Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

   *10 năm sau*

   Rin hiện tại đang học cấp ba, cuộc sống của cô không được như người bình thường, vì cô thường xuyên ốm vặt, mệt mỏi và có vấn đề về hệ thống tuần hoàn.

   Đó là lí do Rin không bao giờ có bạn, nhưng đó chỉ là một phần, lí do thật sự mà cô không bao giờ kết bạn chỉ có Rin mới biết.

   Những tháng ngày nhàm chán cứ thế mà trôi qua một cách vô vị. Cha mẹ cô thì đã cố hết sức giúp con mình cởi mở hơn nhưng đều vô dụng.

   Trong đợt đi cắm trại cùng trường, Rin vô tình được xếp chung đội với một cậu trai trẻ là người hướng dẫn đội của Rin kiêm luôn đội trưởng đội Rin, hình như là cựu học sinh của trường.

   Anh ta có mái tóc vàng được buộc gọn ra đằng sau, đôi mắt màu xanh đầy sức sống. Điều quan trọng là anh ta bắt đầu để ý Rin khi vừa nhìn thấy cô.

   - Rin nè! Để anh cầm balo cho.

   Len là tên của anh ta, nhưng Rin lại hay gọi là 'ông già' vì cậu lúc nào cũng quan tâm một cách quá đáng.

   - Rin! Em đừng đứng một mình ở đó nữa! Lại đây với anh.

   - Rin! Em chơi đến nỗi tóc rối rồi kìa! Để anh chải lại cho.

   - Rin! Cười lên đi, đừng lúc nào cũng xị mặt ra như thế!

   Phải! Len đối xử với Rin không khác gì một đứa trẻ, gọi 'ông già' quả là không sai.

   Chỉ mới kết thúc ngày đi trại đầu tiên thôi mà Rin đã cảm thấy mệt mỏi như vậy rồi!

   Đến tối, mọi người cùng nhau ngồi kể những câu chuyện ma đầy thú vị. Những đứa con gái thì cứ co rúm lại. Len ngồi cạnh Rin tưởng như cô sẽ sợ hãi ôm lấy mình, nhưng không! Rin vẫn như thế, mặt đơ ra, đôi mắt vẫn cứ lười biếng như thường ngày.

   - Rin! Em không sợ sao?- Len ân cần hỏi.

   - Không!

   Buổi tối hôm đó đối với mọi người là một buổi tối vui vẻ và xen lẫn một chút đáng sợ. Nhưng Rin thì buổi tối đó vẫn tẻ nhạt như ngày nào.

   Ngày thứ hai lại đến, hôm nay mọi người sẽ tập trung thành đội và cùng nhau giải mật thư. Ai giải được nhanh nhất sẽ được phần thưởng lớn nhất. Tất cả mọi người ai cũng hào hứng với trò chơi này. Rin cũng rất muốn tham gia nhưng có gì đó vô hình kìm hãm cô lại.

   - Rin! Cùng anh giải mật thư nào!

   - Phải đó Kagamine, lại đây!

   Gumi, cô bạn cùng khối nhưng khác lớp này kéo Rin tham gia trò chơi. Khuôn mặt tomboy và tính cách năng nổ của nhỏ khiến ai cũng yêu quý. Gumi không phân biệt đối xử với Rin, cô cũng luôn cố gắng để mọi người trong đội hòa đồng với nhau.

   Thấy Rin nghe lời Gumi hơn mình, Len có hơi bực tức, nhưng cũng chỉ nở nụ cười méo mó cho qua nhưng ánh mắt nhìn Gumi thì đầy lạnh lùng.

   - Hừm! Có ai mang bảng chữ cái Morse không?- Để cố gắng làm tròn bổn phận của mình, Len tự kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ điên rồ kia.

   - A! Em định mang nhưng quên mất rồi!

   - Giờ sao đây?

   - Chắc về bét luôn!

   - Tôi có mang đây!

   Rin lấy trong giỏ ra một quyển sổ nhỏ, mọi người ai nấy đều vui mừng. Sau khi giải xong mật thư đầu tiên cả đội kéo nhau đến địa điểm khác để lấy mật thư tiếp theo.

   - Cũng nhờ cậu đó Rin!

   - Không có cậu chắc cả bọn đi luôn rồi!

   Mọi người ai cũng vui vẻ bắt chuyện với Rin, nhưng thay vì hòa vào những lời khen đó, Rin lại lạnh nhạt bỏ đi.

   - Ủa? Gì vậy!? Bọn mình có làm gì nhỏ đâu?

   - Hừ! Chảnh chọe!

   Những người trong đội bắt đầu nhìn Rin bằng con mắt khác sau hành động vừa nãy. Rin biết, nhưng cô chỉ cười nhạt cho qua.

   Thấy Rin bắt đầu bị mờ nhạt đi, Len quàng vai cô nói.

   - Cười lên cái nào! Đừng cứng rắn như thế chứ!

   - Im đi 'ông già'!

   - Ơ! Anh chỉ mới hai mốt tuổi thôi đấy!- Len nhăn mặt cười khổ.

   Đến trạm tiếp theo, cả đội đều phải vượt qua thử thách mới được nhận mật thư, ai cũng hào hứng, chỉ có Rin thở dài lười biếng.

   Luật chơi là: Mỗi người sẽ phải vượt qua các chướng ngại vật, sau đó nhai một miếng đào được treo lơ lửng rồi về đích. Sau mỗi người chơi sẽ phải bôi một chút màu lên mặt để đánh dấu, cả đội trưởng sẽ phải tham gia.

   Bắt đầu trò chơi, các bạn nam đều nhanh chóng vượt qua chướng ngại vật, các bạn nữ thì khéo léo hơn, mỗi khi nhai xong đào là ai cũng bị bôi lên mặt một vệt màu dài.

   Len cũng chơi, cậu là người chơi cuối cùng của đội. Nhưng vừa trở về vị trí cũ vừa nhai đào, anh lại không nhìn thấy Rin đâu.

   Tất cả mọi người đều không hay biết về sự tồn tại của Rin, chỉ có Len mới để ý điều đó.

   Sau khi nhận được mật thư, Len giao cho Gumi giải, còn mình thì đi tìm Rin.

   Đi được một quãng ngắn thì thấy Rin đang ngồi cô độc một mình dưới một tảng đá to đùng. Len bật cười kéo cô lên.

   - Sao lại nấp ở đây thế này?

   - Tôi mệt.

   Quả thật, cơ thể của Rin xanh xao hơn trước, chỉ là di chuyển từ nơi này sang nơi khác thôi mà, có cần mệt như vậy không?

   - Vậy leo lên lưng anh cõng.

   - Không cần!

   Rin hất tay Len ra, cô đi lại chỗ Gumi đang giải mật thư. Len chạy theo.

   - Nếu như em không chơi, vậy làm sao có được vết màu trên mặt, để ở trạm sau người ta không bắt bẻ.

   - Dễ thôi!

   Rin dùng ngón tay của mình chạm nhẹ vào má Len, tay cô dính đầy sơn xanh, rồi Rin không ngại mà bôi lên mặt.

   - Xong.

   Len giờ chỉ biết cười ngượng, khuôn mặt có chút phớt hồng, nhẹ nhàng xoa đầu Rin.

   - Thông minh lắm!

   Nãy giờ Gumi vẫn chưa giải ra mật thư, vì mật thư lần này là loại mật thư thay thế, nhưng chìa khóa lại là một câu khó hiểu

   " Chính vì nó không hữu hình.
Mới khiến người ta muốn cảm thụ nhiều hơn."

   - Trong mật thư có những chữ viết thường phải không?- Rin hỏi Gumi.

   - À! Phải đó, Kagamine có biết giải không?

   - Mấy chữ thường sẽ hay bị những chữ hoa hay những chữ in hoa làm cho mờ nhạt hơn đấy!

   - Mờ nhạt!? Hừm! "Không hữu hình", " Muốn cảm thụ nhiều hơn"... Chẳng lẽ là... Phải ghép mấy chữ này sao?- Gumi hớn hở nói, mắt nhìn Rin.

   Thấy Rin gật đầu, Gumi lại hào hứng với công việc của mình, Len thì tự hào, tay không chủ động mà đưa lên xoa đầu cô.

    - Buông ra!- Rin lùi ra xa.

   Len thất thần, cậu nhìn Rin đang phủi đầu, nơi cậu vừa chạm như phủi bụi. Cổ họng Len nghẹn đắng, cậu nắm chặt tay rồi chỉ biết cười trừ nhìn Rin.

   - Được rồi! Đến địa điểm tiếp theo nào!

   Cả đội Rin lại kéo nhau đi đến địa điểm khác, chỉ vừa nhìn thấy nơi này ai cũng thích, vì chỗ này toàn là súng nước với thảm trượt nước dài tưởng chừng như vô tận.

   - Tuyệt quá! Sắp được nghịch nước rồi!

   - Rin! Nếu em mệt anh có thể xin cho em nghỉ.

   Len mở lời giúp đỡ, nhưng Rin lại một lần nữa từ chối.

   Cảm thấy thất vọng và nặng nề, Len chỉ biết cười trừ với hành động lạnh nhạt của cô. Chính vì thế thay vì cảm thấy vui vẻ với trò chơi này, Len lại thấy nó thật mệt mỏi.

   - Đội trưởng, anh vào chơi chung với bọn em đi!

   Các bạn nữ đang cố kéo Len ra khỏi cơn phiền muộn kia, nhưng cậu nào có để tâm. Liếc mắt về phía Rin, thấy cô đang ngồi thui thủi một mình, cậu đau lòng lắm. Chợt Gumi chạy ra, vui vẻ cầm tay Rin.

   - Kagamine! Sao cậu không ra chơi với bọn tớ?

   - Tôi mệt!

   - Mệt sao? Cậu bệnh à? Có cần thuốc giảm sốt không?

   Mọi hành động ân cần của Gumi đều thu hết vào ánh nhìn của Len. Còn Rin, mặt cô bỗng đỏ lên khi được Gumi quan tâm, rồi lại mỉm cười. Chỉ mới gặp hai ngày mà Gumi đã tác động nhiều đến Rin như vậy. Phải loại bỏ thôi!

   - Rin! Nếu em mệt có thể nói anh mà!

   Len lại gần, không thương tiếc đẩy mạnh Gumi ra. Mặc dù bị đẩy mạnh đến nỗi ngã xuống nhưng nhỏ vẫn cười roi rói.

   - Tôi ổn! Không cần lo đâu!

   - Phải đó! Em cho Kagamine uống thuốc hạ sốt rồi, cậu ấy sẽ ổn thôi!

   Len bực bội, ôm lấy cơ thể của Rin, nhẹ nhàng bồng lên. Cậu quay sang Gumi yêu cầu.

   - Em chỉ huy đội đi, anh đưa Rin trở về trại.

   Nhìn theo bóng lưng của Len và những hành động khó hiểu của cậu, Gumi không khỏi thắc mắc, nhưng lại hòa mình vào những trò vui như không có gì xảy ra.

   Nằm trong tay Len, Rin không hề phản kháng, vì bây giờ cô không còn sức nữa. Len cũng hài lòng được phần nào.

   - Có vẻ em thích Gumi nhỉ?

   - Tôi không bị 3d.

   - Vậy tại sao em lại đỏ mặt khi được Gumi quan tâm?

   - Vì.... Tôi mờ nhạt quá!

   - Hử?

   - Thôi đi! Anh dám nhìn lén tôi với Gumi sao?

   - Ơ! Anh xin lỗi!

   - Hừ!

   - Em thấy khỏe hơn chưa?

   - Rồi!

   - Vậy à! Anh mừng quá!

   "Nhóc cứ việc vui chơi hết hôm nay đi, ngày mai mày sẽ không còn nhìn thấy mặt trời đâu Gumi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #rinlen