Chương 15: Gặp lại và Nỗi Nhớ
Nghe nhạc 🥰
----
Những tháng ngày Ricardo thi đấu xa nhà là một chuỗi vinh quang không ngừng nghỉ, nhưng cũng thấm đẫm nỗi nhớ mong. Dưới màu áo sọc đỏ đen của AC Milan, anh vươn mình trở thành trái tim của đội bóng, một kiến trúc sư tài ba trên sân cỏ. Mỗi trận đấu là một màn trình diễn đỉnh cao của Kaká, từ những pha đi bóng lắt léo, những đường chuyền xé toang hàng phòng ngự đối phương, cho đến những cú sút xa uy lực, làm nổ tung cầu trường. Anh góp công lớn vào hành trình chinh phục đỉnh cao, và giờ đây, Milan đã đứng trước ngưỡng cửa của chức vô địch danh giá nhất lục địa: Champions League.
Trong khi đó, ở quê nhà, Ronaldo miệt mài với việc học và luyện tập. Cậu vẫn nhớ Kaká đến quặn thắt, nhớ từng cử chỉ, từng lời nói của anh, nhưng nỗi nhớ đó không còn là sự yếu đuối mà đã biến thành động lực mạnh mẽ. Cậu muốn Kaká tự hào về mình, muốn chứng minh rằng cậu có thể tự đứng vững. Cậu theo dõi từng trận đấu của anh qua màn ảnh nhỏ, trái tim đập loạn nhịp theo từng pha bóng, từng bàn thắng. Mỗi khi Kaká ghi bàn, cậu lại hét lên sung sướng, như thể chính mình đang đứng trên sân cỏ.
Đêm chung kết Champions League, khi cả thế giới đang hướng về Milan, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Ronaldo, cháy bỏng và mãnh liệt. Cậu không thể chỉ ngồi yên xem qua TV được nữa. Cậu phải đến đó. Phải thấy anh bằng xương bằng thịt, phải chia sẻ khoảnh khắc vinh quang này cùng anh. Với số tiền tiết kiệm được từ công việc làm thêm và sự giúp đỡ của một người bạn thân thiết, Ronaldo đã bí mật sắp xếp mọi thứ, mua một tấm vé máy bay và vé vào sân, mà không báo trước cho Kaká. Cậu biết Kaká sẽ lo lắng, nhưng khao khát được gặp anh lớn hơn tất cả.
----
Ronaldo đến sân vận động San Siro vĩ đại, choáng ngợp trước kiến trúc hùng vĩ và không khí cuồng nhiệt. Sân vận động rực lửa với hàng vạn cổ động viên, tiếng hò reo, tiếng kèn vuvuzela vang dội đến điếc tai, tạo thành một bản giao hưởng của niềm đam mê. Cậu bé nhỏ con, với chiếc áo khoác rộng thùng thình và mái tóc rối bù, tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, gần hàng rào sân cỏ, nơi các cầu thủ dễ dàng nhìn thấy nhất khi khởi động hoặc sau trận đấu. Cậu ngồi đó, giữa biển người xa lạ, mắt không rời khỏi hình bóng quen thuộc trên sân. Nhìn anh. Suốt cả 90 phút căng thẳng của trận đấu.
Cậu thấy Kaká chạy, từng bước chân mạnh mẽ, dứt khoát. Thấy anh nhận bóng, xoay sở điệu nghệ giữa vòng vây đối thủ. Thấy anh tung ra những đường chuyền sắc bén như dao mổ, mở ra cơ hội cho đồng đội. Và rồi, một khoảnh khắc thăng hoa, Kaká nhận bóng ở rìa vòng cấm, tung ra một cú sút không thể cản phá, đưa bóng găm thẳng vào lưới. Sân vận động như nổ tung! Ronaldo đứng bật dậy, hét lên sung sướng, nước mắt trực trào. Cậu thấy Kaká chạy đến góc sân, quỳ gối, giơ hai tay lên trời tạ ơn Chúa, và cậu biết, dù ở xa, anh vẫn là Kaká của cậu, vẫn giữ trọn sự khiêm nhường và đức tin.
Tiếng còi mãn cuộc vang lên, AC Milan chính thức vô địch Champions League! Sân vận động San Siro như vỡ òa trong một cơn địa chấn của cảm xúc. Hàng vạn cổ động viên đứng bật dậy, ôm chầm lấy nhau, hò reo khản cả tiếng. Pháo sáng rực rỡ cả một góc trời, khói trắng bay lượn như những đám mây hạnh phúc. Các cầu thủ Milan ngã xuống sân, bật khóc trong sung sướng, vỡ òa cảm xúc sau một mùa giải đầy nỗ lực. Kaká cũng vậy, anh gục xuống, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má, cả cơ thể run lên vì kiệt sức và mãn nguyện. Anh đã làm được. Anh đã chinh phục đỉnh cao của bóng đá châu Âu.
Sau màn ăn mừng cuồng nhiệt trên sân, đến lượt các gia đình, người thân của cầu thủ được phép xuống sân để chia sẻ niềm vui. Kaká nhìn quanh, ánh mắt anh tìm kiếm giữa đám đông hỗn loạn, nhưng vô vọng. Anh thấy những đồng đội đang ôm lấy vợ con, bạn gái, những khoảnh khắc đoàn tụ ấm áp, những nụ hôn vội vàng. Trong giây lát, một nỗi cô đơn thoáng qua chợt len lỏi vào tim anh. Anh nghĩ, mình đang cô đơn giữa đỉnh vinh quang này, thiếu đi người quan trọng nhất.
Nhưng rồi, như một phép màu, ánh mắt anh dừng lại ở một gương mặt quen thuộc nơi khán đài. Một cậu bé nhỏ con, với đôi mắt đỏ hoe nhưng rạng rỡ, đang nhìn anh chằm chằm. Cậu vẫn ngồi đó, giữa biển người đang hò reo, bình lặng như một đóa hoa dại giữa bão tố. Kaká giật mình. Anh bất ngờ, không thể tin vào mắt mình. Sự hoảng hốt thoáng qua, liệu đây có phải là ảo ảnh do nỗi nhớ tạo ra không? Rồi anh sững sờ, và sau đó là một niềm vui sướng tột độ bùng nổ trong anh, quét sạch mọi cảm xúc khác. Không thể lẫn vào đâu được. Đó chính là Cris.
"CRIS! RONALDO!" Anh hét lên, giọng anh vỡ òa trong tiếng reo hò của sân vận động, khiến cậu giật mình, đôi mắt bối rối nhìn quanh, như không tin vào tai mình. Khi ánh mắt cậu bắt gặp Kaká, một tia sáng bùng lên.
Không chút do dự, không chút ngần ngại, Kaká chạy như bay đến hàng rào. Anh lao qua rào chắn, bỏ mặc sự cản trở của nhân viên an ninh đang cố gắng giữ trật tự, như một mũi tên lao về phía Ronaldo. Anh ôm chặt lấy cậu, rồi bế thốc cậu xuống sân trong sự ngỡ ngàng và cả ngưỡng mộ của những người xung quanh.
Ronaldo bám chặt lấy Kaká, khuôn mặt cậu vùi vào hõm vai anh, nước mắt tuôn rơi không ngừng, ướt đẫm vai áo anh. "Ricky... em nhớ anh lắm... Em nhớ anh lắm..." Giọng cậu nghẹn ngào, yếu ớt, lẫn trong tiếng nức nở.
Kaká siết chặt cậu trong vòng tay, như thể muốn bù đắp cho tất cả những tháng ngày xa cách, tất cả những đêm dài anh phải một mình đối mặt với nỗi cô đơn. Anh vùi mặt vào mái tóc mềm mại của cậu, hít hà mùi hương quen thuộc, mùi hương của sự bình yên đã trở về, xoa dịu mọi mệt mỏi. Nước mắt anh cũng lăn dài, hòa cùng nước mắt của Ronaldo. Họ gặp lại nhau, giữa sân cỏ đầy vinh quang, trong niềm vui sướng tột độ và những giọt nước mắt hạnh phúc không thể kìm nén.
Anh nhẹ nhàng đặt Ronaldo xuống, nhưng vẫn ôm chặt cậu. Ronaldo ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh, khuôn mặt đẫm lệ nhưng rạng rỡ. "Anh... anh vô địch rồi, Ricky! Anh là người hùng! Em tự hào về anh
---
Giữa biển người đang hò reo cuồng nhiệt, tiếng gọi "CRIS! RONALDO!" của Kaká vẫn vang vọng đến tai những đồng đội đang vây quanh anh. Họ ngỡ ngàng nhìn theo hướng anh lao tới, rồi bất ngờ khi thấy anh bế thốc một cậu bé nhỏ nhắn xuống sân. Tiếng hò reo của đám đông có vẻ đã che lấp tiếng thắc mắc của họ, nhưng ánh mắt kinh ngạc là không thể che giấu.
Gattuso, "quái thú" của Milan, người vốn nổi tiếng cộc cằn nhưng lại rất yêu quý Kaká, là người đầu tiên lên tiếng. "Này, Ricky! Ai vậy? Cậu nhóc nào mà khiến cậu quên cả cúp vậy hả?" Giọng Gattuso oang oang, pha lẫn sự trêu chọc và tò mò.
Kaká lúc này chỉ có mắt nhìn Ronaldo. Anh siết chặt cậu trong vòng tay, cảm nhận hơi ấm và mùi hương quen thuộc lấp đầy lồng ngực. Ronaldo vẫn bám chặt lấy anh, khuôn mặt vùi vào hõm vai anh, những tiếng nức nở nhỏ dần.
"Là... là người yêu dm," Kaká nói vội, giọng anh vẫn còn run rẩy vì xúc động và hạnh phúc tột độ. Anh biết Gattuso và các đồng đội sẽ hiểu lầm, nhưng trong khoảnh khắc này, anh không quan tâm. Cậu bé trong vòng tay anh là tất cả.
Maldini, đội trưởng huyền thoại của Milan, người luôn điềm tĩnh, mỉm cười tiến lại gần. "Được rồi, Ricky. Tôi hiểu rồi. Thằng bé hẳn là đã rất nhớ cậu." Hắn vỗ vai Kaká, ánh mắt đầy thông cảm. "Nào, bây giờ thì lại đây với chúng tôi. Cúp đang chờ cậu đấy!"
Kaká vẫn không muốn buông Ronaldo ra, nhưng anh biết mình phải làm tròn bổn phận của một người hùng. Anh khẽ đặt Ronaldo xuống, nhưng vẫn giữ chặt tay cậu, ánh mắt không rời. "Đứng đây nhé, Cris. Đừng đi đâu cả. Anh sẽ quay lại ngay."
Ronaldo gật đầu lia lịa, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng giờ đã ánh lên niềm tự hào và hạnh phúc. Cậu nhìn Kaká bước đi, rồi đứng đó, lặng lẽ ngắm nhìn anh giữa ánh sáng của vinh quang.
Kaká tiến về phía bục vinh quang, trái tim anh vẫn còn đập loạn xạ vì cuộc hội ngộ bất ngờ. Anh nhận huy chương, rồi cùng Maldini và các đồng đội tiến đến chiếc cúp Champions League lấp lánh. Tiếng hò reo lại bùng nổ, pháo hoa rực sáng cả bầu trời đêm Milan.
Khoảnh khắc huyền thoại đến: Kaká cùng Maldini và những người đồng đội khác đồng loạt nâng cao chiếc cúp bạc danh giá lên bầu trời. Ánh đèn flash từ hàng ngàn chiếc máy ảnh chớp lia lịa, ghi lại khoảnh khắc lịch sử ấy. Tiếng reo hò "CAMPIONI! CAMPIONI!" (Vô địch! Vô địch!) vang dội khắp San Siro. Kaká nâng cúp, nhưng ánh mắt anh vẫn hướng về phía Ronaldo, người đang đứng dưới sân, giữa đám đông, nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ và yêu thương.
Sau màn nâng cúp, các cầu thủ bắt đầu di chuyển khắp sân để ăn mừng cùng người hâm mộ. Kaká nhanh chóng tách ra khỏi đám đông, anh lao về phía Ronaldo, không thể chờ đợi thêm.
"Cris!" Anh gọi, và Ronaldo lập tức chạy đến, lao vào vòng tay anh một lần nữa. Lần này, Kaká bế bổng cậu lên, xoay vài vòng, mặc kệ những ánh mắt tò mò xung quanh. Anh ôm cậu thật chặt, hôn lên trán cậu, lên tóc cậu.
"Anh đã nói rồi," Kaká thì thầm, giọng anh nghẹn ngào vì xúc động, "Em còn quý hơn cả chiếc cúp này. Cảm ơn em đã đến, tình yêu của anh."
Đúng lúc đó, một nhiếp ảnh gia của câu lạc bộ, thấy khoảnh khắc đầy cảm xúc này, đã nhanh chóng giơ máy ảnh lên. "Ricky! Cậu bé! Nhìn đây!"
Kaká mỉm cười, ôm chặt Ronaldo trong vòng tay, khuôn mặt anh rạng rỡ niềm hạnh phúc. Ronaldo cũng nép vào lòng anh, khuôn mặt cậu đỏ bừng nhưng ánh mắt sáng ngời. Họ đứng đó, giữa sân cỏ đầy vinh quang, với chiếc cúp Champions League lấp lánh ở phía xa, và ống kính máy ảnh đã ghi lại khoảnh khắc ấy. Bức ảnh đó, không chỉ là Kaká - người hùng nâng cúp, mà là Kaká - một người đàn ông tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn bên cạnh người mình yêu thương. Đó là bức ảnh vô giá, ghi lại sự giao thoa giữa đỉnh cao sự nghiệp và đỉnh cao của tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com