Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Trương tổng

Hôm sau Trương Triết Hạn đến muộn hơn giờ hẹn ba mươi phút. Anh ngồi trong xe, đỗ cách phim trường hơn năm trăm mét. Cả đoàn phim ồn ào hơn trăm người, cứ ra ra vào vào, cũng không ai quan tâm đến chiếc BMW đen đỗ ở ngoài.

Anh ở trong xe hơi ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở chút không khí, nhưng lại không dám lộ mặt, đành hé cửa xe ra hóng gió.

Vệ Minh Minh cùng Tiểu Yên, Tiểu Phương mua đồ ăn tối về. Vệ Minh Minh và Tiểu Yên thì không để ý, chỉ có con chó con Tiểu Phương lại đánh hơi được gì đó.

"Anh Minh, nhìn chiếc BMW đó đi."

Vệ Minh Minh cau mày hỏi: "Làm sao?"

Tiểu Phương vuốt vuốt cằm: "Đoàn mình còn chẳng có lấy mấy mống quan tâm, sao tự nhiên lại lòi ra một chiếc xe sang thế này?"

Tiểu Yên nghĩ cũng đúng: "Không lẽ là đến tham ban? Nhưng thăm ai mới được chứ?"

Tiểu Phương cùng Tiểu Yên nhìn nhau đoán già đoán non, Vệ Minh Minh "xì" một tiếng, đánh nhẹ lên đầu hai cô nhóc, đuổi chúng mang đồ về đoàn cho mau.

Hai cô nhóc đi qua thì không khỏi nhìn vào bên trong, nhưng cách một khe cửa hẹp nhỏ xíu đó chỉ nhìn thấy chỏm đầu của người ta, chẳng biết ai với ai. Vệ Minh Minh thì chậm rãi quan sát, lúc thấy bản thân mình nghĩ nhiều quá thì lắc đầu muốn đi.

Vừa vào gần đến cổng chào, Vệ Minh Minh bắt gặp Dư Tường cùng biên kịch Văn Tuệ sóng vai nhau đi ra ngoài. Lúc đi còn đang vui vẻ nhắc đến ai đó.

"Biên kịch Văn, đại diện Dư, hai người ra ngoài ăn tối sao?" Vệ Minh Minh vui vẻ chào hỏi.

Văn Tuệ cũng vui vẻ đáp lại: "Đúng vậy, hôm nay được ông chủ của Dư Tường mời đi ăn. Tôi đúng là có phúc lớn mà."

Vệ Minh Minh nghe đến chữ "ông chủ của Dư Tường" thì hiểu ngay, gã đáp: "Chẳng trách, tôi nói, sao lại có ai đi xe sang đến thăm chúng ta thế này. Hoá ra là nhà đầu tư. Có thể chào hỏi anh ấy chút không?"

Văn Tuệ hình như chỉ chờ Vệ Minh Minh ngỏ lời, cô lập tức đồng ý, chỉ ra phía xe tỏ ý mời. Dư Tường ở đẳng sau kéo tay cô, bị Văn Tuệ hất văng cả ra.

Dư Tường mặt mày tái mét, vừa đi vừa toát mồ hôi hột.

Vệ Minh Minh cùng Văn Tuệ đi đến gần, Trương Triết Hạn ngồi trong xe cũng hơi chột dạ. Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, lấy macbook lên lướt một vài tin chứng khoán, cúi đầu giả vờ bận bịu.

Văn Tuệ đến gần, gõ lên cửa kính hai tiếng. Trương Triết Hạn hạ cửa xe, mở miệng chào.

"Nam chính muốn đi ăn cùng với chúng ta một bữa, có thể không?" Văn Tuệ hỏi, chỉ chỉ Vệ Minh Minh đằng sau.

Dư Tường quan sát ông chủ, lại quan sát Văn Tuệ, cắn răng cắn lưỡi cầu xin.

Ngàn vạn lần đừng có vuốt đuôi mèo!

Trương Triết Hạn quả nhiên không đồng ý, khẽ từ chối: "Để khi khác đi."

Văn Tuệ nói: "Vậy sao? Hay là mời nam chính nhà cậu đến đây đi. Ông chủ Trương không để ý, có thể đi ăn cùng nhau."

Trương Triết Hạn nhíu mày, anh đành phải tự mở cửa xe bước xuống.

Trước mặt Vệ Minh Minh là người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, mái tóc cắt ngắn tôn lên xương hàm nhỏ, ngũ quan tinh xảo cũng sắc nét hơn không ít. Anh hôm nay chỉ mặc một chiếc sơ mi màu xanh nhạt, trên viền cổ có đường kẻ cách điệu trông khá cá tính, quần âu dài ôm sát cơ thể, chân vừa dài vừa thon.

Vệ Minh Minh nhất thời gặp mặt, sốc không kịp đỡ, mồm cứ thế há hốc ra.

Trương Triết Hạn!

Nhà đầu tư vàng của họ là Trương Triết Hạn!

Ôi mẹ ơi!

Vệ Minh Minh cúi người chào: "Thầy Trương Triết Hạn, à không, Trương tổng. Rất vui được gặp anh. Tôi là Vệ Minh Minh, quản lí của Cung Tuấn."

Nghe cái tên rất lâu rồi không nhắc tới, Trương Triết Hạn không khỏi cảm thấy miệng hơi chua chua.

Trương Triết Hạn: "Chào cậu. Hôm nay chỉ muốn mời biên kịch thảo luận một chút, nam chính nhà cậu... có lẽ để khi khác."

Vệ Minh Minh làm sao không nghe ra đây chỉ là lời lịch sự được. Nhưng gã cũng không dám trèo cao, sợ vừa lên một chút sẽ ngã đau, ngã đau rồi còn động phải người này, thì đã đau còn nhục.

Với cả, gã còn nhiệm vụ cấp báo tin với Cung Tuấn gấp!

Vệ Minh Minh: "Không, không. Tôi chỉ muốn đến chào hỏi Trương tổng một câu, không dám xin được đi cùng. Tôi sẽ về báo với nam chính, lần sau tới tận nơi chào hỏi tử tế."

Trương Triết Hạn xua tay: "Không cần đâu. Sau này tôi cũng không tới nữa, dự án đầu tư nhỏ cứ liên hệ đại diện Dư là được."

Nói xong Triết Hạn mở cửa xe, chờ Văn Tuệ cùng Dư Tường lên ghế thắt dây an toàn, gã vội vã đánh lái bỏ đi. Nhanh như con mèo bị bắt quả tang cúp đuôi chạy trốn.

Một lúc nữa gặp Cung Tuấn, sợ có muốn chạy cũng không kịp.

Vệ Minh Minh chạy hồng hộc vào trong, Cung Tuấn đang theo thói quen phát một bài nhạc của Châu Kiệt Luân rồi lẩm nhẩm hát theo. Thấy quản lí của mình hớt hải thế cậu còn có hứng trêu đùa.

Vệ Minh Minh: "Má! Cậu còn trêu tôi cái gì! Chúng ta mới bị trêu đùa kìa!"

Cung Tuấn: "Ồ?"

Vệ Minh Minh nuốt ực một hơi, nhìn thợ trang điểm hoàn tất bước cuối cùng đi ra ngoài mới ghé tai Cung Tuấn.

Vệ Minh Minh: "Tôi vừa gặp thầy Trương Triết Hạn! Mẹ nó ơi! Hàng thật giá thật!"

Cung Tuấn nghe thấy cái tên này giật mình thảng thốt, mắt cậu mở to xác thực Vệ Minh Minh không nói dối, khẽ "À" một tiếng. Nhưng ngoài việc cậu hơi bất ngờ ra thì không có phản ứng nào khác. Nét mặt tự nhiên lạnh nhạt như đã quen với điều đó lắm rồi.

Giống như chiếc mặt nạ đã đeo lên quá lâu, kẻ bên dưới lớp mặt nạ khao khát đấy, nhưng cũng sợ hãi không dám lộ diện.

Vệ Minh Minh: "Thầy Trương Triết Hạn là nhà đầu tư của chúng ta đó. Còn đi ăn với biên kịch Văn, hình như mối quan hệ khá tốt."

Cung Tuấn nghe xong vẫn cắm đầu lướt điện thoại, nhưng đầu không để lọt một tin nào. Lát sau, Vệ Minh Minh nói xong xuôi, dè dặt vỗ vai cậu một cái.

"Cung Tuấn, lời này với tư cách bạn thân nhé. Cậu và Trương Triết Hạn năm đó, thật sự đã cắt đứt chưa vậy?"

Đã cắt đứt chưa ư?

Cung Tuấn cũng muốn hỏi câu này lắm.

Rốt cuộc cậu và Trương Triết Hạn ở bên cạnh nhau là gì? Khi đó là gì? Sau này lại là gì?

Nói họ có tình cảm, vậy chẳng ai có thể dạt dào và ngọt ngấy như họ.

Nói họ có trách nhiệm, vậy chẳng có ai không đặt đối phương vào nơi đầu quả tim mà gánh vác.

Nói họ chỉ là công việc, vậy chẳng ai có thể điên cuồng kính nghiệp được hơn họ.

Sau tất cả, chia ly tan vỡ, Cung Tuấn chạy trốn, Trương Triết Hạn cũng cự tuyệt. Hai người họ lòng vòng mấy năm như vậy, Cung Tuấn cũng chẳng biết họ là gì.

Có những lần tỉnh dậy trong ác mộng, Cung Tuấn lại tìm về những hình ảnh được lưu trong máy. Mùa xuân hoa nở, nụ cười viên mãn của người cong cong ngập tình.

Cung Tuấn thở dài.

"Không rõ."

"Chẳng bao giờ có thể."

Vệ Minh Minh nghe mà ù lì không hiểu.

Lát sau, Cung Tuấn lại nghiêng đầu: "Cũng không quan trọng lắm, gặp lại sẽ biết thôi."

Nói xong còn cúi đầu lướt điện thoại, khoé miệng nhếch lên.

Vệ Minh Minh khẽ run rẩy trong lòng, nhớ lại lời đồn thổi của cư dân mạng mấy năm về trước đến giờ vẫn ứng nghiệm.

Nếu Cung Tuấn là một con rồng lớn, vậy Trương Triết Hạn chính là chiếc vảy ngược mà chỉ có kẻ ngu mới động vào.

Vệ Minh Minh hít sâu một hơi, cảm thấy năm năm ở cạnh Cung Tuấn, lần đầu thấy cậu ta giống một người đàn ông ba mươi tuổi một chút.

Có sức sống. Có âm mưu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com