Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P2.3. Đánh mất

49 bộ đều không cử những người giỏi nhất, trước hết vì dè chừng quan tổng đốc mới, sau bởi thời tiết không thuận. Cuối năm, nếu ở kinh thành trời đã phủ tuyết dày thì Đông châu khí hậu ấm áp hơn, trên núi vẫn còn sắc đỏ vàng của lá thu sót lại. Dẫu vậy, trời se se, lũ thú mẫn cảm rút vào hang, không thật hợp cho một cuộc đi săn cho lắm, song Nhậm Nhất Hiệp không quan tâm đến chuyện ấy.

Nhậm Nhất Hiệp đưa Tiết Thiệu đến tàu ngựa. Tất cả tuyển mã dùng cho hội săn đều tập hợp ở đó. Tiết Thiệu không hề bỡ ngỡ, vỗ nhẹ vào má ngựa, lại vuốt bờm dài mượt được chải dầu cho bóng loáng. Cảm giác êm ái ở lòng tay làm dậy lên ý vị ngọt ngào trong lòng, song chốc lát liền mơ hồ nỗi sợ hãi, tựa như chỉ có một mình đơn độc trong gió lạnh. Tiết Thiệu lùi một bước sát lại Nhậm Nhất Hiệp, muốn được trấn an.

- Có ta.

Tiết Thiệu nghe giọng trầm ấm của Nhậm Nhất Hiệp thì vững dạ hơn đôi chút. Nhậm Nhất Hiệp đang định đưa về nghỉ đã thấy Tiết Thiệu quay đầu nhìn, ánh mắt mong đợi còn có phần dựa dẫm.

Cả hai lại trước sau cùng ngồi một ngựa, thong dong dạo theo lối mòn. Gió thổi lá bay, trên đầu dưới chân đều là thảm vàng, Tiết Thiệu đưa tay đón, bắt được một chiếc lá rơi liền khoe với Nhậm Nhất Hiệp: Chàng xem, đẹp chưa?

Nhậm Nhất Hiệp cười nói: Trước nay có lẽ Đông châu vẫn đẹp như vậy. Mỗi người nhìn và nhớ Đông châu ở những mùa khác nhau. Gặp gỡ là một chuyện, để trong lòng hay không lại là chuyện khác.

"Có thể khi em mong đợi ta thể hiện chưa đủ, nhưng ta không lừa dối em."

Tiết Thiệu "ừm", phủi tay vứt lá đi.

Nhậm Nhất Hiệp không trực tiếp tham gia hội săn, cho cất một lầu cao rồi đưa Tiết Thiệu lên, lấy ống nhòm xem. Bốn bên lầu vắt cỏ tranh khô cản gió, Tiết Thiệu mặc trường bào lót lông thỏ, chân bồi hai lớp vớ, có vẻ rất thích thú. Nhậm Nhất Hiệp nhìn Nguyên Khải dũng mãnh giương cung, quay sang hỏi Tiết Thiệu: Em nhớ cách kéo cung không?

Tiết Thiệu lắc đầu.

Nhậm Nhất Hiệp đứng dậy, cầm lấy cánh cung nhẹ chuẩn bị sẵn đến đứng sau lưng Tiết Thiệu, hơi cúi xuống. Cả người Tiết Thiệu lọt thỏm vào trước ngực, tay lồng trong tay Nhậm Nhất Hiệp.

Nhậm Nhất Hiệp nói khẽ: Lần đó em nói em chưa từng đi săn, không biết bắn tên. Ta cũng kèm em như thế này, ta nghe nhịp thở của em hồi hộp dội vào tim ta. Chúng ta săn được một con nai.

Hơi thở trầm mặc của Nhậm Nhất Hiệp còn vương vấn bên vành tai Tiết Thiệu, mũi tên đã lạnh lùng bắn ra ghim vào thân cây phía trước. Tiết Thiệu đau tay, nhăn mặt không muốn bắn nữa, Nhậm Nhất Hiệp cũng không ép, lại ngồi xuống bên cạnh xoa tay cho.

Nhậm Nhất Hiệp nhìn bàn tay nằm gọn trong tay mình, mỉm cười nói: Em đúng là không hợp với đao kiếm, hợp nhất vẫn là bút mực, nhưng cái kia ta biết. Mai này con ra đời, thích gì đều có người chỉ dạy.

Tiết Thiệu nghe đến con liền reo: Bánh bao nhỏ!

Nhậm Nhất Hiệp thoáng nhăn mày: Ta không ăn bánh bao, lớn nhỏ đều không ăn.

Tiết Thiệu liếc mắt một cái, im lặng cầm ống nhòm lên xem tiếp hội săn.

/

Đội phỉ đồng ý với Chung Vô Mị sẽ xem hắn như thủ lĩnh, dù hắn không trực tiếp yêu cầu. Hắn chẳng qua muốn mượn người một thời gian để làm việc riêng. Hắn không thể đơn thương độc mã đi tìm rồi bảo hộ Lâm Thù, khả năng thành công sẽ rất thấp. Chung Vô Mị thực chất dùng người cũng gượng ép, hắn không đánh giá cao những người này, song giữa cảnh ngặt nghèo, được đâu hay đó.

Chung Vô Mị biết chủ yếu vẫn phải dựa vào sức mình, quyết phải trị thương nhanh nhất có thể. Trên người ngang dọc vết thương mở miệng, cựa quậy khẽ cũng đau huống gì khi ra trận cần tung hoành. Hơn thế là hai tay hắn, phải bình phục càng chóng càng hay.

Chung Vô Mị từng nghe tích Hoa Đà cạo xương cho Quan Vũ, chuyện chắc là thật, nhưng từ hình dung đến tận mắt chứng kiến là một trời một vực. Hắn còn thân chinh trải nghiệm.

Hai lõi sắt đóng sát xương, nắm vào một cái đã nghe rin rít, đại não đay nghiến như có lưỡi dao mài đến. Tên lính quèn - giờ được hắn tếu táo gọi là phó tướng - bấm chặt gọng kìm trên đầu lõi sắt chòi ra. Y nhìn hắn, vẻ mặt còn có vẻ hồi hộp kinh sợ hơn khổ chủ. Chung Vô Mị gắt: Làm đi.

Máu đã cầm được mấy ngày nay bị động, lại thi nhau ứa nhỉ nhả rồi tuôn ào ạt. Chung Vô Mị cắn răng vào cuộn vải, hơi tài mà xộc lên cũng không đủ vùi cái đau thót tận óc xuống. Thanh sắt càng rút lộ ra ngoài hắn càng rền rĩ, tiếng gầm trong cổ họng ầm ì đập vào kẽ răng. Mặt hắn đỏ lên, sưng như bột nở gặp lò hấp, gân thái dương nổi rần rật.

Phó tướng hoảng hốt dừng lại, không có gan kéo thêm. Chung Vô Mị trừng mắt nhìn y, giận dữ tự nắm lấy lõi sắt nhầy nhụa huyết dịch của chính mình, trực tiếp rút ra.Hắn cúi lưng, há miệng thở hồng hộc, một bên cổ tay trưng ra cái lỗ xuyên thấu đáng sợ, máu nhỏ thành dòng. Hắn lấy hơi thều thào: Nhanh lên, vẫn còn một bên nữa.

Khi đã xong xuôi, phó tướng của hắn ngồi thất thần, run bần bật, chém giết đều làm qua nhưng chưa từng trực tiếp dằn vặt ai với cự ly gần như vậy. Vả chăng, y kinh hoảng còn vì Chung Vô Mị quá điềm nhiên, dù có kêu la cũng không bi lụy, ngược lại khiến y có cảm giác vô tình đến đáng sợ. Ngay cả bản thân mình hắn cũng có thể ngược đãi để mưu cầu việc lớn nữa là kẻ khác... Y lén lau mồ hôi rịn trên trán, thầm nghĩ thật dại dột khi tin rằng hắn chỉ là tên vương gia vô dụng.

Chung Vô Mị dường như đọc thấu suy diễn của y, giọng chưa lưu loát hẳn nhưng cũng muốn bình ổn lại tâm trạng y. "Ngươi đừng lo, dù gì ta cũng phải kề vai sát cánh với các ngươi một đoạn, sẽ không để các ngươi thiệt đâu."

Chung Vô Mị trước còn giễu y rằng kỹ năng chẳng ra sao, chẳng trách thảm bại trước đại quốc, nhưng hai tay vừa nâng lên được đã gấp rút luyện tập cho đội quân tàn, sửa từng thế giữ trụ đến cách bài trí đội hình. Hắn vội vã vì biết không có nhiều thời gian.

Quả vậy, phía thương lái mà hắn móc nối lại để lấy tin tức đã bán một tin đáng giá. Trong đoàn sứ thần trở về từ đại quốc có thêm xe ngựa, phía trong là người ở kinh thành.

Thương lái không phải tình báo, mọi thứ không thể chi tiết, Chung Vô Mị chỉ dựa vào để đoán là Lâm Thù, tính cách cướp người.

Lâm Thù vốn khoẻ mạnh, song vừa sinh dậy, lại ôm con rong ruổi trên vùng đất lạ, khí hậu không hợp, lòng thương xót phu quân, thân thể nhanh chóng sa sút đi. Lâm Thù mặc đồ tang, nhìn ra thấy một vùng cát cháy, nhìn xuống đối diện với hài tử non nớt chưa kịp nhớ hơi cha, nghĩ hẩm hiu cho số phận, nước mắt chảy đến nỗi mặt mũi héo rũ, không còn mấy tư thái Lâm hầu gia rạng rỡ lúc trước.

Âm thanh đao kiếm rộn lên, Lâm Thù nghe đoàn hộ binh thét "Bảo vệ vương phi!", rồi thì bốn phía loạn xạ tiếng va chạm. Lâm Thù bịt hai tai con, không muốn nhi tử kinh sợ, nhưng xe ngựa rung lắc dữ dội, đứa trẻ bị động khóc lớn. Xa xa có tiếng vang đến: Không được dùng ám khí!

Chung Vô Mị thấy Lâm Thù ôm một bọc tròn bò ra khỏi xe ngựa đổ liền thất sắc. Hắn không nghĩ Lâm Thù liều mạng đến mức mang cả con theo, nhưng sau khi nhận ra y phục đều theo tang chế thì nỗi giận dữ thường trực bạo phát. Hắn điên cuồng sát phạt những kẻ chắn đường, muốn lại gần Lâm Thù.

Một tên trong đội đã tiếp cận được Lâm Thù, nhưng Lâm Thù không tin y, một tay bế con, một tay nhặt kiếm từ xác dưới chân đánh y. Đứa trẻ khóc ngằn ngặt. Tim Chung Vô Mị thắt lại. Hắn không kìm được nữa, gào lên: Lâm Thù!

Lâm Thù thất thần quay đầu, muốn xác định tiếng gọi đến từ nơi nào. Rất nhanh, trên tay nhẹ bẫng, nhìn lại thì con đã bị cướp mất.

Lâm Thù hắt ra một hơi nghẹn trong ngực, dùng cả hai tay nắm chuôi kiếm, bổ tới liên hồi. Tên lính kia nhất thời không đối phó được, ngã ngửa ra. Lâm Tây Ái nằm trên bụng y.

Bão cát đột nhiên nổi lên. Bốn phía mù mịt. Lâm Thù chưa vào nội sa mạc bao giờ, theo phản xạ đưa tay lên che mắt, trong tích tắc đã không thấy được gì, cuống quýt ngồi thụp xuống quờ quạng tìm con.

Chung Vô Mị lần mò đến nơi, ấp đứa trẻ vào trong ngực, giơ tay còn lại túm lấy Lâm Thù.

Lâm Thù lúc này đã choài vào một vùng cát lún, thân thể cứ thế bị nuốt xuống như đuối nước, nặng trĩu như có dây quấn, không thể chống lại được.

Phó tướng thất kinh, biết rằng nếu Chung Vô Mị cố chấp cứu người cũng sẽ bị chôn vùi theo, mà y rõ ràng không muốn hắn bỏ mạng sớm như vậy, liền cho một quyền sau gáy, đánh hắn ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com