Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17


     Tâm trạng bức bối của Rin sau bữa trưa kéo dài đến tận chiều tối. Ngày gì vậy không biết, chưa đủ khó chịu sao mà còn tới tháng! Cô khó chịu trong khi lê bước trên đường về nhà, một tay vừa xoa xoa bụng.
     
      Kết quả là khi Len mở cửa bước vào nhà, Rin đang chờ anh về ăn cơm trong trạng thái cực kì khó ở.
     
       - Vợ ơi, anh đã về! - Vừa nhìn thấy cô, anh đã cười nhe nhởn đùa.
      
      Rin đã chờ tới đói sắp chết, bụng lại thỉnh thoảng quặn lên một cơn nên vô cùng khó chịu. Cô liếc anh ta một cái sắc lẻm, gắt:
   
        - Anh đi chết đi, đùa cợt cái gì! Mau đi thay đồ rồi xuống ăn nhanh để tôi còn dọn dẹp!
    
     Nhanh lên, cô đây thực sự muốn chết lắm rồi! Sao cô lại sinh ra là con gái cơ chứ?
     
        - Ể? Cô làm sao vậy? Chẳng lẽ đến ngày à? - Len đột nhiên bị quát, ngạc nhiên hỏi lại. Trưa nay vẫn còn bình thường mà?
     
        - Phải, phải! Tôi đang khó ở lắm! Mau lên không tôi mặc kệ anh!
     
     Anh bị cô quắc mắt nhìn, không nói gì nữa mà nhanh chóng lên thay đồ rồi xuống ngồi vào bàn dùng bữa.
   
       Một lát sau, hai người đã kết thúc bữa ăn trong im lặng tuyệt đối. Rin không nói một lời, lập tức đứng lên thu dọn rồi rửa bát đũa nhanh chóng để lên phòng nghỉ ngơi. Đang chuẩn bị bước lên, cô chợt nhớ ra gì đó, quay người lại nhìn người con trai tóc vàng:
   
       - Kagamine Len! Anh đã nói chúng ta không ai can dự vào cuộc sống của nhau đúng chứ? Vậy tôi cũng hi vọng người của anh không xuất hiện hay can thiệp vào cuộc sống bình thường của tôi cả. Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi!
 
       Dứt lời, cô bước lên trên, bỏ lại Len đang ngơ ngác. Anh liếc lên tầng trên, bộ dạng cau có. Cô ta nói vậy là có ý gì? Phụ nữ thật là khó hiểu!
    
       Rin đang ôm bụng chật vật trên giường, chợt cửa phòng có tiếng gõ cửa. Mà trong nhà này ngoài cô và Len ra thì còn ai nữa đâu. Không biết tên đó có chuyện gì nữa, cô bực bội nghĩ. Đoạn, cô sầm mặt lớn giọng:
   
      - Ang gõ cửa làm gì?
   
      - Ách, bình tĩnh nào, cáu gắt sẽ mau già đấy bà cô!
   
     Len cười cười đẩy cửa bước vào. Anh chậm rãi đặt túi chườm và cốc nước ấm xuống bên cạnh giường. Tránh ánh mắt của cô, anh nhìn sang bên cạnh, gãi đầu nói nhỏ:
 
       - Ừm... Nghe nói mấy cái này sẽ khiến cô thấy đỡ hơn...cho nên tôi...
 
     Rin nhìn mấy thứ kia mà đơ ra một lúc. Nếu không phải chính tay cô vừa nấu cơm tối thì cô đã nghĩ anh ta ăn nhầm phải gì rồi! Sao bỗng dưng lại chu đáo thế?
     
        - Hôm nay...anh bị quỷ nhập đúng không? Khai thật đi! -.-
   
        -....
 
     Len nghe xong mặt mày cau có lườm cô một cái. Hừ, anh muốn tu tâm tích đức một chút mà bị đối xử thế đấy! Đã vậy thì mặc kệ cô!
     
      Đang định mở cửa bước ra ngoài, chợt anh lại nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
     
      "Cảm ơn!"
  
     Len ngạc nhiên đứng đơ lại, bất giác khoé môi cong lên thành một nụ cười.
   
       " Hoá ra cô cũng biết hai chữ này nói thế nào. Không có gì, ông đây trước giờ vẫn tốt tính!  "  - Len cười ngạo nghễ, vênh mặt lên nói trước khi đóng cánh cửa lại sau lưng.
     
       Rin không nhịn được mà cười khẽ mấy tiếng. Không hiểu sao, bản thân cô lại cảm thấy trong lòng có chút gì đó vô cùng ấm áp...
    
      Hắn ta không hẳn là lúc nào cũng đáng ghét, nhỉ?

---------------
     
       Khoảng thời gian sau đó, Rin và Len chung sống cũng được tính là khá hoà thuận. Tuy lúc nào hở ra cũng đấu võ mồm, cơ mà...ít nhất vẫn chưa sập nhà là được!
     
       May mắn là dạo gần đây, cô tiểu thư Miku đó cũng không thấy xuất hiện trước mặt cô nữa. Cuộc sống của Rin vì vậy mà diễn ra rất bình lặng.  Điều này khiến cô giật mình khi nhận ra mình đã kết hôn cũng được một tháng rồi. Thời gian trôi qua cũng thật nhanh.
      
    Chiều thứ bảy, Rin được tan sở sớm liền khoác tay Gumi đi xuống, rủ cô nàng đi dạo phố một lúc. Không ngờ vừa ra khỏi công ty, cô đã nhìn thấy một chiếc xe đỗ bên ngoài và dáng người với tóc vàng nắng được buộc gọn lên hết sức quen thuộc. Còn ai vào đây ngoài tên Kagamine Len nhà cô? Cơ mà, sao hắn ta lại có mặt ở đây nhỉ?
   
        - Anh làm gì ở đây vậy? - Rin kéo Gumi đi tới cạnh Len, nhăn nhó hỏi.
 
        - Dĩ nhiên tới để đón vợ rồi! - Anh trả lời tỉnh bơ, lại cười gian một cái khiến Gumi bên cạnh khúc khích cười, còn Rin thì gườm gườm nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
   
        - Ài, vậy thì mình không làm phiền nữa, về trước đây nha! - Gumi cười hì hì, nhanh chóng đánh bài chuồn, bỏ lại một mình Rin.
     
     Con nhỏ này, đến lúc cần nhất thì lại cứ thế mà bỏ rơi cô! Thật khiến Kagamine Rin cô tức chết!
   
      Trong lúc Rin còn đang đứng rủa thầm đứa bạn thân, Len đã yên vị trên xe, hất đầu bảo cô: " Cô đơ ra đó làm gì? Còn không nhanh lên xe!  "
     
     Cô nhíu mày khó hiểu nhưng cũng không phản đối, nhanh chóng ngồi vào trong. Đoạn, cô quay sang hỏi:
   
      - Sao tự dưng lại tới đón tôi? Có chuyện gì à?
   
       - Mẹ tôi gọi điện nói hai chúng ta tới ăn cơm. - Len nhàn nhạt đáp, đột nhiên lại càu nhàu - Thật phiền phức!
   
       Rin lập tức bị câu nói này làm cho chấn động. Cái gì, sao lại đột ngột như thế, cô còn chưa kịp chuẩn bị gì cơ mà!
   
        - Ách, sao anh không bảo tôi sớm! - Cô vò đầu bứt tai - Chết tiệt! Này, mau ghé qua siêu thị đi, ít nhất cũng phải đem tới một chút hoa quả!
   
       Len liếc bộ dạng khẩn trương của cô một cái, bĩu môi cằn nhằn : " Cô có phải đi ra mắt gia đình người yêu đâu mà phải lằng nhằng thế! ". Nhưng anh vẫn nhằm hướng siêu thị mà đi tới.

----------------
       
        Khi hai người tới nhà ba mẹ của Len đã là khoảng sáu giờ tối. Rin bất đắc dĩ khoác tay Len, giả bộ cười nói thân mật bước vào. Bà Kagamine hết sức vui mừng, nhào tới ôm chầm lấy cô, bỏ mặc thằng con trai sang một bên không thèm đếm xỉa tới.
     
        - A, con gái xinh đẹp giỏi giang của mẹ~ Con đến thật tốt quá!
   
        - Mẹ à! - Người nào đó ai oán đứng một bên cất lời - Con trai quý hoá của mẹ đang đứng đây này!
    
      Bà Lily khinh bỉ liếc sang, "Xuỳ" một tiếng khiến Len đen mặt. Bà quay sang tươi cười với Rin :
     
        - Rin, hai đứa sống có tốt không? Chắc thằng Len lại bắt nạt con đúng không, để mẹ xử lý nó!
 
      Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của tên tóc vàng kia, Rin không thể nhịn được mà cười khúc khích, lại hùa theo bà Lily:
     
       - Dạ phải đó mẹ ơi! Anh ấy chẳng bao giờ chịu nhường nhịn con hết!
   
       Một câu nói này của cô trực tiếp khiến Len muốn bốc hoả. Trong lòng anh gào thét ai oán. Đờ mờ, là ai bắt nạt ai chứ?
      
       - Ha, mẹ...mẹ bình tĩnh nào... Oái!
 
       - Thằng quỷ! Dám bắt nạt con gái yêu quý của mẹ à? - Bà Lily hung hăng đánh thằng con. Từ sau lưng bà, Rin lè lưỡi trêu chọc trước cái nhìn như muốn giết người của Len. Anh nghiến răng, âm thầm giơ nắm đấm với gương mặt nhe nhởn kia. Đáng chết, dám cậy có mẹ anh bênh vực, cô cứ đợi đấy!
   
       Ông Kagamine Leon nãy giờ đứng yên lặng quan sát, cười cười can ngăn vợ:
      
        - Thôi nào, mấy mẹ con nhà bà đúng là! Mau để lũ trẻ vào trong ngồi chơi đi!
 
  -------------------
     
       Trong khi Len ngồi chơi cờ với ba, ở phòng bếp, Rin đang phụ giúp bà Lily nấu cơm tối. Hai người cũng vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ. 
   
        - Nhìn hai đứa hoà hợp như vậy, mẹ thực sự rất vui. - Bà cười hiền - Len có tốt với con không?
   
      Tuy bên trong lòng đang gào thét, nhưng ngoài mặt, Rin vẫn là dịu dàng nói:
 
        - Anh ấy thực sự rất tốt và chu đáo với con. - Cô cười mà ngàn vạn lần cảm thấy rất buồn nôn - Tuy đôi lúc có hơi...
     
       Cô lấp lửng, không biết nói tiếp thế nào nữa. Không lẽ lại nói thẳng là con trai mẹ cực kì độc miệng, vô cùng khốn nạn và đáng ghét? Ai da, như vậy có làm bà sốc quá không? Nhưng đó rõ ràng là sự thật mà!
 
       Thấy cô ấp úng, bà Lily bật cười khúc khích:
      
        - Mẹ biết! Len là một thằng nhóc rất độc miệng, cứng đầu, tham công tiếc việc, đôi lúc lại không thèm để ý tới cảm nhận của người khác. Hơn nữa, còn rất trẻ con, giống y bố nó vậy!
    
      Trong lòng Rin nhiệt liệt hưởng ứng sau mỗi câu nói của bà. Quả đúng là mẹ hiểu nhất mà! Không sai chút nào, đúng y chang!
   
      Lily dừng lại cười một lúc, rồi lại thở dài nói tiếp:
 
        - Haizz, tuy vậy nhưng là người mẹ, mẹ biết rất rõ bên trong nó rất tốt bụng, lại luôn âm thầm quan tâm đến mọi người, chỉ là biểu đạt cảm xúc rất vụng về. Rin này, - Giọng bà đột nhiên trầm xuống - Có một cô gái tốt như con bên cạnh chăm sóc và thấu hiểu nó, mẹ thực sự rất vui! Cảm ơn con!
    
      Rin trong lòng lại cười lạnh một cái. Chỉ là, tất cả những mặt tốt kia cô không có diễm phúc được hưởng, cũng chẳng có hứng đi tìm. Giữa cô và Kagamine Len chỉ đơn giản là một màn kịch.
     
       - Kìa mẹ, sao mẹ lại khách sáo như thế! Chúng ta không phải đã là người một nhà sao?
     
       - Đúng, đúng! - Bà mỉm cười - Là tại mẹ vui quá thôi!
    
     Nhìn bà như vậy, trong lòng Rin bỗng trào lên một chút chua xót. Sẽ ra sao nếu bà nhận ra tất cả chỉ là giả tạo, nguỵ trang?  Có lẽ, cô phải làm bà thất vọng rồi...

-----------------------
     
      - Nào, chúng ta mau ăn cơm thôi!
    
    Bốn người cùng nhau ngồi vào bàn, không khí gia đình vô cùng đầm ấm, vui vẻ. Nhìn vào, chắc chẳng có ai biết được rằng tình cảm giữa hai con người trẻ tuổi kia chỉ là giả.
 
       - Rin nấu ăn ngon thật đấy! - Bà Lily cười cười, lập tức bị thằng con trời đánh tát xô nước lạnh vào mặt.
 
       - Tất nhiên là cô ấy nấu ngon hơn mẹ rồi! - Len thản nhiên, choàng tay qua vai Rin - Vợ con mà! Ngày nào con cũng được ăn ngon như vậy, chả bù cho cơm của mẹ... Vợ nhỉ?
     
       - Haha... Không có, không có... - Rin mặt cười như mếu, kín đáo lườm Len một cái. Anh chỉ liếc nhìn cô cười ngạo nghễ, bàn tay không ngừng ma sát lên cánh tay Rin khiến cô nổi da gà.
   
      Bà Lily đen mặt, bẻ tay răng rắc nhìn đứa con trai. Dạo này gan thật, lại dám chê tài nấu ăn của bà à?
     
       - Len Len à... - Mỉm cười "thân thiện" - Con ngứa đòn rồi đúng không? Mẹ không ngại giúp đâu nha!
     
       - Bà xã à, đừng nóng mà! - Ông Leon vội cười nịnh nọt, bóp vai cho bà - Bà thừa biết là nó chỉ nói đùa thôi mà! Tài nấu ăn của bà là nhất!
     
      Len khinh bỉ liếc nhìn ông già của mình. Hừm, là ai suốt ngày cùng cậu nghĩ cách trốn mấy bữa bà nấu cơ chứ!
 
       Rin ngồi bên cạnh thì bật cười. Nhìn hai người, thật có chút ngưỡng mộ, lại liếc sang tên bên cạnh mình. Haizz, kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì vậy, bao giờ mới thoát được đây? Ách, mới chỉ có một tháng thôi mà...
 
        - Bà xem, thằng bé bênh vợ nó là chuyện thường mà!
   
         - Phải ha, chưa gì đã bỏ rơi bà già này rồi! - Hai người che miệng cười khúc khích khiến Rin hơi đỏ mặt. Len vẫn vô cùng thản nhiên, thậm chí còn vòng tay chặt hơn, cười gian manh như chọc tức cô vậy!
     
       - Đúng rồi, tối nay hai đứa ở lại đây cho vui đi, dù gì mai cũng là chủ nhật mà! Còn nữa, ba mẹ cũng muốn bàn chuyện về tuần trăng mật của hai đứa nữa!
 
       Hai chuyện liên tiếp đột nhiên đổ ập xuống khiến Rin đơ ra. Ở lại? Tuần trăng mật???
 
       Đậu má, làm như cô còn chưa đủ phiền phức hay sao vậy?....
     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com