Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. và một con thỏ

"Anh Jun! Nói một lời phải trái cho em đi! Con hải ly này nó bắt nạt em!"

"Ai bắc nạt được cô! Cô đừng có mà du khống tui!"

Tiếng chí chóe của hai con vịt trời kéo Jun Phạm quay về hiện tại. Anh thở dài, đảo mắt nhìn ra bên ngoài, coi bộ chán chả buồn nói.

"Bên nhóm anh tập luyện đến đâu rồi? Mấy nay chạy bài mới tập muốn điên."

Neko Lê nhanh chóng chuyển chủ đề để hai con vịt kia câm mỏ không chí chóe nhau nữa. Jun Phạm cũng bắt sóng ngay lập tức.

"Cũng ổn, bên mấy đứa thì sao."

"Con quỷ Kay ghê lắm. Má nhắc tới là cái tiếng đếm nhịp của nó lại vang lên bên tai."

Kết thúc cuộc xàm xí với Duy Khánh, Tăng Phúc ôm đầu lắc qua lắc lại. Ôi, chắc cậu sẽ ám ảnh tới già mất. Cái thứ làm em gì mắng cả anh lớn, tập bài cứ phải tập đi tập lại khi nào mượt mới được tha về. Hải ly vốn đã học bài nhanh, còn viện cớ bị ốm để giảm được chút xíu chứ mèo Lê là ăn hành trọn bộ combo từ a đến á. Cả hai nạn nhân của chồn  lập tức thay nhau mà nấu xói.

"Chời ơi nhớ hồi đầu phải chung đội với ông Jun đi Phúc, ổng không đếm nhịp như quỷ Kay mà ông xỉ vả."

Giọng thằng Khánh như cái loa, xỉa xói ông anh mình không chừa một phen.

"Xời ơi chắc chỉ lúc tập ổng mới xỉ vả chúng bay đấy, ổng giờ nghe chúng mày nói ổng lại muốn xỉa vô cái mỏ chúng bay rồi." Neko Lê nói trúng tim đen của ông anh.

Jun Phạm:...

Quả thật là bây giờ anh rất muốn xỉa vào mỏ mấy đứa tụi bay á.

"Nhưng mò anh Jun cũng tốt mò."

Giọng Tăng Phúc lí nhí nhưng không thể đấu lại mấy cái mỏ nấu xói, chỉ biết bĩu môi, ánh mắt khẽ trộm liếc nhìn anh.

Hôm nay anh Jun vẫn đẹp trai quá đi.

Thích anh quá đi.

Nhưng mà anh Jun không có thích em.

Hải ly buồn rầu.

Kết thúc bữa ăn ồn ào, Tăng Phúc ngồi trên xe của Neko được anh đưa về nhà. Khuôn mặt cậu trầm xuống, tâm trạng rõ vẻ không vui.

"Là mày đòi rủ ổng nên bọn tao mới rủ ổng sang. Xong giờ mày đang xị mặt ra với ai?"

"Em không có..."

Tăng Phúc cúi đầu bĩu môi, hải ly nhỏ đáng thương ngồi một góc xe khiến mèo lại không nỡ mắng.

"Em đã bảo rồi, thằng cha đa nhân cách đó không có tốt lành gì đâu. Anh chứ đâm đầu vào."

Duy Khánh ngồi vắt vẻo ở ghế sau, miệng vểnh lên mà nói.

"Em quen Jun thì lâu rồi. Em hiểu con người ổng còn hơn má ổng nữa. Ổng tốt thật, nhưng ổng tốt với tất cả mọi người. Ổng là con người ban phát tình yêu, không đặc biệt chú ý đến ai đâu. Nhìn cái sớ người yêu cũ với tình một đêm của ổng là biết. Người như vậy, yêu vào chỉ có khổ thôi."

Tăng Phúc bị mắng xối đầu, cậu ngoảnh mặt ra bên ngoài né tránh tầm mát của hai người kia, nhưng nhìn qua hình ảnh phản chiếu trên khung củ kính là Neko thừa biết thằng này lại ngoan cố nữa rồi.

"Thôi đủ rồi Khánh."

Duy Khánh nghe mà tức nhưng không có chỗ xả. Cậu thương con hải ly này quá, sao lão Jun có thể bạc tình với nó như vậy (Ê!). Bình thường ổng quen ai Khánh cũng không thèm quan tâm, nó chơi với ổng vì ông là một người bạn tốt, chứ để nói là một người yêu tốt hay không thì Khánh không dám chắc, vì cậu không dám yêu cái kẻ đa nhân cách miệng lưỡi xéo sắc hay xỉ vả cậu như con đâu. Nhưng cái con hải ly này. Nó vừa ngu ngốc lại ngoan cố, mong manh nhưng lại hay cố tỏ vẻ ngoan cường. Khánh thương nó muốn chết. Nhìn cái con hải ly này cứ đâm đầu vào con thỏ đa nhân cách tồi tệ gian ác kia mà Khánh tức điên. Chỉ muốn lắc đầu thông tọt cái não yêu đương ngu muội của nó mà thôiiiiiii.

Kẻ đam mê đóng vai nữ chính phim Đài Loan lúc nàu chợt thoát vai.

"Neko, anh phải thông não cho nó đi!"

"Kệ nó."

Neko nói là vậy, nhưng anh cũng tức lắm. Con hải ly mình chăm bấy lâu, vừa xinh vừa ngoan, thả ra sợ mất. Ấy mà mất này là mất tọt vào cái con thỏ bạc tình (Ê!). Dù là con thỏ kia đẹp trai, tài giỏi, tốt bụng, tử tế có thừa. Nhưng mà, phận nuôi hải ly, anh không chấp nhận con bé mình chăm nó bi lụy đau khổ như này.

Chửi nó mãi mà nó chẳng chịu nghe.

Neko bất lực.

"Em biết mà..."

"Nhưng mà, em không dứt ra được."

Tăng Phúc mím môi nhớ lại lời từ chối của Jun khi nhận được lời tỏ tình của mình.

"Anh Jun. Em thích anh. Anh có thể cho em một cơ hội được không?"

"..."

Jun Phạm dường như không bất ngờ trước lời tỏ tình này, anh đặt bát mì xuống trước mặt cậu, giọng điệu bình thản như không:
"Em ăn rồi về nghỉ sớm đi. Mai em còn phải đi làm đó."

"Anh Jun, trả lời đi."

"Đừng lảng tránh em nữa."

"Em thích anh. Anh biết mà."

Jun Phạm thở dài, lảng tráng vấn đề mãi cũng không phải biện pháp. Hôm nay cuối cùng anh vẫn phải đối diện trực tiếp với tình cảm của cậu.

"Phúc à, em giống như em trai của anh vậy. Anh không thể thích em. Bọn mình không hợp nhau, không nên ở bên nhau đâu."

"Nhóm 365 sắp tới sẽ ngừng hoạt động. Và anh cũng có dự định mới."

"Sắp tới anh sẽ rời khỏi đây."

Nhận được câu trả lời từ anh, Phúc im lặng. Nó còn hơn là từ chối nữa. Anh sẽ chuyển đi, chẳng khác gì tuyệt giao cả. Dòng nhiệt nóng dồn lên đầu khiến hai mắt cậu đỏ hoe. Cậu ngơ ngác, sau đó bối rối nở nụ cười:
"A em xin lỗi. Tự nhiên..."

"Em không sao đâu, anh đừng để ý. Anh coi như chưa nghe thấy em nói gì nãy giờ nhe. Tự nhiên em nhớ nhà em có việc. Em về trước nhe."

Không thèm nghe thêm lời nào từ anh, Phúc nhanh chóng đứng dậy. Vì đứng dậy quá nhanh khiến cái ghế đổ bật ra sàn, đôi đũa trên bàn cũng theo quán tính mà lăn lách cách xuống sàn nhà, tiếng động lớn đánh thẳng vào lòng anh. Phúc bối rối, nhanh chóng dựng lại ghế, nhặt đôi đũa đặt lại lên bàn.

Nhưng dường như quá run, đôi đũa đặt lên bàn lại lăn tròn xuống dưới đất.

"Phúc..."

"E... em xin lỗi. Để em để em..."

"Đừng khóc."

Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn trên mặt, Phúc bối rối dùng tay quệt nước mắt, miệng liên tục xin lỗi. Nhưng chẳng hiểu sau nước mắt cứ rơi, lau mãi chẳng hết.

Anh nhặt lại đôi đũa để lên bàn, sau đó dịu dàng dắt cậu ngồi lại ghế lấy khăn lau nước mắt cho cậu.

"Xin lỗi em, nhưng bọn mình thật sự không thể ở bên nhau được đâu."

"..."

Phúc im lặng. Cậu không biết nên nói gì vào lúc này, lời tỏ tình kia đã vượt qua mức độ dũng cảm của cậu luôn rồi. Giờ chỉ mới nghĩ thôi là hai mắt lại đỏ hoe mà khóc.

Tăng Vũ Minh Phúc thất tình mất rồi.

Nhưng mà.

"Vậy... anh cứ kệ em đi. Anh không cần đáp lại em đâu. Anh cứ mặc kệ cho em thích anh đi. Không được thích anh nữa em buồn lắm. Chừng nào chán rồi thì em sẽ hết thích anh."

Vốn nghĩ rằng anh sẽ từ chối nhưng chẳng hiểu sao lúc đấy anh lại dịu giọng đồng ý.

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com