Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Đường dài như vô tận.

Jiseok đã đi được ròng rã hơn hai ngày trời dưới cơn bão nhiệt hầm hập thất thường mà chỉ có mỗi nước đóng chai bỏ bụng và vài tiếng ngủ chập chờn lăn lóc bên đường. Đồ đạc đem theo đã vơi đi nhiều nhưng cảm giác chiếc ba lô sau lưng cậu vẫn cứ ngày một nặng nề thêm. Cậu dừng lại thở hổn hển, mạnh tay gỡ phăng chiếc khăn trùm mặt ướt sũng mồ hôi, để lộ ra hai bên má sưng tấy và đỏ cháy lên do nắng gắt. Bám tay vào những bờ tường của những căn nhà sụp đổ bên đường, Jiseok gắng gượng lê từng bước nặng nhọc trên mặt đường lồi lõm - dù chỉ toàn đất và đá nhưng sao cứ càng đi thì nó càng kéo người ta lún sâu xuống như những đầm lầy đặc quánh nhớp nhúa. Mắt cậu đẫm nước, tầm nhìn trước mặt cứ chớp nhóa lên. Cậu chẳng thể biết được thực hay ảo tròn méo như thế nào nữa vì mọi thứ đang dần trở nên xoay vòng và mờ đục đi theo từng bước chân của mình.

Jiseok tự tát mình một cái thật mạnh. Cậu biết đường về, lý trí cậu không cho phép bản thân mình bỏ cuộc như vậy được.

Nhưng rồi cơ thể cậu cũng không thể đáp lại được niềm hi vọng của lý trí kiên cường đó nữa, cậu ngã khuỵu xuống bên vệ đường. Mọi thứ trước mắt bỗng chốc chìm vào một màu đen đặc.

***

Jiseok chợt bừng tỉnh khi vài giọt nước nhỏ rơi lách tách trên mi mắt cậu. Choàng bật dậy, cậu ngước lên nhìn bầu trời hừng hực màu đồng đang giao hòa với vài nét màu lam và những đám mây trắng nhàn nhạt mà cậu chưa được thấy lại sau hơn một tuần gồng mình với cái nắng nóng rực như chực chờ nuốt chửng con người do thảm họa để lại. Jiseok xòe tay ra, ánh mắt hấp háy dõi theo từng giọt nước lành lạnh rơi lõng tõng xuống và đọng lại giữa lòng bàn tay mình. Cậu mừng rỡ đến mức reo lên, giọng lạc hẳn đi.

Jiseok nhanh chóng cởi bỏ áo trùm nhét vào ba lô rồi cứ thế bước tiếp một mình dưới cơn mưa lạnh dần nặng hạt. Thật may chiếc ba lô có thể chống nước được, còn cậu thì không, nhưng cậu muốn tận hưởng khoảnh khắc này nhiều hơn nữa, để làn mưa đổ ào xuống ôm trọn lấy cậu, xoa dịu những vết bỏng rát đỏ tấy trên da và gột rửa những bụi bẩn xám xịt bám chặt trên người mình. Cậu lặng ngắm những hàng nước trong suốt chảy tràn liên tục qua từng kẽ tay, lướt qua những vết sẹo trắng mảnh nhỏ mờ nhạt do móng tay hằn lại trên mu bàn tay mình, rồi bật khóc.

Seungmin ơi...

Nước mưa lạnh tanh dội xuống trán cậu, cuốn theo những giọt nước mắt thấm vào giữa các khe đất đá.

Chợt tiếng bước chân lõm bõm vang lên đằng sau lưng khiến Jiseok ngưng bặt. Cậu nuốt nước bọt, toàn bộ máu chẳng mấy chốc như đang đổ dồn về tim khiến cả cơ thể cậu như căng lên đầy cảnh giác. Một tình huống quá đỗi quen thuộc - đụng độ với những con người còn sót lại trong cái thế giới tàn khốc hậu thảm họa với bản năng đầu tiên của họ là làm mọi thứ kinh khủng nhất và tuyệt vọng nhất để sống sót.

Cậu mím môi, tự nhủ với cái cơ thể kiệt quệ và rệu rã này, cậu sẽ cố gắng chiến đấu tới hơi tàn nhỏ nhoi cuối cùng.

Bỗng nhiên người đó đột ngột dừng lại một thoáng, rồi lại tiếp tục bước đến phía cậu, nhưng lần này chậm hơn và e dè hơn một chút.

"Cậu không sao chứ?" người đó lo lắng cất tiếng hỏi nhẹ nhàng, "Cậu ổn không?"

Quá bất ngờ, Jiseok tròn mắt quay mặt lại, chỉ thấy được người trước mặt là một chàng trai trẻ tuổi cao hơn cậu nửa cái đầu với mái tóc đen hơi quá gáy một chút và xơ xác. Anh ta có khuôn mặt tròn nhưng hai má hơi hóp lại một chút, có lẽ cũng là vì phải vật lộn với đói khát và thiếu thốn giống như cậu. Đôi mắt mệt mỏi của anh ta tuy vậy lại ánh lên một vẻ hiền hòa và dịu dàng, trong một khoảnh khắc nhỏ đã khiến cậu có chút ngây người, buông lỏng bức tường phòng vệ của mình. Jiseok vội vã quệt đi hàng nước ướt đẫm trên gò má đỏ ửng của mình rồi khịt mũi, đáp: "Tôi không sao, chỉ hơi mệt một chút nên đứng lại nghỉ chân thôi."

"Tôi nghĩ không ai lại nghỉ chân giữa trời mưa như trút nước thế này," anh ta ôn tồn nói, tay hơi nghiêng ô về phía cậu, "Cậu trông xanh xao và buồn bã lắm, mấy ngày rồi cậu đã ăn gì chưa?"

Jiseok ngước mắt lên nhìn anh ta một lúc lâu, im lặng không đáp. Thấy cậu dè chừng, anh lại mở lời: "Tôi có xe ô tô... ừm có ghế sau cho cậu nghỉ tạm... và một chút thức ăn."

"Anh định làm gì tôi? Trong ba lô của tôi chỉ còn một quyển album nhạc, một chiếc điện thoại không có sóng, một cái áo trùm chống nhiệt và mấy chai nước rỗng," cậu không buồn nhìn thẳng vào anh ta nữa, mệt mỏi đều đều đáp lại, "Nếu anh thấy vui thì cứ lấy đi, tôi không còn đủ sức để đánh lại anh đâu."

Cậu vừa dứt lời thì khẽ thoáng thấy vẻ mặt đối phương hơi trầm xuống và ủ rũ. Cậu đoán những lời nói vô tình và lãnh đạm của mình đã khiến anh ta buồn lòng, nhưng cậu thực sự chẳng tin nổi vào con người một chút nào nữa.

Vì người có trái tim trong sáng nhất mà cậu biết, cậu đã không cứu được.

"Ừm... nếu cậu lo ngại, tôi sẽ lái xe đến đây. Cậu đợi nhé." anh ta cười mím môi với Jiseok rồi dúi cái ô vào tay cậu, chạy ngược về hướng còn lại, trước khi đi còn không quên hét lên, "Nhân tiện, tên tôi là Jungsu!"

Jiseok nhíu mày, lắc đầu nhìn bóng dáng người con trai ấy khuất dần sau làn mưa rồi bật cười vì sự khó hiểu của anh ta. Nhưng không hiểu sao cậu không rời đi mà vẫn đứng chờ ở đây, lặng lẽ siết lấy cán ô trong tay.

Mưa bắt đầu ngớt dần.

***

Có lẽ Jiseok đã thực sự bị cái đói làm cho mờ mắt, vì ngay khoảnh khắc chiếc ô tô lăn bánh chậm rãi qua vũng nước lớn gần mình và đỗ lại, cậu đã không dè chừng một giây phút nào nữa mà bước lên. Nhưng ngay khi vừa ngả lưng xuống ghế sau, một phần trong đầu cậu chợt lóe lên ý nghĩ muốn lao ngay ra khỏi xe đang chạy, rồi một phần khác lại kêu gào cậu mắt nhắm mắt mở mà ngồi yên đi.

Jiseok tự trấn an rằng đây chỉ đơn thuần là một khắc bốc đồng mà bản năng sinh tồn thôi thúc cậu phải làm mà thôi. Chỉ cần người kia định giở trò gì, cậu sẽ nhảy khỏi xe ngay lập tức.

Lén liếc nhìn người ngồi ghế trước, cậu siết chặt chiếc ba lô trong tay và khẽ nhích người vào một góc nhỏ, co chân lên chắn trước ngực. Ống quần ướt sũng nhỏ nước lỏng tỏng xuống mép ghế dính đầy vết đế giày nhớp nhúa bùn đất. Lúc này Jiseok mới thoáng hốt hoảng nhìn anh ta một lần nữa rồi vội gỡ chiếc khăn trùm mặt treo trên ba lô, ren rén chùi đi đám hỗn độn cậu vừa ngớ ngẩn tạo ra.

"Ở ghế phụ lái có giấy và khăn lau đấy, cậu có thể dùng," Jungsu đột ngột cất tiếng khiến Jiseok giật bắn mình, "Để người ướt như vậy không tốt."

Jiseok ngây người ra, tròn mắt nhìn anh qua chiếc gương chiếu hậu trong xe rồi mới nhoài lên phía trước lấy khăn choàng lên người.

Cậu dựa lưng vào ghế, đau đáu nhìn vào sàn xe dưới chân mình đang rung lên nhẹ vì đường xóc. Lặng nghĩ một lúc, cậu chợt buông lời hỏi: "Sao anh lại cho tôi đi cùng anh?"

"Ừm... là vì tôi muốn có một người bạn đồng hành chăng?" khóe miệng anh hơi nhoẻn lên, nhưng trong ánh mắt thoáng chốc có chút trầm buồn.

Jiseok lại không hề để ý, chỉ nhỏ nhẹ nhắc nhở, dù sao Jungsu cũng tốt bụng cho cậu đi nhờ, thậm chí còn chẳng thèm chửi mắng cậu lấy một câu khi cậu làm bẩn xe anh.

"Anh không thể cứ đi ra đường và vơ đại một người ất ơ nào đó lên chung xe được. Nếu tôi là anh, có xe, có nước, thức ăn và các vật dụng như này, tôi sẽ chẳng bao giờ dừng lại vì bất kì ai cả, ngoại trừ người thân và bạn bè của mình. Tận thế là lúc mà con người ta sẽ chẳng ngại làm bất cứ điều gì xấu xa nhất để tồn tại đâu."

Jungsu ậm ừ gật gù, mắt nhìn xa xăm trên những bờ tường mục nát bên đường vắng như thể đang để suy nghĩ của mình lạc vào mảng sáng nhạt nhòa vọt qua khe hở của những mảng gạch bạc thếch trơ ra sau trận mưa ban nãy.

"Căn nhà của tôi và bố mẹ ở phía bên kia thành phố đã thành một đống hoang tàn rồi," anh trầm giọng, "Thế nên là... tôi đã lang bạt mãi hơn một tuần với chiếc xe này mà không có lấy một điểm đến trước mặt, chỉ còn một mình tôi và thời gian đang dần trôi đi thôi."

"Khi tôi thấy cậu cố gượng mình bước đi trong cơn mưa mà không buồn che chắn cho bản thân, tôi nghĩ là ở nơi cậu muốn tới, vẫn còn người đang chờ đợi cậu về." Jungsu thốt ra nhẹ tênh, nhưng từng câu chữ như hòn đá đè nặng trong lòng Jiseok, khiến cậu chìm vào tĩnh lặng.

"Thực ra tôi chỉ có linh cảm cậu là người tốt..." anh chợt mỉm cười, "Cậu cũng vừa chứng minh linh cảm của tôi là đúng rồi đấy."

Jiseok quay mặt ra phía cửa sổ xe, đôi mắt đang rũ xuống ánh lên một chút ý cười. Cậu quấn chặt chiếc khăn quanh người, khẽ hướng mắt nhìn Jungsu một lần nữa rồi thiếp đi. Trong cơn mơ màng trước khi giấc ngủ ôm trọn lấy mình, cậu thấy lòng mình bỗng dưng dậy lên một chút xao động khó tả.

"Anh cũng vừa thuyết phục được một phần nào trong tôi đó." Jiseok thầm nghĩ nhưng ngoài miệng, cậu chỉ mấp máy môi, âm thanh có chăng lớn hơn tiếng thì thầm một chút. Cậu vừa mong lại vừa chẳng mong người kia nghe thấy.

"Hi vọng là anh nói thật."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com