Cô sững sờ một chút, "Em......không phải là người của Daehan, hình như không thể..."
"Có thể! Đề tài này không giới hạn chỉ để người của Daehan tham gia, đương nhiên, nếu như em muốn vào Daehan....."
Cô nghe đến đây lập tức ngắt lời anh mà vội nói, "Không không không, em không muốn vào."
Bộ dạng của cô lúc này giống như đang trốn tránh rắn rết bọ cạp khiến cho những lời anh chưa nói xong đành phải nuốt ngược trở lại, nhìn cô chằm chằm.
Cô bị nhìn đến chột dạ, lặng lẽ cúi đầu bình tĩnh lại, ho nhẹ, "Em đã ký thoả thuận với bệnh viện Jaegin rồi, nhất định phải quay lại."
"Tôi biết." Anh tỉnh bơ như không, dường như mắt cũng không hề chớp, "Việc này không phải vấn đề, nếu em không muốn quay lại thì bồi thường hợp đồng là được."
Cô lắc lắc đầu, "Em vẫn không muốn vào Daehan."
Anh im lặng.
Cô biết, năm nay ngoại khoa thần kinh của Daehan có thể tuyển một bác sĩ, Kang Mijin lại đang nhìn chằm chằm vào vị trí đó, dùng địa vị của anh ở ngoại khoa thần kinh có thể nói một tiếng là được, nhưng mà vì sao anh lại làm như vậy? Bù đắp cho sự áy náy của anh sao? Thật sự không cần nữa rồi, thực ra không cần biết anh là vì điều gì, trước giờ cô vẫn không có ý định sẽ vào Daehan.
Bầu không khí im lặng có chút kìm nén, cô từ từ hít thở sâu để ngăn bản thân mình không bị áp bức đến nghẹt thở.
Lén lút ngước mắt lên nhìn anh, anh cũng đang nhìn chằm chằm mình, mặt cô hơi hơi nóng lên, dứt khoát nhìn thẳng lên, để lộ ra một dáng vẻ tươi cười không hề để ý lại mang thêm một chút tinh nghịch, "Thầy Jeon à, tự thầy nói rồi đó, kỹ thuật không phải của cá nhân thầy, cũng không phải của mỗi Daehan, mà là của mọi người, em mang kỹ thuật của thầy đến Jaegin không tốt sao? Có thể mang tinh thần "Jeon nhất đao" lan truyền rộng rãi."
"Jeon nhất đao" là biệt hiệu của anh, từ trước tới giờ cô chưa từng gọi trước mặt anh, lần này lại tinh nghịch nói ra, lộ ra ánh mắt long lanh, hàm răng trắng bóng của cô, dung mạo mười phần sinh động.
Anh nhìn cô chằm chằm, cái nhìn lần này khiến cô chột dạ, đột nhiên nhớ ra đoạn hội thoại này là do cô nghe lén được, vậy không phải để lộ rồi sao? Nụ cười của cô liền đông cứng lại.
Đầu mày đang nhíu lại của anh dần dần thả lỏng, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như vậy, "Vậy tùy em."
"Vâng, cảm ơn thầy." Cô vội vàng gật đầu.
Vẫn đứng im như vậy, nhưng anh lại không nói thêm gì nữa mà cầm mấy tờ phim chụp X-quang lên xem, xem một lúc mới phát hiện cô vẫn ở đó, trong mắt có chút ngạc nhiên, sau đó phất tay, "Được rồi, không có chuyện gì nữa, em đi làm việc đi, đề tài này vẫn phải tham gia!"
"Vâng." Cô nhún nhún vai, bước nhanh ra ngoài, trong lòng không tránh được mắng thầm, mấy lần cô muốn đi, anh đều gọi cô lại, lần này không đi, anh lại đuổi cô! Không phải cô đang chờ anh ra lệnh sao? Đối với đề tài này, anh cũng nói là không giới hạn bệnh viện, vậy tham gia thì tham gia, cô cũng muốn học thêm một chút kỹ thuật tiên tiến.
Từ văn phòng khoa đi ra, cô liền đi đến giường mười lăm của bà Go, phát hiện dì của ủy ban dân cư lúc trước đưa vào viện đang nói chuyện với bà Go.
Không biết đang nói cái gì, bà chỉ lắc đầu lau nước mắt.
Cô không vào quấy rầy, đi một vòng qua phòng bệnh khác rồi quay lại, vừa đúng lúc dì của ủy ban dân cư đi ra.
Dì ấy cũng nhìn thấy cô, lúc trước vì người nhà của bà Go không tới, cho nên mọi vấn đề liên quan đến trao đổi với người nhà đều thông qua dì này, dì ấy cũng quen cô, con ngươi đỏ hồng gọi cô một tiếng bác sĩ Lee.
Dì ấy kéo cô qua một bên nói chuyện.
"Bác sĩ Lee, bệnh này của bà Go nhất định phải làm phẫu thuật sao?" Dì lo lắng nhìn cô.
"Sao vậy ạ?" Xem ra dì ấy đến đây cũng không giải trừ được lo lắng của bà Go.
Dì thở dài, "Sự việc của bà ấy rất đáng lo! Người nhà để ký tên phẫu thuật thì không thấy đâu, cho dù bà ấy có thể tự ký, chăm sóc phục hồi sau phẫu thuật thì ai sẽ đến chăm nom? Những việc ủy ban dân cư chúng tôi có thể làm cũng đều có giới hạn."
"Con gái của bà ấy đâu ạ?" Nghĩ đến người con gái và con trai chưa bao giờ lộ diện đó, cô không chỉ là tò mò.
"Ôi, con gái lấy chồng ở bên ngoài, rất nhiều năm rồi không quay về, cũng không gửi tiền về, con trai con dâu lại không hiếu thuận, căn bản không để cho bà lão ở trong phòng, phải ở ngoài lán củi, cũng không cho sinh hoạt phí, bà lão phải tự mình lượm những chai lọ hộp giấy bán đi lấy chút tiền, tìm mấy nơi con trai con dâu bà ấy làm việc cũng không phải một lần hai lần, nhưng tìm không được." Dì đó nhìn cô một cái, "Chi phí cuộc phẫu thuật này vẫn chưa thanh toán được...."
Kiểu tình huống bất hiếu với người già này từ trước tới nay cô chưa bao giờ được chứng kiến trong cuộc sống hiện thực, mở to mắt nhìn sự việc phát sinh trước mặt, rất tức giận, "Không thể báo cho họ sao?"
Dì vẫn thở dài một tiếng, "Nói thì dễ nhưng làm thì rất khó! Thế này đi, chúng tôi quay về sẽ tìm con trai bà ấy nói chuyện một lần nữa, trước tiên sẽ bàn tới việc nộp chi phí phẫu thuật này."
Sắc mặt dì ấy đầy sự lo lắng mà rời đi.
Lee Yeon lặng lẽ đi vào phòng bệnh, đứng ở bên cạnh bà Go.
"Ai vậy?" Nước mắt bà vẫn chưa sạch, đưa tay lênlau nước mắt rồi hỏi.
Các ngón tay của bà lão sần sùi thô ráp, mười ngón tay nứt nẻ, bên trong những vết nứt trên da toàn là màu đen đã rửa không sạch được nữa, đôi mắt đục ngầu chứa đầy sự bất lực và tuyệt vọng đang nhìn khiến người ta đau lòng, khóe mắt vẫn còn chất tiết màu trắng, sau khi khóc khó tránh mũi cũng chảy chất nhầy.
Trong lòng Lee Yeon không đành, trầm giọng nói, "Bà Go, là con, bác sĩ Lee."
"Bác sĩ Lee à...." Bà Go lập tức nắm lấy tay cô, trên ngón tay bà lão ẩm ướt, dính trên ngón tay cô, "Bác sĩ Lee, con nghe bà nói, con nói lại với Jungkookie, bà không làm phẫu thuật đâu! Không làm đâu.."
Cánh tay trống không của Lee Yeon rút ra mấy tờ khăn giấy, lau nước mắt trên mặt và nước mũi cho bà lão, nhẹ giọng nói, "Bà à, có cái gì khó khăn bà nói với bọn con, đừng khóc mà, mắt bà vốn dĩ không tốt, không khóc, bây giờ đừng chuyển động ạ."
Cô lấy khăn bông, nhẹ nhàng lau sạch sẽ chất nhầy trên khóe mắt cho bà lão.
Bà lão lập tức lại chảy nước mắt, "Con gái, mọi người đều là người tốt, bà..."
"Bà, bà đừng lo lắng, trong lòng bà nghĩ như thế nào con đều biết, bà đừng khóc nữa mà." Cô tiếp tục lau nước mắt cho bà lão.
"Con... con biết sao?" Bà lão nhìn cô.
"Vâng, con đều biết, bà à, trước tiên cứ an tâm dưỡng bệnh, những cái khác tạm thời đừng suy nghĩ, có cái gì khó khăn thì nói với con và bác sĩ Jeon, không phải lo lắng đâu ạ!" Cô cười, lau tay cho bà Go.
Bà nghe xong, lại chỉ thở dài, cũng không đồng ý hay nói thêm gì nữa, Lee Yeon khuyên nhủ bà một hồi, cùng bà nói chuyện, đến lúc sau mặc dù bà vẫn không nói ra những lời trong nội tâm, nhưng lại vẫn nghe theo cô, cô nói gì bà cũng đều đồng ý.
Lúc Lee Yeon ở trong phòng bệnh nói chuyện với bà Go thì ôn ôn nhu nhu, trong bụng lại đang kìm nén uất ức, chỉ là trong công việc không thể biểu hiện ra ngoài, uất ức này liên tục kìm nén tới khi tan ca.
Lúc chuẩn bị tan làm, cô xách túi một tiếng cũng không nói chuẩn bị rời đi, lại bị người khác gọi giật lại, "Bác sĩ Lee!"
Trong lòng cô có chút vội, quay đầu nhìn anh.
"Đợi một chút, đi cùng nhau, chuyện phẫu thuật tôi có vài lời muốn nói với em." Anh đứng dậy, hướng về phía cô đi tới.
Trong văn phòng có ít nhất ba ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm, bác sĩ Park, Namhee và Kang Mijin, bác sĩ Park thì cúi đầu cười cười, lại ho khụ khụ hai tiếng, một lần nữa thể hiện rằng anh ta biết tất cả mọi chuyện nhưng không nói ra, Namhee thì giả vờ điềm nhiên như không rồi nói với cô, "Mình đi trước nhé, Yeonie."
Còn Kang Mijin thì mơ hồ lộ ra sự thù địch.
Sắc mặt cô hơi hồng, đứng ở cửa, mắt nhìn chằm chằm Namhee đi lướt qua người mình, rồi đứng im đợi anh.
Kể từ sau lần mưa anh đưa cô về đó, mỗi lần tan ca cô đều cố gắng hết sức né tránh anh, hoặc là gấp gáp rời đi trước anh, hoặc là đợi sau khi anh đi, nếu như cùng ca với Namhee thì sẽ đi cùng cô ấy, khi đó anh cũng rất hiểu ý mà tránh phía xa cô, hôm nay thì là như thế nào đây? Về vấn đề phẫu thuật không thể nói ở văn phòng sao?
Anh đi lướt qua cô, không gọi cô cùng lên, cô dừng lại phía sau, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, cuối cùng vẫn cùng đi về phía trước.
Kết quả, một đoạn đường này, liên tục đến khi ra khỏi thang máy anh cũng không nói câu nào...
Đến bên ngoài bệnh viện rồi anh mới nói, "Đợi ở đây, tôi đi lấy xe."
"Ơ!" Cô vội vàng nói, "Anh có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi, không cần đưa em về đâu."
Anh nhìn cô một cái, "Đợi." Sau đó liền bước đi.
"Ơ–" Cô mở miệng, không có cơ hội nói một lời dư thừa nào.
Lúc Kang Mijin đi qua bên cạnh cô, cô đang đứng ôm túi đợi anh, không có chút xíu hồi hộp nào mà bắt gặp ánh mắt của Kang Mijin, vẫn toàn là khinh bỉ.
Cô cúi đầu cười khổ, mà đúng lúc này xe của anh lại lái đến nơi, dừng ngay trước mặt cô.
Việc này đối với Kang Mijin mà nói, đã giống với suy đoán của cô ta, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, mà cô thì đành phải miễn cưỡng trèo lên xe anh.
"Thầy Jeon" Khi lên xe cô liền nói, "Thực sự không cần phiền phức như vậy! Chuyện công việc nói ở văn phòng cũng được rồi ạ, như vậy quá làm phiền tới anh rồi!"
Anh liếc cô một cái, trong mắt là một mảnh thanh bình, đưa cho cô một chiếc USB, "Trong này có toàn bộ tài liệu về đề tài nghiên cứu, em quay về xem qua trước, làm quen một chút, để tránh lúc mở cuộc họp đề tài lại không biết gì."
Cô nhận lấy, cảm thấy lời nói của mình hoàn toàn vô ích, câu trả lời của anh chẳng khác gì không nghe thấy những lời cô nói.
"Còn nữa, hôm nay trông em cứ suy tư, là suy nghĩ chuyện của bà Go sao?"
Cô cất USB kỹ càng, rồi "Ừm" một tiếng, "Quá đáng hận! Trên đời này làm sao lại có loại con cái bất hiếu như vậy! Không thể chấp nhận được!"
"Cho nên? Em định làm gì?" Anh vừa khởi động xe vừa hỏi.
"Em..... Em muốn đi tìm Kim Namjoon! Em không tin trên đời này không có công lý!" Đây là dự định từ buổi sáng của cô! Không phụng dưỡng lẽ nào không phải chịu trách nhiệm pháp lý sao? "Đúng rồi, lát nữa anh nói cho em số của Kim Namjoon, anh ta có đổi số không?"
"Không." Anh đang lái xe, ánh mắt chưa từng rời sang chỗ khác, đối với dự định của cô không thể hiện sự đồng ý, cũng không biểu hiện phản đối, ngược lại, lại hỏi cô một câu không liên quan lắm: "Em vẫn còn lưu số của bọn họ sao?"
"......" Trong nháy mắt cô ngưng đọng lại, cô đi mấy năm, quyết tâm đoạn tình tuyệt ái không kém Yoon Jieun đối với anh trước kia chút nào, tất nhiên cũng phải cắt đứt quan hệ với tất cả những người bên cạnh anh, ngay cả số điện thoại của anh cô cũng cố gắng khiến bản thân mình xóa mờ đi, thì làm sao có thể nhớ được số của Kim Namjoon?
Sau mấy phút ngẩn ngơ ngắn ngủi, cô nhẹ giọng nói, "Không lưu, có điều em có thể đi văn phòng luật tìm." Danh tiếng của đại luật sư Kim đầy dẫy cả thủ đô, còn có thể không tìm được sao?
Anh lập tức không nói gì nữa.
Cô ngồi ở phía sau lặng lẽ nhìn vẻ mặt nghiêng nghiêng của anh, rất muốn nói thêm một câu này để nhấn mạnh, "Cái gì em cũng đều xoá đi hết, tất cả những gì liên quan đến quá khứ, toàn bộ đều bỏ đi rồi." nhưng lại bị nuốt lại vào trong lòng mà không thể nói ra.
Trước mắt lại đột nhiên xuất hiện bức ảnh cả gia đình hạnh phúc đang treo trong nhà, cô khoác tay anh, dựa vào vai anh, mỉm cười xinh đẹp kiều diễm mà ngọt ngào...
Cô lắc lắc đầu, bỏ đi, quên rồi cũng tốt, phai nhạt rồi cũng được, không cần dùng ngôn ngữ để nhấn mạnh, nói nhiều ngược lại càng không ổn.
Cô lấy một quyển sách từ trong túi ra xem, như vậy sẽ thể hiện sự tự nhiên một chút, suy cho cùng ngoài chuyện công việc ra thì giữa họ không hề có giao điểm nào khác nữa.
Cửa sổ xe cách ly với thế giới bên ngoài, đặc biệt yên tĩnh, cho dù ngoài cửa tiếng còi xe ôtô hết đợt này đến đợt khác vang lên inh ỏi, nhưng lại không lọt vào tai chút nào, cô cứ lơ mơ để mình suy tư như vậy cho đến khi xe vào đến tiểu khu lúc nào không hay, anh lại còn lái thẳng đến trước cửa nhà cô.
"Đến rồi." Anh dừng xe, âm thanh nhàn nhạt nhắc nhở.
"Cảm ơn!" Cô gập quyển sách lại, thậm chí còn không nhìn anh chút nào, cứ thế mở cửa xuống xe, mới bước được một chân xuống, thì đã thầm than một tiếng trong lòng, mẹ đang đứng ở hàng rào cạnh cổng.
Chiếc xe này xuất hiện đủ để khiến hai mắt bà Lee phát sáng.
Trong tay bà đang xách một túi đồ ăn vì chuyện này mà ném túi đồ ăn xuống một cách phũ phàng rồi mặt mày tươi cười chạy qua, sắc mặt Lee Yeon cứ thế mà đông cứng lại.
Ánh mắt bà căn bản chỉ hướng về phía anh, cô khẩn trương nói với anh, "Cảm ơn anh đưa em về! Tạm biệt!"
Lời tạm biệt cũng đã nói xong rồi! Tóm lại nên lái xe đi chứ!
Nhưng mà sẽ không!
Anh là một người chu đáo như thế, làm sao có thể vô lễ như vậy?
Anh liền đi theo xuống xe.
Bà Lee chạy ào ào đến, hoan hoan hỷ hỷ nhìn con rể cũ, "Jungkook à! Hôm nay có thời gian rảnh rỗi về nhà sao?"
"......." Lee Yeon không còn lời nào để nói, mẹ mãi mãi đều coi anh là người nhà mình, còn "nhà"nữa, "nhà" á.
Mà anh thì sao, kính cẩn lễ phép gọi một tiếng, "Mẹ."
Một tiếng này đủ để khiến cho hoa trên mặt bà càng nở rộ hơn, "Jungkook, đã đến rồi thì ăn bữa tối xong rồi đi nhé!"
"Mẹ, anh ấy còn có việc! Mẹ đừng làm lỡ dở công việc của người ta!" Lee Yeon vội vàng ngăn cản suy nghĩ này của mẹ, sau đó khoác tay bà kéo người trở vào, "Mẹ, anh ấy còn muốn tăng ca mở cuộc họp, đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để mình làm phiền! Đi vào thôi mẹ!"
Cũng không để ý đến anh nữa, kéo mẹ vào trong sân, đồng thời đẩy cửa nhà.
Sau khi vào cửa, bà Lee vẫn còn nhìn về phía sau cô gặng hỏi, "Yeonie, thằng bé bận rộn như vậy vẫn đưa con về sao? Hai đứa...."
Lee Yeon có chút phiền muộn, tùy ý quăng giày bừa bãi, ném túi xách, lớn tiếng nói, "Mẹ! Mẹ đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa được không? Con và anh ấy đã sớm chỉ còn là quá khứ! Con đã hoàn toàn quên anh ấy rồi! Hoàn toàn phai nhạt rồi! Bây giờ anh ấy chỉ là thầy hướng dẫn của con thôi! Con và anh ấy không có khả năng ở bên nhau nữa! Nếu như mẹ thực sự muốn tốt cho con, thì đừng có gán ghép con với anh ấy nữa được không?"
Đằng sau đột nhiên là một mảng yên tĩnh.
Cô cảm thấy kỳ lạ, quay đầu, chỉ thấy mẹ đang nghẹn họng trân trối đứng ở đó, mà ở cửa, còn có thêm cả hình dáng mảnh khảnh của anh.
Làm sao anh lại theo vào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com