Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

"Tôi đấy"

Bao con mắt đổ dồn về phía cửa lớp , là Sa Hạ !

Sa Hạ ung dung , khoanh tay ngạo mạn đi đến chỗ Thái Anh , mọi người cũng phải tản ra tránh chỗ cho cô . Thái Anh vô cùng sốc , không thể nói nên lời , không ngờ được người cô tin tưởng nhất lại có thể làm ra chuyện này.

"Sa Hạ ... Tại sao cậu ..."

"Bất ngờ lắm chứ gì , tôi cũng như cậu đấy ! Không ngờ lại phát hiện ra một chuyện thú vị như vậy"

Hựu Khiêm đã khuyên cô đừng nên thân thiết với Sa Hạ quá , cô hối hận vì đã không nghe lời cậu.

"Mục đích ban đầu của tôi là khiến cô tránh xa Hựu Khiêm ra thôi , nhưng mà càng tìm hiểu về cô thì lại càng thú vị đấy ! Chẳng muốn dừng tay chút nào hết"

"Chắc hẳn cô có nhiều thời gian rảnh rỗi lắm mới đi bới móc gia cảnh người khác đấy nhỉ ?" - Lisa nghe không lọt lỗ tai , liền đứng dậy đối đáp với Sa Hạ.

"Cô tốt nhất là nên khóa miệng mình lại đi , Lalisa ! Đừng khiến tôi phải làm cô khổ sở như cậu ta"

"Thái Anh mau đi thôi ! Đừng ở lại đây thêm một phút giây nào nữa" - Chung Quốc nắm tay cô.

"Ơ kìa , Tuấn Chung Quốc ! Bố cậu mà biết được chắc là thất vọng về cậu con trai mình lắm đấy" - Sa Hạ khiêu khích.

"Thấu Kì Sa Hạ , có lỡ đào thông tin thì cũng đào cho tới đi chứ ! Gia đình nhận nuôi Thái Anh là chúng tôi đấy"

Trận sốc khác lại kéo đến lớp học , mọi người lại đổi đối tượng bàn tán.

"À , còn nữa ! Những con người đã miệt thị và khiến người con gái của tôi tổn thương hôm nay ! Tôi sẽ tính sổ và trả lại đầy đủ từng người một" - Chung Quốc chỉ tay , điểm mặt từng bạn trong lớp.

Thái Anh phải ngăn lại trước khi cơn cuồng nộ đến , cô kéo áo Chung Quốc , cùng cậu chạy ra khỏi lớp.

Hai người họ quyết định trốn học , dẫn nhau ra quán nước gần đó ngồi xuống , Thái Anh bứt rứt , cảm thấy có lỗi vì đã phiền đến Chung Quốc.

"Tớ xin lỗi , vì tớ mà cậu phải gặp phiền phức rồi"

"Không có phiền phức gì đâu ! Đó là điều tớ nên làm thôi mà ! Dù cả trường này có ghét bỏ cậu , tớ cũng vẫn sẽ cạnh bên và bảo vệ cậu thôi" - Chung Quốc khẽ vuốt từng từng chùm tóc rũ xuống mặt Thái Anh , vén sang bên tai để lộ ra gương mặt buồn bã mà vẫn xinh xắn đó.

Cậu dùng hai tay nâng khuôn mặt cứ mãi gục xuống của cô lên , bắt cô phải nhìn thẳng mặt mình.

"Đừng buồn nữa ! Dù cả trường này có ghét bỏ cậu , tớ cũng vẫn sẽ cạnh bên và bảo vệ cậu thôi"

Chung Quốc sực nhớ ra Hựu Khiêm , không biết vì sao hôm nay cậu không thấy cậu ta lảng vảng bên Thái Anh nữa . Đúng lúc Thái Anh cũng đang nghĩ về Hựu Khiêm , đây có được gọi là "tâm linh lương thông" không nhỉ ?

"Hựu Khiêm hôm nay không có đến lớp , không biết cậu ấy có xảy ra chuyện gì không nữa !"

"Gọi cho cậu ta thử xem" - Chung Quốc tự dưng dễ tính hẳn.

Thái Anh nghe lời cậu , bật điện thoại tìm kiếm số điện thoại của Hựu Khiêm rồi gọi cậu nhưng đã đỗ ba hồi chuông mà không có ai nhấc máy . Cô thử lại lần nữa và kết quả thu lại bằng không.

Đúng lúc đó , Trí Tú gọi đến cho Chung Quốc.

"Chung Quốc hả ? Em mau sắp xếp , xin giáo viên nghỉ buổi học này đi , bố em đang ở nhà chị này , cả Gia Nhĩ cũng thế ! Họ muốn em đến để nói một vài chuyện ! Em đến đó trước , chị sẽ lo liệu rồi về sau"

"Dạ vâng , em hiểu rồi"

Chỉ nói một câu ngắn gọn rồi cúp máy , Chung Quốc đành phải để Thái Anh ở lại đây để mà đến nhà Trí Tú.

"Tớ xin lỗi , tớ có việc bận phải đến nhà chị Trí Tú !"

"Không sao đâu , cậu cứ đi đi"

Chung Quốc vụt chạy đi mất , Thái Anh thở dài vì những áp lực mà mình đang tích tụ , thực sự thì cô không thể tin một ai trên đời này ngoài bản thân mình được nữa rồi.

Trở lại trường , Hựu Khiêm cậu mặc đồ đen từ đầu đến chân , đeo balô , thở hồng hộc xuất hiện giữa lớp.

"Thái ... Thái Anh đâu rồi ?"

"Không biết là cậu có biết chuyện này chưa nhưng mà chuyện Thái Anh không phải là tiểu thư của nhà giàu hôm nay đã bị Sa Hạ vạch trần nên cậu ta xấu hổ mà cùng với Chung Quốc đi đâu mất rồi"

"Hoang đường !!! Thái Anh không có việc gì phải xấu hổ cả"

Đây không phải là lúc để Hựu Khiêm cậu quan tâm đến Sa Hạ , nghe xong câu nói đó , cậu tức tốc chạy đi tìm bọn họ . Hựu Khiêm đã phát hiện ra được một bí mật , là điều tốt cho Thái Anh nhưng lại là điều xấu đối với nhà cậu.

... Nhà Trí Tú

Chuyện mà bọn họ muốn bàn đại loại là về hợp tác giữa hai công ty , hai người bố muốn ba đứa con của mình làm đại diện cho lần này , để tạo chỗ đứng trước khi bọn họ chính thức tiếp nhận công ty từ gia đình.

Mẹ của Trí Tú đang lang thang trong nhà thì tình cờ ngang qua chỗ của mọi người , tay bà có cầm một khung ảnh đựng bức hình của ai đó.

"Người đâu hết rồi , dẫn vợ tôi vào phòng giúp tôi , chỗ người ta đang bàn chuyện"

Chung Quốc ngồi bàn một hồi thì cậu đứng dậy , xin phép vào nhà vệ sinh . Nhà vệ sinh ở gần phòng của bà Kim nên cậu phải ngang qua đó mới vào được , vô tình nghe bà lẩm bẩm một mình ở trong phòng "Con gái tôi , con gái tôi" , cậu liền nghĩ là bà muốn gặp Trí Tú.

Bà không rời mắt khỏi khung ảnh , vừa nhìn nó vừa lẩm bẩm . Thấy Chung Quốc đang đứng từ bên ngoài nhìn bà , bà liền đứng dậy , tiến đến chỗ Chung Quốc , cầm theo khung ảnh giơ lên hỏi cậu.

"Cậu có biết con gái của tôi đang ở đâu không ?"

"Dạ ? Chẳng phải chị ấy đang ngồi đằng kia ạ ?"

"Không , tôi nói đứa con gái trong hình này cơ"

Đến lúc này , cậu mới để ý đến tấm hình . Vốn cứ nghĩ nó chỉ là bức hình hồi nhỏ của Trí Tú thôi nhưng mà cậu lại thấy nó rất quen , hình như cậu đã nhìn thấy cô bé này ở đâu rồi !

Cậu bèn mở điện thoại mình , vào mục thư viện mà tìm kiếm điên cuồng . Hình ảnh hồi nhỏ của Thái Anh trông cực giống với cô bé trong khung hình mà cậu đang cầm , cậu hốt hoảng , mở to mắt nhìn thật kĩ lần nữa.

"Cô bé này có chuyện gì sao ạ ?" - Chung Quốc hỏi bà để chắc chắn hơn với điều mà cậu đang suy nghĩ trong đầu.

"Nó là đứa con gái út của tôi ! Nó bị bắt cóc lúc nó chỉ mới được 2 tuổi , dù bọn bắt cóc nói con bé đã chết nhưng tôi tin rằng nó vẫn còn sống ! Cậu biết nó ở đâu chứ ? Hãy chỉ cho tôi" - Bà trở nên vui mừng vì tìm được tia hy vọng.

Thế thì quá rõ rồi ! Cảm xúc của Chung Quốc giờ đây... Thái Anh à , cuối cùng thì tớ cũng tìm được gia đình của cậu rồi.

Cậu nhanh chân chạy ra khỏi nhà để báo tin cho Thái Anh mà quên hẳn việc phải chào mọi người , để cho bọn họ gọi với theo cậu . Chung Quốc bật điện thoại gọi cho Thái Anh trong niềm hạnh phúc . Cuộc gọi đầu tiên cô đã không bắt máy . Đến cuộc gọi thứ hai thì đầu dây bên kia mới có người trả lời.

"Chung Quốc hả ?"

"Hộc ... Thái Anh à , cậu bình tĩnh mà nghe chuyện tớ sắp nói nhé" - Chung Quốc thở gấp.

"Ừ , cậu nói ... ưm... buông tôi ra ..."

"Alô ? Thái Anh ? Cậu không sao chứ ?"

Sau những tiếng vừa rồi thì điện thoại bị cúp đột ngột . Chung Quốc không hiểu sự tình , cố gọi lại lần nữa thì điện thoại báo số máy không liên lạc được.

Bên Thái Anh , cô chỉ vừa mới ra khỏi quán nước thì do điện thoại để chế độ im lặng nên cô đã để lỡ mất cuộc gọi đầu tiên của Chung Quốc , đến cuộc thứ hai thì cô mới nhấc máy trả lời . Bỗng một bàn tay kèm theo một chiếc khăn trắng tẩm thuốc mê từ đằng sau bịt miệng cô . Thái Anh bị tê liệt thần kinh do thuốc mà ngất ngay tức khắc.

Một người đàn ông to cao , lạ mặt vác cô lên chiếc xe đỗ cạnh bên rồi chạy đi mất.

Hựu Khiêm tìm mãi không thấy hai người , liên lạc với Thái Anh không được , cậu bèn hỏi số điện thoại của Chung Quốc.

"Chung Quốc à ! Thái Anh có đang ở cạnh cậu không ?"

"Ai đấy ? Hựu Khiêm ?"

"Đúng rồi , là tôi đây ! Mau trả lời tôi đi"

"Không có , lúc nãy tôi có gọi cho cậu ấy nhưng giữa chừng lại bị ngắt ! Trước khi dập máy tôi có nghe vài tiếng động lạ lắm"

"Tiếng gì ?"

"Tiếng bước chân lộn xộn rồi cả câu nói "buông tôi ra" , như thể đang có xô xát gì ấy"

"Cậu mau chóng chạy đến quận S tìm nhà kho đi ! Tôi nghĩ có chuyện không hay xảy ra rồi" - Hựu Khiêm ngờ ngợ được mùi nguy hiểm.

"Này , cậu nói gì mà ghê thế ?"

"Thái Anh có lẽ bị bắt cóc rồi đó ! Mau đi tìm đi , đừng chần chừ nữa" - Hựu Khiêm quát lớn rồi cúp máy chạy đi.

Chung Quốc cất điện thoại , cậu lao như bay đến quận S.

'Thái Anh ! Cậu nhất định không được có chuyện gì đó'

-------------------------------

#06.07.2017

#Wonssi

Lời muốn nói : Fic này chắc vài chương nữa là kết thúc rồi , tui đẩy nhanh tiến độ viết fic để cho các cậu không hồi hộp chờ mỏi mòn. :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com