Chương 14: Lisbon đêm ấy
Những ngày sau đêm giãi bày tâm sự ấy, biệt thự của Ricardo tràn ngập một hơi ấm chưa từng có. Anh và Ronaldo sống trong những khoảnh khắc bình yên hiếm hoi, như thể muốn níu giữ thời gian. Ricardo tìm thấy lại nụ cười thật sự, không còn gượng gạo hay mệt mỏi. Anh dành nhiều thời gian hơn cho Ronaldo, cùng cậu ôn bài, cùng nấu những bữa ăn đơn giản nhưng đầy ắp tiếng cười. Ronaldo cũng dần cởi mở hơn, những ánh mắt sợ hãi hay rụt rè dần tan biến, thay vào đó là sự tin tưởng tuyệt đối và một tình cảm trong trẻo, chân thành. Cậu vui vẻ kể về trường học, về những tiến bộ trong việc phục hồi vết thương, và Kaká lắng nghe, đôi mắt anh ánh lên sự mãn nguyện.
Thế nhưng, sự bình yên thường là điềm báo của một cơn bão lớn. Và cơn bão ấy ập đến vào một buổi chiều mưa cuối tháng, khi Ricardo vừa trở về từ sân tập. Người đại diện của anh, một người đàn ông lạnh lùng và thực tế, ngồi đợi trong phòng khách, trên tay là một tập tài liệu dày cộp.
"Ricardo, có tin tốt lành," ông ta nói, giọng dứt khoát, "Câu lạc bộ AC Milan đã chính thức đưa ra lời đề nghị. Một hợp đồng năm năm, mức lương kỷ lục, và vị trí đá chính được đảm bảo. Đây là cơ hội duy nhất trong đời cậu, Ricardo. Nếu bỏ lỡ, cậu sẽ hối hận suốt đời."
Những lời nói ấy như một tiếng sét đánh ngang tai Ricardo. Milan. Giấc mơ của mọi cầu thủ. Đỉnh cao của sự nghiệp. Nhưng đi kèm với nó là gì? Là việc phải rời xa tất cả, rời xa nơi này, và rời xa... Ronaldo. Trái tim anh thắt lại. Anh nhớ lại lời hứa sẽ bảo vệ Ronaldo, sẽ không bao giờ để cậu một mình. Anh nhớ cái đêm Ronaldo cuộn tròn trong vòng tay anh, hơi thở đều đều và ấm áp. Nỗi sợ hãi mất đi bến đỗ bình yên này, sợ hãi để cậu bé 18 tuổi ấy phải đối mặt với thế giới rộng lớn mà không có anh ở bên, cào xé tâm can Ricardo.
Anh cố gắng gạt bỏ ý nghĩ đó, nhưng người đại diện không cho anh thời gian. "Họ muốn cậu sang ngay trong vài tuần tới để kiểm tra y tế và ký hợp đồng. Chuyến bay đã được sắp xếp. Cậu không thể từ chối đâu, Ricardo. Cả thế giới đang nhìn vào cậu."
Đêm đó, Ricardo không ngủ được. Anh nằm thao thức bên cạnh Ronaldo đang say ngủ, từng nhịp thở đều đều của cậu bé như một lời nhắc nhở, vừa là sự an ủi, vừa là nỗi giày vò. Anh đã mơ về khoảnh khắc này từ khi còn là một cậu bé, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng giấc mơ ấy lại đi kèm với một cái giá quá đắt. Giữa sự nghiệp chói lọi và điểm tựa cảm xúc duy nhất, anh phải chọn. Anh là Kaká – ngôi sao bóng đá, biểu tượng của sự nghiệp, nhưng anh cũng là Ricardo – một người đàn ông mệt mỏi cần được xoa dịu, một người anh cần bảo vệ một linh hồn non nớt.
Giọt Nước Mắt Nuốt Ngược
Sáng hôm sau, khi Ronaldo đang say sưa bên bữa sáng do chính tay cậu chuẩn bị, Ricardo hắng giọng. "Cris... anh có chuyện muốn nói với em." Giọng anh khản đặc, nặng trĩu.
Ronaldo ngước lên, ánh mắt trong veo pha chút tò mò. "Chuyện gì vậy, Ricky?"
Ricardo cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tay anh run rẩy. "Anh... anh nhận được một lời đề nghị từ AC Milan. Họ muốn anh đến đó thi đấu."
Khuôn mặt Ronaldo thoáng chốc cứng đờ, đôi mắt cậu mở to, không chớp. Ly sữa trên tay cậu khẽ nghiêng, nhưng cậu không hề hay biết. Cả căn bếp chìm vào sự im lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng tim Ricardo đập thình thịch trong lồng ngực. Ronaldo im lặng, nhìn anh chằm chằm, như đang cố đọc được suy nghĩ trong đôi mắt anh. Ricardo cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng dâng lên trong lòng khi thấy vẻ mặt của cậu. Anh biết, những ký ức kinh hoàng về sự cô độc, bị bỏ rơi vẫn còn ám ảnh cậu.
Cuối cùng, Ronaldo khẽ thì thầm, giọng cậu run rẩy như sợi tơ mỏng manh sắp đứt. "Anh... anh sẽ đi sao?"
Ricardo gật đầu, ánh mắt anh đầy dằn vặt. "Đây là giấc mơ của anh, Cris. Nhưng... anh không muốn rời xa em."
Đôi mắt Ronaldo chợt đỏ hoe. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng cậu vội vàng đưa tay lau đi. Cậu không khóc thành tiếng, chỉ có nỗi đau câm lặng hiện rõ trên khuôn mặt non nớt. Ricardo muốn ôm chặt lấy cậu, muốn nói rằng anh sẽ không đi, nhưng anh biết anh không thể. Đây là cơ hội của cả cuộc đời anh, và anh không thể ích kỷ vì nỗi sợ hãi của riêng mình.
"Anh cứ đi đi, Ricky," Ronaldo khẽ nói, giọng cậu nghẹn lại. Cậu cố nở một nụ cười gượng gạo, méo mó. "Em... em sẽ ổn mà. Anh đừng lo cho em. Anh phải đi theo giấc mơ của mình chứ." Lời nói tuy mạnh mẽ, nhưng đôi môi cậu run rẩy, và ánh mắt cậu cầu xin một điều gì đó mà cậu không thể nói thành lời. Ricardo hiểu. Cậu đang hy sinh nỗi sợ hãi của mình để anh được bay cao.
Ricardo kéo Ronaldo vào lòng, ôm chặt lấy cậu, anh vùi mặt vào hõm vai cậu, hít hà mùi hương quen thuộc. Anh cảm nhận được cơ thể Ronaldo run rẩy trong vòng tay mình, từng nhịp đập trái tim cậu như đang hòa vào nỗi đau của anh. "Anh sẽ luôn liên lạc với em, Cris. Anh sẽ gọi điện, anh sẽ nhắn tin mỗi ngày. Và anh sẽ quay về, anh hứa. Anh không bao giờ bỏ rơi em đâu."
Khoảnh Khắc Chia Ly Thấu Xương
Ngày Ricardo phải đi đến sân bay, bầu trời cũng sụt sùi những hạt mưa lất phất, như đồng điệu với nỗi lòng của hai người. Biệt thự rộng lớn chìm trong không khí nặng nề, những chiếc vali được xếp gọn gàng ở cửa, chờ chuyến xe đến. Ronaldo đứng đó, bên cạnh Ricardo, cậu mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình của anh, để che đi thân hình mảnh khảnh và có lẽ là cả nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng.
Khi chiếc xe dừng lại, Ricardo nhìn Ronaldo lần cuối. Đôi mắt cậu đỏ hoe nhưng kiên quyết không để nước mắt rơi. "Đi mạnh giỏi nhé, Ricky," Ronaldo khẽ nói, giọng cậu run lên từng hồi.
Ricardo không nói nên lời. Anh chỉ dang rộng vòng tay, và Ronaldo ngay lập tức lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh như muốn hòa vào làm một. Đó là một cái ôm vĩnh cửu, một lời từ biệt không cần lời nói, một lời hứa im lặng về ngày tái ngộ. Anh cảm nhận được mái tóc mềm mại của cậu cọ vào má, mùi hương đặc trưng của Ronaldo lấp đầy phổi anh, khắc sâu vào tâm trí anh. Đó là mùi của sự bình yên, của tuổi trẻ, và giờ đây là mùi của nỗi nhớ.
Ricardo buông tay, bước lên xe. Anh không dám ngoảnh lại. Anh biết nếu anh làm vậy, anh sẽ không thể rời đi. Chiếc xe lăn bánh, dần dần xa khỏi tầm mắt của Ronaldo.
Ronaldo đứng đó, dưới mưa, nhìn theo bóng chiếc xe cho đến khi nó khuất hẳn. Giờ đây, cậu không còn kiềm chế được nữa. Nước mắt cậu hòa cùng những hạt mưa, lăn dài trên khuôn mặt. Cậu siết chặt chiếc áo khoác của Kaká trên người, hít hà mùi hương còn vương lại của anh, mùi của gỗ dịu và bạc hà – mùi hương của sự an toàn, của bến đỗ mà giờ đây đã rời xa. Căn biệt thự rộng lớn bỗng trở nên trống rỗng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Nỗi cô đơn mà cậu đã từng trải qua, giờ đây lại ập đến, mạnh mẽ và đau đớn hơn bội phần.
Nỗi Nhớ Xuyên Lục Địa
Ở Milan, Ricardo nhanh chóng thích nghi với cường độ tập luyện và áp lực truyền thông. Anh tỏa sáng trên sân cỏ, nhận được sự tung hô từ hàng triệu người hâm mộ Rossoneri (biệt danh của AC Milan). Nhưng mỗi đêm, khi trở về căn hộ sang trọng nhưng lạnh lẽo, anh lại cảm thấy một khoảng trống rỗng khôn tả. Ánh đèn đường lấp lánh bên ngoài cửa sổ không thể lấp đầy bóng tối trong trái tim anh. Anh nhớ tiếng cười của Ronaldo, nhớ ánh mắt trong veo của cậu, nhớ những cử chỉ vụng về nhưng đầy ấm áp. Những cuộc gọi video trở thành cứu cánh của anh, nhưng múi giờ chênh lệch và lịch trình bận rộn khiến chúng trở nên thưa thớt, ngắn ngủi. Anh nhớ mùi hương của Ronaldo đến quặn thắt.
Còn Ronaldo, cậu trở lại với cuộc sống đi học, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường như lời đã hứa với Kaká. Cậu chuyên tâm vào việc học, vào việc hồi phục sức khỏe. Nhưng mỗi khi đêm xuống, khi màn đêm buông xuống, nỗi nhớ Kaká lại dâng trào như một con sóng dữ. Cậu nhớ vòng tay bảo vệ của anh, nhớ cảm giác an toàn khi được anh vỗ về. Chiếc áo khoác của Kaká trở thành vật bất ly thân của cậu, là thứ duy nhất còn vương lại mùi hương của anh. Cậu thường tìm đến những khu đất trống quen thuộc, nơi họ từng gặp gỡ dưới ánh trăng, và lặng lẽ ngước nhìn bầu trời sao, tự hỏi liệu Kaká có đang nhìn thấy những vì sao giống mình không, dưới bầu trời Ý xa xôi.
Dù cách xa nhau hàng ngàn cây số, dù cuộc sống của mỗi người đều đang chuyển mình mạnh mẽ, nhưng sợi dây vô hình kết nối Ricardo và Ronaldo vẫn không hề đứt. Nỗi nhớ trở thành ngọn lửa, đốt cháy trong trái tim họ, nhắc nhở họ về sự hiện diện của đối phương. Khoảng cách địa lý chỉ càng làm họ nhận ra giá trị của nhau, và rằng, dù ở bất cứ đâu, họ vẫn mãi là bến đỗ bình yên của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com