Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

twenty nine

vì không hề đụng đến bất kì một giọt cồn nào, junhyeon tự tin mình tỉnh táo đến mức chở mười taerae về còn được, nhưng thật ra chỉ một là đủ rồi.

nó dẫn anh ra bãi giữ xe, mấy chị gái còn với theo chào tạm biệt, junhyeon chỉ mỉm cười qua loa.

từ chỗ của họ đến bãi xe không xa lắm, nhưng rõ ràng là nó vẫn cảm nhận được thời gian dài đi hơn cả thước khi hơi thở của taerae sát bên tai và mấy tiếng hát vu vơ lè nhè trong cổ họng. bàn của họ khá nóng, lại thêm thực đơn chính là lẩu nên mồ hôi đứa nào đứa nấy chảy như suối, vừa ăn vừa than trời, taerae tất nhiên cũng không ngoại lệ. tóc mái anh ướt đẫm, ép sát vào vầng trán, lưng áo hơi ẩm, đến cả gương mặt cũng hồng hào không rõ vì nhiệt hay vì men.

nó đưa tay vuốt mấy cọng tóc trước trán anh, mùi men thoang thoảng cũng khiến junhyeon choáng ngợp, rồi tự dưng nó thấy ngại ngùng, chẳng biết có phải là do nhìn vào cặp mắt vẫn đang nhắm nghiền kia hay không.

điều kì lạ là, dù taerae nhắm mắt, anh vẫn tự đi được.

anh không cự tuyệt mấy hành động như vuốt tóc hay dọn những vật chắn trên đường, nhưng lại thẳng thừng hất tay junhyeon khi nó muốn chạm vào anh, dìu taerae như cái hôm nó được dìu vì say bí tỉ.

điều đó khiến junhyeon tiến thoái lưỡng nan, vì sợ không dìu thì anh ngã, nhưng chỉ cần đụng một ngón tay thôi là con mèo bướng kia sẽ xù hết cả lông lên. cuối cùng, nó chọn cách bất khả thi nhất, nhặt một cái lá dưới đất lên, cầm lấy cái cuống và đưa phần đỉnh lá cho taerae.

nó chỉ làm thử thôi, ai ngờ taerae đồng ý thật.

thế là junhyeon dắt anh từ từ ra xe, chỉ bằng một cái lá dài chưa tới năm xăng ti mét, mỏng dính và xanh lè. thế mà suốt cả quãng đường, cái lá không hề sứt mẻ một tí nào.

sau khi tìm được chiếc xe, một rắc rối lớn hơn lại đến với junhyeon. taerae không thích ngồi sau xe nó.

"thế anh định ngồi trong lòng em đi về à?" junhyeon nửa đùa nửa thật nói, đưa tay ôm lấy vai taerae hòng dìu anh lên xe.

đúng như kì vọng, taerae hất tay nó ra, mắt khép hờ. "buông người ta ra coi!"

junhyeon đứng một chỗ bần thần. phải làm thế nào bây giờ?

taerae cáu gắt lúc giảng bài cho nó, junhyeon chịu được. taerae bị bệnh rồi nhõng nhẽo đủ thứ, junhyeon cũng chịu được luôn. nhưng nó hơi ngại một phiên bản taerae lúc say, nhất là khi anh còn đang giận dỗi nó vì một chuyện trời ơi đất hỡi nào đó.

không còn cách nào khác, mặc kệ bàn tay taerae ngắt nhéo trên cánh tay gầy còm của nó, junhyeon thò hai tay quanh eo anh, nhấc bổng taerae đặt hẳn lên yên sau, trong lúc taerae còn lơ mơ tìm đường xuống đã đội nón cho anh rồi nhanh nhẹn ngồi lên phía trước.

nó tra chìa khoá vào ổ, sau đó lại quay ra sau cầm lấy hai cánh tay được bao bọc bởi lớp vải đen lạnh ngắt của anh đặt quanh eo mình.

"taerae nhớ ôm chặt vào, không là bay mất đó!"

nói xong, junhyeon vặn ga đi một mạch, quán tính khiến cho taerae bị mất thăng bằng, siết tay ôm eo nó chặt cứng. junhyeon mím môi nín cười, trong lòng thì vui như mở hội.

chở anh đi được một đoạn, taerae ngồi im thin thít. điều lạ lùng là dù nó đã duy trì tốc độ chạy ở mức ổn định, vòng tay quanh eo vẫn chưa hề có giây phút nào nới lỏng.




"nói thật đi! anh giận gì em đúng không?" junhyeon lên tiếng.

giọng nói nghe thì có vẻ cứng rắn, nhưng nội tâm nó lại thật sự rối tung hết cả lên. nó sợ anh bảo ừ hay bất cứ một câu trả lời tệ hại nào khác.

dân gian thường nói, khi say thì người ta thường sẽ nói thật lòng, junhyeon đang cố lợi dụng điều đó dù biết phần trăm thành công có thể sẽ nhỏ nhoi đến mức khó tin.

may cho junhyeon, taerae còn không thèm trả lời.

nếu ban nãy mặt anh hướng về bên trái để chăm chăm lướt nhìn hàng cây trên vỉa hè đổ bóng xuống mặt đường thì sau câu hỏi của junhyeon, taerae chỉ nhẹ nhàng quay mặt về bên phải, như một động thái báo hiệu rằng anh không muốn nói bất kì một thứ gì.



"trả lời tin nhắn chậm, không thèm nghe điện thoại của em, còn không về nhà thường xuyên nữa. em làm gì khiến anh buồn lòng hả?" nó hỏi lần nữa, mắt liếc nhìn kính chiếu hậu đang phản chiếu mái tóc nâu phẩy thêm mấy sợi vàng.

taerae vẫn lặng im, không có chút động tĩnh gì.


"taerae?"


nó nghe tiếng anh hít một hơi dài, vòng tay quanh eo khẽ lay nhẹ.

"em có làm gì đâu!"

hơi men khiến taerae mất một lúc mới nói hết câu, chất giọng còn mang chút giận dỗi nhẹ nhàng vờn bên tai nó.


junhyeon tưởng anh muốn giấu nên nói dối, nhưng taerae toàn nói thật đó chứ. hết tránh né rồi bơ toàn tập, anh giận nó vì sự thật là nó có làm gì đâu.



"ai mượn em để ý đến anh nhiều làm gì!" giọng taerae phát ra đều đều sau lưng, junhyeon không đoán được thái độ anh thế nào.

"sao vậy? anh thấy phiền hả?"

gió rít bên tai junhyeon, cả âm thanh xe cộ chen chúc nhau trên đường cũng không ngăn được việc nó nghe thấy tiếng anh ậm ừ khe khẽ. taerae lắc đầu mà không quan tâm liệu người đằng trước có thấy được hay không, tóc mai anh rung rinh trong gió, hàng mi cong cong cũng cử động nhẹ nhàng.

"phiền gì đâu..." giọng anh kéo dài, "thích muốn chết!"

đèn đường hắt lên mặt nên chả ai biết liệu taerae có đang ngại đỏ mặt hay không, nhưng khi vừa vô thức bật ra câu trả lời đầy giọng mũi kia, mặt anh nóng ran.

nhưng đúng là, men say khiến cho taerae không thể nhịn được mà nói vu vơ mấy thứ linh tinh trong đầu mình.

câu trả lời đó khiến junhyeon triệt để sốc, nó sợ nghe nhầm vì giọng anh bé như tiếng muỗi, lại thêm tiếng gió và mấy hồi kèn vang lên không ngừng từ những chiếc xe chạy bon bon trên đường.

"anh nói gì cơ?" nó hỏi lại.

taerae một lần nữa lắc đầu, anh ngẫm nghĩ một chút rồi lên tiếng, "anh không có phiền đâu... anh chỉ quá mong chờ thôi à."

nói đoạn, taerae dừng lại hít thở, junhyeon cũng cảm nhận được vòng tay quanh eo mình như nới lỏng hơn chút.

"...hoặc là, có lẽ anh đã hơi ảo tưởng một chút."

chỉ còn một đoạn ngắn nữa là về đến phòng trọ của anh, nhưng junhyeon dừng hẳn xe lại ở bên đường, bước xuống rồi quay người lại nhìn taerae.

hai tay anh mới vừa nãy còn ôm chặt lấy người junhyeon bây giờ đặt trên đùi, anh cúi gằm mặt còn mắt thì dán chặt lên hòn đá trên vệ đường.

taerae hồi bé nổi tiếng là đứa trẻ dễ khóc, bản tính nhạy cảm ít ai biết vẫn mãi duy trì cho đến khi lớn lên dù anh đã bao nhiêu lần cố giấu diếm. thế nhưng khi thấy một giọt nước âm ấm rơi xuống mu bàn tay rồi lăn tròn, cả khung cảnh trước mắt cũng nhòe hẳn đi, taerae biết mình không nhịn nổi nữa.

chính junhyeon cũng biết anh không ổn, nó giữ lấy hai bên cánh tay của taerae, liên tục hỏi anh bị làm sao, như thế nào, nhưng kiểu gì taerae cũng không lên tiếng, ánh mắt vẫn cố định lên hòn đá nhỏ bé nằm lăn lóc trên vệ đường.

anh thở dốc, điều đó khiến junhyeon càng lo lắng hơn. nó cúi người, muốn nhìn cho rõ nhưng lại đúng lúc taerae vừa ngẩng đầu dậy. đôi mắt anh long lanh, nhưng taerae chẳng còn rơi bất kì một giọt nước mắt nào cả. và dù cho ánh đèn đường đang soi rọi lên khuôn mặt của hai đứa, junhyeon vẫn biết những vệt đỏ ửng trên gò má, hốc mắt hay đầu mũi taerae chính là vì anh đã cực kỳ uất ức về một chuyện nào đó, một chuyện nào đó về junhyeon.

"junhyeon này!" taerae lên tiếng, anh nhìn vào mắt nó, vì vậy mà junhyeon thấy rõ bóng dáng nhìn nhàn nhạt trong mắt anh, vô cùng nhỏ bé.

nó không trả lời, taerae lại tiếp tục nhìn nó, sau lại gượng cười. anh gỡ hai bàn tay của nó ra khỏi người mình, tách chính bản thân mình khỏi hẳn những đụng chạm xuất phát từ junhyeon.


"tụi mình thế này là không đúng."


anh nói rồi hít một hơi, junhyeon thấy rõ vẻ lưỡng lự trong đôi mắt trong xanh đang nhìn chằm chặp vào mình, hai tay buông thõng.


"nếu junhyeon định cứ như thế này mãi thì dừng lại đi. đừng nhắn tin cho anh, đừng gọi điện hay đến tìm anh nữa. cả mấy gói kẹo ổi, kẹo me hay lốc sữa bỏ trong cặp, đừng bao giờ như thế nữa. cứ gọi anh là anh taerae thôi, đừng mong chờ được gặp anh, cũng đừng thiên vị anh nữa. hai đứa mình cứ thế này thì không ổn, cả em, cả anh nữa."


"..."



"junhyeon cũng biết mà, đúng không?"


taerae nói một tràng, càng về sau, giọng anh càng nhỏ dần, nhưng junhyeon nghe rõ mồn một. ánh mắt của anh cũng từ từ tách ra khỏi người nó rồi cố định lên đôi giày thể thao mà junhyeon tặng anh nhân dịp sinh nhật hai năm trước, thứ mà luôn được taerae giữ gìn thật kỹ, dịp quan trọng mới đem ra mang.

nó cật lực lắc đầu, dù thế, junhyeon vẫn biết rõ tình trạng của mình mấy hôm nay thật sự là không tốt. nó thậm chí là không thể tập trung nổi dù bài toán trên bảng chỉ mới là câu thứ tư trong đề thi thử năm ngoái, hay cả việc mất cả tiếng đồng hồ để ăn cơm và nhìn chằm chằm vào điện thoại chỉ vì chờ đợi một dòng tin nhắn hồi âm.

như taerae, junhyeon ghét cái cảnh hai đứa phải quẩn quanh với những lo âu mà cặp đôi mập mờ nào cũng từng trải nghiệm. nó cũng ghét việc chỉ được giới thiệu là em trai hay đứa nhỏ cùng khu mỗi khi đứng bên cạnh taerae nhìn anh trò chuyện cùng bạn.

junhyeon muốn nhiều hơn thế.

nhưng nó không nghĩ đến liệu trái tim taerae có đang gìn giữ những cảm xúc đồng điệu với bản thân mình hay không?

câu nói của anh liệu có được xem như một lời từ chối?

liệu taerae có thích junhyeon, như cái cách nó lẳng lặng nhìn theo anh từ những lần đầu tiên người anh hơn hai tuổi kia vừa chuyển vào căn nhà số 7?

nếu taerae muốn kết thúc câu chuyện này của hai đứa bằng một dấu chấm, junhyeon sẽ nhẹ nhàng đặt vào đó thêm một dấu phẩy.

dù có lo sợ đến thế nào đi chăng nữa, nó biết rằng ít nhất mình cũng phải thử lấy một lần.

nhưng taerae đã biến mất dạng, khuất hẳn sau hàng rào với mớ dây leo chi chít trước cửa trọ.

junhyeon lặng người.

nó vẫn mãi là một đứa nhát gan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com