Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Hơi Ấm của Bình Yên

Khi những tia nắng đầu tiên của một ngày mới khẽ chạm vào tấm rèm nhung, vẽ lên đó những vệt sáng vàng nhạt, Ricardo khẽ cựa mình. Giấc ngủ đêm qua, sâu hơn bất kỳ giấc ngủ nào anh từng biết, vẫn còn vương vấn sự thanh thản, xoa dịu những nhức nhối trong tâm hồn. Anh cảm nhận được hơi ấm quen thuộc tỏa ra từ hình hài nhỏ bé đang cuộn tròn trong vòng tay mình, nhịp thở đều đều như một điệu nhạc ru êm đềm. Vòng tay Ronaldo vẫn còn vương trên eo anh, mỏng manh nhưng đủ sức níu giữ cả thế giới chao đảo của Ricardo. Áp lực, nỗi mệt mỏi, và sự cô đơn lạnh lẽo của đêm qua đã tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác nhẹ nhõm, bình yên đến lạ lùng. Anh siết nhẹ vòng tay, vùi mặt sâu hơn vào mái tóc mềm mại của Ronaldo, hít hà mùi hương của nắng, của đất, và một chút gì đó rất đỗi tinh khiết – mùi hương của bến đỗ bình yên mà cậu mang lại.

Ronaldo khẽ động đậy, đôi mắt khép hờ từ từ mở ra, để lộ một đôi mắt màu nâu trong veo, như mặt hồ buổi sớm. Cậu chớp chớp vài cái, dường như vẫn còn ngái ngủ, rồi ngước nhìn Ricardo. Không còn vẻ rụt rè, e ngại thường thấy, ánh mắt cậu giờ đây tràn đầy sự quan tâm và một chút ngượng ngùng dễ thương khi thấy Ricardo đang nhìn mình. Ricardo mỉm cười, một nụ cười chân thành và ấm áp nhất từ đáy lòng, xua tan đi vẻ u uất thường trực.

"Ngủ ngon không, bông hồng của anh?" Ricardo khẽ thì thầm, giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng như gió thoảng.

Ronaldo khẽ gật đầu, má cậu ửng hồng. Cậu rúc sâu hơn vào lòng Kaká, như một chú mèo nhỏ đang tìm kiếm hơi ấm, nép mình vào sự an toàn. Khoảnh khắc yên bình này, không lời nói nào có thể diễn tả được. Đối với Kaká, đây là tất cả những gì anh cần – một điểm tựa vững chãi giữa những cơn sóng đời. Đối với Ronaldo, được ở trong vòng tay của người đã cứu rỗi cuộc đời mình, cảm nhận sự tin tưởng tuyệt đối này là một điều vô giá, một kỳ tích mà cậu chưa bao giờ dám mơ đến.

Một lúc sau, Ronaldo khẽ thoát ra khỏi vòng ôm của Kaká. Cậu lướt xuống giường, mái tóc rối bù và bộ đồ rộng thùng thình của Kaká khiến cậu trông càng đáng yêu hơn, như một cậu bé nhỏ trong chiếc áo của người lớn. Cậu nhẹ nhàng đi vào bếp. Ricardo nằm trên giường, dõi theo từng cử động của cậu. Anh thấy Ronaldo thuần thục pha cà phê, nướng bánh mì và chuẩn bị một ly sữa nóng cho anh. Những hành động nhỏ nhặt, đơn giản ấy lại chạm đến trái tim Ricardo một cách sâu sắc. Anh nhận ra rằng, dù chỉ mới 18 tuổi, Ronaldo đã có một sự trưởng thành và tinh tế đáng kinh ngạc, một sự thấu cảm đặc biệt mà không phải ai cũng có được.

Khi Ronaldo mang khay đồ ăn sáng đến bên giường, Ricardo ngồi dậy, đón lấy ly sữa ấm áp từ tay cậu. Anh chậm rãi nhâm nhi, cảm nhận hương vị dịu mát lan tỏa trong cơ thể, xua đi chút mệt mỏi còn sót lại. Ronaldo ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm.

"Anh ổn hơn nhiều rồi," Ricardo nói, đặt ly sữa xuống và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ronaldo, bàn tay đã từng run rẩy vì sợ hãi nhưng giờ đây lại là nguồn an ủi cho anh. "Nhờ có em."

Ronaldo khẽ cười, nụ cười trong trẻo như tiếng chuông gió giữa đêm. "Anh đừng để mình kiệt sức như vậy chứ, Ricky. Áp lực công việc dù lớn đến mấy cũng phải biết nghỉ ngơi. Em biết anh lo lắng cho em, nhưng anh cũng phải lo cho bản thân nữa." Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một sự kiên định đáng ngạc nhiên.

Ricardo thở dài, ánh mắt anh nhìn xa xăm, như đang tìm kiếm một lời giải đáp trong khoảng không. "Anh biết chứ. Nhưng đôi khi, mọi thứ cứ dồn dập đến. Hợp đồng mới với câu lạc bộ, những kỳ vọng từ gia đình, từ hàng triệu người hâm mộ dõi theo... anh sợ mình không làm được, sợ mình sẽ làm họ thất vọng. Và anh sợ nhất là không thể bảo vệ được em, không thể mang đến cho em một cuộc sống tốt đẹp như anh đã hứa." Anh siết nhẹ tay Ronaldo, nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

Ronaldo nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cậu sâu thẳm, không còn chút sợ hãi nào. "Anh đã cứu em rồi, Kaká. Anh đã cho em một cuộc sống mới, một tương lai mà em chưa bao giờ dám nghĩ tới. Anh đã là đủ rồi." Giọng cậu vẫn còn một chút run rẩy khi nói về quá khứ đầy bạo lực mà cậu đã phải chịu đựng, nhưng ánh mắt cậu lại kiên định, đầy sức mạnh. "Hơn nữa, em đâu còn là đứa bé dễ bị bắt nạt nữa. Em đang lớn lên từng ngày, và em sẽ mạnh mẽ để tự bảo vệ mình. Và cả anh nữa, Ricky." Ronaldo đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng chạm vào má Kaká. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mà, Ricky. Em ở đây mà."

Những lời nói của Ronaldo như một luồng gió mát lành thổi vào tâm hồn đang khô cằn của Ricardo. Anh chợt nhận ra, mình đã quá tập trung vào việc bảo vệ Ronaldo, quên mất rằng cậu bé non nớt ngày nào giờ đây đã trưởng thành hơn rất nhiều, và thậm chí còn có thể là một điểm tựa vững chắc cho chính anh. Một cậu bé 18 tuổi, vẫn còn đang đi học, nhưng lại sở hữu một sự kiên cường và lòng trắc ẩn hiếm có, là món quà vô giá mà cuộc đời đã ban tặng cho anh.

"Cảm ơn em, Cris," Ricardo nói, giọng anh chân thành và đầy xúc động, pha lẫn chút nghẹn ngào. "Anh không biết phải làm gì nếu không có em."

Ronaldo khẽ gật đầu, cậu tựa đầu vào vai Kaká, một cử chỉ thân mật và tin tưởng tuyệt đối. "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Ricky."

Những lời động viên chân thành của Ronaldo đã tiếp thêm sức mạnh cho Ricardo, không chỉ là lời an ủi mà còn là một tia sáng dẫn lối. Anh biết, áp lực vẫn còn đó, nhưng giờ đây anh không còn cảm thấy đơn độc. Anh có Ronaldo – người đã được anh cứu rỗi khỏi địa ngục trần gian, và giờ đây lại là ngọn hải đăng thắp sáng những ngày tháng tăm tối của chính anh. Mối liên kết giữa họ đã vượt xa tình bạn hay sự bảo hộ đơn thuần; đó là sự nương tựa, là hơi thở của sự bình yên.

"Anh sẽ cố gắng hơn," Ricardo nói, giọng anh đầy quyết tâm, ánh mắt anh đã tìm lại được sự kiên định thường thấy. "Anh sẽ nói chuyện thẳng thắn với người quản lý về lịch trình làm việc. Anh sẽ tìm cách cân bằng lại mọi thứ. Và anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho bản thân, cho em. Chúng ta sẽ cùng nhau làm mọi thứ."

Ronaldo ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu sáng ngời niềm vui. "Tốt lắm, Ricky! Anh phải chăm sóc bản thân chứ. Anh khỏe mạnh thì mới có thể đá bóng giỏi và hoàn thành công việc. Em sẽ luôn ở bên anh." Cậu cười rạng rỡ, một nụ cười hồn nhiên và vô tư lự, nhưng lại mang một sức mạnh chữa lành lạ kỳ.

Ricardo ôm chặt lấy Ronaldo một lần nữa. Mùi hương của cậu, hơi ấm từ vòng tay cậu, và những lời nói đơn giản nhưng đầy sức mạnh của cậu đã trở thành liều thuốc tinh thần hiệu nghiệm nhất, xóa đi mọi lo toan và bất an. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng với Ronaldo ở bên, mọi thứ đều có thể vượt qua. Đêm qua, anh đã tìm thấy bình yên. Sáng nay, anh đã tìm thấy sức mạnh để đứng dậy. Và tương lai, anh sẽ bước đi vững vàng hơn, bởi vì anh không còn một mình. Anh đã có Ronaldo – bến đỗ cuối cùng của trái tim anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com