Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Giám Đốc Cheol

Tôi từng nghĩ rằng. Trên thế giới này con người bọn họ chỉ xin lỗi nhau vì những việc người khác phát hiện chứ chẳng phải vì lỗi lầm của họ đã làm. Nhưng sau khi lời xin lỗi được cất ra từ môi anh-Jeon Wonwoo. Tôi đã biết. Trên đời này vẫn có kẻ xin lỗi vì lỗi lầm vì lo lắng và yêu thương.

Bữa tiệc bắt đầu bằng tiếng những ly rượu vang cụng vào nhau. Bọn nhà giàu thứ gì cũng đắc và sang trọng. Wonwoo có lẽ vẫn nhớ chuyện đêm qua nên thay vì để mọi người rót cho tôi một ly rượu anh chỉ yêu cầu nhà hàng làm cho tôi một ly soda hương bạc hà mát lạnh. Những ly thủy tinh đưa buông ra và đưa vào miệng thưởng thức, vị bạc hà mát lạnh nơi cuốn họng nó lành lạnh chữa lành cái nắng nóng của cuối thu. Tôi đưa mắt sang nhìn những người xung quanh, anh chàng tốt tính Seungkwan bị hương vị đậm đặc của rượu nồng khiến mặt chau lại, ai xung quanh cũng thoáng qua cái vẻ đau đáu vì vị nồng của rượu vang, chỉ duy anh là vẫn giữ cái vẻ mặt lạnh tanh ấy.

Nâng ly rượu một hớp cạn đến đáy, mắt anh nhìn vào những giọt rượu đang cạn dần, ánh mắt u tư suy nghĩ của anh khiến tôi phải nghĩ xem, rốt cuộc anh đang chứa thứ gì trong bộ não xinh đẹp kia?

Mọi người cùng nhau ngồi xuống bàn ăn, tôi nôm thấy anh tự tay mình lấy chai rượu rót tiếp cho mình một ly đầy, anh uống lấy nó đến giọt cuối cùng trước ánh mắt của những người xung quanh.

Anh trưởng-giám đốc Cheol cất tiếng. "Nhóc con Wonwoo hôm nay biết tự phạt vì tội đi trễ rồi à?"

Xung quanh cũng bắt đầu cười ồ lên. Chỉ duy một người chẳng nói lời nào. Anh chàng đô con ngồi phía đối diện, đang cầm một điếu thuốc trên tay phì phào những hơi khói đặc đậm mùi u sầu. Nơi đáy mắt tôi trông được là sự lo lắng và u tư như cách Wonwoo cũng đang cất giấu.

"Thôi thôi các người ăn giúp tôi cái, tôi đói cô bé Miyoung cũng đói rồi." -anh chàng tên Jeonghan được giới thiệu qua lời Seungkwan bây giờ đã lên tiếng hối thúc mọi người khai tiệc.

Tiếc vui vẻ vang vọng khắp căn phòng, khiến cho lòng tôi cũng giảm bớt việc suy nghĩ những thứ linh tinh. Vừa ăn chúng tôi vừa nghe Miyoung kể lại thời quá khứ đớn đau của cô ấy, đây chẳng phải lần đầu tôi nghe câu chuyện này nhưng tôi vẫn rơi lệ vì sự đau đớn mà cậu ấy đã phải chịu, mọi người xung quanh nhịp ăn uống cũng chậm lại một nhịp, tâm trạng căn phòng cũg bỗng nhiên trầm xuống.

Jeon Wonwoo vô thức, lấy tờ khăn giấy trong túi ra, đưa về phía tôi. Anh chỉ đưa về phía tôi không nói không rằng mắt cũng chẳng nhìn lấy tôi một cái, chỉ duy nhất hành động đưa khăn, không còn gì khác. Lòng tôi có chút khó chịu vì điều này, bình thường anh chẳng như này. Những lời nói ân cần quan tâm chăm sóc tôi muốn nghe chúng.

Tôi nhận lấy khăn giấy lau đi những giọt nước động lại trên mi, lấy ly bạc hà trên bàn mà đưa lên miệng, vị lạnh của bạc hà khiến đầu óc tôi tê tái nó lạnh buốt nhưng tảng băng trôi. Tay tôi vô thức đưa xuống tìm một thứ gì đó bấu víu tôi tìm đến tay anh, nắm thật chặt lấy, mắt nắm nghiền cầu rằng cơn lạnh này hãy qua đi thật nhanh.

Anh bên này thấy tôi nắm lấy tay mình cũng có chút bất ngờ, quay sang nắm lấy tay tôi xoa xoa nó, dùng bàn tay còn lại xoa xoa thái dương. Ánh mắt anh xa xăm lắm, tôi không thể cảm nhận được hết nỗi niềm bên trong nó, tôi chỉ biết trong đấy có rất nhiều thứ được giấu đi.

Tôi chẳng nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng quay mặt sang nơi khác né đi ánh mắt u tư ấy, tôi không muốn tò mò thêm những gì anh giấu. Anh đã muốn giấu tôi cũng khó mà tìm ra được đáp án.

Bữa tiệc bắt đầu, chúng tôi cũng bắt đầu nhăm nhi những món ngon ở nơi đây. Thịt cua thượng hạng và những món ngon xa xỉ khác thứ mà trước giờ Miyoung chưa từng được ăn, những món này khiến cô có chút xa lạ. Cô ấy không dám gấp thức ăn, cũng như tôi trước đây. Tôi bây giờ thay vào vị trí của Jeon Wonwoo gấp thức ăn cho cô ấy. Những món ngon dễ ăn ít dầu mỡ tôi gấp cho cô ấy, bên kia thì có anh Seungkwan nhẹ nhàng tâm sự cùng cậu ấy.

Jeon Wonwoo bên này thấy tôi chỉ chăm chăm lo cho cô bạn của mình mà quên luôn bản thân liền chau mày, dùng đũa gấp cho tôi vài món ăn tôi thích, sườn xào, cua ngâm tương, tôm kho vâng vâng và mây mây. Anh trong suốt bữa ăn không nhăm nhi miếng nào chỉ chăm chăm rót rượu và thưởng thức ly rượu ấy.

Tôi biết rằng có gì đó không ổn nhưng tôi không biết phải như nào với anh lúc này?

Sau bữa ăn. Bàn được dọn sạch sẻ gọn gàng trên bàn lúc này là một sòng bài. Ôi những kẻ nhà giàu chuyện này tôi theo không kịp.

"Rồi. Ai cũng phải chơi." -anh chàng họ Lee tên Seokmin ngồi gần đấy vừa sào bài vừa cất tiếng nói cùng theo đó là nụ cười nở rộ trên môi.

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu ngồi nghiêm nghị lại không nói gì nữa chỉ nhìn nhau cười vui vẻ.

Bên này bạn mới Miyoung cũng được Seungkwan hướng dẫn cách chơi và chỉ cho vài chiêu. Chỉ có ba bọn tôi. Tôi Jeon Wonwoo và giám đốc Cheol là không chơi. Wonwoo chỉ ngồi đấy nhìn vào sòng bài đang diễn ra trước mắt, trò chơi không hồi kết không ăn tiền chỉ là chơi vui. Anh hôm nay tôi độ anh đã uống rất nhiều rất rất nhiều. Khi nãy trong bữa ăn nhắm chừng thôi thì anh đã là uống hơn năm sáu ly. Vậy mà bây giờ trên tay anh vẫn là ly rượu vang sắp cạn.

Anh nóc hết lượng còn lại của ly rượu sau đó liền bước ra ngoài. Tiếng cót két của cánh cửa đóng lại. Tôi suy tư nhìn vào ván bài trước mắt. Tôi không biết làm gì nữa.

Sau khi anh ta vừa đi khỏi liền sau đó là hai tiếng cửa mở ra. Lần lượt là giám đốc Cheol và anh chàng đô con ban nãy trầm mặc.

Tôi sau khi nôm mọi sự cũng không chịu được liền tò mò tìm ra ngoài.

Vừa bước ra đến cửa tôi đã thấy giám đốc Cheol. Anh ta lúc này đã châm lửa cho điếu thuốc đang được ngậm thoáng qua trên môi. Anh ta thấy tôi đi ra nhưng chẳng mảy may gì đến sự hiện diện của tôi, chỉ chăm chăm vào công việc đang dở tay.

Tôi thấy vậy cũng định lách người đi qua. Làng khói nhẹ cùng hương thuốc nồng lướt qua tôi. Là tay giám đốc đã phì khói vào tôi.

Anh ta phì phào hơi thuốc rồi nói. "Cô Kim của chúng ta nên cẩn trọng."

Cẩn trọng? Ý gì đây?

Tôi quay người lại nhìn người đàn ông lạ lẫm này.

Giám đốc bây giờ lưng dựa tường mắt nhìn xa xăm miệng thì rít lên hơi thuốc.

"Cần trọng với những gì cô đã và đang có ý định làm."

"Ý anh là gì thưa giám đốc Cheol?"

"Giám đốc Kim Doseok ra đi đúng vào ngày sinh nhật cô không đơn giản."

Đây cơ? Tay giám đốc này còn biết cả cha tôi?

"Anh biết cả cha tôi?"

Nghe đến đây tay giám đốc mới ngừng rít thuốc, buông đôi mắt xuống sàn đất lạnh toát, anh ta tiến lại phía tôi. Vứt điếu thuốc đỏ còn mới xuống đất đạp mạnh lên nó mà nói lời răn đe.

"Em trai tôi cả đời này chỉ có cô Kim. Mong cô sau này dù có làm gì thì cũng nghĩ cho nó, đừng làm điều ngu ngốc rồi để cuối cùng người đau khổ là em tôi."

Anh ta nói rồi liền quay người bước vào lại căn phòng nhộn nhịp tiếng cười nói.

Giám đốc Cheol rốt cuộc anh biết được những gì?

=>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com