Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Càng chạy về phía nam, mọi thứ càng vượt ra khỏi tầm với của tâm chấn và cơn thịnh nộ của nó. Mặt đường trải nhựa hầu như vẫn còn nguyên vẹn, chỉ lẫn trên đó vài đụm đất đá bị vỡ ra từ những ngôi nhà nhỏ gần bên. Các tòa cao ốc và công trình công cộng cũng có vẻ xập xệ đi đôi chút, bên ngoài bị phủ đầy tầng tầng lớp lớp bụi vôi trắng xám và những vết nứt ngang dọc.

Tiến gần đến thành phố hơn, Jungsu bắt đầu giảm tốc độ và để ý thật kĩ xung quanh, hòng tìm kiếm được một trạm xăng nhỏ còn sót lại trước khi động cơ tắt ngúm vì cạn kiệt nhiên liệu. Họ cứ chầm chậm đi một lúc lâu, dọc qua những cung đường bụi mịt mù bao phủ tầm nhìn trước mặt, lướt qua bao nhiêu cột biển báo và bảng tên đường mà mãi vẫn chưa bắt gặp được trạm xăng nào, ngay cả con người cũng không.

Có lẽ là do sự ảnh hưởng của thảm họa tới phía nam ít hơn và công tác di tản ở đây tốt hơn chăng? Jiseok thầm nghĩ khi đang cẩn trọng quan sát từng nơi họ vừa đi qua, trong lòng lóe lên một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng mẹ cậu sẽ được đội cứu hộ hoặc quân đội hộ tống đến những khu trú ẩn an toàn.

"Jungsu, dừng xe!" Jiseok bỗng kêu lên khi họ vừa mới chỉ vừa chạy lướt qua bãi xe ngoài trời của một siêu thị bỏ hoang, "Anh chạy vào đây đi."

Jungsu hơi nheo mắt về phía tay Jiseok chỉ đến, nhướn mày thắc mắc nhưng tay vẫn nhanh chóng gạt cần số và lùi xe, đánh lái về hướng đó.

Như nhìn thấu được điều anh định hỏi, cậu liền nói thêm ngay: "Chúng ta không nhất thiết phải đến trạm xăng đâu."

Vừa dứt lời, cậu vơ lấy những chai nước rỗng khô đã giữ lại từ mấy hôm trước, hai mắt sáng rỡ lên đầy ý tưởng: "Chúng ta có thể lấy xăng từ xe khác bằng mấy cái này. Trong siêu thị sẽ có thêm ống nhựa dẻo và kéo, em sẽ chế ra được vòi hút và bơm xăng."

"Thêm nữa, bình ắc-quy còn đầy của các xe có thể tạo ra nguồn điện cho chúng ta. Cái này em có thể làm được luôn." cậu reo lên, giọng cao vút như một đứa trẻ lâu ngày được cho kẹo. "Với cả đây là siêu thị mà, là nguồn lương thực đó!"

"Phải nhỉ?" Jungsu tròn mắt ồ òa, bật ngón cái tán thưởng, "Jiseok thông minh thật đấy, quả nhiên là học sinh trường chuyên Khoa học kỹ thuật có khác."

Anh thoáng nhìn cậu nhoẻn miệng cười với mình qua gương chiếu hậu, cảm thấy chuyến hành trình dài có thêm cậu bên cạnh bỗng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

***

Xe vừa dừng, Jiseok liền nhào ra ngoài ngay, thích thú xoay một vòng rồi cười lớn, hít hà một hơi bầu không khí thoải mái và quen thuộc dưới vòm trời xanh lơ của thành phố vẫn còn nguyên vẹn này. Cậu híp mắt nhìn về một hướng vô định xa xa, nơi có những dải nắng vàng ruộm trải dài trên từng bờ tường trắng mờ, tưởng chừng quãng đường về nhà trong mong mỏi của cậu đang ngày một gần thêm.

"Bãi xe này rộng thật đấy, làm em nhớ đến sân vận động ngày trước em tham gia hội thao ở trường." Jiseok bâng quơ thốt lên.

"Ồ, ngày xưa em cũng năng động nhỉ?" Jungsu khóa cửa xe, thuận miệng bông đùa đáp lại, "Anh cứ nghĩ em sẽ là kiểu mọt sách cơ."

Anh rảo bước theo sau Jiseok, nhưng chợt lưu lại một lúc, lặng ngắm dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu phấn khởi nhịp bước giữa bãi xe rộng lớn. Chỉ vài khắc thôi, anh dường như thấy được đôi mắt cậu bỗng trở về một thoáng trong sáng, một Jiseok tuổi mười tám rạng rỡ nắng mai mà anh mường tưởng tượng ra, trong một thế giới mà tận thế không có cơ hội vươn tay chạm đến họ.

"Giờ thì em hết rồi," Jiseok thở hắt ra một hơi, chân đá vào hòn sỏi nhỏ dưới đất, "Kể cả sau này có quay lại trường thì cũng không được như thế nữa."

Jungsu cảm thấy có chút gì đó nghèn nghẹn trong lòng khi nghe cậu nói với giọng điệu bình thản xen lẫn chút tiếc nuối. Luẩn quẩn trong đầu anh là hình ảnh Jiseok bé nhỏ tươi cười trên sân trường mà anh tự nguệch ngoạc phác họa ra, rồi lại thầm tự hỏi một lần nữa rằng liệu có chuyện gì xấu đã xảy ra với cậu suốt hơn một tuần trời sau thảm họa chăng, để cậu phải buộc mình từ bỏ những tháng ngày tuổi trẻ trong vô thức như vậy.

Tận thế đến, khiến cả thế giới bên ngoài của con người vỡ vụn ra và đè nát cả những ước mơ xán lạn bên trong.

Anh cúi xuống, nhìn mặt sân bằng phẳng dưới gót giày mình, lặng đi. Quê nhà của Jiseok ở mãi phía nam xa xôi, xa hơn thành phố họ đang tạm dừng chân, hẳn là một nơi an toàn hơn rất nhiều so với thành phố tâm chấn phía bắc của anh. Nếu Jiseok không bị mắc kẹt lại nơi ấy, có lẽ giờ đây cậu đang ở bên người mẹ cậu luôn miệng nhắc đến trong cơn mê, yên ổn trú ẩn cho đến khi cơn bão nhiệt tràn xuống từ phía bắc qua đi và bầu trời trong xanh trở lại.

Nhưng chợt anh lại nghĩ... nếu không có hôm ấy, nếu cậu không xuất hiện tại thành phố đó, liệu anh có cơ hội gặp được cậu không, khi mà khoảng cách giữa họ là hai đầu của đất nước và cuộc đời của họ là hai ngã song song, hầu như chẳng có lấy một điểm giao nhau. Có thể có, cũng có thể không, nhưng giờ đây khi trở thành người bên cạnh cậu trên con đường này và nhìn thấy cậu của hiện tại, anh lại ước rằng thảm họa chưa từng xảy ra. Anh mong mình sẽ gặp cậu vào một ngày đẹp trời nào đấy, để anh được tận mắt thấy Jiseok trưởng thành trong hạnh phúc hơn là trong một điều kiện tồi tệ như này.

Hơn hết là... anh cũng không phải vuột mất đi những người thân anh yêu thương nhất trên đời vào cái ngày khủng khiếp ấy nữa.

Có lẽ cảm nhận được cái nhìn vu vơ đầy tâm sự của anh, Jiseok quay người lại, đón lấy anh bằng ánh mắt dịu hẳn xuống: "Có chuyện gì sao anh?"

"Không có gì đâu," Jungsu hơi cúi mặt xuống, cười trừ, "Dù biết nhau chưa lâu nhưng anh thấy thật vui khi có em đi cùng."

Jiseok chớp mắt, tựa hồ đang cố ngẫm ra những suy nghĩ ẩn trong câu nói của Jungsu và những cử chỉ hơi tư lự của anh. Nhưng rồi cậu mím môi, chậm rãi tiến về phía anh và dừng lại khi khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa tới một bước chân.

"Em cũng thế," cậu ngước lên, khẽ nghiêng đầu nhìn anh, "Giờ thì đi thôi. Em cần anh giúp em chuẩn bị mọi thứ cho chặng đường tiếp theo của chúng ta."

Nói xong, Jiseok liền quay đi ngay, để lại một mình Jungsu gọi với theo cậu.

"Jiseok à, đợi anh với."

***

Cả hai lặng lẽ quan sát thật kĩ, chắc mẩm không có một ai nguy hiểm xung quanh mới dám bước vào. Bên trong siêu thị khá rộng, thậm chí còn có hẳn một vài cửa hàng nhỏ bên cạnh khu vực hàng tiêu dùng thông thường. Đồ đạc ngả nghiêng lộn xộn, nhiều món hàng rơi vỡ nằm vương vãi khắp nơi giữa các dãy kệ. 

"Jungsu à," Jiseok kéo một chiếc xe đẩy bên cạnh về phía anh, "Anh lấy thực phẩm và nước uống đi nhé, được không?"

"Em tin tưởng vào khẩu vị của anh đến thế ư?" Jungsu ngạc nhiên, hỏi bông đùa, "Lỡ dở thì sao?"

"Ít ra đồ hộp của anh vào hôm cứu đói em vẫn ngon chán so với thức ăn ở mấy khu tị nạn em lăn lộn trước đó," Jiseok bật cười đáp, giật mạnh chiếc quai xách của giỏ nhựa bị kẹt cứng lại do xếp chồng lên nhau lâu ngày, "Nên là vâng, đừng làm em thất vọng nhé."

Cả hai hẹn sẽ quay lại chỗ họ đang đứng sau khi chia hướng tới các dãy khác nhau để thu thập những đồ dùng cần thiết. Jungsu còn nói thêm nếu cậu không với tới được kệ trên cao thì cứ ới một tiếng để anh tới giúp, rồi nhận lại được một cái dẩu môi và một cái nhéo vào bắp tay đau điếng từ cậu.

Dạo hết một vòng quanh vài dãy, Jungsu cũng nhặt được mấy gói mì, một vài túi thức ăn chế biến sẵn, một ít bịch rau củ đông khô và rất nhiều nước đóng chai chất lên xe đẩy. Ngẫm nghĩ mãi về ý tưởng tạo ra điện của Jiseok, anh mới rẽ qua dãy đồ gia dụng, rút lấy một con dao bếp, một cái nồi, một cái bếp ga mini và một cái bếp điện còn nguyên vẹn. Cất những thứ ấy vào xe đẩy rồi, anh lại chần chừ một lúc lâu, gõ nhịp nhịp lên tay cầm như thể đang nhớ đến điều gì đó.

"Đừng làm em thất vọng nhé."

Anh mím môi, lại quay ngược về dãy lương khô, kéo một bao gạo nhỏ ra khỏi kệ, bỏ vào.

Cảm thấy xe đẩy đã đủ nặng, Jungsu nhanh chóng trở ra, đi tìm Jiseok ở mãi quầy đồ điện cách anh năm dãy nhưng lại không thấy bóng dáng cậu đâu. Anh hốt hoảng, vừa vội vã chạy đi kiếm khắp nơi xung quanh vừa gọi lớn tên cậu.

"Jiseok à, sao em không-" Jungsu bỗng khựng lại khi thấy Jiseok đứng ngây người trước một cửa hàng máy ảnh đã đóng bụi trắng xóa, lặng ngắm mãi những chiếc máy polaroid hỏng nằm chỏng chơ dưới sàn.

Khóe mắt cậu hơi ửng lên khi cậu quay đầu ngước nhìn anh.

"Anh xong rồi à?" cậu khịt mũi, giọng có chút nghẹt lại nhưng vẫn cố giữ thanh âm đều đều, "Xong rồi thì mình ra bãi xe thôi."

"Có chuyện gì sao?" Jungsu ngó về phía cửa hàng rồi lại hướng về đôi mắt đầy nỗi buồn của cậu, lo lắng hỏi.

"Seungmin, bạn em..." đuôi mắt Jiseok rũ xuống, thoáng ngập ngừng, "Cậu ấy rất thích chụp ảnh."

Cậu hít vào một hơi rồi thở hắt ra, bàn tay đang cầm lấy quai xách của chiếc giỏ bỗng siết nhẹ: "Nếu buổi dã ngoại hôm ấy diễn ra như bình thường, hẳn là cậu ấy đã hoàn thành được cuốn album ảnh kỉ niệm cuối cấp của bọn em."

"Nhưng trong tình cảnh này có vẻ là không được rồi." giọng Jiseok nhỏ dần xuống.

Jungsu dường như mơ hồ hiểu ra điều gì đó, khẽ đặt tay lên vai cậu.

"Cậu ấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu," ngón tay cậu vươn lên, chạm nhẹ lên mu bàn tay của anh, "Em chỉ thấy thì nhớ thế thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com