Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 48

      Mọi người năm mới vui vẻ!!!
      Thực sự xin lỗi mọi người đã ém chap tới tận bây giờ, mong mọi người thông cảm a. Hy vọng mọi người chưa lãng quên Au TvT Chap này đền bù, đảm bảo 100% ngọt sâu răng!
      Cảm ơn vì đã luôn ủng hộ tui suốt thời gian qua nhe <333  

  ________

             Những ngày cuối tháng 12, trời ngày càng lạnh giá. Một buổi sáng, ngoài trời tuyết rơi trắng xoá, phủ đầy những cành cây khẳng khiu, trụi lá, đọng lại cả trên khung cửa sổ nhỏ ở phòng của Rin. Chủ nhân của căn phòng vẫn đang cuộn mình trong chăn ấm áp, còn chưa chịu rời khỏi giường.

            Thực ra Rin đã tỉnh giấc từ trước đó vài phút, tuy vậy, cô vẫn chưa muốn phải dậy. Bởi vì cái người đang nằm bên cạnh ôm chặt lấy cô kia vẫn còn đang ngủ say như chết. Rin cẩn thận tránh cử động mạnh khiến Len tỉnh, khẽ nghiêng mình quay sang nhìn khuôn mặt say ngủ của người kia.

             Ai da, không phủ nhận là rất đẹp trai, nhưng cũng thật đáng ghét. Rin cố nén tiếng cười khúc khích, đưa tay nhéo má anh chàng tóc vàng kia mấy cái. Bất chợt, cổ tay lại bị bắt lấy, nắm chặt.

              - Vợ à, em luôn dậy rất sớm...

         Len đưa tay nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt của mình kia, cất giọng ngái ngủ. Giây sau, anh mở mắt, mỉm cười đặt lên trán cô một nụ hôn. Rin có chút ngẩn người, đỏ mặt tránh ánh nhìn của anh.

           - Anh tỉnh rồi thì em xuống chuẩn bị bữa sáng đây. Dậy đi kẻo muộn giờ làm đó!

          Mặc kệ cái nhìn đau khổ của Len, Rin thẳng chân đạp anh qua một bên để rời khỏi giường. Cô vẫn là chưa quen với cảm giác tự dưng có người ngủ cùng như thế này. Hơn nữa, còn có tình tứ lãng mạn gì đó nữa, thực chưa thể thích nghi ngay. Chút ít tâm tư thiếu nữ còn sót lại không tránh được chút ngại ngùng...

          Nhưng chưa đi được bao xa, phía sau lại có cánh tay ôm choàng lấy người cô, kéo cô vào một cái ôm ấm áp. Len khẽ tựa cằm vào vai Rin, miệng nở nụ cười gian manh:

            - Cần gì chuẩn bị chứ, anh ăn sáng ở đây là được rồi!

            - Còn nói nữa em cho anh nhịn ăn sáng thật đấy - Rin bĩu môi, nhưng khoé miệng vẫn không kìm được nụ cười. Cô đưa tay xoa mái tóc vàng đang nũng nịu cọ cọ vào người cô kia, ra vẻ bất lực - Haizz, như thế này có ai nghĩ anh là giám đốc không chứ? Chẳng khác nào trẻ con!

             - Anh sẽ cho em thấy anh không hề trẻ con nhé?

        Len khẽ thì thầm vào tai Rin,o bàn tay đang đặt trên người cô bắt đầu không an phận. Rin thẹn quá hoá giận, đưa tay nhéo Len một cái, lại lườm lườm nhìn anh:

              - Hừm, anh đừng mong giở trò. Mau đi làm vệ sinh cá nhân đi!

             - Ui da, đau đấy. Được rồi, anh đi mà, em đừng giận.

          Len cười khúc khích, lại cố ý hôn lên má cô một cái rồi mới buông tay, bước vào nhà tắm. Rin lừ mắt nhìn theo anh, sau cùng lại khẽ mỉm cười một mình.

           Tên ngốc này, sau hôm đó liền thay đổi thái độ cũng thật nhanh chóng đi. Thật làm cô thấy có chút không quen.

            Nhưng mà, không quen không có nghĩa là cô không tận hưởng điều này đâu...

________________

           - Ai da, Luka, cuối cùng em cũng chịu tới thăm bà chị này!

           Luka đang ngồi trong một quán cafe nhỏ mang tên Sako. Đối diện trước mặt cô là Meiko, chủ quán, đồng thời cũng là người chị em khá thân thiết với cô. Meiko ngồi vắt chéo chân trên ghế, quẳng cho Luka một cái nhìn trách móc. Cô gái tóc hồng chỉ cười xoà:

             - Chị thông cảm cho em chút đi, dạo này em bận quá! Mãi mới có thời gian rảnh liền tới gặp chị đó.

             - Phải rồi! Bận với Gakupo lắm phải không? - Meiko cười mờ ám - Thằng bé lúc nào cũng nói về em nha. Hai đứa lén lút gì sau lưng chị đây vậy hử?

             - Làm gì có chuyện đó chứ! Chị này!
 
           Nhắc tới Gakupo, Luka lại nhớ tới đêm hôm Giáng sinh ấy, không kìm được mà có chút đỏ mặt. Meiko thấy vậy liền bật cười khúc khích, mặc cho ánh mắt của cô gái tóc hồng nhìn cô ai oán.

              - Chị thì sao? Đã lừa được anh trai nhà lành nào chưa?

         Luka quyết định mặc kệ sự châm chọc của cô gái tóc nâu, nhanh chóng chuyển chủ đề xa khỏi Gakupo. Đúng như ý cô, chủ đề này khiến Meiko vô cùng hứng thú. Cô gái tóc nâu bĩu môi:
 
             - Nghe em nói sao chị giống mấy cô gái không đứng đắn vậy? Nhưng đúng là chị có để ý một người!

              - Thật sao? Lọt vào mắt của chị Meiko, chứng tỏ không tầm thường rồi! - Luka không khỏi cảm thán, vẻ mặt vô cùng tò mò - Là anh chàng tốt số nào vậy? Chị gặp anh ấy ở đâu?
  
            - Là một khách hàng của chị, thường xuyên tới đây kể từ một hai tháng trước. Dạo này ngày nào anh chàng này cũng lui tới - Meiko hào hứng - Phải nói là anh ta khá đẹp trai, với mái tóc xanh dương, giọng nói lại khá trầm ấm và dễ nghe. Thật khiến chị không muốn cũng phải chú ý tới!

            Meiko còn tiếp tục nói thêm vài điều nữa, nhưng Luka sớm đã không còn để ý. Trí óc cô đã sớm đông cứng lại, tiêu hoá những thứ vừa nghe được. Tóc xanh dương...  Giọng nói trầm và dễ nghe... Thật khiến cô liên tưởng đến một người trong quá khứ. Một người vô cùng quen thuộc...
  
           Cảm giác sợ hãi đột nhiên bao trùm lấy Luka. Lỡ như thực sự là người đó, vậy cô phải làm gì đây? Không dễ gì mới có thể xoá bỏ được những cảm xúc đó, nhưng nếu anh thực sự quay lại, cô không dám tin bản thân sẽ không mềm lòng.

          Nhưng chút lí trí còn sót lại nhanh chóng thức tỉnh cô. Luka đột nhiên cảm thấy bản thân thật lố bịch. Trái đất rộng lớn như vậy, có bao nhiêu người giống với miêu tả mơ hồ đó? Chẳng qua là do cô quá nhạy cảm, vẫn chưa thể vứt bỏ hoàn toàn quá khứ kia...

              - Luka! Luka! Em còn nghe không?

         Meiko nhận ra người trước mặt có chút thất thần, cất tiếng gọi. Luka hơi giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung của mình. Cô gượng cười, cố gắng xua những lo sợ của mình đi:

               - A, em không sao. Chị nói tiếp đi...

               - Ừm... - Meiko có vẻ còn chút thắc mắc, nhưng cũng không hỏi gì mà nói sang chuyện khác - À, Luka, em gái của em đó, con bé dạo này sao rồi?

               - Rin ạ? À, dạo này con bé có vẻ rất tốt. Hai đứa khá hoà hợp nha, ngày mai là sinh nhật hai đứa lại còn hẹn nhau đi chơi, con bé hoàn toàn bỏ rơi bà chị của nó rồi! - Luka khúc khích cười.

            Vốn dĩ Meiko đã nghe ngóng chuyện từ phía Gakupo, lần này lại thêm chính miệng Luka nói ra, cô không muốn cũng phải tin. Xem ra, con bé Miku ngốc nghếch kia thực sự không còn cơ hội gì rồi. Meiko cố nén tiếng thở dài, mỉm cười nhìn Luka:

              - Vậy thì tốt quá rồi.

           Dù gì, cô cũng nên thấy mừng cho Len một chút.

____________

             - Vợ à, em nhanh lên một chút!

             - Được rồi, anh làm gì mà vội vàng vậy?

           Mới sáng sớm ngày chủ nhật, Rin đã bị Len kéo dậy, bắt cô nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài. Hơn nữa, anh còn ra vẻ bí mật, úp úp mở mở không chịu nói sẽ dẫn cô đi đâu. Thật khiến cô tò mò.

               - Len, anh định đi tới đâu vậy? Nói em nghe đi! - Trên xe, Rin hướng ánh mắt khó hiểu về phía người đang ngồi ở ghế lái - Nè, bật mí chút đi!

               - Không được, không phải anh đã nói là bí mật sao? - Len cười cười - Nhưng mà, nếu em gọi anh một tiếng "chồng yêu", anh sẽ suy nghĩ lại...

                - Anh nằm mơ đi!

          Rin quay đi, không thèm để ý tới Len nữa. Đợi thì đợi vậy, dù sao cũng sẽ tới, cô đâu cần phải gấp gáp. Cô lơ đãng mở điện thoại, lại phát hiện tin nhắn chúc mừng sinh nhật của chị Luka và Gumi.

             Ai da, trong lòng cô lại dâng lên chút cảm giác tội lỗi. Cũng vì đã hứa đi cùng Len vào sinh nhật năm nay nên cô đã bỏ rơi hai người chị em thân thiết. Thất lễ, quá thất lễ rồi!  Rin nhắn một tin, quyết định ngày mai sẽ khao hai người họ một bữa tạ tội.

            " Mê trai bỏ bạn! :P "

         Tin nhắn Gumi gửi tới khiến Rin không nhịn được phì cười. Cô quay sang huých Len một cái:

            - Kagamine Len, vì anh mà em mang trọng tội, sắp bị Gumi xử rồi. Anh phải chịu trách nhiệm đi.

             - Được. Anh dành cả ngày hôm nay đền bù cho em!

          Một lát sau, hai người cuối cùng cũng tới nơi. Rin nhìn tấm bảng trước mắt, không khỏi có chút ngạc nhiên. Len như vậy mà lại dẫn cô tới công viên giải trí? Cô bật cười:

            - Kagamine Len, anh bao nhiêu tuổi rồi? Muốn tới đây tìm lại tuổi thơ sao?

             - Chỉ có vợ là thông minh, anh đúng là muốn sống lại tuổi thơ cùng em. Có phải em lâu rồi cũng không tới đây nữa đúng không?

           Rin ngẫm nghĩ, cảm thấy Len có phần đúng. Hình như lần cuối cùng cô tới đây là thời cấp ba đi cùng Gumi thì phải. Nơi này cũng ít nhiều thay đổi, hiện tại nhìn cũng thật hấp dẫn. Được, ai nói trưởng thành rồi thì không thể đi công viên giải trí chứ?
 
           Len nhanh chóng tìm chỗ đỗ xe, sau đó mua vé rồi vui vẻ kéo cô vào bên trong. Hôm nay là chủ nhật nên ở đây cũng thật đông vui. Xung quanh hầu hết là trẻ nhỏ đi cùng ba mẹ, cũng có vài thanh niên khoảmg chừng 17,18 tuổi đi theo cặp hoặc theo nhóm. Anh ngó nghiêng một hồi, sau đó quay sang hỏi Rin:

           - Em muốn đi đâu trước?

           - Cái kia đi! - Rin chỉ tay về phía chiếc tàu lượn siêu tốc, điệu bộ vô cùng hào hứng - Lâu lắm rồi em chưa được chơi cái này!

        Ngước mắt nhìn về hướng Rin chỉ, da gà da vịt của Len nổi lên đủ cả. Có một điều anh chưa bao giờ nói cho ai, chính là anh rất sợ trò chơi này! Lý do ư? Còn không phải là mới bốn tuổi đã bị một người anh họ lừa lên, chỉ một lần mà ám ảnh tới giờ.

             - Cái đó... Chúng ta vừa ăn sáng xong, vẫn là chơi cái gì nhẹ nhàng đi... - Len cười cười, tìm cớ thoái thác - Chơi cái kia trước đi!

            Rin liếc theo anh, nhìn thấy một căn nhà khá lớn, trang trí có phần ma quái. Ai da, không phải là nhà ma đây sao? Có vẻ là đã thay đổi khá nhiều kể từ lần cuối cô tới. Cơ mà, Len thực sự muốn chơi cái này à? Trong lòng cô có chút khinh bỉ mấy trò như vậy, bao nhiêu lần đều không doạ cô sợ nổi.
   
             Tuy vậy, Rin vẫn đồng ý cùng Len bước vào. Hai người cùng với vài ba thanh niên khác bước chậm rãi đi sâu vào phía bên trong. Càng đi vào sâu, mọi thứ có vẻ càng tối hơn, tính sợ hãi của trò chơi cũng tăng lên. Rin sóng bước bên cạnh Len, vẻ mặt vô cùng hứng thú. Lâu rồi cô không trở lại, xem ra mọi thứ có vẻ thú vị hơn nha.

              Trái lại, Len ở bên cạnh có vẻ mất hứng. Vốn dĩ rủ Rin vào đây để doạ cô sợ, nhưng mà cô vợ của anh còn không tỏ ra một chút sợ hãi nào, thậm chí còn vui vẻ như vậy. Anh liếc nhìn xung quanh, thấy mấy cô gái đi cùng đều la hét sợ hãi, bám chặt vào người yêu ở bên cạnh, trong lòng anh thực sự muốn khóc ròng.

               - Rin... Vợ à... Em không sợ hả? - Len khều khều tay cô.

               - Em thấy vui mà! Có chuyện gì vậy?

               - Nhưng anh sợ! Em mau ôm anh đi chứ!

          Len quyết tâm vứt sạch sẽ mặt mũi đi, vòng tay ôm chặt lấy Rin. Cô dở khóc dở cười, khó hiểu liếc anh mấy cái:

            - Anh sao vậy? Chính anh rủ em vào đây mà!

           - Hừm! Biết em không sợ anh đã chẳng rủ! - Len nhăn nhó lẩm bẩn, nhưng sau đó lại cười gian manh nhìn cô - Nhưng lỡ rồi, em không sợ thì anh sợ vậy. Thế nào em cũng phải ôm anh!

           - Được rồi, được rồi! - Rin cố kìm nén để không phá ra cười, đưa tay xoa đầu anh - Anh đã cố như vậy, em sẽ phối hợp tốt! Len Len, anh đừng sợ, có em đây rồi!

          Có vợ mạnh mẽ quá thật đau khổ! Len cảm giác như mặt mũi của mình mất hết sạch, nhưng anh quyết tâm bất chấp. Có điều, đau khổ của anh vẫn chưa kết thúc. Sau khi đi khỏi nhà ma, Rin một mực bắt anh ngồi tàu lượn siêu tốc với mình.

           Anh cũng có tự tôn của đàn ông chứ, đâu thể nói với vợ là mình sợ! Len vô cùng hy vọng bản thân mình chỉ làm quá lên do ám ảnh hồi nhỏ, liên tục tự an ủi bản thân. Tuy nhiên, khi chuyến tàu bắt đầu xuất phát, anh cảm thấy mình hoàn toàn sai lầm!

           Thực tế còn tệ hơn anh tưởng tượng! Trong khi Rin vui vẻ hò hét bên cạnh, Len chỉ hận không thể lao ra khỏi chỗ này ngay lập tức.

             - Em xin lỗi, em không biết là anh không đi được... - Rin lo lắng ngồi bên cạnh Len - Sao anh không nói với em?

             - Haha... - Len chỉ muốn khóc ròng tại chỗ. Mất mặt, hôm nay anh thực sự quá mất mặt!!!

             - Anh có ổn không? Hay chúng ta đi ăn trưa nhé?

              - Được, chúng ta đi.

         Sau bữa trưa, Rin rút kinh nghiệm không kéo Len đi những trò cảm giác mạnh nữa. Hai người đi dọc một vòng công viên giải trí, cùng chơi những trò mà Len cho là "rất lãng mạn". Trái lại, Rin chỉ cảm giác anh vô cùng dở hơi nha.
 
            - Này, sao anh không ngồi về vị trí đi. Anh sẽ cản trở người khác đấy?

            Cô và anh đang ở chỗ vòng quay ngựa gỗ. Cơ mà, tên này nhất định không chịu lựa vị trí để ngồi, một mực muốn đứng cạnh cô.

            - Em không thấy như thế này lãng mạn hơn sao? - Len cười ma mãnh, nhẹ nhàng nâng bàn tay của cô lên - Anh chỉ là hoàng tử bạch mã của riêng em thôi, Rin!

             - Xuỳ, anh thôi đi! - Rin ngượng muốn chín mặt - Người ta đang nhìn kìa!

             - Em lo gì chứ! Cô bé, em có thấy anh phiền không? - Len gọi với sang một cô bé học sinh trung học bên cạnh, khẽ nháy mắt.

             - Không có, không có ạ! - Trai đẹp như vậy, cô sao có thể phàn nàn! Chỉ hận không thể ngắm gần hơn nữa!

            Được rồi, lần này đến lượt Rin cảm thấy muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.

_____________

            - Nè, chúng ta lên cái đó đi!

          Hai người đã dành gần như cả ngày ở công viên giải trí, hiện tại đã là sáu giờ tối. Trước khi ra về, Rin rủ Len lên chiếc vòng quay lớn trung tâm của công viên. Trên đây, dường như có thể nhìn thấy được hết thảy mọi nơi của công viên.

           Mới chỉ sáu giờ, nhưng trời mùa đông sớm đã trở nên tối. Phía bên dưới đã lên đèn, người đi lại trong công viên cũng vắng hẳn. Ngồi trên vòng quay có hơi lạnh, hai người ngồi sát cạnh nhau, thư thái mà ngắm nhìn khung cảnh phía dưới.

            - Hôm nay... em có vui không? - Len là người phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi.

             - Rất vui. Đã lâu lắm rồi không được thoải mái như vậy, thực cảm ơn bí mật của anh! - Rin khẽ mỉm cười.

             - Vậy thì tốt quá. Anh chỉ lo em không thoải mái. Thực lòng anh rất cảm ơn em. Cảm ơn vì đã chấp nhận tình cảm của anh! - Anh đột ngột kéo cô vào lòng mình, trên môi nở nụ cười hạnh phúc - Có những lúc anh rất lo sợ khoảng cách giữa chúng ta bị kéo gần lại quá nhanh, lo sợ em sẽ không thoải mái. Nhưng mà... xin em hãy hiểu cho anh, anh rất hạnh phúc khi có được em. Kagamine Rin, anh rất yêu em!

            Từng lời nói của anh chậm rãi cất lên, len lỏi sâu vào bên trong lòng Rin, khiến trái tim cô như tan chảy. Cô lặng lẽ nép trong lồng ngực ấm áp của anh, che giấu khuôn mặt đỏ lựng lên của mình, nhẹ giọng:

              - Anh bị sao vậy chứ? Tự dưng nói chuyện sến vậy!

              - Được rồi, anh chỉ sến nốt câu này thôi! - Len bật cười. Sau đó, tay anh vòng sang đặt phía sau đầu cô, kéo Rin gần anh hơn, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn - Vợ yêu, chúc em sinh nhật vui vẻ!

              Từ tận sâu trong lòng Rin dâng lên một cảm giác ngọt ngào, ấm áp. Một nụ hôn lên trán... "Anh sẽ muốn bảo vệ em suốt đời"... Có lẽ, đây là sinh nhật hạnh phúc nhất của cô từ trước tới giờ.

              - Hôm nay anh đã tặng quà cho em rồi, đến lượt em! - Rin mỉm cười tinh nghịch - Anh nhắm mắt lại đi. Không được nhìn lén đấy!
  
            Trong lòng Len thực có chút mong chờ nha. Rin thích thú nhìn vẻ mặt hào hứng kia của anh, nhưng không có ý định vội vàng. Cô ngước nhìn lên phía trên, chờ đợi tới đúng thời điểm. Khoảnh khắc hai người lên tới vị trí cao nhất của vòng quay, Rin mỉm cười đắc ý, đặt lên môi Len một nụ hôn.

             - Sinh nhật vui vẻ! Em cũng yêu anh, chồng!
            
           Len cảm nhận được đôi môi mềm mại của Rin lướt qua, bên tai lại nghe được một câu nói anh hằng mong muốn kia, khiến cõi lòng anh như muốn bùng nổ vì hạnh phúc. Nhưng khi anh mở mắt ra, chưa kịp phản ứng gì thì Rin đã vòng tay, choàng vào cổ anh một chiếc khăn len.

              - Cái này là quà sinh nhật! - Rin mỉm cười, ngắm nghía - Đúng là rất hợp, em đan cũng không tồi. Anh không được chê đâu đấy!

                - Quà của em, anh sao dám chê chứ. Nhưng mà, anh còn muốn quà khác... - Len chợt mỉm cười gian manh, bàn tay vốn dĩ đang ôm eo cô bắt đầu không an vị mà di chuyển lên trên.

               - Biến! Anh dẹp cái ý nghĩ ấy đi ngay cho em!

               - Ui da, đau. Vợ à, em manh động quá.

               - Bỏ cái tay của anh ra ngay!

            ........

              - Vợ ơi, em đừng giận mà! Anh biết lỗi rồi...

               - Ai thèm giận anh. Tôi về nhà nấu cơm đây.

               - Đợi anh đi mà...

          Vừa bước xuống khỏi vòng quay, Rin khinh bỉ liếc người một cái rồi đi thẳng, khiến Len dở khóc dở cười, lẽo đẽo níu áo cô đi theo sau.

               - Khoan đã, vợ à, em đợi chút đi. Đứng ở chỗ này nhìn đẹp lắm!

            Hai người đang đứng ngay dưới vòng quay khổng lồ vừa rồi.  Nó cũng như mọi trò chơi khác trong công viên, được thắp sáng bởi ánh đèn điện rực rỡ, trở nên vô cùng nổi bật. Giống như một vầng dương ấm áp, xua đi bóng tối của màn đêm.

            Vòng quay rực rỡ ánh đèn, lại tràn ngập tiếng cười nói, khiến lòng người dường như cũng ấm lại.

              - Đúng là rất đẹp... Ưm...

          Đáng ghét, anh lại lợi dụng lúc cô quay sang mà đặt lên môi cô một nụ hôn. Không phải nụ hôn lướt  qua như Rin vừa rồi, mà là nụ hôn mạnh mẽ, cuồng nhiệt của Len. Tới mức khiến thần trí cô cũng say đắm, cuốn theo nụ hôn của anh.

               - Vợ à, đừng giận nữa. Anh yêu em!

            Những lời mắng mỏ cô định nói ra, cuối cùng lại vì câu nói này mà nuốt lại hết. Rốt cuộc, trên môi cô lại nở nụ cười hạnh phúc.

             - Cuối cùng em cũng hiểu tại sao nữ chính trong phim thích được tỏ tình dưới vòng quay ở công viên như vậy rồi.

          Đứng dưới vòng đu quay tràn ngập tiếng cười này, cảm giác cả thế giới dường như đều đang chúc phúc cho hai người...
 

_________

       Nhớ cmt nha <333 Động lực lớn lắm đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com