Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16.

Đã gần hai tháng kể từ khi Rin và Len chạy trốn. Ở khu phố của họ bây giờ cũng đang phát lệnh truy nã hai người, người thân thì vừa lo lắng vừa đau lòng, còn những người khác thì lại trách móc và đầy coi thường.

Bây giờ đang là tháng Mười hai, cũng là tháng lạnh nhất, vì vậy mọi người thường rất hạn chế ra ngoài đường.

- Bán cho tôi hai cái bánh ngọt!

Rin mặc một chiếc áo khoác màu cam trên người, đeo thêm một chiếc khăn quàng cổ mỏng màu xanh, khuôn mặt đeo khẩu trang kín mặt, tóc được buộc gọn ra sau.

- Của cô đây!

- Cảm ơn chú!

Rin ôm bọc bánh mì trong lòng như một báu vật quý giá, cô nhanh chóng chạy ra khỏi đám đông.

Hiện tại cả hai người đang sống lang thang phiêu bạt, họ quyết định không rời khỏi khu phố vì người ta nói "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất" mà!

Rin trở lại một ngôi nhà mà người ta đã hủy bỏ và đang xây dở, cô lặng lẽ nhìn xung quanh. Bỗng nhiên bị một bóng người túm lấy.

- A...

- Im nào, là anh đây!- Len ân cần nói.

- Len, anh đã đi đâu vậy?

- Câu đó anh hỏi em mới đúng, em đã đi đâu?

- Em mua chút đồ ăn nè!

- Con bé ngốc này, đã bảo không được ra ngoài đường rồi mà, nhỡ bị phát hiện thì sao? Hơn nữa bên ngoài trời còn đang rất lạnh nữa!

Len lên tiếng trách móc, nhưng cử chỉ thì lại vô cùng dịu dàng. Cậu lấy chiếc khăn cổ của mình quàng thêm vào cho Rin rồi sưởi ấm tay cô.

- Len! Chỉ còn hai ngày nữa là em đã tròn mười tám tuổi rồi, em không còn nhỏ nữa đâu!

Len mỉm cười xoa đầu Rin. Rin trở mặt, ho liên tục.

- Rin! Em sao vậy?- Len lo lắng hỏi.

- Không sao! Chắc trời lạnh quá đấy!

- Thật là! Đã kêu ở yên một chỗ đi rồi mà!- Len cốc nhẹ vào đầu Rin.

- Em có hai cái bánh, mặc dù nhỏ nhưng chúng ta ăn tạm đi. Hôm nay là giáng sinh mà!

- Phải ha! Đã là ngày 25 rồi nhỉ? Nhanh quá!

- Anh ăn đi!

Rin đưa một cái bánh ngọt cho Len, cậu cũng cầm lấy. Mặc dù cuộc sống bây giờ khó khăn hơn trước nhưng những lúc thế này cũng thật ấm áp.

- Len...! Anh có thấy... Em phiền lắm không?- Rin bỗng nhiên hỏi.

- Tất nhiên là không! Tại sao em lại hỏi thế?

- Tại vì, nếu như một mình trốn, thì có lẽ bây giờ anh đã cao chạy xa bay rồi, còn em chỉ là một cục nợ, hơn nữa lại còn mắc bệnh.

- Được rồi! Đừng để tâm nữa, anh sẽ không bỏ em đâu, không bao giờ!

- Thật sao?

- Phải! Vì anh còn muốn được nghe em nói câu "Em yêu anh" mà!- Len cười tươi.

Đúng là kể từ khi cả hai quen nhau, Rin chưa bao giờ nói mấy câu ngọt ngào như thế cả.

- Em còn nói khi nào có dịp quan trọng em sẽ nói với anh, không nhớ sao?

-... Nhớ...!

- Hôm nay là giáng sinh, vậy em nói đi, coi như một món quà tặng anh!

-... Thôi... Ngại lắm...!- Rin đỏ mặt quay đi.

- Con bé này!- Len cười trừ.- Em có muốn uống nước không?

- Có.

Len rời đi, chỉ còn Rin ở lại, cô nhìn vào lòng bàn tay của mình xuất hiện nhiều vết bầm tím kì lạ mà đến cô cũng không biết từ đâu ra. Rin mệt mỏi thở hắt ra.

- Khó thở quá!

Một triệu chứng nhỏ nhưng lại là cả một vấn đề.

Suốt cho đến hai ngày sau, Noel cũng đã qua, nhưng những cây thông và đèn điện vẫn được trưng bày đầy đường, dư âm của cái lạnh và tuyết vẫn còn đó.

Len kéo Rin đi đến một cây thông lớn, cậu nắm chặt tay Rin khẽ nói.

- Hồi giáng sinh chúng ta vẫn chưa có cơ hội đi xem cây thông đúng không? Bây giờ em có thể xem thỏa thích.

Vào ngày 25, mọi người hầu như ra ngoài rất nhiều, vì sợ sẽ bị cảnh sát bắt được nên cả hai không thể chung vui noel với mọi người được.

Nhưng hôm nay đã qua hai ngày, Len đưa cô đi ngắm khung cảnh noel không phải vì để cả hai đón noel muộn mà là vì...

- Chúc mừng sinh nhật!

Cả hai đồng thanh nói, rồi lại nhìn nhau cười, Len khẽ vuốt tóc Rin và nói.

- Anh yêu em!

- Em cũng....

Định nói những lời mà bấy lâu nay cô chôn giấu trong tim, nhưng lại bị hai viên cảnh sát đang tuần tra bắt gặp.

- Kia là Kagamine Rin và Kagamine Len kìa, cậu mau báo cho sở cảnh sát đi.- Một viên cảnh sát nhanh chóng nói với đồng nghiệp.

Rin giật mình, Len nhanh chóng kéo cô chạy, Rin chạy theo. Nếu bây giờ đã bị bắt gặp rồi, thì khoảng thời gian sau này phải chuyển đến nơi khác mới mong sống sót được.

Vị cảnh sát đang đuổi theo nhanh chóng rút súng, bắt một phát vào chân Rin, cô cố gượng chạy nhưng cả người bỗng ngã xuống nền tuyết lạnh.

- Rin!

Len quay lại ôm lấy cô, khuôn mặt lộ rõ sự căng thẳng.

- Len! Mau chạy đi, em sắp tiêu rồi!- Rin cười mỉa mai bản thân mình.

Từ xa, những chiếc xe cảnh sát đang inh ỏi tiến gần. Vì tức giận nên cậu rút khẩu súng trước đây ra bắn vào viên cảnh sát xấu số kia.

- Cố lên, anh sẽ đưa em đi.

Len định bế cô lên nhưng Rin cản lại.

- Không được, em không còn sống được bao lâu nữa...

Rin thở hổn hển, khuôn mặt của cô trắng bệt.

- Em đã bị ung thư máu giai đoạn cuối rồi, nếu còn đi với anh chỉ là gánh nặng thôi!

- Không, em là mạng sống của anh, mạng sống thì làm sao lại là gánh nặng được?- Len nắm chặt tay Rin cố sưởi ấm cho cô.

Những người khác đứng bao quanh hai người, có kẻ thương cảm, nhưng cũng có kẻ lại nhìn hai người bằng đôi mắt như nhìn tội phạm.

- Haha... Len, trước lúc lâm chung... Em... Em muốn nói...- Giọng của Rin nhỏ dần.

- Cứ nói đi, em sẽ không chết đâu!- Len liên tục có sát tay Rin để tìm hơi ấm.

Xe cảnh sát đã tới, Kaito và Meiko bước ra.

- Hai người đã bị bắt!- Những viên cảnh sát đang chĩa súng vào hai người.

- Khoan đã! Hình như cô gái đang...- Meiko trì hoãn.

- Nhưng...

- Hãy để họ nói lời chia tay...- Meiko đau lòng nói.- Cậu ta không thể chạy trốn nữa đâu!

Len cố ôm Rin vào lòng, những câu nói còn lại của Rin như những mũi dao đâm vào tim cậu.

- Em... Yêu... Anh...

Ba từ thốt ra khỏi miệng như bay vào không khí lạnh lẽo của mùa đông. Len không ngừng siết chặt thân thể lạnh lẽo đó như muốn hòa làm một với cô.

Tất cả mọi người, kể cả những viên cảnh sát đang đứng đó đều không khỏi cầm lòng. Những cô gái chứng kiến cảnh tượng đó đều không khỏi đau xót cho số phận của cặp đôi kia. Thậm chí còn có những cảnh sát đã buông súng xuống.

Kaito cầm chiếc còng tay còng vào tay Len.

- Tôi xin lỗi.

Mọi việc diễn ra trong chốc lát, chỉ vừa nãy hai người còn vui vẻ dạo phố, mà bây giờ đã phải rời xa nhau mãi mãi. Thậm chí lời nói yêu thương ngọt ngào vừa rồi sẽ chẳng bao giờ được nhắc lại.







END.




(Cho xin cái cảm nhận)(#'Д')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #rinlen