Chap 02.
Kaeya nhận ra, trở thành người chăm sóc của Diluc không vất vả như hắn từng nghĩ. Diluc là người yêu cầu sự riêng tư cao, anh hầu như ít khi mở miệng nhờ Kaeya giúp đỡ, mặc dù thể trạng anh không ổn lắm. Diluc nói rằng anh cần Kaeya trở thành người bầu bạn và nói chuyện với anh nhưng từ lúc chính thức nhận việc tới nay đã là hai tháng hơn rồi, Kaeya vẫn chưa nhận được yêu cầu trò chuyện nào từ ông chủ. Diluc có vẻ rất bình thường, anh thậm chí có khi chả cần tới người chăm sóc.
Đấy là người ngoài sẽ đánh giá thế, nhưng Kaeya thì khác. Hắn đủ tinh mắt để nhận ra những vết bầm tím vô duyên vô cớ xuất hiện trên người Diluc, ẩn sâu trong lớp áo dày cộm. Tiểu thiếu gia đám người hầu ngậm trong miệng sợ tan nâng trong tay sợ vỡ, hận không thể có ba trăm con mắt để xoay quanh anh mỗi ngày làm sao có thể khiến anh bị thương được. Kết luận đơn giản là, Diluc tự làm tổn thương mình.
Là vì đôi chân không đi được à? Kaeya thầm nghĩ. Phải rồi, anh ấy từng là một con người tuyệt vời tới như thế nào...
Diluc thật sự rất không ổn. Kaeya biết chuyện này. Hắn rất muốn xách ông chủ của mình tới bệnh viện kiểm tra một chuyến nhưng cũng biết rằng bản thân không đủ chức trách để quản rộng tới thế. Thời gian hắn ở cạnh Diluc vẫn chưa đủ lâu để lấy được sự tin tưởng từ anh, hơn nữa người đàn ông này rõ ràng là một con nhộng chỉ biết cuốn chặt mình trong kén, nếu như hắn quá bốc đồng mọi chuyện có lẽ sẽ chỉ chuyển biến xấu đi thôi.
Kaeya biết, hắn phải làm điều gì đó trước khi Diluc biến mình thành một cái rổ. Vì thế, hắn lựa chọn phương án dắt anh ra biển. Hắn nhớ một người đã nói với hắn rằng, sóng ở biển có thể cuốn trôi mọi phiền muộn.
Diluc không thể di chuyển quá xa bởi vì tình trạng hiện tại của cơ thể, hơn nữa Kaeya cũng không dám mạo hiểm đẩy anh gần về phía biển. Có lẽ là do nhìn anh gầy quá, hắn sợ gió biển mạnh thổi bay anh đi luôn. Chính vì thế, cả hai ngồi ở trên bậc đá cách biển một quãng kha khá nhưng vẫn đủ để nhìn bao quát xung quanh.
Bầu trời hôm nay thật không đẹp. Mây xám xịt, sương mờ bao phủ tứ phương, mặt biển đen xì, từng đợt sóng trắng xóa đập mạnh lên đá rồi vỡ tung, thời tiết xấu tới nỗi thậm chí chả có một ai tới biển vào lúc này. Mí mắt Kaeya giật giật. Mang tiếng là chữa lành tâm hồn, nhưng hắn dám chắc là với trạng thái thời tiết như thế này, ngay cả người lạc quan nhất cũng cảm thấy ngột ngạt.
Diluc nhướng một bên mày nhìn hắn:
"Vì thế nên cậu vất vả trốn khỏi Adeline dẫn tôi ra đây chỉ để nhìn cảnh tượng này?"
Quay sang nhìn bãi biển thưa thớt tới hoang tàn, đưa tay chỉnh lại mép chăn của Diluc trước khi nó bị gió biển thổi bay đi mất, Kaeya ngượng ngạo cười:
"Haha, xem ra hôm nay lại là một ngày bốc đồng tôi ra ngoài không xem thời tiết rồi."
"Hình như hôm nào cậu ra ngoài cũng bốc đồng đúng không?" Diluc ý tứ ướm hỏi một câu. Kaeya lắc đầu từ chối bàn luận, nói:
"Nhưng mà thời tiết hôm nay cũng đâu đến nỗi tệ. Anh xem, bãi biển ít người thì càng riêng tư, gió thổi mát như vậy..."
"Ừ, mát lạnh hết cả mặt ra rồi." Diluc đồng tình với hắn. Kaeya cuối cùng cũng không thể tiếp tục nhìn mọi thứ ngày càng có xu hướng tệ hại hơn lúc bắt đầu nữa. Hắn ghém lại góc chăn cho Diluc, kiểm tra lại phanh bánh xe, sau đó xắn quần áo đứng dậy, niềm nở nói:
"Được rồi, ông chủ của tôi ạ. Ngồi im đây nhé, tôi đi một lúc rồi về ngay."
"Này...!"
Kaeya nói xong thì chạy đi luôn, Diluc gọi hắn không được cũng kệ. Dù sao lớn đầu cả rồi, cũng tự biết như nào là ổn đối với bản thân. Anh chỉ là người ngoài, quản không nổi hắn.
Kaeya chạy thẳng tới biển, hắn chỉ men theo vùng nước nông sát với bãi cát thôi nhưng sóng biển mạnh vỗ vào bắp chân hắn, bọt nước li ti cứ bắn lên nhìn trông rất vui tai vui mắt. Diluc hơi nhích người, chỉnh lại tướng ngồi một chút, lại chống cằm lên tay đưa mắt nhìn theo người tóc xanh. Hắn cứ đi dọc theo dải cát, được một đoạn lại cúi người xuống không biết nhặt nhạnh cái gì. Nhưng hắn chưa từng đi ra khỏi tầm mắt của Diluc, cứ được một vài giây là lại đánh mắt nhìn về hướng anh, giống như kiểu sợ anh bị gió thổi bay đi. Diluc thấy hơi buồn cười. Có thể anh không đi được thật, nhưng đâu có yếu tới nỗi đấy chứ, tên này có phải hai tháng vừa rồi đã bị luyện cho thành gà mẹ luôn rồi không.
Gió biển hôm nay thật sự thổi rất mạnh, mái tóc đỏ vốn được chải thẳng thớm búi thành cuộn phía sau đầu bị nó thổi tới xù cả lên. Diluc gài lọn tóc bay loạn về phía sau tai, bàn tay đặt trên đùi siết chặt lấy tấm chăn mỏng.
"Nhìn này!" Kaeya từ phía xa chạy tới, trong tay cầm theo một vài chiếc vỏ sò, hớn hở cười, "Tôi tìm thấy một vài thứ rất đẹp. Chắc chắn ông chủ sẽ thích đó.
"Cảm ơn." Diluc đón lấy chúng từ tay Kaeya, hiếm hoi nở một nụ cười hiền lành. Đôi mắt đỏ hướng về phía mặt biển xám xịt. Kaeya cũng bắt chước anh, nhìn về hướng xa xăm sau đó thì ngồi phịch xuống bên cạnh, cợt nhả bảo:
"Xem, biển cũng chỉ có hoàng hôn hoặc bình mình mới đẹp thôi. Còn đâu thì bình thường chả có cái gì sất. Đúng là thời gian đáng sợ thật đấy."
"Ừ." Diluc chậm chạp nói. "Thời gian quả nhiên rất đáng sợ."
"Này... Ông chủ, tôi chỉ đùa thôi. Ông chủ đừng bi quan quá thế. Làm tôi sợ lắm đó có biết không!" Kaeya ôm lấy bả vai anh, vội vàng giải thích. Diluc cúi thấp đầu, nhợt nhạt nở một nụ cười.
"Không sao, không phải lỗi tại cậu Kaeya."
"Vốn dĩ tôi đã chẳng còn trông mong gì ở thế giới này nữa rồi. Mỗi ngày trôi qua tôi đều sống trong thấp thỏm. Suy nghĩ trong đầu tôi là, mình còn bao nhiêu thời gian, mình tại sao tới giờ vẫn còn tồn tại, ngày mai mình sẽ đi về đâu? Tôi không biết mình nên phải làm thế nào nữa. Ví dụ như là tôi đã từng rất hứng thú với trượt tuyết, bây giờ tôi lại sợ hãi mảng trắng xóa lạnh toát ấy. Rốt cuộc là tôi bị làm sao, tôi cũng chẳng biết nữa."
Bàn tay đặt trên đùi của Diluc cuộn tròn lại, chiếc chăn mềm mại bị anh vò nhăn nhúm. Kaeya im lặng không nói, hắn hiểu rằng lúc này bản thân có làm gì cũng không an ủi được anh. Rõ ràng đây là suy nghĩ từ sâu trong lòng bấy lâu nay của Diluc, anh đã mang theo những điều này từ rất lâu rồi, có thể là từ lúc Kaeya tới, hoặc là sau vụ tai nạn ấy, thậm chí có thể xa hơn.
Kiềm nén đến tận bây giờ mới nói ra, xem chừng cũng tính là một loại năng lực đặc biệt.
Gió biển thổi mạnh, luồn qua từng lọn tóc. Kaeya đưa tay đặt lên đầu Diluc, vỗ nhẹ.
"Anh... Um... Anh chỉ là đang lạc lõng trong thế giới này thôi." Kaeya lúng túng tìm từ để giải thích. "Bởi vì mọi thứ đều quá rộng lớn."
Con ngươi đỏ của Diluc nhìn thẳng mắt Kaeya. Hắn có thể thấy được, bên trong viên bảo thạch ấy chứa đựng vô vàn tinh tú trên cao, lấp lánh, lấp lánh. Cũng giống như dòng suối chảy len qua đồi phản chiếu lại bầu trời ban đêm, đẹp đẽ nhưng lại vô cùng giá buốt.
"Muốn... tâm sự gì đó không?" Kaeya bấm bụng tính liều hỏi một câu. Diluc đánh mắt sang chỗ khác, bảo:
"Không phải mục đích là ra đây tâm sự sao? Vừa nãy tôi cũng nói rồi. Chẳng lẽ lại không tính là tâm sự à?"
"Có tính chứ. Nhưng mà..." Kaeya gật đầu. Hắn muốn nói tiếp đoạn sau lại thấy vẻ mặt không muốn kể nhiều của Diluc nên biết ý ngậm miệng lại.
"Chúng ta ở đây lâu quá rồi. Nên về thôi. Về trước khi Adeline nổi điên, hoặc không cả hai chúng ta đều bị cô ấy chửi đấy." Diluc nắm lấy vô lăng chuyển chủ đề. Kaeya gật đầu:
"Anh chủ bảo sao thì tôi nghe vậy. Hơn nữa với thời tiết như này anh cũng không nên ở ngoài quá lâu."
Một lần nữa kiểm tra tổng quát lại một loạt Diluc, chắc chắn anh đi sao về vậy, Kaeya vòng ra phía sau anh, chậm rãi đẩy xe về hướng xe bảo mẫu đỗ cách đó không xa. Vốn dĩ chuyến đi này hắn còn định kéo gần khoảng cách giữa cả hai, tìm hiểu một chút về Diluc, nhưng thiên không thời, nhân không hòa nên kế hoạch này phá sản rồi. Kaeya tiếc nuối thở dài, thôi đành đợi lâu thêm một chút vậy, dù sao vị kia chịu đi ra ngoài với hắn cũng là một bước tiến không nhỏ rồi.
Lại thấy vết tụ máu chưa tan lấp ló sau cổ áo của người tóc đỏ, Kaeya rũ mi mắt. Anh ta vẫn chưa thôi việc tự làm thương bản thân mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com