Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28

           Mấy ngày hôm nay, Len đều cảm giác rất chán nản, thiếu sức sống. Trong lòng anh cứ thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó. Cũng phải, dạo này Rin bận việc bù đầu ở công ty, chút thời gian về nhà nấu cơm cũng không có, lúc nào cũng tăng ca rồi về nhà lúc tối muộn. đến tối muộn mới về nhà. Thành ra suốt một tuần nay, anh toàn phải kéo Gumiya ra ngoài ăn cơm tối. Thực sự là anh rất nhớ mấy món cô nấu...

          Điên thật rồi. Hình như là anh thèm những món đó thật. Tuy đơn giản, không quá cầu kì hay cao sang gì nhưng mà lại rất ngon. Bình thường ngày nào cũng ăn, bỗng dưng không được nữa, nhớ đến chết anh mất. Haizzz....

         Ngẫm nghĩ thế nào, Len lại rút điện thoại ra gọi cho Rin:

          - Tối nay cô có phải tăng ca nữa không?

          - À, đợi một chút... Không có, tối nay tôi sẽ về sớm. Có chuyện gì sao? - Giọng cô vang lên ở đầu bên.

           - Không có gì. Tối tôi qua đón cô về.

         - Hả? À...ừm... Tôi biết rồi!

       Nói xong, Len trực tiếp cúp máy, trong lòng vui tới mức muốn nhảy lên ngay tại chỗ. Còn ở bên kia, có một ai đó lòng tràn đầy thắc mắc không biết anh lên cơn gì.

_______________

         Khi Rin tan làm, cô bước ra ngoài đã thấy Len đứng đợi sẵn. Ngồi trên xe, cô tò mò liếc sang cái người mặt mày tươi tỉnh bên cạnh, không kìm được mở mồm hỏi:

          - Hôm nay phải về nhà ba mẹ anh à?

          - Không có.

          - Hay phải đi ăn cùng ai?

          - Không có. Giờ chúng ta về nhà mà. Sao cô hỏi vậy? - Len nhướn mày.

         Đến đây, Rin thật có chút thắc mắc. Rốt cuộc thì không phải đi đâu, vậy sao anh ta lại tới đón cô làm gì? Cô khó hiểu nhìn Len.

           - Thế sao anh tới đón tôi?

           - Chồng tới đón vợ có gì sai sao? - Anh nở nụ cười xấu xa, nháy mắt với cô khiến Rin thiếu điều muốm đập cho anh ta một cái vào đầu - Ờ thì, chẳng qua tôi... có chút đói bụng, muốn ăn cơm của ai đó nấu... cho nên.... ừm... tới đưa cô về sớm chút...

         Giọng của Len bỗng dưng ấp úng, gò má cũng hơi đỏ đỏ, quay đi không nhìn Rin. Cô mãi mới nghe ra được anh ta nói gì, bật cười khúc khích. Ai da, mấy hôm nay bận việc không nấu được, thì ra là có người thấy nhớ cơm cô làm sao? Tự dưng lại cảm thấy vui vui nhỉ. Nhưng mà nhìn anh ta ngại ngùng như vậy, cô lại muốn trêu chọc một chút. 

          - Ồ, tưởng gì, thì ra là giám đốc Kagamine muốn ăn đồ tôi nấu à? - Cô cười nham hiểm - Vinh dự quá nhỉ. Anh không sợ đau bụng nữa sao?

          - E hèm... Không có... không có... Cơm cô nấu rất ngon mà!  - Ách, chỉ vì một câu trêu đùa lúc mới cưới mà bị cô ghi hận đến giờ, có khi nào Rin không thèm nấu cơm nữa không? Len âm thầm gào thét trong lòng, ngoài miệng lại tranh thủ nịnh vào câu - Tôi nói thật đó. Chứ cô nhìn trình độ nấu ăn của mẹ tôi đi, tôi đúng là được kéo từ địa ngục trở về thiên đàng.

          - Xì, được rồi. Nếu đã vậy tôi đây sẽ bớt chút sức lực ra nấu cho anh ăn vậy. Còn không mau cúi đầu cảm ơn.

         - Vợ yêu, cảm ơn em~ - Nghe thấy được ăn là vô cùng vui sướng.

         - Dẹp đi, khiếp quá. Nổi cả da gà lên rồi.

         - Vợ, sao em phũ phàng quá...

       Len trưng ra vẻ mặt ngây thơ, yếu đuối như mèo con, khiến Rin cũng bật cười, song lại hung hăng đánh cho anh ta một cái. Anh chỉ biết đưa tay xoa xoa mặt, ai oán nhìn cô nàng đang ngồi cười khúc khích kia.

          - Này, đau thật đấy. Lát nhớ bồi thường nhiều đồ ăn cho tôi.

         - Rồi rồi. Lát làm món anh thích nhất.

       Không khí này, rất giống một gia đình thật sự. Điều này làm cả anh và cô đều thấy vô cùng ấm áp...

_______________

         Sau bữa ăn, Rin lại tiếp tục ngập mặt trong công việc. Nói là không phải tăng ca thôi, nhưng về nhà cũng phải làm một đống việc nữa. Bản kế hoạch quan trọng cho ngày kia cô còn chưa hoàn thành xong nữa. Đúng lúc này thì máy tính của cô còn dở chứng nữa chứ! Haizz, may là cô đã cẩn thận lưu dữ liệu vào USB rồi.

          - Len! - Cô leo xuống tầng dưới, gọi cái người đầu vàng đang ngồi xem TV kia - Tôi có thể mượn máy tính của anh chút được không? Máy tôi đơ rồi, mà tôi thì đang có việc gấp.

        Nghe tiếng cô gọi, Len quay đầu lại, hơi ngạc nhiên nhìn cô:

         - À, máy tôi ở trong phòng đấy, để tôi lên lấy cho.

        Rin mượn được máy thì hết sức tươi tỉnh, lập tức vùi đầu vào tiếp tục làm việc. Len tò mò đứng sau lưng cô, tự dưng nổi hứng quan tâm hỏi:

          - Cô vẫn chưa xong việc à? Mấy ngày nay làm gì mà bận dữ vậy? Cẩn thận sức khoẻ đấy.

          - Aizz, đừng nói nữa, tôi mệt sắp chết rồi đây. Bản kế hoạch tôi còn chưa xong nữa. - Rin mắt vẫn không rời màn hình, nghiến răng ai oán - Giám đốc đúng là biến thái, bắt mỗi người làm một bản, còn phải có ví dụ với số liệu thực tế nữa chứ. Lần này làm tốt sẽ được thăng chức, tôi có thể không cố gắng sao? Haizz, số liệu này biết lấy ở đâu đây? Trên mạng toàn là những thứ cũ rích... Aizz...

         Len im lặng nghe cô than vãn, hứng thú liếc sơ qua bản kế hoạch của cô. Ế, Rin làm cũng không tồi nha, đúng là rất có năng lực. Ai da, về phần số liệu thực tế kia, việc này với anh thì có khó gì chứ?

         - Hừm, cái này, cô làm cũng tốt đó chứ. Về số liệu, nếu cần tôi có thể đưa cô số liệu của công ty tôi để phân tích...

       Rin nghe anh nói, lập tức ngẩng đầu lên. Cô có nghe nhầm không, anh nói có thể giúp cô kìa. Nhưng mà, nghe nói những số liệu này không dễ gì mà có được, liệu có ảnh hưởng gì tới tập đoàn Kagamine không? Có vẻ không nên lắm...
 
          - Anh nói thật không? Cần, cần, cần, tất nhiên rồi! Nhưng nghe nói đó là số liệu mật mà... Liệu có ảnh hưởng không?

          - Không sao. Cái tôi đưa cô chỉ là những thứ chung chung thôi, cũng không ảnh hưởng gì hết. Nhưng mà chỉ cần như vậy là đủ phân tích rồi. Kết hợp với những cái cô đã có thì bản kế hoạch này của cô, tôi đảm bảo là xuất sắc! - Anh vỗ vỗ vai cô vẻ đầy tự tin.

        Rin thấy vô cùng cảm kích, như thấy được được cứu tinh. Ai da, sao tự dưng lại thấy tên Len hôm nay lại đẹp trai tốt bụng thế này chứ. Bao nhiêu ngày tháng chung sống, cuối cùng cũng thấy được lợi ích của việc lấy chồng là giám đốc tập đoàn lớn rồi nha. Tuyệt vời quá đi. Cô kích động chạy ra bắt tay Len lắc lắc, thiếu điều chỉ muốn nhảy lên ôm choàng lấy anh, xúc động nói:

        - Ngàn lần cảm ơn anh. Lâu nay tôi luôn nghĩ anh đáng ghét, vô dụng, bất tài, nhưng giờ tôi biết tôi sai rồi! Anh là người đàn ông đẹp trai, tốt bụng, giỏi giang nhất tôi biết. Sau này tôi hứa sẽ đối xử tốt với anh hơn!

        Nghe cô tuôn ra cả một tràng mà Len phải đổ mồ hôi hột, mặt cũng đen đi. Không biết là cô đang cảm ơn hay là đang chửi xéo anh đây nữa. Hoang mang thật. Anh có nên vui không đây? Thì ra bấy lâu nay hình tượng anh trong mắt cô nàng này là như vậy hả...

        - Được rồi, tôi biết là tôi rất hoàn hảo. - Len ho lụ khụ mấy tiếng, đặt tay lên vai cô trấn tĩnh - Đợi tôi một lát.

        Những số liệu mà Len đưa rất có ích, Rin vui vẻ tập trung ngồi hoàn thành nốt đống công việc kia. Anh thấy vậy chỉ mỉm cười không nói gì, xuống nhà ngồi xem xét lại vài bản hợp đồng, để lại không gian yên tĩnh cho cô.

        Lúc anh rời mắt khỏi đống giấy tờ đó, ngước lên thì đã là mười giờ rưỡi. Chắc là giờ này Rin đã về phòng đi ngủ rồi. Anh ngáp ngắn ngáp dài, uể oải đi lên gác.

        Phòng của anh vẫn còn sáng đèn. Len lặng lẽ bước vào, phát hiện bản kế hoạch kia đã được hoàn thành xong, còn tác giả của nó là cô gái tóc vàng kia đã gục đầu xuống bàn ngủ quên từ bao giờ.

         Anh khẽ thở dài một cái. Cô gái ngốc này, rõ là mệt mỏi lại còn cố gắng quá sức. Tư thế khó chịu như thế này mà còn ngủ ngon lành như vậy, không biết là mệt tới mức nào. Nhìn cô như vậy, anh thật có chút xót xa không biết từ đâu ra. Len không suy nghĩ nhiều nữa, lặng lẽ đi tới, cúi người xuống nhẹ nhàng bế cô lên, để đầu cô khẽ tựa vào ngực mình.

         Y như hồi đám cưới vậy, nhưng sao cảm nhận của anh thật khác biệt. Trái tim anh vô thức đập nhanh một nhịp...

         Len khẽ khàng bế cô về phòng, đặt cô lên giường rồi đắp chăn lại cẩn thận. Xong việc, anh không có ý định trở về phòng mà lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia, lắng nghe nhịp thở đều đều của cô. Anh đưa tay ra, khẽ chạm nhẹ vào mái tóc màu vàng nắng. Tuy nó không dài nhưng lại vô cùng mềm mại, luôn thoang thoảng hương cam dễ chịu. Gương mặt nhỏ nhắn kia, thật khiến anh muốn ngắm nhìn tới quên cả thời gian...

         Tại sao anh lại như thế này, lặng lẽ ngắm cô ngủ như một tên biến thái vậy. Cái cảm giác xuất hiện mỗi khi anh ở bên cô dạo gần đây rốt cuộc là gì? Là thích sao? Anh thực sự thích Kagamine Rin rồi? Đến bản thân anh cũng chẳng hiểu nổi mình nữa... Không phải anh không muốn thích cô, chỉ là không hi vọng bản thân ngộ nhận tình cảm của mình thôi. Có lẽ chỉ là do ngày thường rất gần gũi với cô, được cô quan tâm, lại thường thích trêu đùa cô nên mới như vậy...

       Dù sao đi nữa, đoạn tình cảm này, anh phải tự mình xác định thật rõ trước đã...

        Nhưng cuối cùng, trước khi rời khỏi phòng cô, Len lại khẽ cúi đầu xuống, dịu dàng đặt lên vầng trán kia một nụ hôn.

          - Kagamine Rin, hình như tôi thấy thích em...
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com