2
Jimin dạo gần đây vẫn luôn lảng tránh Jungkook, nhưng cậu có tránh thế nào cũng không tránh được. Bất kể là cậu đã cúp một tiết hay hai tiết để về nhà sớm hơn, cậu vẫn có thể nhìn thấy xe của Jungkook đậu cách trường không xa đợi cậu, hơn nữa lúc Jungkook vừa trông thấy cậu thì sẽ không ngừng bấm còi xe.
Nếu như cậu giả vờ không nghe thấy, hắn vẫn sẽ tiếp tục bấm. Bởi vì Jungkook thường xuyên tới trường đón Jimin, bảo vệ trường đối với xe của hắn đã vô cùng quen thuộc, luôn sẽ có người thúc giục cậu mau ra về, đừng để tiếng còi xe làm ồn người khác.
Jimin đành lòng bất lực, chịu thua, đầu hàng.
Buổi tối hôm đó ở nhà, cậu tới trước mặt anh trai mình mà hỏi, 'anh Junngkookie' có phải đã từ chức rồi không?
Jihyun chỉ có thể thở dài trả lời cậu "Buổi chiều ổng không có tới, mỗi ngày chỉ có một mình anh ôm đồm công việc. Jiminie, em vẫn chưa từ chối ổng hả?"
Jimin: "..."
Cũng trong tối hôm đó, Jimin đã suy nghĩ rất nhiều, cậu quyết định muốn cùng với Jungkook nói cho rõ ràng.
Thứ bảy đến, cậu hẹn Jungkook ra một quán cà phê.
Jungkook nhướng mày "Này là hẹn hò?"
Jimin nhất thời đỏ mặt, kiên quyết lắc đầu phủ nhận.
Cậu vô cùng nghiêm túc nói "Em có chuyện muốn nói với anh"
Jungkook chỉ cảm thấy bộ dạng nghiêm túc của Jimin rất đáng yêu, hắn gọi ra cho cậu một ly sữa bò "Em còn nhỏ, uống cà phê không tốt"
Jimin cho rằng đây cơ hội tốt nhất của mình, sau khi người phục vụ rời khi, cậu nói với Jungkook "Anh cũng biết em còn nhỏ ha"
Jungkook cười ra tiếng, nói một cách tự nhiên "Đúng vậy, em còn nhỏ. Cái này cùng với việc ở bên cạnh anh đâu có liên quan gì tới nhau? Hay là em chê anh lớn tuổi"
Jungkook 26 tuổi, không tính là quá già, nhưng Jimin chỉ mới có 17 tuổi, khoảng cách tuổi tác giữa cả hai vẫn là rất lớn, tận 9 năm.
Ban đầu, Jungkook chỉ đơn giản nghĩ rằng đứa trẻ này còn nhỏ. Nhưng sau khi nhìn thấy Jimin, suy nghĩ lại trở nên bất đồng. Đã 17 rồi, cũng nên yêu đương đi thôi, không ai nói điều này với bé nó à? Đây được gọi là phải tranh thủ thứ tốt nhất về cho mình không được để cho người khác đoạt lấy.
Jimin lại lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy đau khổ đáp "Em không có"
Từ trước tới giờ, cậu chưa từng nảy sinh ý định sẽ chê bai người khác, cho nên lần này cũng không ngoại lệ, phải chừa lại cho Jungkook một chút mặt mũi.
Bỗng nhiên, Jungkook hỏi "Anh có đẹp trai không?"
Jimin thoáng chốc sững sờ trước câu hỏi của Jungkook, lần đầu tiên hai người gặp mặt, cậu đã cảm thấy hắn rất đẹp trai rồi, anh trai Jihyun của cậu cũng không tệ, nhưng đặt anh ấy ở gần với Jungkook liền tự động kém đi mấy phần.
"Đẹp trai" Jimin thành thành thật thật trả lời.
Jungkook lại tiếp tục hỏi "Anh có giàu không?"
Jimin gật đầu "Có"
Jungkook vừa cười vừa nói "Anh cũng có xe đúng không?"
Jimin lại một lần nữa thành thành thật thật gật đầu.
Jungkook dựa lưng vào sau ghế, thản niên bày tỏ "Ba mẹ anh đã li hôn, anh sống chỉ có một mình. Sau này, chúng ta ở bên nhau, em không cần phải lo lắng vấn đề mẹ chồng chàng dâu. Bất quá, anh cũng có thể đi ở rể. Ba mẹ em có dễ sống chung không?"
Jimin còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác mà trả lời 'ba mẹ rất dễ'. Cho tới khi nghe được tiếng cười của Jungkook vang lên, mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng bừng, muốn được giải thích, nhưng vào lúc này, người phục vụ lại đang bưng ly sữa bò tới, Jimin đành phải cúi đầu giấu mặt, chờ cho người phục vụ rời đi.
Tới khi ngước mặt lên, nhìn thấy trên bàn chỉ có duy nhất một ly sữa bò, Jimin mới phát hiện Jungkook vậy mà không gọi đồ uống. Cậu tự nhiên có một linh cảm không mấy tốt đẹp.
Quả nhiên, sau khi cậu uống vào vài ngụm sữa bò, Jungkook cũng theo đó mà đoạt đi ly sữa bò của cậu, dùng chính ống hút mà cậu uống, hút lên một hơi, rồi đem trả lại, để cho cậu uống tiếp.
Jimin: "..."
Jungkook đắc ý lắc đầu "Sao vậy? Ghét anh lắm à? Bạn nhỏ này đã bắt đầu chán ghét người khác rồi sao?"
Jimin bị trêu ghẹo tới mức phải xấu hổ, đối diện trước cái nhìn chăm chú của Jungkook, bị động hút vào một hơi.
Jungkook chống cằm, cười nói "Bạn nhỏ, trong người em đã có nước bọt của anh. Sau này anh chính là người của em, em phải có trách nhiệm với anh"
Jimin lập tức bị sặc sữa.
...
Jimin trở về nhà vào buổi tối.
Vừa bước vào nhà đã trông thấy anh trai đang ngồi trên sô pha, Jimin chau mày ủ rũ mà đi tới.
Jihyun vỗ nhẹ tay lên ghế, ra hiệu cho cậu qua đây ngồi xuống "Em có cảm giác như thế nào với Jungkook?" anh hỏi.
Jimin cúi đầu, mặt mày nhăn nhó, có chút buồn rầu "Anh, em chưa từng được người ta theo đuổi nên em không biết"
Thật ra thì ở trong trường, có không ít người để ý tới Jimin. Nhưng nhìn chung, chỉ cần cậu dứt khoát từ chối, bọn họ đều sẽ tự động rút lui, không hề giống như Jungkook một hai bám riết lấy cậu.
Gia đình của Jimin thuộc loại khá giả, ba cậu là một đạo diễn điện ảnh tài ba, đã từng giành được vô số những giải thưởng lớn, còn mẹ cậu là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, cả hai người hiện đang ở nước ngoài làm việc.
Anh trai cậu Jihyun thì cùng với bạn bè thành lập công ty, đang trên đà phát triển. Nói tóm lại, ở trong nhà chỉ còn lại mình cậu chưa làm được trò trống gì, tự coi mình như một kẻ vô dụng.
Mặc dù kẻ vô dụng thường sẽ bị người khác ức hiếp, nhưng gia cảnh nhà Jimin rất tốt, từ trước tới giờ chưa từng có ai dám bắt nạt hay là quấy rối cậu.
Jihyun vỗ vỗ vai em trai, thở dài phiền não "Làm khó cho em rồi, cái tên Jungkook đó đang ở trong thời kì hồi xuân, ngay cả anh cũng không cản được. Nhưng mà em yên tâm, ổng làm người vẫn là có chừng mực lắm, em cứ mạnh dạn từ chối ổng đi"
Jimin không hề cảm thấy được an ủi, vẻ mặt cậu càng thêm ủ dột, đứng lên "Anh, em đi làm bài tập"
Jihyun nhìn theo bóng lưng của em trai mình.
Một cậu học sinh cao trung, chỉ mới 17 tuổi, vẫn còn đang là một đứa nhỏ, lại bị tên lưu manh nào đó quấy rối.
Thật là quá đau lòng.
...
Jihyun quyết định gọi điện thoại cho Jungkook.
Cùng lúc đó, Jungkook đang đọc một quyển sách có tên là "Con đường tình yêu"
Hắn nghe thấy có tiếng chuông điện thoại, liền nhấc máy lên nói chuyện "Em ấy nhớ tôi rồi?"
Jihyun : "..."
"Mẹ kiếp, ông nói tiếng người được không? Em trai tôi để cho ông bắt nạt thế hả?"
Đầu dây bên kia, Jungkook vẫn còn đang chăm chú đọc sách, hắn cười nói "Bắt nạt như thế nào? Ở trong xã hội pháp trị này, theo đuổi người khác hình như không bị cấm?"
Jihyun không thể nói chuyện bình thường được với Jungkook, anh gằn lên từng tiếng mắng "Đờ mờ cậu, em trai tôi còn chưa có thành niên"
Jungkook hừ lên một tiếng "Từ sáng tới tối chỉ nói mỗi câu này, ông không thấy phiền nhưng tôi thấy phiền. Yên tâm đi, tôi chỉ theo đuổi bình thường, không làm chuyện phạm pháp"
Jihyun còn muốn tiếp tục nói thêm, nhưng Jungkook lại không ngần ngại mà cúp máy "Thôi nha, tôi còn phải đọc sách bồi dưỡng tâm hồn"
Tiếp theo đó, đường truyền điện thoại vang lên những tiếng tút, tút, tút... kéo dài.
Jihyun bị sốc.
Jungkook thế kia mà lại đi đọc sách bồi dưỡng tâm hồn? Với cái bộ dạng lưu manh đó? Anh vô cùng sợ hãi, vội vội vàng vàng mà chạy tới phòng làm việc, lục tung ra một đống sách chuyên môn, chuẩn bị vì công ty mà dốc toàn sức lực.
...
Jimin bởi vì kết quả của bài kiểm tra hôm thứ hai mà bị rớt hạng trên lớp, từ vị trí thứ nhất xuống vị trí thứ mười.
Dẫn tới việc giáo viên chủ nhiệm gọi cậu lên văn phòng để nói chuyện.
"Jiminie, ở trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Jimin nhìn xuống giày của mình, lắc đầu "Dạ không có"
"Hay là em không theo kịp tiến độ trên lớp?
Jimin lại tiếp tục lắc đầu "Dạ không, em vẫn luôn theo kịp"
Chủ nhiệm lớp nhấp một ngụm nước trà, xong rồi lại hỏi cậu "Thế tại sao em lại bị rớt hạng nhiều như vậy? Từ hạng nhất xuống tận hạng mười. Em có biết hiện tại mình đang xếp hạng mấy toàn khối không?"
Jimin không dám nói gì.
Chủ nhiệm lớp tức giận nói tiếp "Hạng 53! Cả khối có tổng cộng 200 người, em tự mình kiểm điểm đi, đã bị rớt tới đâu rồi"
Giáo viên chủ nhiệm của Jimin là một nữ giáo viên có thâm niên, gần 50 tuổi.
Một giáo viên khác đang ở gần đó, giả lả khuyên nhủ bà "Có thụt lùi thì mới có tiến bộ, cô đừng tức giận hại thân"
Cô chủ nhiệm có chút khó thở "Từ hạng nhất rớt xuống hạng 53, thầy Choi, thầy nói như vậy không đúng rồi"
Thầy Choi chỉ cười mà không nói, dù sao thầy vẫn luôn cho rằng làm chủ nhiệm lớp đừng nên tức giận hại thân.
Cô chủ nhiệm nghiêm túc đánh giá lại thứ hạng của 'bảng xếp hạng toàn khối' đang đặt ở trên bàn, nhìn qua Jimin, xua tay nói "Em về đi, ngày mai gọi phụ huynh lên trường gặp cô"
Jimin a lên một tiếng "Ba mẹ em đều đang ở nước ngoài"
Cô chủ nhiệm "Em còn có anh trai mà, gọi anh trai em lên đây nói chuyện"
Jimin không tình nguyện lắm, cậu còn tưởng các giáo viên khác sẽ nói giúp cậu, nhưng hình như vốn dĩ chẳng có ai muốn xen vào chuyện không phải của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com