P2.10. Chân tướng
Tết này là cái Tết đầu tiên Nhậm Nhất Hiệp và Tiết Thiệu đón ở Đông châu. Không khí hân hoan hẳn nhiên là có, nhưng phong tục mỗi nơi mỗi khác, Nhậm Nhất Hiệp để dân chúng tự nhiên vui theo lệ thường, lòng riêng thầm tìm cách để Tiết Thiệu không thiếu thốn gì so với kinh thành.
Tiết Thiệu đợi hắn ngâm chân cho, từ khi đón quý tử đầu lòng xong vẫn là hắn chuyên chú việc này. Không hiểu sao hôm nay đợi mãi không thấy.
Tiết Thiệu cho con ngủ, bồn chồn nhìn ra, chỉ thấy một đứa hầu bưng nước thuốc chạy vào.
- Gia gia đâu?
Hạ nhân ấp úng, lựa chữ mãi vẫn không nói được. Tiết Thiệu phải nghiêm giọng hỏi mới đáp rằng Nhậm Nhất Hiệp đang tiếp vài vị khách, còn lâu mới xong, chuyển lời dặn phu nương sửa soạn xong thì ngủ trước.
Tiết Thiệu thấy hạ nhân tay chân luống cuống, mắt không dám nhìn, bèn dứt khoát đứng dậy, thẳng tới phòng khách.
Nhậm Nhất Hiệp nhác thấy Tiết Thiệu bước qua bậc cửa đã giật mình. Tiết Thiệu liếc sang, nhận ra "khách" chính là thầy lang dưới trấn, trên đôn còn đặt nước sạch cùng băng vải, hốt hoảng nói: Có chuyện gì thế?
Nhậm Nhất Hiệp biết không giấu được nữa, gượng gạo cười: Đã nói em cứ ngủ mà...
Thì ra hắn muốn đốt pháo hoa, âm thầm tìm sách về học theo. Dấm dúi nửa tháng nay đã sắp thành, dỡ ra thử thì gặp họa. May mà hắn buông kịp, pháo nổ cách tay hắn một khoảng.
Tiết Thiệu nhìn hắn trân trân. Bàn tay hắn tuy luyện cung kiếm có vết chai nhưng vẫn là thượng phẩm, từng ngón thon mảnh như sáo ngọc, sạch sẽ lại thanh nhã. Mé ngoài tay phải giờ dập lẫn máu thịt, thầy lang đang gắp vụn pháo ra.
Nhậm Nhất Hiệp kéo ống tay áo: Không có gì đâu, chỉ bị một bên thôi...
Tiết Thiệu nhăn mày: Còn muốn hai bên sao?
Nhậm Nhất Hiệp im bặt. Hắn nhìn Tiết Thiệu ngồi bên cạnh chăm chú theo dõi người ta trị thương cho mình, thoáng nghĩ lúc ấy đừng vứt mẩu pháo đi vội có khi lại hay hơn.
Thầy lang ngước lên cắt ngang ý tưởng mơ mộng của hắn: Gia gia, đã sát trùng xong rồi, giờ tôi sẽ băng bó tạm. Nhưng ngày mai thay băng phải có thuốc, gia gia chế pháo gồm những gì, tôi biết thì mới cắt đúng được.
Nhậm Nhất Hiệp nói gọn: Cứ làm đi, mai ta mang công thức thuốc pháo đến cho ông.
Tiết Thiệu lập tức đứng dậy: Gia gia để ở đâu, ta lấy. Còn phải để cho thầy nghiên cứu, ngày mai đưa khi nào mới ra thuốc?
Đứng chờ một lúc vẫn không được trả lời, Tiết Thiệu hỏi vặn: Hay là có gì giấu ta nữa?
Nhậm Nhất Hiệp ra vẻ điềm nhiên đáp: Không có. Công thức ở thư phòng, gáy sách màu đỏ.
Lách cách thêm chút nữa rồi cũng xong, Tiết Thiệu đợi Nhậm Nhất Hiệp ngủ hẳn mới len lén lấy thếp giấy hoa vô tình nhìn trúng ở thư phòng ra xem, vốn không chú ý nhưng suy từ biểu cảm thần thần bí bí của hắn thì chắc mẩm là có ý không muốn bị người khác đọc được.
Trang đầu viết một chữ rất nhỏ, lại theo lối thảo thư* nên Tiết Thiệu nheo mắt mãi mới nhìn ra là chữ Ái.
* Thảo thư: Kiểu thư pháp phóng khoáng được viết với tốc độ rất nhanh, mức độ lược nét cao, nhiều chữ được viết mà không rời đầu bút khỏi giấy, nét chữ tao nhã mềm mại nhưng rất khó đọc, thường được dùng để tốc ký hoặc trong những giấy tờ riêng tư.
Tiết Thiệu giở vài trang, đều là những bài thơ ngắn, trong lòng hơi cười giễu, vốn biết hắn có thể làm thơ nhưng không nghĩ người như hắn cũng tâm tình ẩn mật đến nỗi giấu diếm soạn thi tập như thiếu nữ. Sau đó đọc thử đôi câu, cứ thế không đừng được mà lật không sót bài nào, nước mắt thầm lặng rơi xuống, càng đọc càng thấy không đúng.
Tiết Thiệu thấy hắn thao thức trong những đêm cô độc ở Đông châu. Khi mình ở kinh thành khổ sở, hắn cũng không sung sướng gì.
Người đẹp còn đây, nhà đầy bông,
Người đẹp đi rồi, giường bỏ không.
Giường không, đệm cuốn, nào ai ngủ,
Nay đã ba trăng**, hương còn xông.
Hương thơm, thơm không dứt,
Người đi, đi không về?
Nhớ nhau lá vàng rụng,
Rêu biếc sương dầm dề.
(Mỹ nhân tại thì hoa mãn đường, Mỹ nhân khứ hậu dư không sàng. Sàng trung tú bị quyển bất tẩm, Chí kim tam tải văn dư hương. Hương diệc cánh bất diệt, Nhân diệc cánh bất lai. Tương tư hoàng diệp lạc, Bạch lộ thấp thanh đài - "Ký viễn", Lý Bạch)
Lại thấy hắn vẽ ra ai đó rất giống mình.
Mồng ba tháng ba khí trời trong,
Người đẹp Trường An chơi bên sông
Tính nết thuỳ mỵ vẻ đượm nồng.
Xương thịt đều đặn, da trắng mòng.
Áo là, xiêm vóc, ánh xuân lồng,
Bạc đúc kỳ lân, vàng dát công.
Trên đầu có gì quý?
Cánh trả buông theo mái tóc cong.
Sau gáy có gì đẹp?
Vạt châu lẩn gọn vừa lưng ong.
(Tam nguyệt tam nhật thiên khí tân, Trường An thuỷ biên đa lệ nhân. Thái nùng ý viễn thục thả chân. Cơ lý tế nhị, cốt nhục quân. Tú la y thường chiếu mộ xuân, Xúc kim khổng tước, ngân kỳ lân. Đầu thượng hà sở hữu? Thuý vi hạp thiệp thuỳ mấn thần. Bối hậu hà sở kiến? Châu áp yêu kiếp ổn xứng thân - "Lệ nhân hành", Đỗ Phủ)
Thơ đề trước ngày Tiết Thiệu đến Đông châu, sau đó không thấy viết nữa, mãi đến hội săn mới tiếp tục.
Hoa tựa sen trên ngọn
Đài hồng khắp trong non
Nhà lặng như vắng chủ
Tự nở tự héo hon
(Mộc mạt phù dung hoa, Sơn trung phát hồng ngạc. Giản hộ tịch vô nhân, Phân phân khai thả lạc - "Tân di ổ", Vương Duy)
Rõ ràng là hắn buồn. Hắn nhìn Tiết Thiệu ở bên, dung nhan thật quen nhưng thể cách xa lạ, cứ như người cũ đã đi mất. Tiết Thiệu thẫn thờ dõi vào khoảng trống giữa những dòng chữ, ăm ắp trong thếp giấy hoa đều là một, không có người thứ hai.
Lòng Tiết Thiệu không thôi hờn trách, giá như hắn chịu nói ra thì bản thân mình cũng không dằn vặt đến vậy, những ngày tháng qua lạnh lẽo với hắn thực tình chẳng thoải mái gì. Tiết Thiệu nhìn hắn ngủ, thầm mắng, Phu quân của ta chính là đồ ngốc, ngốc nhất trên đời!
** Dịch láo. Bản gốc là ba năm.
/
Chung Vô Mị cương quyết khóa Lâm Thù trên giường cho đến khi những vết phồng rộp hoàn toàn lặn mất. Mặc Lâm Thù oán thán luôn miệng, hắn chỉ yên lặng làm xong việc rồi đi. Lâm Thù giận dữ: Cởi trói cho ta, ta không phải vật nuôi của ngươi, không cần ngươi tắm rửa cho ăn, ta muốn ra ngoài tìm lại con ta. Có phải ngươi cướp Tây Ái đi không? Chung Vô Mị, con đâu?
Lâm Thù nói liền một tràng, chuyện này xọ qua chuyện kia, không câu nào là không nguyền rủa hắn, song Chung Vô Mị vẫn lặng như tờ. Lửa giận càng bốc lên dữ dội, Lâm Thù quát: Tên khốn nhà ngươi, có biết nói không vậy?
Chung Vô Mị nhìn Lâm Thù, ánh mắt mênh mang làm Lâm Thù khựng lại. Hắn cúi xuống giải bức cho Lâm Thù, xong xuôi liền đứng dậy quay lưng. Lâm Thù còn lại một mình, không nghĩ hắn cởi trói thật, ngồi dậy nhìn theo ngơ ngẩn.
Chung Vô Mị quay về trong chốc lát, trên tay bế một đứa trẻ. Lâm Tây Ái đã hơn 9 tháng tuổi, còn chưa biết chuyện gì sắp xảy ra, ngoan ngoãn gối cằm lên vai cha. Lâm Thù vừa thấy tấm lưng nhỏ xíu thì trống ngực nảy lên, nước mắt lăn giàn dụa. Chung Vô Mị ngồi xuống, đặt con đứng vững trên sàn đất, thủ thỉ: Mẫu nương ở bên kia, mau lại với mẫu nương!, nói xong còn khẽ đẩy lưng Tây Ái.
Khi lạc nhau Tây Ái còn bò sấp, những ngày qua gặng hỏi tung tích Chung Vô Mị cũng không trả lời, đột nhiên gặp lại, còn biết con đã tập đi, Lâm Thù mừng rỡ đến nỗi lệ tràn trề, nhìn Tây Ái đang ngần ngừ túm áo Chung Vô Mị, vội vã gạt nước mắt, vẫy hai tay cười nói: Lại đây với mẫu nương! Lại đây con!
Tây Ái vẫn đứng tại chỗ, hơi dựa vào người Chung Vô Mị, một tay ngậm trong miệng, tay kia nắm Chung Vô Mị không rời, mắt lom lom nhìn Lâm Thù rồi lại nhìn hắn, không chịu nhúc nhích. Lâm Thù càng cuống quýt, ngoắt tay liên tục. Chung Vô Mị khom người dắt Tây Ái tới, Lâm Thù không chịu nổi, chân ríu rít chạy đến ôm chầm con vào lòng.
Bé con ban đầu hơi giật mình, sau được ấp trong ngực Lâm Thù, như nhận ra hơi ấm quen thuộc, cứ dụi đầu cọ má, còn đưa bàn tay bé xíu lau nước mắt cho Lâm Thù.
Chung Vô Mị đứng cạnh, không nói gì, chốc lát sau sai người đưa đến một bồn nước lớn.
Lâm Thù cởi quần áo cho Tây Ái. Chung Vô Mị dịu dàng: Em tắm luôn đi.
Lâm Thù kinh ngạc, không hiểu sao hắn có ý nghĩ như thế.
Hắn không vì ánh mắt của Lâm Thù mà lấy làm phiền, tiếp tục điềm nhiên nói: Không phải lâu lắm rồi chưa được tắm thoải mái sao?
Làn nước sóng sánh đầy ắp giữa xứ cát quả có sức mê hoặc khó cưỡng. Lâm Thù trao Tây Ái cho Chung Vô Mị, thoát y rồi bước vào. Một lớn một nhỏ đùa trong bồn, bên ngoài Chung Vô Mị xắn áo cầm gàu. Lâm Thù sau thời gian dài xa cách, nay da áp da liền chỉ muốn cưng nựng con không rời, vui vẻ cười với con, hồi sau nhìn lại mới thấy cổ tay Chung Vô Mị mỗi bên đều có sẹo lớn đùn thịt thừa lên, liền chụp lấy tay hắn: Ngươi bị làm sao thế?
Hắn cười như không, gỡ ra nói: Bị đâm vào thôi, đã lành rồi.
Chung Vô Mị lợi dụng trong tết, ra lệnh tiến công. Hoàng đế bị bất ngờ không kịp trở tay, Chung Vô Mị lại đánh vào trước hết là những mỏ khoáng và khu thị cư đã dùng nước sạch thu phục từ trước, nay dân chúng thấy cờ hiệu màu trắng giương đến thì tự động đi theo, gần một nửa lãnh thổ về phía hắn chỉ trong mấy ngày.
Phần dễ dàng và chuẩn bị lâu ngày nhất đã xong, chẳng mấy chốc Chung Vô Mị nhận đòn đáp trả ác liệt từ hoành huynh hắn. Hắn cũng không khiển binh từ xa được nữa, phải thân chinh ra trận.
Trước khi đi, Chung Vô Mị nói với Lâm Thù: Có những chuyện ta không giải thích rõ ràng được, chỉ có thể cam đoan rằng đại quốc không quan trọng với ta đến mức phải làm phản, trong mắt ta đại quốc là nơi em ở, vậy thôi.
"Ta đã nhiều lần gửi thuốc sang cho thái tử. Chuyện ta đang làm ở đây rất nguy cấp, không thể dừng, chưa biết khi nào hoàn kết, nhưng tuyệt đối không có gì khuất tất, đợi khi thư thả sẽ nói chuyện với em."
Lâm Thù nghe hắn nói như vậy, bất giác nhớ lại ngày hắn từ biệt để sang Tây Vực cũng có cảm giác bất an tương tự, muốn ngăn hắn lại. Nhưng quân sĩ đã sửa soạn binh giáp sẵn sàng đợi hắn, vả chăng vướng mắc vẫn chưa giải tỏa hoàn toàn, nếu dùng dằng giữ hắn cũng không ích gì, bèn chỉ yên lặng mặc hắn nói xong thì đi.
Lâm Thù ở doanh trại bảo bọc Tây Ái, tự nhủ hắn trở về sẽ hỏi ngọn ngành. Qua vài tháng, sương giá cũng hết, tiết trời ấm hơn, đợi được một thân thể nằm trên cáng trở về.
Lâm Thù hoảng hốt nhìn ngực hắn trần trụi, thành ngực hở một khoang lớn bê bết máu. Hắn phải há miệng để thở, bọt máu trào ra cả bên khóe miệng lẫn nơi vết thương.
Phó tướng giải thích: Quân ta thắng trận, chủ soái đã cắt bớt quân giữ thành, muốn về đón phu nương tới, nhưng giữa đường gặp phục kích.
Lại thấy Lâm Thù run rẩy lướt trên những vết sẹo chi chít trên người hắn, phó tướng bèn kể hết chuyện cũ. Lâm Thù nước mắt như mưa, bắt lấy tay hắn đang cố sức nắm tay mình, môi hắn còn lập bập nhưng không thành tiếng.
- Đừng nói nữa. Ngươi không được chết. Ta không cho phép ngươi. Chung Vô Mị, chỉ ta mới có quyền lấy mạng ngươi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com