Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Những điều em chưa biết


Bảy giờ tối, tiếng chuông đồng hồ nện từng hồi vang vọng vào khoảng không im lặng, âm thanh lạnh lẽo dội lại bao trùm căn phòng cho thấy dấu hiệu của sự vắng bóng con người. Minghao ngồi thẫn thờ trước đống sách vở cao ngất của mình, tự hỏi điều gì đã khiến một sinh viên khoa nhảy như cậu phải dúi mặt vào cái môn gọi là đại cương văn hóa đại chúng, vừa dài vừa khó học. Tuy rằng kỳ thi còn tận hai tuần nữa mới diễn ra, nhưng với những môn cần phải nhồi nhét cho cố để có thể qua, Minghao nghĩ bắt đầu từ bây giờ có khi còn hơi muộn. Cậu thở dài, vừa lướt mắt qua đống chữ dài dằng dặc, vừa suy nghĩ về việc nên nấu cái gì cho bữa tối ngày hôm nay. Chẳng là bố mẹ cậu đã rủ nhau đi chơi từ hôm trước mà chẳng thèm nhắn gì, chắc cũng phải mấy ngày nữa mới về nhà, báo hại cậu phải tự thân vận động dù còn một núi công việc dở dang. Thôi thì được ở nhà, tự do tự tại vài hôm, âu cũng là một cái thú. 
"Văn hóa là cội nguồn..." Minghao lẩm bẩm như đọc kinh, vừa đọc vừa lật ra lật vào quyển sách, thở phào khi đọc được trơn tru một đoạn, rồi lại nhanh chóng nhăn mặt khi quên mất một từ quan trọng ở đoạn sau. Cái quá trình khổ sở cần sự tập trung cao độ này làm cậu quên béng đi mất có tiếng gọi của ai đó vọng từ dưới tầng, chỉ đến khi cửa sổ cậu vang hai tiếng cạch cạch vì bị cái gì đó ném vào, Minghao mới chịu để ý đến.
Cậu trưng ra khuôn mặt có chút quạu, mở cửa sổ ngó xuống để xem cái tên to gan định phá nhà cậu là ai khi mà rõ ràng có chuông cửa đàng hoàng mà không chịu bấm, không phải phá phách thì người tử tế ai lại làm trò này. Thế nhưng đến khi nhìn được người kia là ai thì Minghao mới hiểu tại sao người đó phải dùng đến cái cách kì quặc ấy.
"Minghao, anh nè." Jun cười đến nhe nhởn, vẫy vẫy tay như thể đang đi đón ai đó vô cùng quan trọng từ phi trường về sau bao tháng ngày xa cách. "Lâu ngày không gặp, mèo nhỏ nhớ anh không?"
"Anh nghĩ gì mà lại làm cái trò này?" cậu hỏi, mặt vẫn mang một biểu cảm không đổi "Với lại ai là mèo nhỏ của anh, chốn công cộng đừng có tùy tiện gọi như thế."
Jun nhìn thấy cậu nhăn nhó vì cái nickname anh đặt, hài lòng vì cậu chỉ không thích bị gọi ở nơi công cộng chứ không hoàn toàn ghét bỏ nó, liền mỉm cười hì hì, đáp "Anh xin lỗi, anh muốn làm tí bất ngờ cho em thôi mà." 

Anh chu mỏ, xị xuống giả vờ tỏ vẻ bị tổn thương, thế rồi cái miệng dẻo quánh cũng không mất nhiều thời gian để nghĩ ra một câu làm Minghao nghẹn họng "Mà, em có thấy chúng mình giống Romeo và Juliet không, cái kiểu đứng cửa sổ này lãng mạn ghê á. "

"Lãng mạn...cái con khỉ" cậu đen mặt trả lời, chỉ ước có thể lao ra mà đấm cho cái miệng kia lệch hẳn sang một bên để khỏi phải nói mấy câu rợn tóc như thế được nữa. "Anh đến đây chỉ để thử nghiệm mấy câu đấy thôi à, hay có việc gì quan trọng hơn?" Minghao nghiêm túc đi thẳng vào vấn đề, tính cậu vốn không thích vòng vo, mà chả hiểu sao lại cứ dính phải người thích nhây nhớt như anh.
Jun chỉ chờ có câu hỏi đó, nhanh nhảu rút ra một cặp phiếu, cố giơ lên cao hết mức cho cậu thấy "Anh muốn mời em đi ăn." Anh chốt gọn "Ở bên cạnh bờ sông có quán đồ Trung mới mở ngon lắm, sau đó bọn mình đi cà phê nữa là vừa xinh."
Nghe thấy chữ đồ ăn, mà còn là đồ Trung, mắt Minghao phút chốc sáng rực như cái đèn pha, báo hiệu rằng đây quả là giải pháp tuyệt vời cho cái bụng đang réo như réo đò của cậu. Tuy nhiên vẻ vui mừng ấy cũng nhanh chóng bị giấu nhẹm đi, thay vào đó là một dấu chấm hỏi to đùng dành cho người đứng dưới
"Sao không dưng gì lại rủ tôi đi ăn, lại còn đòi cà phê? Anh tính âm mưu gì?" kèm theo đó là một cái lườm nguýt đủ làm Jun toát mồ hôi. Anh lắc đầu cười khổ "Anh có âm mưu gì đâu mà" anh dài giọng, thanh minh "Minghao, đi ăn đồ Trung với em là chuyện hợp lý nhất trên đời còn gì nữa."
Minghao im lặng, vì thực ra cậu chẳng có gì để phản bác được. Anh và cậu đều được tính là du học sinh từ Trung sang Hàn, tuy cậu có đi với gia đình nhưng cũng mới chuyển tới cách đây vài năm, còn Jun thì ở đây một mình, rất ít người biết về gia đình anh, kể cả cậu. Chuyện mà hai người đồng hương rủ nhau đi ăn nó vốn dĩ không phải là chuyện gì lạ ở đại học, nhất là khi trong tất cả những người Jun quen chỉ có cậu là cùng quê với anh. Đôi khi Minghao thầm nghĩ, liệu có phải do cùng quê nên cậu mới luôn cảm thấy ở bên cạnh anh rất thoải mái hay không? Hai người rất ít khi chia sẻ với nhau về những kỷ niệm hồi còn ở Trung, nhưng đâu đó trong cách ăn mặc, trong ngôn ngữ, trong cả mùi tin tức tố, vẫn luôn phảng phất một dáng hình vô cùng thân thuộc, ấm áp như là "nhà" vậy.
Và chẳng để Jun phải chờ lâu thêm, cái bụng bỗng dưng lại tru tréo lên lần hai của Minghao đã nhanh gọn lôi được cậu ra khỏi nhà để đi ăn cùng với anh. Cho đến khi cả hai đã yên vị được ở một bàn nhỏ trong góc quán, Jun vẫn còn tưởng anh đang nằm mơ. Minghao thì ngược lại, không để ý đến anh nữa, hoặc cố tình làm vậy vì cậu cũng chẳng biết nói gì với anh, chỉ chăm chăm nhìn menu xem cái gì có thể lấp đầy cái dạ dày rỗng của cậu bây giờ.
"Của em này." Jun chìa ra cho cậu một đôi đũa đã được lau sạch "Cứ gọi những gì em thích, bữa này anh bao." kèm theo đó là một cái nháy mắt lém lỉnh. Minghao kéo cái menu lên cao hơn nửa mặt, cốt không để Jun biết mặt mình đang đỏ lên. Sao cái vẻ mặt lúc tự tin của anh ta có thể đẹp trai đến như thế chứ, tạo hóa thật là bất công, cậu nhủ thầm.
"Thế" Minghao ngập ngừng mở lời lúc đợi đồ ăn được bưng ra, dù sao cũng được mời đi ăn, im lặng không hẳn là thái độ đẹp cho lắm "Bình thường anh có hay đi ăn đồ Trung không?". 

Trong thoáng chốc, Minghao thấy hình như Jun bị sốc trước câu hỏi của cậu. Đương nhiên là sốc rồi, bao nhiêu lâu mới được crush chủ động bắt chuyện một lần, không nắm bắt thì quá là ngu ngốc rồi đi.

"Anh có, nhưng mà anh toàn đi một mình thôi." Jun mỉm cười, gật đầu với người phục vụ khi họ bưng mì và nước ra "Mọi người không phải ai cũng thích đi ăn món này, với lại có những chuyện mà chỉ người Trung đi ăn với nhau mới hiểu thôi, em biết mà."
"Anh ở đây chắc lâu hơn tôi nhỉ, mấy bận thì anh về nhà một lần vậy?" Minghao trộn bát mì của mình lên, bắt đầu có chút tò mò về những gì liên quan đến cuộc sống hồi còn ở quê nhà của anh.
"Anh không về nhà hơn hai năm nay rồi." Jun có chút chua xót thở dài "Anh rất nhớ mẹ, rất muốn về thăm mẹ, nhưng chừng nào chưa xong việc thì anh vẫn chưa thể gặp mẹ được."
Nghe đến đấy, Minghao im lặng gắp thêm một đũa mì, trong lòng có chút hối hận vì trước đó đã gắn cho anh những cái mác không hay ho lắm. Cậu cứ nghĩ người như anh là một con nhà đại gia chính hiệu, cả đời chẳng bao giờ lo chuyện tiền bạc, lúc nào cũng có người vây quanh, nào ngờ anh lại có nhiều nỗi lòng canh cánh hơn cậu tưởng.
"Em nghĩ là anh sẽ hoàn thành mọi việc nhanh thôi." Cậu nói vội khi thấy đuôi mắt anh hơi cụp xuống "Anh là một người rất kiên định với mục tiêu của mình, nhìn anh tập kịch là em biết mà." Nói đến từ cuối cùng, Minghao mới biết mình vừa bị hớ, cậu xấu hổ cúi gằm mặt xuống bát mì.
"Mèo nhỏ xem anh tập kịch à?" Jun hỏi lại, mặt lộ vẻ ngạc nhiên vô cùng chân thật chứ không phải là đang đùa, thậm chí còn có chút hào hứng vì cậu đã thay đổi xưng hô, xưng em thay vì tôi - đại từ mang cảm giác xa cách như lúc trước. Minghao lí nhí, lỡ mồm nói ra rồi chẳng nhẽ lại chối, mà cũng chẳng có cách nào chối được. "Có...có một chút." Nói là một chút, chứ thực ra chữ "một chút" của cậu có nghĩa là là mọi buổi chiều khi cậu học xong ca ba và đi xuống sân khấu của lớp kịch, lấp ló đứng ngó ở cửa sổ nhưng hễ cứ khi ai đó nhìn thấy thì lại chạy biến.
Jun không hỏi sâu thêm nữa, chừng ấy thông tin đủ cộng với bát mì vừa cay vừa ngon trước mặt đã đủ làm anh hạnh phúc như leo lên chín tầng mây rồi. Hai người lại tiếp tục xì xụp với bát mì, kể lể những chuyện mà đúng như Jun bảo, "chỉ có người Trung đi ăn với nhau mới hiểu được".

Cả hai người đều đã lâu chưa được về nhà, dù Minghao ở đây với bố mẹ thì cậu vẫn nhớ thành phố xinh đẹp nơi cậu đã lớn lên, Jun thì lại càng nhớ hơn, vì anh chẳng có người thân nào ở nơi đất khách quê người này cả. Được một lúc liến thoắng về kỷ niệm thì không hiểu sao lại nói sang chuyện gia đình, không khí bỗng trở nên gượng gạo đôi phần, và Minghao có lẽ cảm thấy hơi có lỗi khi chính mình đã khơi lên câu hỏi có phần khó trả lời này. Nhưng Jun không có vẻ gì là giận cậu cả, anh từ tốn kể chuyện của mình, nhẹ nhàng như thể anh là một kẻ bên lề chứ không phải nhân vật chính.

Cha của Jun là một nhà tài phiệt nổi tiếng ở Trung, nhưng anh lại là một đứa con "không chính thống", lẽ bởi mẹ của anh vì xuất thân mà không được phép cưới cha anh. Dù là một Alpha, có cả nhan sắc và tài năng thì gia đình bên nội cũng chưa bao giờ thừa nhận sự tồn tại của anh, họ bảo anh và mẹ anh là nỗi ô nhục của dòng họ. Và có thể chỉ vì danh tiếng của gia đình, hoặc có thể vì lương tâm của một người cha, cha và mẹ anh đã lập thỏa thuận để chu cấp cho anh đi học ở Hàn, đổi lại sẽ không một ai được biết về mối quan hệ của họ, không một ai được biết ông có một đứa con ngoài giá thú. Jun không muốn dùng trợ cấp của cha, vì nó được đổi bằng việc mẹ anh phải sống trong lời qua tiếng lại, thế nhưng mẹ anh lại quyết định hy sinh hạnh phúc bản thân để cho anh được thoải mái. Vậy nên cứ mỗi lần tiền được gửi sang, Jun lại có cảm giác hình như mình vừa đeo thêm một cái xích vào chân vậy.
Minghao nghe Jun kể không sót chữ nào, cậu muốn nói gì đó, nhưng chẳng biết nên nói gì cho phải. Mọi lời khuyên lướt qua trong suy nghĩ đều nghe có vẻ thật sáo rỗng đối với câu chuyện này. Jun dường như cũng đã đọc được phần nào tâm tư của cậu, anh nhanh chóng đổi sang một tông giọng khác tươi vui hơn "Mà, anh cũng sắp ra trường rồi, sắp tự mình quyết được chuyện của mình rồi. Lúc ấy, chắc lòng anh cũng nhẹ nhõm đi được nhiều lắm." Anh vừa nói, vừa trìu mến nhìn cậu. Mùi cà phê thơm dịu từ Jun làm Minghao thấy an tâm hơn rất nhiều, bởi lời "không sao đâu" thốt ra có thể là nói dối, nhưng mùi tin tức tố thì không.
Ngây ngốc nhìn anh một hồi, Minghao để ý thấy bên miệng anh có dính một chút dầu, liền nhắc nhở "Anh, bên này có dính dầu này." Jun hửm một cái, theo bản năng sờ tay lên miệng để xem vết dính ở đâu. Nhìn thấy anh sắp sửa chùi dầu bằng tay, Minghao không nhịn được cầm giấy lên, vừa lau miệng cho anh vừa cằn nhằn
"Thật là, phải dùng giấy chứ, mỡ thế này chùi tay bẩn lắm."
Minghao cứ chuyên chú vào công việc mà quên mất khóe môi người kia vừa cong lên một cách đáng ngờ
"Nhìn ở góc này mới thấy em giống một người cực." Jun bất ngờ cất tiếng, làm Minghao ngơ ngác không hiểu gì, ngây ngô hỏi lại "Giống, ...ai cơ?"
"Giống...người yêu anh." anh vừa nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cậu, vừa cười khúc khích. Cái kiểu giỡn hoài này là kiểu gì đây, Minghao tự hỏi, nhủ thầm nếu bây giờ có một cái kéo thì cậu sẽ cắt ngay cái miệng dẻo quẹo này đi mà đem chôn, chứ nếu còn nhân từ để lại, lỡ có ngày cậu chết vì đau tim mất.

                                                                                             ***

Những bông tuyết đầu mùa khẽ khàng rơi, báo hiệu một mùa đông lạnh đã lại đến rất gần. Minghao đứng nép mình dưới mái che của tiệm mì, chờ cho Jun trả tiền xong thì tạt sang quán cà phê gần đó, mặc cho Jun bảo rằng bên ngoài rét lắm cứ đứng trong này cho ấm đã. Cậu có sợ lạnh, nhưng cảm giác được nhìn thấy tuyết đầu mùa có cái gì đó thú vị lắm, và nó đủ sức khiến cậu cảm thấy thời tiết này đâu có đáng là bao.

"Em sẽ bị cảm đấy." Chẳng biết từ lúc nào, Jun đã đến bên cạnh cậu, kéo cậu lại để có thể phủi đi chút tuyết vẫn còn vương trên người. Minghao đứng im để cho anh phủi hết từ đầu tới vai mình, rồi còn nhắm mắt ngoan ngoãn như một con mèo khi Jun bảo anh cần gỡ vài bông tuyết đậu trên mi mắt cậu. Jun nhìn khuôn mặt đáng yêu với đôi mắt còn đang nhắm như chờ mong của cậu mà lòng không khỏi nhộn nhạo, rất muốn hôn lên mi mắt run run vì bị chạm vào kia một cái nhưng nghĩ gì đó lại thôi.
"Anh không nghĩ là trời sẽ có tuyết, biết vậy bảo em quàng thêm một cái khăn." Jun phủi tuyết xong cho cậu thì gỡ khăn quàng cổ của mình ra, choàng lại vào cổ cậu, còn cẩn thận chỉnh trang sao cho Minghao được ấm nhất có thể. "Thế này chắc đủ ấm rồi, người cứ run lập cập mà bảo anh là không lạnh." Nói rồi anh cầm tay cậu đút vào trong túi áo khoác của mình, kéo cậu đi nhanh sang tiệm cà phê mà họ muốn tới.
Lúc bước vào trong tiệm Minghao mới biết đây là một tiệm cà phê mèo. Con nào con nấy béo núng nính, đứa nằm sải lai trên cột treo, đứa ngúng nguẩy đi qua cậu với cái vẻ đanh đá trông ghét không chịu được. Jun và cậu lôi nhau vào ngồi ở một góc nhỏ phía cuối, trên đường đi anh còn không quên bế một con mèo bé lên làm nó cáu kỉnh kêu ngao một tiếng. Jun đặt con mèo vào trong lòng mình, khổ sở xoay hết bên này sang bên nọ vì nó cứ cào anh để giãy ra, như thể sợ anh bắt nó đi làm thịt vậy. Minghao thấy vậy thì phì cười, bất ngờ xoa đầu con mèo, nhỏ giọng dỗ dành
"Em bé ngồi ngoan, chút nữa anh cho ăn phô mai nhé."
Kì diệu làm sao, Minghao vừa nói dứt câu, còn mèo im bặt không kêu, cũng chẳng thèm cựa quậy nữa. "Nó có vẻ, thích em hơn." Jun nhìn con mèo trong tay, rồi lại nhìn sang cậu, người đang chơi với con mèo mấy trò giống hệt như đang chơi cùng một em bé. Con mèo thấy Jun có chút lơ là, tụt vội khỏi tay anh, bò sang nằm vào lòng Minghao với một vẻ thỏa mãn vô cùng làm Jun rùng mình. Anh không muốn ghen với một con mèo, vì thế thì nghe trẻ con quá, nhưng cái mặt kênh kiệu kiểu lêu lêu crush ông mê tôi này thực sự đủ làm anh tức nổ đom đóm mắt. Thế nhưng cái cách mà Minghao bế rồi nựng con mèo, bẻ vụn từng miếng phô mai để đút cho ăn vì sợ nó bị nghẹn làm Jun không thể nào không vẽ lên trong đầu một viễn cảnh đầy mơ mộng. Kiểu như có một căn nhà, ở đó có anh ngồi ngắm cậu chơi với một em bé chứ không phải một con mèo, rồi cậu sẽ cười dịu dàng, bế đứa nhỏ lên sáp lại vào anh, để vòng tay anh có thể ôm trọn vào lòng và hôn cả hai những cái hôn thật kêu.
"Sao mặt anh đỏ thế, anh nóng à?" Minghao thấy anh ngồi im lặng một lúc lâu thì có chút lo lắng hỏi lại, còn huơ huơ tay trước mặt để chắc chắn anh vẫn còn tỉnh táo. Jun giật mình khỏi viễn tưởng của bản thân, lắc đầu lia lịa "Không, không, không có vấn đề gì đâu." Minghao cũng không hỏi sâu nữa, chỉ chuyên tâm chơi với mấy con mèo mới đến khi ngửi được mùi phô mai trên tay cậu. 

Một người chỉ nhìn mèo, còn một người chỉ nhìn người kia. Jun cứ suy nghĩ mãi về mối quan hệ của hai người, anh cũng hiểu nó được xây dựng không theo những cách "bình thường", thế nên nó đòi hỏi anh phải kiên nhẫn và tinh tế để không khiến cậu sợ hãi mà bỏ chạy. Tuy vậy, dù có khó khăn đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bỏ cuộc, Jun hạ quyết tâm, lẽ bởi anh luôn thật lòng mong rằng một ngày nào đó hương vani ngọt ngào kia sẽ là của anh, và chỉ của riêng anh mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com