chap 8- FlashBack (Hồi tưởng)
––––•(-• (Flashback) •-)•––––
Chả là sáng nay, khi cô đột ngột mở mắt dậy thì thấy một vị bác sĩ già đang khám cho mình. Đầu còn hơi đau buốt nhưng khoảng 5' sau thì cơn đau đã tan biến. Ngó nghiêng xung quanh thì mới biết té ra mình đang ở bệnh viện à, cô chẳng hiểu tại sao mình lại ở đây nữa.
-" Tại sao tôi lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì vậy bác sĩ? Đầu tôi sao lại băng bó thế này?"_Eun Jung ngạc nhiên hỏi và sờ vào viết thương đã được băng bó.
-" Đầu cô đang bị thương, vết thương cũng khá nghiêm trọng nhưng bây giờ đã khá hơn nhiều rồi. Nếu không may, vết thương mà sâu thêm chút nữa thì hộp sọ của cô có thể bị vỡ đấy! Cô hôn mê sâu đã 1 tháng rồi, mọi người đang rất lo lắng cho cô, có cô bé tóc đen, đôi mắt to tròn ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc cho cô. Tuần trước cô ấy lo lắng quá đâm ra ngã bệnh, vậy mà trong lúc ngủ vẫn gọi tên cô, khi tỉnh dậy thì cứ hỏi rằng cô đã khỏe chưa, rồi còn nói rằng nếu cô có mệnh hệ gì thì cô ấy không thiết sống trên đời này nữa. Vì vậy phải cứu bằng được cô."_Vị bác sĩ ôn tồn nói, Eun Jung đã biết đó là Ji Yeon, cô cũng ko ngờ rằng mình đã hôn mê suốt 1 tháng trời. Không biết trong 1 tháng ấy đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
-" Bây giờ có vẻ cô đã khá hơn rồi nên có thể xuất viện và đưa về nhà điều trị. Nhưng phải ở lại bệnh viện 2 ngày nữa để kiểm tra tổng quát."_Bác sĩ nói với Eun Jung.
-" Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn ông. À, ngày mai tôi có thể ra khỏi bệnh viện ko ạ? Tôi có công việc gấp cần phải giải quyết ạ."_Eun Jung nói.
-" Nếu thế thì hôm nay tôi sẽ sắp xếp cho cô xét nghiệm và khám tổng quát, sau đó cô có thể đi. Hết ngày mai thì vẫn phải về bệnh viện đấy. Đáng lẽ là tôi ko đc phép làm vậy nhưng khi thấy cô bé ấy chăm sóc cô thì tôi cũng mủ lòng, coi như tôi làm việc tốt vậy."_Vị bác sĩ nói.
-" Sao, sao ông biết được tôi sẽ đi với cô ấy?"_Eun Jung ngạc nhiên hỏi.
-"Chẳng những thế mà tôi còn biết rằng cô có tình cảm với cô ấy nữa."_Vị bác sĩ nở cười hiền hậu.
-" Er...làm sao ông biết được vậy bác sĩ?"_Eun Jung gặng hỏi.
-" Trong khi hôn mê cô đã gọi tên cô bé ấy, tôi thấy ánh mắt của cô bé khi nhìn cô rất ấm áp. Tôi nghĩ cô bé rất yêu cô và cô cũng vậy. Vì thế hãy bù đắp lại những gì mà cô ấy đã hi sinh cho cô nhé! Tôi xin phép ra ngoài, cô nghỉ ngơi cho khỏe, mai còn ra đi nữa. À này, đừng cho mọi người biết việc tôi cho cô đi nhé, nếu ko thì sẽ vi phạm nội quy bệnh viện đấy."_Vị bác sĩ cười hiền.
-" Vâng, cảm ơn ông rất nhiều."_Eun Jung ngoan ngoãn cúi chào. Vị bác sĩ già bước ra khỏi phòng.
< Ah~ đúng rồi, mai là sn của Yeonnie. Mình phải làm con bé bất ngờ mới được. Ah~ hay cứ giả vờ như mình chưa tỉnh rồi bất thình lình hôn con bé nhỉ?> Eun Jung POV~
Sau khi xét nghiệm và khám tổng quát xong, Eun Jung rảo bước xuống cafeteria của bệnh viện.Vừa đi vừa nhấm nháp li coffee, Eun Jung nhìn những hàng cây được phủ đầy nước. Cơn mưa này thật lạ, nó bất chợt đổ ào xuống thật to rồi lại tan ngay, một buổi chiều buồn.
<Đó chẳng phải là Yeonnie sao? Em ấy làm gì ở ngoài công viên vậy? Không vào thăm mình sao? Ý.... thì ra là ở đây chơi với con nít. Em ý thích con nít vậy sao?> Eun Jung POV~
-" Ji Yeon unnie ah~ Unnie hát cho tụi em nghe đi!"_Một cô bé trắng trẻo có môi đo đỏ khoảng 4-5t gì đó khẽ nói với Ji Yeon. Sau đó là tiếng của đám nhóc nhốn nháo.
-" Thế các em muốn nghe unnie hát bài gì?"_Ji Yeon cười tươi hỏi bọn nhỏ.
-" Noona hát bài ba con gấu đi!"_Một nhóc con có đôi mắt to tròn nói.
-" Không, unnie hát bài don't leave của T-ARA đi!!!"_Cô bé tóc nâu xinh xắn nói.
-" Không, bài ba con gấu cơ!"_Cậu nhóc la lên.
-" Thôi được rồi, unnie sẽ hát cả 2 bài, mấy nhóc chịu chưa?"_Ji Yeon âu yếm nhìn mấy đứa nhóc rồi xoa đầu chúng. Eun Jung bước đến chỗ ghế đá của Ji Yeon và bọn trẻ đang ngồi. Giọng hát trong trẻo của ai đó vang lên, trong sáng, tinh khiết, ấm áp như Ji Yeon vậy.
-"Appa Gom, Omma gom, aegi gom
Appa gom eun tungtung hae
Omma gom eun nal shin eh
Aegi gom eun nomu kiyowo
Ussu ussu chal~handa
Gom se mari ga han jibbe iso
Appa Gom, Omma gom, aegi gom
Appa gom eun tungtung hae
Omma gom eun nal shin eh
Aegi gom eun nomu kiyowo
Ussu ussu chal~handa"
-" Ah~ unnie hát hat quá!!! Tiếp đi unnie!!~"_Bọn trẻ lại nhốn nháo. Ji Yeon lại cất tiếng hát, nó cũng vẫn trong trẻo, vẫn ấm áp nhưng nhưng lại chứa chang biết bao nhiêu nỗi buồn, liệu đó có phải là những nổi đau mà Ji Yeon đã phải chịu khi thấy Eun Jung đi bên người con gái khác mà ko phải là mình? Hay lúc thấy người Eun Jung đẫm máu? Tất cả đã được thể hiện qua những câu hát, sự cô đơn những lúc không có Eun Jung bên cạnh.
"Đừng để em cô đơn một mình
Dường như anh đã quên tình yêu sâu đậm giữa hai chúng ta
nhưng em vẫn luôn đợi anh
thời gian của hai chúng ta dường như đã dừng lại
như thể em đang được ở bên anh
Anh đừng đi, xin anh đừng rời bỏ em
xin đừng chỉ mang lại những vết thương trong trái tim em
xin anh đừng đi, đừng làm em khóc như ngày hôm đó
xin hãy quay về bên em
Trong đời em đến tận bây giờ, người em yêu đến phát điên chỉ có mình anh
em đau khổ và tình yêu của em đã chết trong mảnh vỡ ly biệt
đêm nay lại một mình em cô đơn mà anh không hề hay biết vì sao
như những cánh hoa rơi, hình bóng anh cũng dần rời xa
nhìn vào gương em chỉ thấy phản chiếu hình ảnh của một cô gái đã mất đi lí trí
toàn thân run lên vì lo sợ
nỗi đau hằn sâu trong tim, nước mắt lại rơi
nước mắt nhạt nhoà cũng những hạt mưa đang rơi
tất cả những ký ức của chúng ta liệu có phai nhạt đi không?
nếu em xoá đi tên của anh, người em luôn mong nhớ
liệu em có thể xoá bỏ được hình bóng của anh?
anh đừng đi, xin anh đừng rơi bỏ em
xin đừng chỉ mang lại những vết thương trong trái tim em
xin anh đừng đi, đừng làm em khóc như ngày hôm đó
xin hãy quay về bên em
Nắm chặt vạt áo của anh, em tự hỏi lòng mình
nên xé tan và vứt nó đi hay nên cất giữ nó?
giống như mùi hương còn vương lại, giống như bức tranh để lại
nhớ về những thứ bị bỏ lại như những dấu vết đã phai mờ, em không muốn khóc
Ngày anh rời khỏi cuộc đời em là những ngày đau khổ trong em
anh đã trở thành tất cả của em, những ký ức đó làm em đau đớn
sợi dây của định mệnh đã không thể níu kéo
em sẽ không thể để anh ra đi
Dù có gào thét, dù có gào thét gọi tên anh
anh giờ đang ở đâu?
xin anh đừng đi, đừng làm em khóc như ngày hôm đó
xin hãy quay về bên em
Dẫu sao thì cũng có người đau đớn
tình yêu đã chết của em như mảnh vỡ của vì sao kia
đêm này lại một mình em đơn độc
như những cánh hoa rơi, hình bóng anh cũng dần rời xa
Nắm chặt vạt áo của anh, em tự hỏi lòng mình
giống như mùi hương còn vương lại, giống như bức tranh để lại
tình yêu của em đã chết trong li biệt"
Giọt nước mắt lăn dài trên đôi má trắng hồng của Ji Yeon. Thật sự là khi nhìn thấy người Eun Jung đẫm máu, cô đã rất lo sợ. Sợ rằng Junggie của cô sẽ biến mất khỏi thế gian này, rời khỏi cô, Eun Jung là tất cả đối với cô, nếu như ko có Eun Jung thì Ji Yeon bây giờ sẽ là cô gái mất hết lí trí, sẽ mãi gào thét tên Eun Jung, sẽ mãi đơn độc dù cho có rất nhiều người bên cạnh.
-" Noona ah~ Sao noona lại khóc? Ai làm noona buồn à? Hay là Eun Jung noona bỏ đi rồi?"_Thằng bé nói, đôi mắt to tròn nhìn Ji Yeon.
-" Em không được nói thế Mason à! Eun Jung unnie là người mà Ji Yeon unnie yêu nhất, sẽ không bỏ một thiên thần như unnie ấy đâu."_Cô bé tóc nâu xinh xắn nói với cậu nhóc Mason.
-" Uhm, Ji Yeon noona đã từng nói là Eun Jung noona là người quan trọng nhất với noona ấy mà! Chắc chắn Eun Jung noona sẽ không bỏ noona đi đâu Ji Yeon noona nhỉ?_Cậu bé Mason nói.
-" Noona chỉ mong Junggie tỉnh dậy thôi."_Ji Yeon nhìn Mason và cô bé tóc nâu nhưng ánh mắt lại ở nơi xa xăm nào đó. Thấy vậy, Eun Jung trở lại phòng bệnh của mình, cô phải làm một điều gì đó cho Ji Yeon.
––––•(-• (End flashback) •-)•––––
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com