Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Sự thương cảm nho nhỏ

Chương 10:

Vũ vẫn mang theo tấm bùa và con dao bạc trong người. Bản thân cậu có phần lưỡng lự khi thấy thái độ của Vương Thanh. Nhưng cuối cùng vẫn là muốn bảo toàn tính mạng cho bản thân.

Vũ ngẩn ngơ trong phòng làm việc cả buổi. Tâm trí chỉ suy nghĩ đến duy nhất 1 việc, phải làm gì để giết được Vương Thanh.

Triệu Văn Trác chuẩn bị đi công tác dài ngày. Khi ngang qua phòng kế toán, đôi chân theo phản xạ bỗng nhiên muốn bước vào. Dù chỉ là 1 cái lướt mắt qua để chắc chắn Vũ vẫn ổn. Cậu đã định dặn dò con người kia thật nhiều, nhưng cuối cùng lại không đủ can đảm nói ra.

Văn Trác cần thời gian... cậu chưa sẵn sàng cho 1 mối quan hệ khác ngoài công việc.

Vũ hôm nay không đi lang thang, từ công ty về thẳng nhà. Lặng lẽ nấu ăn rồi dọn dẹp, buổi tối như thường lệ lại lướt qua vài trang báo mạng đọc tin tức. Tất cả mọi việc cậu làm đều cực kì thản nhiên nhưng thực chất là để che dấu tâm trạng đang rối bời.

Rầm!

Vũ giật mình nhìn thân ảnh vừa bước vào. Là Vương Thanh.

- Anh đến đây làm gì nữa?

Vương Thanh vẫn cúi đầu xuống, im lặng. Vũ luồn tay vào túi áo, nắm chặt con dao bạc, không hiểu sao cậu sợ bộ dạng này của hắn.

- Tiểu Phùng! – Giọng nói Vương Thanh trầm hơn mọi ngày. Tâm trí Vũ đã sớm suy tính cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Vương Thanh bất ngờ ngẩng đầu lên. Vũ bị dọa cho sợ xanh mặt, mồ hôi rịn trên trán. Thái độ này của hắn thật sự là đang muốn giết người.

Vương Thanh ngồi xuống nệm. Vũ nuốt khan. Khi bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn kia dơ lên chạm vào người Vũ, cũng là lúc con dao bạc đã rút ra được 1 nửa.

Vương Thanh kéo Vũ thọt lỏm vào vòng tay, ôm thật chặt.

Hôm qua hắn phải đi dẹp loạn. Rõ ràng hắn trải qua cả trăm ngàn lần như thế, cơ thể bị thương cũng không ít, sống chết đối với hắn từ lâu đã không còn quan trọng. Nhưng mà kể từ khi có Vũ, hắn trở nên có trách nhiệm hơn với chính mình. Hắn không muốn chết.

Hắn bị thương, nhưng một mực muốn về đây gặp Vũ...

Là vì hắn muốn chắc chắn 1 điều...

- Em vẫn ở đây. Thật tốt.

Không hiểu sao khi nghe những lời này, Vũ thấy cay cay sống mũi. Đôi tay bất giác thả lỏng con dao bạc. Bấy giờ Vũ mới để ý, hắn yếu thật sự, hắn không còn là Vương Thanh to cao vạm vỡ. Giây phút này, hắn chỉ biết vô lực dựa vào Vũ.

Đôi mắt Vũ chợt chú ý đến 1 tay buông thõng của hắn.

Là máu...

Cậu lại lướt qua chiếc áo choàng rách tơi tả, vết thương ẩn hiện sau những miếng vải rách đó.

- Anh bị thương?

Vũ thấy nặng trên vai mình, cậu híc nhẹ vai, người kia không chút phản ứng. Cậu khẽ đẩy đầu ra, Vương Thanh ngã xuống giường, 2 mắt nhắm nghiền lại, khuôn mặt nhuốm đầy vẻ mệt mỏi.

Cũng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy bộ dạng này, việc đầu tiên Vũ làm là chạy đi tìm thuốc sát trùng.

Cũng không hiểu vì sao, có cơ hội giết nhưng cậu không thể ra tay.

Vũ loay hoay từ nửa đêm đến gần sáng mới xử lý xong việc băng bó cho người kia. Khi tâm trí được dãn ra, mới nhớ đến con dao bạc vẫn yên vị trong túi.

Nhìn Vương Thanh yên giấc, không chút nghi ngờ ngủ vùi trong phòng mình. Vũ thật sự muốn biết với người kia cậu quan trọng đến mức nào?

Tại sao không giết cậu?

Tại sao biết cậu có ý định giết mình vẫn tình nguyện chạy đến?

Tại sao bị thương vẫn đi tìm cậu?

Hơn lúc nào hết, Vũ muốn nhớ lại. Cậu tin chắc rằng giữa mình và Vương Thanh không chỉ là 1 mối quan hệ bình thường. Nó... còn hơn cả người yêu...

Vũ rút ra con dao bạc, đặt lên cổ Vương Thanh...

Nhưng mà cuối cùng lại rụt lại.

Cậu trước tiên phải tìm được kí ức... Phải! Ít nhất giữ lại hắn ta cậu sẽ moi được chút manh mối...

Vũ bật laptop, tìm địa chỉ vài bệnh viện nổi tiếng ở Bắc Kinh. Cậu sẽ đi tìm lại sự thật bị che dấu nhiều năm nay. Là tự cậu tìm chứ không phải dựa vào lời nói hay lời tiên tri của ai.

......

Vương Thanh tỉnh dậy đã là giữa trưa. Tuy Vũ đóng kín cửa nhưng ít nhiều hắn vẫn cảm nhận được cái nóng của mặt trời. Vũ nằm gục trên bàn phím laptop, chiếc kính xệ xuống mũi, đầu tóc rối bù. Đáy mắt Vương Thanh có chút lay động. Giống như được nhìn lại cảnh tượng của 10 năm về trước. Giống như Phùng Kiến Vũ đã trở về bên hắn.

Nghỉ 1 đêm khiến Vương Thanh khỏe lên nhiều. Hắn chạm vào vết thương, ngay lập tức 1 làn khói trắng bốc lên, mùi thịt cháy khét, vết thương biến thành mảng đen sì, rồi rất nhanh liền lại. Vương Thanh nhìn tấm áo choàng rách tơi tả, không do dự cởi ra quăng vào góc giường. Hắn thường ngày to cao vạm vỡ, là chúa tể của ma cà rồng, nghĩ đến hôm qua đã yếu đuối trước 1 người, thật sự không quen.

Giờ phút sinh tử hắn mới biết cái hắn cần không phải là chức danh quyền lực, cũng không phải là sự kính nể của hàng vạn người. Hắn chỉ cần Phùng Kiến Vũ bên cạnh hắn. Nhưng được ở bên rồi, hắn tham lam muốn cả đời sống cùng người ấy. Hạnh phúc đối với hắn không phải là vài tiếng ngắn ngủi.

Vương Thanh trườn xuống giường. Kéo ghế ngồi đối diện với Vũ. Hắn tự hỏi bao lâu rồi hắn mới lại được sống bằng cảm xúc này? Là 10 năm hay hơn thế?

Vương Thanh chạm vào mái tóc rối bù của Vũ, vuốt vuốt cho thẳng. Xong xuôi còn tham lam dịch chuyển xuống trán, xuống mắt, rồi dừng lại ở lệ chí.

Nếu có thể, hắn muốn đem Vũ giấu đi, chỉ mình hắn được biết, được thấy, được chạm vào. Nhưng hắn sợ trái tim Vũ lúc ấy không còn thuộc về hắn nữa. Cái hắn cần không phải là thân xác của Vũ, mà là tình yêu từ con người ấy.

Ngày đầu tiên hắn gặp Vũ là khi Vũ mới 10 tuổi. Hắn chấp nhận dùng 6 năm để chờ Vũ lớn, rồi tiếp tục dùng 2 năm từng bước từng bước kéo Vũ lại gần. Thậm chí, phải dùng cả mạng sống của mình để đánh đổi. Hắn chưa bao giờ nói. Nhưng hắn yêu con người kia hơn tất thảy. Còn hơn cả chính bản thân mình.

Vũ giật mình tỉnh dậy. Khi mở mắt lại thấy đôi mắt Vương Thanh ôn nhu nhìn mình. Cậu nhất thời không phản ứng nổi. Cả cơ thể như bị khóa chặt. Trong vô thức, Vũ rướn người lên hôn vào môi Vương Thanh, nụ hôn không sâu, không chút dục vọng, chỉ nhẹ như chuồn chuồn điểm nước. Vương Thanh bị kích động, có phải hay chăng Phùng Kiến Vũ đã thật sự trở về bên hắn?

Lí trí Vũ quay về, cậu vội vàng cách xa Vương Thanh. Vừa rồi cậu làm điều này, Chỉ đơn giản vì có gì đó thôi thúc cậu. Vũ cắn cắn môi khó xử, quay đầu chạy thật nhanh vào nhà tắm.

Rầm.

Tiếng đập cửa làm Vương Thanh bừng tỉnh. Hắn khẽ cười nhìn cái bóng của người kia hắt lên cửa kính.

Em vẫn luôn là em. Chưa bao giờ thay đổi. Thật tốt.

Vũ tựa lưng vào cửa, trái tim đập mạnh không kiểm soát. Cậu nhắm chặt mắt, bình ổn lại nhịp thở.

Vương Thanh phía bên ngoài lặng lẽ thu dọn phòng ngủ, rồi chạy xuống tìm đồ ăn nấu cho Vũ. 10 năm trước cũng vậy, và 10 năm sau cũng y như vậy.

"- Chúa tể! Em yêu ngài."

Động tác đánh răng của Vũ dừng lại. Chết tiệt, giọng nói ấy văng vẳng trong đầu Vũ. Nhất là từ khi Vương Thanh tìm đến cậu hàng đêm. Cậu có lá bùa, cậu có dao bạc. Nhưng vẻ như thứ đang chi phối cậu mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.

"- Chúa tể! Em muốn làm người của ngài"

Lại 1 câu nói nữa bật ra trong đầu. Vũ cúi người xuống nôn thốc nôn tháo. Ngay cả bản thân cậu cũng là 1 người lưỡng tính nhưng tưởng tượng cảnh lên giường với 1 loài sinh vật khác, Vũ không khỏi ghê tởm.

Vương Thanh nhớ Vũ rất thích địa tam tiên, cũng rất thích những món ăn có thịt. Hắn hay trêu Vũ phải ăn nhiều rau, không thì sẽ rất khó. Nếu là Vũ của 10 năm trước sẽ ngượng ngịu gục đầu vào ngực hắn. Chỉ là 10 năm sau, hắn không biết Vũ còn thoải mái với hắn như vậy nữa hay không? Nếu được quay ngược thời gian, hắn muốn Vũ mãi mãi ở khoảng 18 tuổi. Vô lo vô nghĩ, vô tư tựa vào hắn không chút nghi ngờ. Thời gian trôi qua, ai rồi cũng sẽ lớn, ai rồi cũng sẽ thay đổi. Vũ trưởng thành lên nhiều, và khoảng cách với hắn cũng dần dần dãn ra rất nhiều.

Vũ ngồi trong đó thật lâu, cố gắng bình tĩnh lại. Khi ra ngoài thì người kia đã không còn trong phòng. Mùi thơm của thức ăn từ dưới tầng đánh thức cái bụng đang réo inh lên vì đói của cậu.

Vương Thanh đứng quay lưng về phía cầu thang. Vũ bỗng dưng ngẩn người ra vì nhìn thấy bộ dạng này. Tất cả như đang muốn đánh thức phần kí ức bị bỏ quên của Vũ. Nhưng mỗi lần kí ức đó muốn quay về, tâm trí cậu lại có 1 lực ngăn cản vô hình không cho tiến vào. Hình ảnh chỉ còn là những thứ hư hư thực thực không rõ ràng.

Vương Thanh tắt bếp, đổ món ăn cuối cùng ra đĩa rồi đặt lên bàn. Kéo sẵn ghế cho Vũ.

- Đừng nghĩ nữa.

Vũ giật mình, cậu hắng giọng. Bấy giờ mới lại gần bàn ăn.

Vương Thanh cả buổi chỉ ăn được vài miếng. Ma cà rồng không kiếm sự sống từ đồ ăn bình thường nhưng từ khi yêu Vũ, hắn tự tập cho mình thói quen dung hòa với loài người.

Cả ngày hôm nay Vương Thanh ở trong nhà Vũ. Vũ cũng không đi làm vì là chủ nhật. Cậu chỉ cắm mặt vào máy tính chơi game mặc dù tâm trí đã ở đâu đâu không chút để ý.

Vương Thanh ngồi trên giường, ngắm Vũ từ phía sau. Trong lòng nảy sinh cảm giác muốn ôm, muốn hôn người nào đó.

Vũ thấy lạnh gáy, cậu thở ra 1 hơi dài. Đôi tay nhấn chuột cũng trở nên luống cuống.

Vương Thanh lại gần. Hắn luồn tay vào eo cậu từ phía sau. Vũ giật nảy mình. Hắn tiếp tục đặt cằm lên vai cậu. Giọng nói lành lạnh không chút cảm xúc.

- Em không mệt sao? - Vương Thanh mặt dày hôn lên má Vũ 1 cái. Nhưng như thế vẫn là chưa đủ, hắn vươn tay túm lấy cằm Vũ bắt hướng về phía mình. – Chúng ta nên nghỉ ngơi 1 lát.

---TBC---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com