Thì thôi, chỉ có tình mới xót xa nhường này
Cuối tháng 12, Sài Gòn se se lạnh và Duy Thuận ước gì cái lạnh đó có thể khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn một chút. Anh đang ngồi ở ban công nhà mình, ngẩn ngơ nhìn ra đường phố tấp nập bên ngoài. Sáng nay khi anh vừa ngủ dậy, đã thấy tin nhắn từ Neko. Tin nhắn không dài, chỉ có một cái video năm phút, video từ buổi biểu diễn đêm Giáng Sinh của Tăng Phúc. Anh không hiểu gì, tiện tay ấn vào xem, và anh phải tắt ngay lập tức chỉ sau ba phút. Em vẫn là chàng ca sĩ đứng dưới ánh đèn sân khấu, vẫn là bài hát đó em đã hát hàng trăm lần, nhưng sao lần này giọng hát em lại quặng thắt như vậy?
Duy Thuận không thể chịu đựng được những làn sóng cảm xúc của màn trình diễn đó, tiếng nghẹn ngào của em hóa thành từng tiếng ngân, và nỗi lòng của em như tràn hết vào từng câu hát. Đêm qua đã có chuyện gì, tại sao em lại thành ra nông nỗi như vậy? Tại sao Neko lại gửi anh chiếc video đó? Neko muốn nói gì với anh?
Duy Thuận cảm giác có lẽ mình biết câu trả lời, nhưng anh không muốn nghĩ về nó. Hai đứa con của anh, Ni và Na lần lượt chui ra ban công ngồi với anh, phải chăng hai đứa biết anh đang không vui? Ni nhẹ nhàng nằm kế bên gót chân anh, cọ cọ thân mình vào anh, kêu nghêu ngao. Còn Na thì nhảy phốc lên lòng anh, ưỡn bụng ra ý chỉ anh hãy xoa bụng đi. Duy Thuận bật cười, rồi anh cũng đưa tay lên vuôt lông con mèo của anh. Anh lại ngẩn ra nhìn trời, phải chăng vì anh mà Tăng Phúc mới như vậy? Vì anh sao?
Duy Thuận nhíu mày, anh suy ngẫm lại xem liệu mình có từng lỡ lời gì với em không. Những bữa gặp mặt, những bữa nhậu, những đoạn tin nhắn, những trò bông đùa, anh đều chiều theo em hết mà. Tại sao em lại buồn như vậy? Anh đã nói gì sai sao? Duy Thuận nhíu mày, khó xử, không biết vì lí do gì, trái tim anh như thắt lại mỗi khi nghĩ tới việc anh đã làm em tổn thương đến nỗi em phải trút hết nỗi lòng vào từng câu hát như vậy. Anh không chấp nhận được, anh từ chối chấp nhận cái suy nghĩ anh đã gây tổn thương em. Anh không thể, cũng chưa bao giờ muốn làm vậy với em. Duy Thuận cau mày, não anh rối bời, tại sao cơ chứ. Anh luôn lịch sự khi gặp em, chuyên nghiệp khi làm việc với em cơ mà.
Bỗng anh mở mắt, tim anh lệch một nhịp. Lịch sự, chuyên nghiệp? Em nhận ra sao, cái cách anh cố tình tạo một khoảng đệm giữa anh và em. Em biết sao? Em để ý sao? Duy Thuận hoảng loạn, không được, anh phải gọi em liền, anh phải xin lỗi em. Anh chưa bao giờ cố ý làm như vậy, đó là cơ chế tự vệ của anh để ngăn một người tiến vào cuộc sống của anh, anh chưa sẵn sàng cho điều đó. Và như lẽ thường, anh tạo một vùng đệm để anh có thể kịp thời nghĩ ra phương án giải quyết. Anh đã vô tình làm tổn thương em sao?
Duy Thuận vừa định ấn vào số điện thoại trên màn hình thì bỗng nhiên tay anh khựng lại, anh sẽ nói gì với em bây giờ? Xin lỗi vì đã khiến em tổn thương, hãy thân thiết lại với anh? Xin lỗi vì đã không nói thật với em, anh vẫn đang loay hoay không biết sẽ đặt em ở đâu trong cuộc sống của mình? Duy Thuận bật cười, nụ cười anh chua chát, chính bản thân anh còn không chấp nhận được hai câu giải thích trên chứ đừng nói là em. Rồi sao nữa, lỡ em hỏi anh muốn em làm gì, anh phải trả lời em sao đây? Thân thiết với anh đi? Không được, trái tim anh đang rối bời lắm rồi. Hãy đối xử với anh như đồng nghiệp? Càng không, chỉ còn nghĩ tới việc không còn thấy em nhắn tin anh mỗi ngày, không còn là vòng tay siết chặt từ em đã đủ để khiến anh khó chịu cùng cực rồi. Duy Thuận thả lỏng tay, cái điện thoại rơi xuống đất khiến Ni giật mình, anh cũng không để ý. Anh cười khổ, chính anh cũng không biết anh muốn gì nữa. Duy Thuận ơi, mày sao thế này, tự hào có EQ cao, tự hào đã trải đời đủ, nhưng lại vô tình tổn thương một người mày rất trân trọng, bây giờ không từ ngữ nào lí giải được mối tơ vò trong lòng này. Mày tổn thương em như vậy, sao dám gặp em đây?
–
Mặc dù hôm nay tâm trạng rối bời, Duy Thuận vẫn cố gắng lê lết tới được nhà của thầy mình. Hôm nay anh có lịch học viết thư pháp, một kỹ năng mà anh đã luôn cố gắng rèn luyện. Viết thư pháp còn là một hình thức thực hành thiền mà anh rất yêu thích, nên dù bận cách mấy, anh đều cố gắng tới lớp học đủ.
Nhà thầy anh ở một khu xa trung tâm thành phố, rời khỏi phố thị huyên náo, khu xóm nhỏ chỉ có những căn nhà lát gạch ngói san sát và những khu vườn nhà xanh thẫm. Thầy mở cửa cho anh vào, một mùi hương the mát xộc vào mũi anh. À, hôm nay thầy có chuẩn bị trà bạc hà.
Duy Thuận cố gắng điều chỉnh tâm trạng, nhưng có vẻ thầy anh đã nhận ra điều khác thường. Thầy nhìn mặt anh, xong lại nhìn từ trên xuống dưới, dò xét.
"Hôm nay viết ôn tập nhẹ nhàng thôi, ôn lại mấy chữ và câu cơ bản nhé?"
"Dạ vâng, để con giúp thầy mài mực."
Cả căn nhà rơi vào im lặng, tiếng lá cây xào xạc ngoài vườn, cái mùi hanh khô của đất giữa cơn nắng chiều hòa với mùi thanh mát the lạnh của trà bạc hà khiến tâm trí anh chậm lại. Ngoài song cửa, nắng giòn tan trên hiên nhà. Anh nhắm mắt lại, thở đều, tĩnh tâm vào nét bút, và anh bắt đầu viết. Bên cạnh anh, thầy cũng đang thoăn thoắt viết những câu đối nổi bần bật trên nền giấy đỏ.
Một lúc sau, Duy Thuận thở dài. Hôm nay anh sai nhiều quá, nào là thừa nét, nào là thiếu nét, nhiều khi còn lê bút không dứt khoát khiến chữ bị hỏng. Anh cuối đầu, đúng là tâm trạng anh không được ổn định nên đã ảnh hưởng tới buổi học ngày hôm nay. Thầy anh cũng ngưng bút, lại gần xem qua trang giấy của anh.
"Sao hôm nay lại sai nhiều chữ cơ bản thế này? Con có ổn không?"
Anh ấp a ấp úng, không biết phải trả lời sao, rồi anh cũng chọn im lặng. Thầy lại cầm lên xem xét kĩ hơn, thầy nhìn anh, ngạc nhiên nhướng mày.
"Không phải sai nhiều chữ cơ bản, mà là sai rất nhiều lần hai chữ cơ bản. Sao cứ tới chữ phúc và thuận lại sai thế này? Tên mình mà cũng viết sai sao?"
Anh im lặng, nhìn thầy, mắt anh to tròn ra chiều đáng thương lắm. Thầy nhìn anh, lắc lắc đầu, ra hiệu qua bàn ngồi với thầy. Thầy rót cho anh một ly trà và mời anh ngồi xuống với thầy. Anh định nói gì đó, thầy chỉ ra hiệu anh im lặng, uống một hớp trà trước đi.
"Hôm nay con sao vậy, có tâm sự gì à? Công việc có gì khó khăn sao?"
"Không phải thầy ạ, chỉ là chuyện cá nhân của con."
"Có tiện tâm sự với thầy với thầy không? Thầy luôn sẵn sàng lắng nghe."
Cả hai im lặng, mỗi người nhấp một ngụm trà. Thầy anh cũng không có vẻ gì vội, cho dù anh im lặng hết hôm nay anh biết thầy cũng sẽ không nói gì hết.
"Thầy nghĩ gì về tình yêu?" - Duy Thuận đột ngột hỏi
"Thầy nghĩ rất nhiều về tình yêu."
"Thầy nghĩ tình yêu có cần thiết không?"
"Rất cần, luôn cần, thiếu nó thì loài người sẽ không phải là loài người nữa."
"Con cũng nghĩ vậy."
"Thầy nhớ con từng nói con không tin vào tình yêu đôi lứa?"
"Đúng và sai ạ. Con tin vào tình yêu đôi lứa, nhưng con không tin vào tình yêu đôi lứa giành cho con."
"Ra là vậy, vậy thì cũng chẳng có gì sai cả."
"..."
"Nhưng con vẫn luôn kiếm tìm tình yêu, dù con không tin vào nó. Thầy có thấy con ích kỷ không?"
"Thầy không, kiếm tìm tình yêu luôn là bản năng của loài người. Cho dù là con của hiện tại, thầy của quá khứ, hay tổ tiên chúng ta mười ngàn năm trước, loài người luôn trăn trở về tình yêu."
"Con thấy con ích kỷ, cái gì con cũng muốn, dù con không tin vào nó."
"Ích kỷ nếu như con làm tổn thương người khác vì nó. Còn nếu con chỉ mong mỏi nó thôi, thì cũng chẳng hại ai."
"Nếu con lỡ tổn thương người khác thì sao?"
"Thì xin lỗi. Chịu trách nhiệm. Con cũng hiểu mà?"
"Con không biết xin lỗi làm sao. Con vô tình đẩy một người ra xa con, dù người đó con rất trân trọng. Con nợ người đó nhiều lắm, nợ tình cảm, nợ cái ôm thật chặt, giờ còn nợ cả lời xin lỗi."
Thầy rót cho anh một ly trà nữa, thầy nhìn anh, trầm ngâm.
"Tại sao con không thể xin lỗi? Con không yêu người đó nên con cảm thấy có lỗi?"
"Không phải, chỉ là... Con không biết phải nói sao..."
"Hay con ghét người đó?"
"Tuyệt đối không!"
"Vậy người đó có quan trọng với con không?"
"Rất quan trọng."
"Con có muốn giữ lại người đó trong đời?"
"Rất muốn."
"Nhưng con không yêu họ, dù họ yêu con?"
"Con không biết..."
"Vậy ngẫm lại bản thân đi. Duy Thuận à, tình yêu là một hành trình, không phải là đích đến. Đâu phải nói yêu là yêu liền, chúng ta phải học cách yêu."
"Nhớ đâu con không học được thì sao? Tất cả những mối tình trước đây của con đều không thành. Nghĩa lý gì đâu khi con cứ yêu rồi họ lại rời xa con."
"Con sợ à? Sợ họ sẽ đi nên không dám cho họ lại gần?"
"Vâng..."
"Sợ là bình thường. Khi đi diễn con có sợ không? Sợ mất tiếng, sợ sân khấu có trục trặc, sợ mic không lên, sợ khán giả không hưởng ứng."
"Con sợ, nhưng sao thầy lại hỏi đột ngột vậy?"
"Sợ nhưng có vẫn biểu diễn đúng chứ?"
"Ừm, vì khán giả, vì nghệ thuật, con tôn trọng cái nghề này."
"Khi ra đường, con có sợ không? Sợ tai nạn, sợ trời mưa, sợ lạc đường."
"Cũng có, đôi khi."
"Vậy con vẫn ra đường hàng ngày?"
"Dạ đúng, vì công việc và những người xung quanh, nên không thể để nỗi sợ lấn át."
"Vậy sợ yêu nên không cho ai lại gần? Một đời mãi đẩy hết mọi người ra xa?"
"Ơ, thầy...thầy không thể so sánh như vậy."
"Tại sao không?"
"Vì nó khác..."
"Khác chỗ nào?"
"..."
"Nếu người đó quan trọng vậy, sao không cố gắng vì họ, không lẽ để họ tổn thương trầy da tróc vảy chỉ vì con sợ sao?"
"..."
Thầy anh nhìn anh, lắc đầu. Thầy chỉ vào một bảng chữ treo trên tường nhà. Hình như thầy mới viết, anh chưa thấy bao giờ.
Nếu yêu mà nói không yêu, thì đó là tiếc nuối. Nếu không yêu mà nói yêu, đó là độc ác.
"Nếu con không quyết định được, thì cho người đó câu trả lời dứt khoát đi. Tiếc nuối vẫn vượt qua được, tội lỗi thì khi nào mới trả đủ."
"Làm sao để biết khi nào mình đã yêu?"
"Haha, thầy tưởng giới trẻ giờ rành hơn thầy chứ. Không ngờ người như con cũng phải hỏi thầy câu này, thầy thấy con yêu rồi đó."
"Hả...?"
"Con đâu phải kiểu người sẽ mắc kẹt chuyện này. Đó giờ con luôn rõ ràng mà, ghét là ghét mà thích là thích. Người đó là ai mà khiến con lưỡng lự dằn vặt thế này? Trân trọng cỡ nào để sợ tổn thương họ tới mức này? Không dám tiến tới, vì sợ họ rồi sẽ rời xa. Không dám lùi lại, vì không nỡ để họ đi bây giờ. Nếu không phải yêu, thì là gì?"
"..."
Thầy bỗng ngẩn ra, ra dấu cho anh im lặng. Anh tập trung, thì ra nãy giờ thầy có mở lời nhạc rất nhẹ, bỗng anh giật mình, bài hát của anh mà.
... Có lẽ những ngày mệt nhoài
Muộn phiền đã cuốn ta đi
Nên niềm vui chẳng mấy khi
Có lẽ ta cần một lần học lại
Cách nghĩ suy, như một đứa bé
"Con nhớ ngày con ra sách Xứ sở miên man, con đem đến tặng thầy và mở cho thầy nghe bài hát kèm theo này chứ?"
"Con nhớ ạ."
"Vậy nghe lại đi, đừng phức tạp hóa vấn đề, học cách nghĩ như một đứa bé đi."
Thầy bỗng đứng dậy, nhìn anh cười hiền từ. Thầy vỗ lưng anh, ra chiều an ủi. Anh cũng giật mình nhận ra đã qua giờ kết thúc buổi học khá lâu rồi, anh cũng đứng dậy, không làm phiền thầy thêm nữa. Lòng anh giờ hóa tơ vò. Anh đi ra cửa, ngoảnh mặt lại hỏi thầy:
"Nếu tiếc nuối, thì thiền định và thư pháp có thể giúp đỡ mình vượt qua được không ạ?"
"Con biết câu trả lời mà. Có thể hỗ trợ, nhưng chưa bao giờ là phương pháp giải quyết tuyệt đối cả."
"Nhiều lúc con ước gì có thể hóa giải hết mọi muộn phiền, dễ dàng từ bỏ những lo âu, chỉ sống yên vui với hiện tại."
"Haha ai cũng ước như con cả. Nhưng những người làm được vậy, họ chắc đã tới được cõi niết bàn, chứ không phải kẹt lại cõi trần như hai thầy trò mình. Nhưng đừng nghĩ nhiều về điều đó như vậy, trăn trở về tình yêu là bản chất của loài người. Hàng ngàn năm qua, bao nhiêu thế hệ, và chúng ta cũng vẫn cứ trăn trở về tình yêu. Tự hào lên, vì như vậy mới khiến chúng ta là loài người."
Anh vẫy tay chào thầy ra về, bỗng nhiên anh cảm thấy lòng nhẹ hơn một tí. Ngoài kia, nắng vẫn giòn tan, gió vẫn thổi, và đời vẫn tiếp diễn.
–
Duy Thuận về nhà, anh tranh thủ dọn dẹp nhà cửa để nấu ăn. Nhìn qua, trên bàn bếp vẫn là đống pate anh hứa sẽ mua cho bé mèo của Tăng Phúc. Bỗng anh nhìn sang kệ ti vi của mình, món quà em tặng anh dịp nào anh chẳng nhớ vẫn để đó, dù cho nó không quá hợp với tiêu chí trang trí của anh. Nhìn qua một chút nữa, bức tranh em vẽ anh vẫn dựa vào một góc. Anh bàng hoàng nhận ra, từ khi nào em đã len lỏi vào trong cuộc sống của anh nhiều thế này. Từ trong tâm trí tới căn phòng của anh. Và cũng từ khi nào, anh chịu nhượng bộ em nhiều đến thế?
Cái tai nghe chưa kịp tháo vẫn vang lên khúc nhạc, một bài hát anh khá thích của Paloma Faith.
Em tự dặn lòng, người chẳng là chi hết
Duyên tình mình có, chẳng thể bận lòng em
Nhưng khi người xa vắng, em vỡ vụn liêu xiêu
Đau đớn bẽ bàng, chỉ có thể vì đã yêu
Chỉ có tình mới xót xa nhường này
Duy Thuận gục đầu, mắt anh ngấn lệ. Ừ, đúng rồi, chỉ có vì đã yêu mới đau đớn bẽ bàng. Đúng rồi, chỉ có tình mới xót xa nhường này.
–
Bài hát đầu tiên tên là "Xứ sở miên man" của anh Jun và bài hát thứ hai mình lấy từ lời dịch rất hay của chị Ling Red - bài Only love can hurt like this.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com