Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

two

mấy xóm nhỏ thường có cơ sở vật chất hoạt động rất thần kì. chẳng hạn như lâu lâu lại có một hố cát nằm chất đống ngay đầu ngõ, thỉnh thoảng chậu cây của nhà nào đó nằm thẳng hàng giữa đường, khi thì thi công sửa nhà rồi nối dây điện dài lòng thòng ra cả đường đi, nhưng tiêu biểu nhất phải kể đến chuyện đèn đóm.

gyubin có kể, đèn đường khu cuối xóm mấy nay dở chứng, khi bật khi tắt, có khi nhấp nháy như khung cảnh đặc trưng của dòng phim kinh dị. có hôm junhyeon sang nhà gyubin mải chơi đến tối muộn, lúc rời đi, nó mượn gyubin cái đèn pin cầm về soi cho đỡ sợ. vừa ra khỏi cổng, thằng nhỏ liền thấy bóng dáng ai xa xa đi chầm chậm về nhà.

không biết taerae có bị quáng gà không, vì trông anh rõ bất lực khi cứ đi hai ba bước là dừng lại mò mẫm vì không thấy đường. junhyeon bật nút đèn pin, nó soi tới chỗ anh. taerae bất ngờ lắm, anh ngước lên nhìn nó rồi cười vì bối rối. anh đi một bước thì ánh đèn của nó lại gần thêm một bước. đến lúc taerae đứng trước mặt nó, ánh đèn đã chạm đến mũi chân của junhyeon.

"ây dà! cảm ơn nhóc nha!"

anh cười rồi giơ ngón cái cho nó. sau đó junhyeon nghe cái gì mà trễ rồi sao không về nhà đi, nó gật gà gật gù nhìn anh đi vào rồi cũng chạy một mạch về tổ ấm của mình.



ngay tối hôm sau đó, taerae cũng đi học về trễ. nhưng điều khác lạ là ngõ tối cuối xóm lúc này sáng trưng. có ai đó đã thay cái đèn bị chập mạch bằng một bóng đèn vàng, vừa sáng sủa, vừa ấm áp.





















nhà của junhyeon bán thuốc, thỉnh thoảng nó vẫn trông tiệm giúp ba mẹ, nhưng chỉ trông tiệm thôi không dám bán vì sợ hại người.

một hôm nọ, nó mở ti vi vừa ngồi xem vừa trông tiệm. taerae từ bên ngoài vào gõ cái cốc lên tủ thuốc.

"ba mẹ đâu?" anh hỏi.

nó chẳng nói chẳng rằng, cắp mông đi vào sau nhà gọi ba lên. chú kum thấy khách thì niềm nở lắm, đặc biệt là lớp thanh niên mới lớn tràn trề hi vọng tương lai cho đất nước như taerae thì lại càng hứng khởi, cứ tíu tít hỏi thăm taerae làm sao, mới chuyển đến thích nghi kịp không. junhyeon đứng kế bên chỉ chăm chăm nhìn anh và ba mình nói chuyện.

nhân đây cũng trân trọng thông báo. ba con taerae đã chính thức có một chuyến đi chào tất cả hàng xóm sau gần hai tháng kể từ khi chuyển nhà. mọi người mới vỡ lẽ rằng chủ hộ họ kim không đáng sợ hay khó gần như trong tưởng tượng, lại có một đứa con cao lớn đẹp trai làm ai cũng muốn mau chóng nhận làm rể. hai ba con anh đi từng nhà ríu rít chào rồi lại xin lỗi vì thất lễ, tiện thể tặng cho mỗi nhà một cái bánh bông lan thay cho lời cảm ơn. đến nhà junhyeon, thằng nhỏ còn được anh cho thêm hai cục kẹo me, nó tủm tỉm cười mãi, đến sáng hôm sau mới biết, gunwook với gyubin cũng có, không những hai mà là ba cục mỗi đứa.

quay trở lại chuyện ở tiệm thuốc, taerae muốn mua một chai oxy già vì nhà anh hết sạch. chủ tiệm thuốc kum gặng hỏi mãi anh mới cười khẽ trả lời rằng bị té nên có trầy xước chút. ba kum nhỏ giọng mắng taerae không cẩn thận, còn junhyeon đang an phận lại xen vào thăm hỏi.

"ơ anh bị té à? đèn đường lại hư hả anh?"

taerae gật đầu, xong rồi lại lắc. "không, anh bị té thật nhưng không phải do đèn đâu. nó vừa được ai thay cho, sáng trưng như mặt trời á!"

chủ tiệm thuốc kum nhìn taerae, xong lại nhìn con trai mình rồi à lên một cái.

"vậy là vì taerae hở? thảo nào hôm trước thằng junhyeon nhà chú cứ nằng nặc nhờ thay giúp cái đèn cuối xóm, còn bịa là sang nhà gyubin chơi không thấy đường về nữa chứ!" ba junhyeon cười cười, lớn giọng trêu con, còn thằng nhỏ thì ngại ngùng gãi đầu "junhyeon lo anh taerae về khuya ngã à? coi bộ con thích anh taerae ha?"

"đâu có!" trẻ con mới lớn bị chọc một xíu liền cụp đuôi chạy đi, chỉ có hai người một lớn và một sắp lớn đứng lại cười nắc nẻ.

























trường trung học a mà taerae đang theo học nằm không xa nhà của cả bọn, lại càng gần trường cấp hai của bộ ba quậy phá nên thỉnh thoảng cả đám vẫn dắt nhau sang trước cổng ăn quà vặt.

hôm nay cũng là một ngày như thế, tan học cả bọn xách nhau lon ton qua trường a. tuy ba đứa đều nhỏ tuổi, nhưng ngoại trừ bộ đồ đồng phục cấp hai, nhìn vào không khác học sinh trung học bao nhiêu vì đứa nào cũng cao lớn phổng phao.

gyubin cản bước chân cả bọn lại trước hàng bánh tiêu, nó rút tiền hỏi mua sáu cái. gunwook với junhyeon đứng kế bên nhàn rỗi nhìn xung quanh. các anh chị cấp ba vừa tan học, từng dòng người đông đúc đi ra, đâu đâu cũng giống nhau.

"ê kia phải anh taerae không?" gunwook hỏi, nó chỉ tay vào hai người đang đi từ trong trường ra cổng. gyubin lúc này đã mua xong, tay cầm túi bánh tiêu giục cả bọn đi, gunwook cũng cất bước, chỉ có junhyeon là trì trệ. sau đó, nó nhận ra mình bị bỏ lại, cũng dẹp sự ngơ ngác mà đuổi theo.

junhyeon vừa đi vừa liếc anh, gunwook thoáng nhìn rồi khen anh taerae cười lên đẹp trai, có lúm đồng tiền trông duyên, junhyeon cũng thấy vậy. nó nhớ hôm nó đá bóng vào cửa nhà anh rồi đi xin lại banh anh cũng cười, nhưng trông miễn cưỡng hơn như thể đang mệt mỏi mà vẫn cố thân thiện vậy. nhớ lại làm junhyeon sầu nhiều chút. anh taerae trông vậy chứ không có dễ gần gì hết!

"hình như là vậy. trông ảnh cười vui ha? mà đi chung với ai vậy?" gyubin hỏi, thắc mắc to đùng về ông anh đang luyên thuyên bên cạnh taerae.

"tao biết!" gunwook nhanh nhảu nhảy bổ vào "park hanbin, anh họ tao ở xóm bên, có sang nhà tao chơi mấy lần rồi không nhớ hả?"

gyubin lắc đầu nguầy nguậy "không nhớ. tại mày mờ nhạt trong trí óc của tao quá xin lỗi nha!"

sau đó, không biết phải kể thế nào, chỉ là junhyeon thấy gunwook dí theo kẹp cổ thằng bạn láo toét của mình. gyubin la om sòm trước cửa trường học, trông không có xấu hổ tí nào hết.

tiếng hét của nó cũng thành công thu hút taerae ở bên kia đường. anh ồ một tiếng, park hanbin bên cạnh cũng nhìn theo.

junhyeon vừa đuổi theo hai thằng bạn "trẩu", không hiểu sao lại quay sang nhìn về phía taerae, thấy anh đang nhìn mình, thằng nhóc hoảng hồn không biết vấp vào đâu ngã cái oạch.






"há há há há há há!"

cú ngã cùng nỗi đau toàn thân giúp junhyeon đưa ra được một kết luận. hoá ra, cách nhanh nhất để giảng hoà cho cuộc cãi vã của các bạn là biến mình trở thành trò cười.

"ê đứng dậy đi ba quê quá à!" gyubin cười hề hề đứng khoác vai gunwook, không có ý định giúp bạn mình luôn.

bạn nói vậy rồi junhyeon cũng không định nằm như thế trước cổng trường người khác hoài, nó ngại ngùng cúi đầu đứng dậy rồi phủi phủi. cái quần xanh thẫm của nó hơi xước, không biết bên trong da thịt có bị trầy trật gì không. nó hết than rồi lên giọng chửi. gunwook xé một miếng bánh tiêu nhét vào miệng, sẵn tiện đút cho junhyeon. thằng nhỏ nhai nhồm nhoàm, nhưng vẫn chửi tiếp.

ở bên này, park hanbin cũng trông thấy thằng em họ báo đời của mình. anh kéo taerae sang đó, không nói không rằng véo tai gunwook một cái làm thằng nhỏ đau điếng la lên. junhyeon vì vậy cũng dừng lại, nó thấy anh taerae đứng sau hanbin gần chỗ xe cộ hay đi ngang, nắm tay anh kéo vào bên trong lề.

hoá ra hanbin tưởng gunwook gây chuyện nên chạy sang hóng, ai ngờ đâu lại làm quen được với hai cậu em khác, càng biết được tin cả ba đứa nhóc đó sống cùng khu xóm với anh bạn mới thân taerae của mình. hanbin đang vui lại càng vui hơn nữa. anh giật cái bánh tiêu còn một nửa của gunwook mà cắn, khoác vai taerae rồi bảo ba em đi theo anh bao nước.

thấy hai anh đi trước, gunwook bĩu môi tỏ vẻ quý hoá quá, gyubin thì chuẩn bị sẵn tinh thần kết nạp thêm một người anh em mới, còn junhyeon thì hơi khó nói.









nhưng kết quả của câu chuyện bắt gặp đó là chẳng có chầu nước nào được bao cả. vì hanbin quên không mang tiền.

người anh nọ cũng biết xấu hổ, cười giả lả rồi chuồn đi luôn.

gyubin chép miệng, gunwook cười chọc quê, còn junhyeon vẫn lạc quan nói rằng may ra chưa kịp gọi đồ uống, đỡ phải mất công rửa ly bù tiền.

còn taerae á, taerae bị hanbin bỏ lại ngay quán nước.

nói vậy thôi, bình thường thì cả hai sẽ đi học thêm cùng nhau, nhưng hôm nay taerae thấy hơi mệt vì thời tiết ẩm ương nên xin nghỉ một hôm. park hanbin nhân danh bạn tốt với châm ngôn 'bạn không đi học thì tôi đi có nghĩa lý gì nữa' cũng xin nghỉ nốt, vậy mà ban nãy lại lấy cớ học thêm rồi chuồn về. không hiểu luôn!

thế là bốn anh em cùng xóm nhỏ dắt nhau về, taerae chủ động đi ra ngoài rìa để bảo vệ các em, dù cho đa số em nào cũng cao ngang taerae, có khi còn sắp hơn.

anh thầm đánh giá chiều cao cả bọn, sau đó lại chép miệng liên hồi "trẻ con bây giờ lớn nhanh thật"

junhyeon đi cạnh taerae, cứ hăm he dành chỗ của anh nhưng đâu có được. anh thò tay vào túi, móc ra một viên kẹo ổi duy nhất, lấm lét nhìn hai đứa bên kia rồi nhét vào tay junhyeon hòng dụ nó đừng quấy. thế mà junhyeon nhận xong, bỏ kẹo vào miệng rồi không quấy nữa thật.

nó chỉ nhìn anh cười, cảm thấy anh taerae cũng không khó gần lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com