Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 24: Cái cây 200 tuổi (1)


"Tăng Vũ Minh Phúc, anh nghe người ta nói hình như anh định chia tay em."

Duy Thuận nhìn tôi bất lực hơn là nhẫn nại. Ở cùng Duy Thuận luôn làm tôi có cảm giác khó hiểu, rõ ràng mình không phải là người duy nhất làm sai nhưng cuối cùng khi đối diện với đôi mắt đẹp đẽ mà thậm chí báo chí còn rỗi hơi phân tích xem thử có phải đó là hàng nhân tạo hay không, tôi lại thấy là mình đã sai tất cả.

Duy Thuận không đợi tôi trả lời, anh đã tiếp tục ngay:

"Em cho rằng Văn Huy hợp với em còn Thanh Ngân thì hợp với anh hơn đúng không? Vì sao ngay từ đầu em một hai nhất định muốn hẹn hò với anh? Để giết thời gian hay để giải trí? Nếu em thật sự muốn anh chia tay em như vậy thì lúc anh xin em quay lại em đồng ý làm gì?"

Tôi lắp bắp:

"Hình...hình như là vì em yêu anh."

Bốp một cái, Duy Thuận đưa tay vỗ vào trán tôi. Anh nóng nảy hất tà áo vest ra sau lưng rồi dùng cả hai tay chống hông, thói quen tôi thường thấy khi Duy Thuận tranh cãi với đồng nghiệp và cả người nhà bệnh nhân không biết điều. Duy Thuận thật ra là một người rất nhiều lời, càng hẹn hò lâu tôi lại càng để ý thấy. Sợ rằng sẽ bị nghe giảng đạo cả một buổi tối, tôi hoảng hốt xua tay:

"Em... Ơ.. Bây giờ.. ơ... phải về..."

"Về làm gì? Tới cái khách sạn gì đó chơi game với Văn Huy đúng không? Cậu ta cũng như anh, cũng phải bỏ đi khi bệnh viện có việc gấp, không thể ở

bên em cả ngày được đâu."

Tôi hắt xì một tiếng, Duy Thuận đưa tay quệt ngang mũi rồi kéo tôi vào trong tháp thiên văn nhỏ không một bóng người. Tôi vừa đi vừa run vì lạnh, đến khi vào tận chỗ có treo mấy ngọn đèn bão ấm áp, răng tôi vừa kịp va lập cập vào nhau. Duy Thuận khoanh tay tựa cột nhà cười:

"Thôi đừng giả vờ nữa, anh không thương đâu."

Ấm ức tôi đã dồn nén suốt cả tuần dài đến lúc đó giống như một cục nghẹn chắn ngang cổ họng. Tôi cau mày nhìn Duy Thuận, Duy Thuận nghi hoặc nhìn tôi giống như nhìn thấy vật thể bay không xác định nào đó. Khi mà mọi ngôn từ đều bất lực, người ta chỉ còn cách dùng hành động để thể hiện cảm xúc. Nhằm không thể đấm đá nổi Duy Thuận trong khi tay chân đều đã rã rời, tôi tiến tới gần Duy Thuận rồi đưa hai tay lên giữ lấy hai gò má mềm mềm trơn nhẫn.

Tôi hùng hồ dí sát đầu Duy Thuận rồi hôn như điên. Đúng là hôn như điên thật, đến Duy Thuận còn phải ngạc nhiên tới mức quên cả cho tôi một đấm sau khi tôi cắn vào môi anh. Không phải cắn yêu, một phút sau khi buông Duy Thuận ra tôi vẫn cảm giác được vị mặn của máu trên đầu lưỡi. Duy Thuận luôn lừa tôi hôn anh vào mấy lúc tôi lờ đờ buồn ngủ, tôi cũng chẳng có kĩ năng gì tốt, tôi cứ thế hôn như muốn bóp cổ Duy Thuận. Hôn xong, tôi quệt môi nói dõng dạc:

"Không phải hôn anh vì yêu anh đâu, hôn để cho anh biết thế nào là giả vờ run thế nào là thật. Anh muốn yêu thì yêu, không muốn thì đi mà tìm người khác, muốn chia tay thì lần này cho anh nói trước, nhưng nhớ tuyên bố cụ thể rõ ràng để em còn đi trốn người nhà anh."

Duy Thuận vẫn có vẻ choáng váng sau cú va chạm với tôi, tôi bỏ đi năm bước rồi quyết định một lần nói hết.

"Nhân đây em cũng nói luôn, lí do vì sao em làm cho anh gần một tháng trước. Nếu bây giờ anh về nhà em, chắc chắn từ ông bà nội cho đến con bé An An thiếu điều chỉ muốn tống em về làm người nhà anh ngay lập tức, bởi vì anh quá quý giá so với người như em mà. Em không muốn làm anh khó xử, cũng không muốn để anh thấy người nhà em coi thường em như thế, vì em tin anh thấy em có chút đáng giá hơn người thường. Nhưng bây giờ thì sao? Giả vờ hay là thật cũng coi như là bạn trai của anh bị lạnh, anh quan tâm một chút thì chết à? Anh ngồi giữa bệnh viện vừa thổi vừa xoa tay cấp trên của anh, vẻ mặt giống như coi người ta là báu vật, bạn trai thật sự của anh thì đau ốm gì cũng được, cười khẩy một cái là xong đúng không? Cái ngày cô ấy tự nhiên nhảy xuống nước cùng em năm ngoái, em bị cảm từ trước mà chỉ một mình Văn Huy biết để cho em uống thuốc, em tưởng khi đó anh mới là bạn trai em chứ? Cô ấy có tiền sử bệnh tim gan phổi thận gì không biết, em đã bị cảm rã rời hết chân tay còn phải đỡ cô ấy vào bờ, anh chưa kịp nhìn xem em thế nào thì đã hất em ra như thể em là con bọ bám trên tóc cô ấy, anh nghĩ em thật sự ổn với chuyện đó hay sao? Phạm Duy Thuận, em cái gì cũng thua anh nhưng việc ai yêu ai nhiều hơn thì em cho anh ngửi khói. Đừng tưởng cứ nhìn thấy em ôm đùi anh cười mãi tức là cái gì em cũng không để bụng, chỉ là em thương anh hơn tất cả những chuyện làm em không vui thôi."

Duy Thuận không nhận thấy tôi thật sự có vấn đề thì đúng là nên từ giã nghiệp bác sĩ đi. Nửa đêm mùa đông mò đến bệnh viện phải ra về bằng cầu thang thoát hiểm, bị bảo vệ ách lại nửa tiếng đồng hồ, chạy vòng quanh bệnh viện - là bệnh viện lớn nhất khu vực, lại chạy vòng quanh rìa bệnh viện để tới cổng chính, sau khi tới cổng chính tiếp tục bị tra hỏi vì sao lại xuất hiện ở đây, bị sốt còn phải tới đám tang để hít đủ khói hương, sau đó ngẩn ngơ chạy theo một người chẳng thèm ngoắc một ngón tay khi tôi ra sức nắm tay lấy lòng, tôi không bị ốm mới là chuyện lạ. Tôi bấm chọn tầng trệt của thang máy nhưng không vào mà đi xuống bằng cầu thang bộ. Cũng không có gì đáng nói, tòa nhà này sơ sơ chỉ có hai mươi sáu tầng thôi.

Tôi biết mình chọn đi cầu thang bộ không sai khi vừa đánh xe ra khỏi tầng hầm thì đã thấy Duy Thuận đứng tìm kiếm ở sảnh. Tôi mở điện thoại gọi cho Văn Huy xin lỗi cậu ta một tiếng sau đó lái xe về nhà Sơn Thạch. Sơn Thạch và anh Trường Sơn luôn mở cửa cho tôi và không bao giờ hỏi tôi điều gì quá riêng tư, tôi coi căn hộ trên tầng cao nhất tòa Empire giống như một chỗ trú ẩn. Tôi mặc quần áo của anh Trường Sơn rồi quấn chăn co ro ở bậc thềm nhìn thằng ra thành phố, cho đến cuộc gọi nhỡ thứ mấy mươi tôi mới nhấc máy trả lời. Giọng nói Duy Thuận chẳng còn gì gay gắt như vừa rồi, anh gấp gáp hỏi:

"Em đang ở đâu? Anh trước cửa nhà, ra mở cửa cho anh đi."

Tôi vừa xoa cổ vừa trả lời:

"Em không ở những chỗ anh có thể tìm ra tức là em không muốn gặp anh, thế thôi."

Duy Thuận khẽ nói:

"Em bị ốm rồi."

Tôi có cảm giác cay cay trong hốc mũi, không biết là vì bị cảm hay là vì lí do gì khác.

"Đương nhiên em biết em bị ốm, chỉ có anh nghĩ em giả vờ thôi."

Tôi thật sự không cần Duy Thuận xin lỗi, dù sao tôi cũng vẫn thương anh nhiều hơn những thứ làm tôi khó chịu vì anh. Nói ra hết những điều trong lòng, tôi thấy nhẹ nhõm nhưng rồi lại thấy có lỗi. Duy Thuận sẽ không ngờ rằng tôi nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi như thế, rồi anh sẽ giải thích, hoặc tệ hơn là cảm giác tội lỗi sẽ khiến anh không suy nghĩ mà đề nghị những chuyện xa xôi.

Tôi cuộn chăn thành kén, nằm bò ra đất rồi vội kêu lên:

"Anh đừng nói gì hết, nếu bây giờ anh nói chia tay thì em đồng ý, còn tất cả những việc khác hãy để tỉnh táo suy nghĩ rồi làm."

Duy Thuận im lặng rất lâu, tôi còn nghe được tiếng chó nhà hàng xóm sủa vọng qua. Trời bắt đầu mưa lất phất, tôi chưa kịp nói Duy Thuận đi về vì rất có thể anh đã mang mầm bệnh cảm trong người, Duy Thuận đã hỏi:

"Vì sao em lại yêu anh?"

Tôi há miệng toan trả lời là vì mình bị rối loạn thần kinh tim, nhân lúc Duy Thuận giở trò trí thức lưu manh thì tim tôi cũng tự nhiên sinh ra ảo giác rằng tôi yêu anh thật, nhưng cuối cùng tôi chỉ có thể nói:

"Vì để có người nắm tay. Hôm đó ai cũng nắm tay nhau, trong tay anh còn có sô cô la của bác sĩ Thanh Ngân gửi tặng, em thì chẳng có gì."

Duy Thuận lặng lẽ trả lời:

"Mẹ khuyên anh nên chia tay đi."

Tôi cười chảy cả nước mắt.

"Cuối cùng gia đình anh cũng sáng suốt rồi?"

"Không phải. Mẹ nói rằng người như anh nên tìm ai đó khác, giao em lại cho người tốt hơn anh."

Tôi không ngờ được rằng mẹ của Duy Thuận lại coi nghĩ về con trai mình như thế. Nếu như là người khác có một đứa con trai vừa giỏi giang vừa đẹp đẽ, chắc chắn người ta đến chết cũng sẽ muốn tâng bốc con mình.

Anh Trường Sơn đưa cho tôi vài viên thuốc hạ sốt, tôi uống xong thì dần dần buồn ngủ. Tôi nói với Duy Thuận trong một tiếng ngáp dài:

"Anh muốn nghe lời mẹ thì cứ nói ra, lần này em hứa không uống rượu say rồi khóc lóc xin anh nữa."

Cứng miệng như thế nhưng biết rằng tôi sẽ chẳng tìm được ai tốt hơn Duy Thuận, cũng chưa tưởng tượng sẽ yêu ai ngoài người đó.

Duy Thuận hỏi tôi vì sao lại có thể nói như chuyện chia tay là rất đỗi bình thường, tôi bảo anh lần ngược lên tìm kiếm lí do yêu anh mà tôi đã nói.

"Chỉ là cầm tay vài ngày, gặm môi vài cái, thế giới có hơn mười triệu người giống bản thân mình nữa, lẽ nào không gặp được ai?"

Cho đến cuối cùng, tôi vẫn không hiểu vì sao cuộc nói chuyện của chúng tôi lại dẫn đến kết quả này. Vốn bắt đầu là Duy Thuận giận tôi chuyện không để anh về nhà, sau đó là giận tôi đi cùng Văn Huy, tôi lại giận anh chuyện bác sĩ Thanh Ngân, chuyện anh không để cho tôi cầm tay dù tôi đã chạy theo nịnh nọt. Chúng tôi không nghe nhau nói. Tôi nghĩ gì nói nấy, Duy Thuận cũng chỉ nói những gì anh muốn nói mà thôi.

"Em nói hình như em yêu anh, nói em thương anh, rồi lại nói chia tay cũng được, em có thấy tư tưởng của em thoáng quá hay không?"

Tôi cười mà âm thanh chỉ còn phát ra mấy tiếng sụt sịt:

"Người nói yêu em thương em nhưng lại không chịu hiểu cho em, bỏ rơi em để hết lòng chăm lo cho người khác mới là thoáng quá. Em không theo kịp đâu."

Tôi không biết lần này Duy Thuận có thể làm gì để chuộc lỗi. Những lần trước nếu là tôi im lặng và không nói ra một lý do nào cụ thể, anh chỉ cần xin lỗi rồi thôi. Nhưng lần này thì sao, chẳng lẽ lại nói rằng "từ nay anh sẽ không đến gần Thanh Ngân nữa"? Mấy lời đó tôi không muốn nghe, và chắc Phạm Duy Thuận cũng không thể làm. Tôi đã dự đoán trước rằng lần cãi nhau này của chúng tôi sẽ mang đến một kì nghỉ đông rất dài, nhưng lại không ngờ được mình lại có lúc oanh liệt lật ngược tình thế, biến Duy Thuận từ người bị phạm lỗi thành người có lỗi.

Hai ngày sau hôm đó, Duy Thuận nhắn tin cho tôi.

"Anh bị ốm rồi."

Tôi biết ngay, mầm bệnh là do tôi truyền vào. Bác sĩ Thanh Ngân chẳng phải đã có lần tế nhị nhắc nhở rồi hay sao?

Tôi nhờ Huỳnh Sơn mang thuốc qua bệnh viện cho Duy Thuận , bởi vì Huỳnh Sơn sẽ nghe theo mà không thắc mắc. Chuyện thật buồn cười khi đưa gói thuốc mình không thèm mua theo đơn cho một bác sĩ, nhưng mà tôi cứ coi như mình lỡ mua nhầm hai liều. Tôi viết một tờ giấy nhắn "mua thừa, anh thích thì uống không thì vứt" gửi kèm theo. Huỳnh Sơn vừa đi năm phút thì Anh Khoa mò tới Hotaru. Còn chưa kịp hỏi thăm tôi, Anh Khoa đã mở miệng thắc mắc:

"Huỳnh Sơn đâu? Cậu ấy bảo tới đây mà?"

Tôi vừa khịt mũi vừa trả lời:

"Đi bệnh viện rồi."

Da mặt Anh Khoa ngay lập tức biến sắc, tôi nằm bò ra bàn để mặc cho Anh Khoa vừa chạy ra cửa vừa bấm điện thoại tít mù.

Anh Khoa cùng Huỳnh Sơn quay về Hotaru chỉ tầm một tiếng sau. Nhìn thấy tôi, Anh Khoa trợn mắt mím môi, chắc rằng nếu không có Huỳnh Sơn đang đứng đó thì tôi cũng đã lãnh đủ một tràng trách móc. Huỳnh Sơn cởi áo khoác rồi nói "em đã đưa tận tay anh Duy Thuận rồi", sau đó đi vào bếp giúp Thùy Anh nấu ăn. Anh Khoa sà xuống bàn của tôi, không phải trách móc mà nhẹ nhàng hỏi:

"Anh Duy Thuận và bác sĩ Thanh Ngân làm gì có lỗi với anh sao?"

Tôi lắc đầu. Anh Khoa lại nói:

"Anh có biết vì sao em mãi không thể... không thể... Ừm.."

Tôi nhanh chóng cắt ngang cậu ta:

"Không biết. Rõ ràng Huỳnh Sơn thích em, chuyện này ai cũng rõ. Nhưng hai đứa cứ giằng qua kéo lại mãi, anh nhìn cũng sốt ruột thay."

Anh Khoa hơi cúi đầu, giữa lúc thắc mắc ngập tràn tôi còn thấy ngạc nhiên vì Anh Khoa còn có thể đỏ mặt. Nhìn vào bóng người lướt qua căn bếp, Anh Khoa thấp giọng thì thầm:

"Hồi còn học trung học, Huỳnh Sơn rất thích em. Em biết rõ lắm, Huỳnh Sơn y như anh, chỉ có điều cậu ấy không nói thẳng ra thôi. Lúc đó em cố ý hẹn hò với rất nhiều người trước mặt cậu ấy, cũng không có ý định nói gì với cậu ấy. Đến bây giờ em luôn thấy mình không xứng đáng một chút nào."

Huỳnh Sơn ôm một ấm trà đỏ trong veo ra quầy pha chế, tôi buột miệng kêu lên:

"Huỳnh Sơn, Trần Anh Khoa nói nó không xứng đáng với em kìa."

Anh Khoa hốt hoảng nằm đầu tôi ghì xuống, Huỳnh Sơn ngẩng đầu nhìn lên rồi cụp mắt ngay. Anh Khoa làu bàu chửi bới, còn tôi chỉ nằm bò ra bàn. Để bù đắp lại chuyện bán đứng anh em của tôi lúc nãy, tôi từ từ nói với Anh Khoa:

"Anh Khoa à, anh thấy anh là một người đạo đức giả."

Anh Khoa trợn mắt:

"Không tới nỗi đó đâu."

"Không cần an ủi. Duy Thuận ghen khi anh ở với Văn Huy thì ngay lập tức bắt cậu ta đi dọn phòng trực, không thích anh đi tập thể thao vì những người khác thì nói trắng ra với anh là "anh ghen đấy". Còn anh thì ghen với cô kia đến chết nhưng cuối cùng lại bảo mình không sao. Khi nói ra được thì Duy Thuận sốc đến câm nín."

Trần Anh Khoa không tiếp tục an ủi tôi mà lại ngẩn ngơ nói:

"Không biết cậu ấy thì thế nào..."

Hai chúng tôi không ai nói với ai câu nào nữa, mỗi người đều chuyên tâm nghĩ đến một người. Huỳnh Sơn bắt đầu bưng mấy dĩa đồ ăn ra chiếc bàn gỗ, Anh Khoa đứng dậy bỏ đi sau khi buông cho tôi một câu:

"Nếu anh thấy khó chịu đến như vậy thì đi tìm bác sĩ Thanh Ngân mà nói "đừng đụng đến người yêu tôi" là được rồi."

Tôi vừa bò theo Anh Khoa đi dọn bàn vừa nói:

"Chú thần kinh đấy à? Lỗi là do anh giả vờ làm thánh nhân và người yêu anh cứ quan tâm cô ấy, tự nhiên đi tìm cô ấy làm gì?"

Lê Huỳnh Thanh Ngân nhiều lắm cũng chỉ là một người tát nước theo mưa mà thôi.

Huỳnh Sơn dọn bàn xong thì ngồi chụp mấy bức ảnh và đợi mọi người đến. Anh Khoa xăng xái bưng bê nhưng sau khi công việc kết thúc thì lại ngại ngùng tránh đi. Huỳnh Sơn ngồi cạnh tôi vừa chỉnh ảnh vừa thở dài nghe tiếng Anh Khoa hò hét với Nini ở tầng hai, sau cùng cũng bắt đầu cất tiếng:

"Anh không định đến thăm anh Duy Thuận à?"

"Sao lại phải thế?", tôi trợn mắt. "Ừ thì vì anh mà anh ấy bị ốm, nhưng anh cũng bị ốm mà."

Huỳnh Sơn nói:

"Anh kể với em mà, anh Duy Thuận ốm sau khi bị anh lên lớp một trận. Anh ốm nhưng tâm lý được giải tỏa, anh ấy ốm nhưng lại không biết phải làm gì để anh vui."

Tôi buồn miệng đáp:

"Chia tay đi rồi anh vui."

Huỳnh Sơn luống cuống đánh rơi chiếc điện thoại trong tay, tôi ngẩng đầu

cảnh giác:

"Em làm gì thế?"

"Em... Em..."

Huỳnh Sơn lắp bắp, tôi liếc xuống chiếc điện thoại ốp xanh biển dưới sàn nhà. Hình đồ ăn đâu không thấy, chỉ thấy cuộc gọi cho một người tên là "Bác sĩ Duy Thuận" vẫn đang kết nối.

Lần đầu tiên làm gián điệp của Nguyễn Huỳnh Sơn khiến tôi không thể nói nên lời.

Tôi cúi xuống nhặt điện thoại lên. Không lâu lắm, thời gian Huỳnh Sơn gọi vừa trùng với thời gian cậu chàng bắt đầu trò chuyện với tôi. Tôi khịt mũi một tiếng, Duy Thuận cũng ho một tiếng. Tôi hỏi:

"Phạm Duy Thuận, anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Anh hơn em một tuổi."

Duy Thuận nói bằng giọng mũi, tôi nghe rất dễ chịu. Tôi khẽ thở dài, người này bị ốm mà cũng phải phong độ hơn tôi.

"Bằng tuổi anh người ta đã có bốn đứa con rồi, anh còn chơi trò lén lút này sao?"

Duy Thuận nhỏ giọng đi:

"Anh muốn nghe giọng em nhưng không dám gọi."

Coi như anh thật thà hơn Anh Khoa. Tôi đưa tay quệt mũi, Duy Thuận hỏi:

"Em đã ăn gì chưa?"

"Chuẩn bị."

Tôi há miệng định hỏi anh đã ăn chưa, cuối cùng vẫn không thể nói. Huỳnh Sơn nhìn tôi lo lắng, tôi khoát tay ra hiệu cho thằng bé lên lầu.

"Ừ, nhớ ăn nhiều để uống thuốc. Trong số thuốc đó em đừng uống viên nén màu đỏ trắng, cái đó chưa cần thiết, uống vào sẽ hại dạ dày."

Tim tôi nhũn ra thành từng mảnh dù tôi biết đó có thể chỉ là thói quen nghề nghiệp của Duy Thuận. Chúng tôi không nói gì trong mười phút tiếp theo, thỉnh thoảng tôi hắt hơi một tiếng, hít sâu một cái để ra hiệu cho Duy Thuận biết rằng tôi vẫn còn nghe anh nói. Đến khi Sơn Thạch và anh Trường Sơn bước vào, tôi đờ đẫn nói:

"Thuốc đó anh vứt đi đừng uống. Không dưng lại mua thuốc cho bác sĩ, em sốt hỏng não rồi."

"Anh xin lỗi."

Tôi không biết Duy Thuận xin lỗi chuyện gì sau rất nhiều chuyện vặt vãnh đã qua, cuối cùng cũng chỉ biết nhắc anh không được uống thuốc.

Sau này tôi mới biết, Duy Thuận không uống thuốc tôi đưa thật. Có điều anh không vứt nó mà cất vào một chiếc hộp nhỏ, đến khi nó hết hạn vài năm, tôi cưỡng ép Duy Thuận đem ra thùng rác.

Trước khi tôi cúp máy, Duy Thuận khẽ khàng nói với tôi rằng nếu như muốn nghe anh nói chia tay thì hãy tới nhà anh dự tiệc trước. Tôi hỏi tiệc gì, Duy Thuận trả lời rằng tiệc mừng anh lên chức phó khoa.

Tôi buồn ngẩn ngơ vì cả hai điều, chia tay và Duy Thuận lên chức.

—-

Hết phần 24

Dự đoán là trong lúc đi du lịch sẽ ráng edit, tầm cuối tháng 5 đầu tháng 6....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com