Chương 10
"Này Jungkook"
Cô sải chân chậm rãi đi song song với hắn ra hầm gửi xe, miệng ngậm một cây kẹo mút hương cam líu lo gọi hắn
"Sao thế?"
Hắn hơi cuối đầu nhìn cô, dáng người bé bé xinh xinh khiến hắn mềm lòng trong phút chốc
"Tôi đói"
Cô ngước đầu lên nhìn hắn, hai mắt long lanh trong như mặt nước một lần nữa khiến hắn mềm nhũn
"Đói? Lúc nãy em mới ăn mà. Ăn nhiều quá sẽ thành heo đó"
Hắn cười lén, nổi hứng trêu cô một chút
"Mặc kệ tôi. Anh có chịu dẫn tôi đi ăn không thì bảo?"
Cô bĩu môi trả treo hắn
"Được rồi, tôi dẫn em đi. Em muốn ăn ở nhà hàng nào?"
Hắn ngồi yên vị ở ghế lái, quay sang nhìn cô đã thắt dây an toàn từ lúc nào
"Tôi không muốn ăn ở nhà hàng"
Cô nhắm nghiền mắt, thoải mái tựa lưng vào ghế phụ sau vài giờ đồng hồ bị hắn kéo đi chỗ này rồi kéo đến chỗ kia
"Vậy em muốn ăn ở đâu?"
Hắn chuyên tâm lùi xe song vẫn ôn tồn đáp lại cô
"Tôi muốn ăn ở chợ đêm, ở chợ đêm Namdemun ấy"
Cô quay sang nhìn hắn, ánh mắt long lanh cầu xin hắn
"Em có chắc là chỗ đó an toàn không?"
Hắn hoài nghi hỏi lại cô. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa một lần đi đến chợ đêm cũng như chưa từng nghe đến mấy chữ đấy
"Dĩ nhiên là an toàn rồi, lúc tôi còn học cấp hai thì tôi toàn làm ở đấy"
Cô nhìn ra cửa sổ ngắm đường phố về đêm. Bây giờ là tám giờ ba mươi tối, đèn đường, đèn từ những toà chung cư được bật lên toả sáng trong màn đêm
"Ai cho em làm ở đấy?"
Hắn vẫn chuyên tâm lái xe, nghe cô nói như thế, hàng lông mày khẽ chau lại, giọng nói có chút tức giận. Làm ở những chỗ tươm tất như quán cafe thì không làm, lại đi làm ở chợ đêm
"Lúc đấy mà ở nhà thì cạp đất mà ăn"
Cô bĩu môi nhìn hắn, tự nhiên lại nổi cáu. Chỉ là lúc trước thôi mà, bây giờ muốn đi cũng không đi được nữa
Hắn im lặng, tiếp tục lái xe. Còn cô cứ việc ăn cây kẹo mút đang ăn dở, hai mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tận hưởng khung cảnh Seoul về đêm
|
Chợ đêm Namdemun rực rỡ ánh đèn từ những hàng quán bán đồ ăn vặt. Nơi đây không một chút thay đổi, những kỉ niệm đẹp ở nơi đây ùa về tâm trí cô. Cô nhớ những lúc đi học về, chỉ kịp về nhà, quét sơ nhà cửa, tranh thủ ăn tạm một gói mì, thay bừa một bộ đồ rồi mang tập sách đến khu chợ vừa học vừa bán. Chi phí chỉ đủ để sống qua ngày, không thể trang trải cho việc học sau này
Khi ấy cô may mắn được bà Seo nhận làm thuê, ngày ngày đều đến bán phụ bà đến sáng hôm sau cô mới có thể về nhà. Cho dù đó là những mảng kí ức cơ cực, nhưng đối với cô, nó thật hạnh phúc bởi ít nhất cô vẫn nhận được sự quan tâm của những người ở đây
"Này Jungkook, tôi muốn ăn tteokbokki"
Cô kéo nhẹ tay áo hắn, hai mắt chớp chớp nhìn hắn
"Em có chắc là an toàn không?"
Hắn hoài nghi nhìn cô, câu hỏi ban nãy được lặp lại
"Dĩ nhiên rồi, tôi đã ăn ở đây hàng trăm lần đấy"
Cô khẽ nhíu mày
"Được rồi, tôi mua cho em"
Hắn mềm lòng, bàn tay to lớn xoa đầu cô
"Yêu anh"
Cô nghe hắn đồng ý liền vui vẻ hẳn, cười tít cả mắt. Miệng vô thức nói ra vài chữ yêu hắn khiến hắn như tan chảy
Jungkook phì cười, khẽ lắc đầu rồi nắm lấy tay cô, sải bước đến quầy bán tteokbokki. Chỉ có đồ ăn mới có thể khiến cô vui vẻ, đúng là heo. Nhưng chỉ là heo con của riêng hắn
"Hai cô cậu muốn ăn gì?"
Chủ quầy thấy một cặp đôi đang cười đùa với nhau trong lòng cũng vui theo
"Bác cho cháu một phần tteokbokki, một phần chả cá, một phần kimbap, một phần dồi và một phần mandoo chiên ạ"
Cô xoè ngón tay ra đếm, môi hơi chu lên. Hắn ngồi bên cạnh nhìn cô chăm chăm rồi lại phì cười. Trên đời này vẫn còn người đáng yêu như thế sao?
"Này, anh có chắc là sẽ không ăn không?"
Cô gọi món xong rồi lại quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi
"Tôi không ăn mấy cái này đâu"
Hắn nhìn cô, nói giọng chắc nịch
"Chắc nhé, anh mà đòi ăn chung là tôi đấm anh đấy nhé"
Cô nén cười, mắt khẽ liếc hắn
"Chắc chắn rồi"
Hắn mỉm cười, tay véo chiếc má tròn
Lát sau, những phần ăn ngon miệng được bày ra trước mắt. Cô vui vẻ ăn phần ăn của mình, còn hắn ở bên cạnh cứ mãi nhìn cô, đôi lúc lại mỉm cười hạnh phúc. Ngay lúc này, hắn nghĩ rằng người bên cạnh đã thực sự yêu hắn và bây giờ cả hai đang vui vẻ hẹn hò vào cuối tuần ở chợ đêm
"Này, anh có thực sự là không muốn ăn không đấy?"
Cô quay sang nhìn hắn vì hắn cứ nhìn mãi khiến cô không thể ăn ngon miệng, trong miệng vẫn còn thức ăn chưa nhai hết
"Không, sao em lại hỏi thế?"
Hắn ôn tồn trả lời cô
"Vì anh nhìn tôi mãi làm tôi không ăn được đấy"
Cô nuốt thức ăn rồi nói tiếp. Hắn không trả lời, chỉ phì cười nhìn cô, đưa tay lên, định chạm vào mặt cô
"Gì đấy?"
Cô né tránh hắn
"Miệng em dính sốt kìa"
Hắn vẫn chưa bỏ cái ý định chạm vào mặt cô, cô đỏ mặt đánh một cái vào tay hắn rồi vươn tay rút tờ khăn giấy trong hộp đựng khăn giấy trên bàn rồi đưa tờ giấy lên khoé miệng, lau đi tí sốt thừa dính trên khoé môi sau đó đập mạnh tờ giấy xuống bàn như dằn mặt hắn cũng như để chữa quê
Hắn chỉ biết cười cười nhìn cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô. Hắn cười thế này thì đâu ai nghĩ hắn là Jeon tổng chứ
Cô ăn xong, hắn không tiếc tiền liền lấy ví ra thanh toán cho cô. Số đồ ăn cô gọi thì nhiều thật nhưng chỉ tốn ba ngàn won cho cả một bữa ăn lớn nhưng chất lượng có tốt không thì hắn không chắc. Jilin của hắn mà bị đau bụng, hắn thề rằng sẽ đốt cái chợ này
Sau khi thanh toán, cô và hắn rời đi. Đi một lúc thì cô thấy một quầy bán phô mai nướng, cô kéo Jungkook qua đó, hắn liền mua cho cô một phần
Que phô mai nướng nhanh chóng hết khi vào tay cô. Cô vứt nó vào thùng rác, mắt vô tình tia thấy một quầy bán bánh cá ở bên cạnh, đúng sở thích của cô. Cô không chần chừ liền kéo hắn qua bên đó, cô nài nỉ hắn một lúc, hắn cũng chịu mua cho cô
Jilin đi bên cạnh hắn, vừa đi vừa thưởng thức món bánh cá hắn mua cho. Đi một lúc, cô thấy một sạp bán vòng tay, kẹp tóc... Chủ yếu là những thứ đáng yêu, cô lại kéo hắn qua đó, đôi mắt sáng rỡ nhìn những chiếc vòng đủ màu được thắt tỉ mỉ rồi lấy ra một chiếc màu tím đẹp mắt
Cô khẽ liếc sang hắn, cô chợt nhớ đến những lúc hắn cười. Khi Jungkook cười, hắn để lộ hai chiếc răng thỏ, trông cũng...đáng yêu. Nhỉ?
Cô vớ lấy chiếc cài tóc có hai chiếc tai thỏ xinh xinh màu trắng rồi giấu ra sau lưng
"Này Jungkook"
Cô kêu hắn
"Có chuyện gì sao?"
Hắn quay sang nhìn cô
"Anh cúi đầu xuống đi"
Cô bảo hắn cúi xuống, hắn không một chút nghi ngờ liền nghe lời cô. Cô kiễng chân một chút, cài chiếc cài tóc lên tóc hắn. Cô chạm vào tóc hắn, tóc hắn rất mềm còn rất mượt
"Xong rồi đó"
Sau khi nghe cô nói, Jungkook ngẩng đầu lên liền nghe thấy tiếng cười khanh khách của cô. Hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn quay sang bên cạnh, tình cờ bắt gặp hình ảnh mình trong gương. Trên tóc hắn xuất hiện hai cái tai thỏ bé bé xinh xinh, lúc này hắn mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn chỉ biết khoanh tay trước ngực, thở dài nhìn cô
"Haha...anh sao thế? Nó đáng yêu mà...haha..."
Cô vẫn chưa thể ngừng cười bởi sự "đáng yêu" của người kia, cứ vô tư cười mặc cho mặt hắn trở nên xám đi
Mặt hắn trông khó coi như thế nhưng trong lòng như nở hoa. Trước kia hắn không thích những thứ đáng yêu, nhưng bây giờ lại thích cái tai thỏ cô gắn lên tóc hắn. Hắn không muốn vào chợ đêm, nhưng bây giờ lại muốn kéo cô đi lâu thêm một chút nữa. Chỉ cần cô thích thứ gì, bằng mọi giá hắn sẽ mua cho cô
Wang Jilin luôn là ngoại lệ của hắn
|
Ôi bài tập là những niềm đau 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com