5. Oan gia ngõ hẹp
"Thương ở bên bển thế nào, có gặp khó khăn gì không con?"
"Dạ lúc mới qua thì lạ nước lạ cái nên hơi khó khăn chút thôi ạ."
Bà Tân bưng đĩa trái cây được gọt tỉ mỉ mời nhỏ, ông Tân thì ngồi ở ghế trâm trà. Sau cái ngày thằng Minh Công làm ra mấy cái chuyện tiểu nhân đó, vợ chồng ông áy náy lắm. Áy náy với cô ,với ông bà Năm. Nỗi xấu hổ khiến họ ngập ngụa trong sự dằn vặt một thời gian. Hồi đó, họ biết thằng con mình thích Ly Thương, ông bà Tân rất ưng bụng vì cô vừa xinh vừa giỏi lại ngoan ngoãn vô cùng. Với lại, vì sự yêu thương chiều chuộng quá mức khiến họ cảm thấy con trai của họ cũng tài giỏi, xứng đôi với cô nên cũng ủng hộ đoạn tình cảm này. Nhưng nào có ngờ, mọi chuyện vỡ lở ra như vậy. Họ vẫn nhớ ngày hôm đó, ông Năm đánh thằng Minh Công thừa sống thiếu chết, từng cú đánh như trút hết tất thảy mọi sự tức giận cho cả đứa con gái bé bỏng của mình. Đêm hôm đó, cả nhà ba người họ ngồi ở đầu hiên. Bà Tân vừa sụt sùi vừa xoa thuốc cho nó. Ông Tân thì chỉ dựa vào cột nhà, nhìn thằng con duy nhất của mình, lặng thinh. Sao bây giờ ông thấy con mình cũng chả ra gì, thấy con mình sao nó hư đốn khốn nạn đến như vậy. Rồi sau này còn ai dám thân còn ai dám cận với cái nhà có thằng con làm ra mấy cái trò phá hỏng danh tiếng con gái nhà người ta nữa không.
"Thôi cháu ngồi đây cũng lâu quá rồi, cháu có chút quà biếu hai bác rồi chúng cháu xin về"
Cô đứng dậy, lấy chút quà bánh ngon từ tay Jungkook biếu vợ chồng họ rồi lễ phép chào hỏi, ra về. Chuyện hồi đó thì cứ để cho hồi đó đi, cô có giận thì cũng là chuyện của quá khứ, vốn dĩ ông bà Tân không hề có lỗi. Vốn dĩ là như vậy
"Tía má, con mới về"
Minh Công vừa về, thấy trước hiên nhà có hai đôi giày nam nữ, tưởng đó là của khách làm ăn tới đặt hàng tôm của hắn. Sau sự việc của quá khứ, chứng kiến tía má của mình buồn tủi, xấu hổ với hàng xóm, hắn mới nhận ra bản thân hắn chao ôi sao mà lại khốn nạn như vậy. Hắn thức trắng cả một đêm suy nghĩ. Sáng sớm hôm sau, hắn chỉ đánh tiếng với cha mẹ. Rồi một mình mình hắn lặng lẽ rời ra đi lên thành phố làm ăn. Hai năm sau hắn không nói không rằng, trở về. Có trong tay ít vốn, hắn mua đất làm đầm nuôi tôm. Đến nay cũng coi như làm ăn khấm khá.
Vốn dĩ hắn chỉ ghé qua nhà lấy cơm trưa rồi lại đi ra đầm canh vựa tôm, hôm nay người làm nghỉ nên chỉ độc mình hắn làm. Nào ngờ vừa mới đi tới giữa sân đã thấy bóng hình cùng gương mặt trông quen mà lạ. Cô ấy về rồi sao?
"Chào anh!"
Cô lạnh nhạt chào hỏi, lời nói không có một cảm xúc dư thừa nào. Jungkook ở đằng sau cũng chỉ gật đầu một cái, hắn không xứng được nhận lời chào từ cậu.
"À..ừm chào cô!"
Hắn có chút chột dạ. Chỉ bằng một gương mặt cũ thôi đã làm chuyện của quá khứ như tua lại trong đầu hắn. Không thiếu một khắc. Ly Thương không nói gì thêm, cùng Jungkook rời đi. Hắn đứng trân ra đó nhìn một hồi rồi cũng vào nhà. Ông Tân không nói gì, già rồi, họ không lo nổi chuyện con trẻ. Bà Tân thì chạy vào bếp lọ mọ đổ cơm canh vào cà mên cho hắn đem. Trong thâm tâm bà chưa bao giờ hết lo cho con mình cả. Cục thịt dứt máu sinh ra làm sao mà lạnh mà nhạt cho được.
"Đi nốt nhà cô Lựu là xong nè cục cưng"
"Vại hỏ! Vại tí nựa vìa mềnh ghé qua kia mua nức dừa nhen."
Nãy ghé qua tiệm tạp hóa thấy có bán cả quả dừa trông lạ quá à. Ở Hàn chỉ có dừa được nhập khẩu từ Thái thối, quả cũng không to và tươi như ở đây đâu. Quê em sao mà tuyệt thế, tươi mát xinh đẹp và mới lạ.
"Chòi mua làm chi cho tốn tìn. Tí nữa em hái cho mà uống"
"Cây dừa cao như thía seo em héi đựt"
"Hong tin tí tui hái đừng có uống nhen"
Cả hai cà chớn qua lại cho đến khi đến cổng nhà cô Lựu. Nhưng không may nhà hỏng có ai hết chơn hết chọi á, sầu ghê.
"Hai người tìm ai thế?"
Giọng nói the thé phát ra từ sau lưng. Quay lại thì thấy một cô nàng tóc nâu đỏ mặc váy đang trợn mắt nhìn cả hai.
"Ơ Lâm Anh đó hả. Tui Ly Thương nè."
"À Thương... về rồi à. Sống tốt chứ nhỉ"
Biết người đứng trước nhà mình là ai, Lâm Anh trợn ngược mắt bất ngờ. Thái độ có vẻ không được hay ho gì cho cam.
"Khỏe lắm! Cô chú không có nhà sao. Tui mới về muốn ghé thăm cô chú với biếu ít quà, Lâm Anh nhận giùm cô nhen."
Không để ý thái độ của cô ả, Ly Thương cười nhàn nhạt nói, đưa quà đến tay Lâm Anh. Cô ả nhìn túi quà trên tay cô một lúc, vẫn là đưa tay cầm lấy. Sau đó cô cùng Jungkook ra về mà không hề để ý ánh mắt nóng bỏng của ai đó đang dán chặt vào cậu.
"Về đến nhà mà không biết vác cái thân đi đi nấu cơm à? Mày định đợi tao về hầu hay gì?"
Bà Lựu vừa về đến nhà, thấy con gái mình đang ngồi cà lất phất phơ dũa móng tay. Lại chú ý đống quà vứt ngang dọc trên bàn. Bà dở ra. Chao ôi toàn thuốc bổ với quà quý không, nhìn thôi đã thấy đắt rồi.
"Quà ai tặng mà mắc tiền thế. Mày quen được thằng công tử nào trên phố đúng không? Quà sang thế này phải ôm chân cho chặt kẻo nó chạy mất nghe chưa."
"Tôi hổng có quen công tử nào hết. Ly Thương con ông bà Năm mới từ bển về, nó biếu quà má."
"Con nhỏ đó về rồi à, hừ sang bên đó chắc câu được đại gia nên giàu sang gớm nhỉ. Mày không được để thua đó nghe chưa, ngày xưa tao đốc thúc mày như vậy mà mày chả làm nên tích sự gì. Nè nè mày định đi đâu..."
Lâm Anh bặm chặt đôi môi đỏ chót của mình, giậm đôi cao gót đi thẳng ra khỏi nhà. Đi ra cổng cô ả vẫn còn nghe thấy được tiếng mắng chửi chua ngoa của mẹ mình.
"Nhìn nó hơn mày mà mày không thấy ngứa mắt ứa gan hả con bất hiếu. Tao đẻ mày ra để mày làm tao nở mày nở mặt chứ không sanh mày ra chỉ để làm một con không có tài cán gì. Mả cha mày! Giá như lúc sanh ra mày tao nên bóp mũi cho mày chết đi, để tao đỡ phải nhục nhã với thiên hạ như thế này."
Hà cớ gì cô ta lại phải chịu những lời trách mắng này, hà cớ gì cô lại phải nghe những câu nói chói tai đến đau lòng này. Tất cả là do sự xuất hiện của con nhỏ kia, đang yên đang lành nó vác mặt về làm cái khỉ gì. Càng nghĩ càng bực, hừ.
"Sao chị đã quay lại rồi, em tưởng chị về ăn cơm với má cơ mà."
Cô ta là chủ của một tiệm vải nhỏ ở ngã tư đông đúc. Loại vải nhập về toàn hàng đẹp nên làm ăn khấm khá lắm.
"Nhiều lời, làm việc của mày đi."
Nhỏ nhân viên vâng vâng dạ dạ nhưng sau lưng đã sớm đem cô ta rủa xả không ra gì. Lâm Anh không biết nhân mình đang thầm rủa sau lưng mình, ngồi nghĩ lại một số chuyện cũ.
Hối đó cô ta là và Ly Thương đậu cùng một trường cấp 3, lại còn là bạn thân, rất thân. Hà cớ tại sao tình bạn đó là không thể tiếp tục duy trì? Do lòng đố kỵ mà ra. Tía của cô ta mất sớm, để lại má con Lâm Anh tự nuôi nhau. Nhà vốn có điều kiện, bà Lựu lại có tài buôn bán nên cô ta cũng được coi là khá giả. Học hành cũng được mẹ chăm chút học thêm học nếm. Nhưng cô ta luôn bị so sánh với bạn thân của mình. Ly Thương lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, lại thông minh. Cô chỉ học trên trường, tự học tập ở nhà cũng thừa sức thi đậu vào trường trọng điểm của huyện. Lại sở hữu gương mặt khả ái nên được yêu mến. Còn cô ta dù có cố gắng thế nào cũng chỉ đứng thứ hai
"Cho mày ăn cho mày học thầy nọ cô kia mà có cái con nhỏ nghèo rách đó!" Bà Lựu vừa chửi vừa lấy cây quất vào người Lâm Anh.
"Con xin mẹ, lần sau con sẽ chăm chỉ hơn. Sẽ vượt được cậu ấy mà, con xin mẹ mà"
Sau trận đòn, cô ta ngồi bó gối trong phòng. Tại sao đời cô ta lại khốn đốn như vậy, cô ta đã làm gì sai? Ly Thương mình đã làm gì mà sao họ lại so sánh tôi với cậu? Tôi đã làm gì sai để suốt ngày bị mẹ mắng mỏ đến thế này?
Tại sao mày lại xuất hiện trên cõi đời này rồi phá nát cuộc sống của tao, con chó!
_Eri_
Có vẻ lan man nhỉ mọi người, mình cũng chả biết mình đang viết cái gì nữa luôn nè. Mình định viết cặp đôi Thương-Jungkook chap này ngọt ngào hơn một chút nhưng mình sẽ dành cho chap sau, chap này tiêu cực đã :))). Nhưng tiết lộ một chút Minh và Lâm Anh sẽ là hai tuyến phản diện duy nhất trong truyện nha. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com