Chap 27: Ai sẽ cứu Nguyên
__________________________________________________________________
Quay lại thực tại, Mĩ Kì càng tức giận hơn, cơn nóng đưa lên tận đỉnh đầu, dám to gan vây lấy Nhất Lân của cô, chán sống mà. Mĩ kì nắm chặt tay nghe rắc rắc,thù cũ hận mới cô sẽ tính luôn một lượt, hôm nay là cơ hội tốt.
-Để tao xem hôm nay ai sẽ cứu mày.
Mĩ Kì giọng nhẹ nhàng ẩn hiện nụ cười đầy tà niệm, rút trong túi áo ra thanh dao nhỏ sắc bén, ánh sáng qua lưỡi dao chiếu sáng tới mặt Nguyên.
Ý thức mách bảo Nguyên rằng sắp có chuyện chẳng lành với cậu, cả người run lên nhè nhẹ, sắp có án mạng rồi, cậu chẳng muốn chết sớm thế đâu.
-Cô... cô định làm gì?-Nguyên cố giữ bình tĩnh nói
-Mày đừng hỏi tao, đi mà hỏi con dao này, chỉ cần nó muốn tao sẽ không đảm bảo an toàn cho mày.-Mĩ Kì giọng đều đều vuốt ve con dao
-Chị... chị điên rồi, có biết sẽ chết người không?-Nguyên run bật người, Mĩ Kì điên rồi, sao cô ta lại dám đùa với dao chứ?
-Điên, tao điên chỉ vì mày thôi, hôm nay tao sẽ làm cho mày chẳng dám nhìn mặt ai.
Mĩ Kì nhẹ nhàng từng bước từng bước một tiến lại phía Nguyên, tay cầm con dao đưa lên trước mặt cậu một cách thờ ơ.
-Chị... chị tính làm gì... thả tôi ra.
Nguyên giãy giụa phản kháng, lại bị hai tên con trai lúc nãy túm lại, nhưng mà mặc cậu la hét, bản thân vẫn không thoát ra được.
-Sợ rồi sao? Sao lúc đầu mày dám đến bên Nhất Lân lại không nghĩ đến hậu quả, tao đã cảnh cáo mày rồi tại mày ngoan cố thôi.-Mĩ Kì tay vẫn nâng niu con dao trên tay quơ trước mặt Nguyên
-Chị đừng làm bậy.... tôi.... sẽ điện báo cảnh sát đó.
Nguyên bắt đầu cảm thấy bất an, cảm giác sợ hãi bắt đầu xâm chiếm lấy toàn cơ thể của cậu, lúc này cậu như cá nằm gọn trên thớt chỉ cần "bụp" cậu sẽ đi ngay tại chỗ.
-Haha... mày tưởng mày còn gọi điện cho cảnh sát được sao? Mày tưởng tao sợ sao?-Mĩ Kì cười phá lên như đang nghe một chuyện vô cùng nực cười, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc
-Chị thật sự điên rồi mà, chị mau thả tôi ra, nếu không... nếu không...
-Nếu không sao? Như thế này phải không? Mày gan lắm dám đối đầu với tao, tao sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại
Liên tục Nguyên được "nhận" ba cú tát không thương tiếc, đau, đau lắm, sao họ làm thế với cậu, họ tưởng cậu muốn sao, muốn đến đây chịu đựng những điều này sao, đáng nhẽ cô phải đang bên cạnh Dương Tử, bên Đình Tín bên mấy đứa trẻ, họ biết cảm nhận của cô không?
Nước mắt bỗng tuôn trào từ khóe mắt chạy dọc xuống má rồi chan hòa ở cổ, cố kìm nén nước mắt xuống, cố kìm cơn nấc nhưng không thể, chịu đựng thế quá đủ rồi, kiên cường được ích gì chứ chỉ càng làm tổn thương mình thêm thôi.
-Khóc hả? Tao còn nữa mày khóc chi vội thế? Còn dài mà.-Mĩ Kì cười một tràng đắc ý
-...
Nguyên chẳng đáp lời, có lẽ cậu muốn mặc cho số phận an bài, tới đâu thì tới đó nếu như có thể cậu cầu mong có ai đó đến cứu cậu.
Mĩ kì thu lại con dao nãy giờ đang "đùa giỡn" với Nguyên, ngoắc cho đám người phía sau ra ám hiệu, bọn họ khiêng ra chiếc lồng sắt mà bên trong toàn là chuột. Con nào con nấy nhúc nhích làm cậu thấy ớn cả người thì ra người đều đặn tặng cho cậu là Mĩ kì sao? Nhưng khoan tính chuyện đó, bây giờ cô ta đang định làm gì cô?
-Cô... cô định... định làm gì?-Nguyên nói trong nước mắt giọng khàn đi hẳn và sợ hãi xen lẫn
-Ba ngày nay tao tặng mày hộp quà chắc mày thích lắm giờ tao khuyến mãi mày đám chuột này, thấy tao tốt với mày không?-Mĩ kì cười gian trá, ánh mắt hắt lên vẻ độc ác kiêu căng và thích thú
-Chị... chị đừng làm bậy.... tôi... tôi sẽ la lên đó.-Nguyên cả người run lẩy bẩy
-Mày cứ la thoải mái đi sẽ chẳng có ai biết đến đâu.-Mĩ Kì cười đắc ý
-Chị... chị điên thật rồi.... tôi làm gì chứ...-Nguyên ấm ức rít lên, phải, cô làm nên lỗi chứ?
-Mày còn hỏi tao, tất cả là tại mày, tại mày hết, nếu không tao đã không ra thế này, tao đã không bị qua khu B, đã không bị Nhất Lân bỏ rơi, mày còn dám nói chẳng liên quan, mày thật là vô sĩ mà.-Mĩ Kì tức điên hét toáng lên nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống
-Tôi thật sự không biết.... nếu chị không làm gì tôi thì sao qua khu B, nếu chị không ghen tuông bậy bạ thì chị đã không mất Mĩ Kì... tôi chẳng làm gì cả, chỉ tự chị làm mà thôi giờ lại nói tôi.-cô cũng tức điên la lên, cô có làm gì chứ là tự chị ta làm tự mình tự chịu.
-Mày.... mày dám dạy đời tao sao? Tao cho mày chết
Mĩ Kì đang giận điên tiết cả người cậu lại cứ nói kích động vào thêm càng làm cô ta tức điên hơn nữa, đang giận sẵn đang có cậu nên cứ trút giận lên không thương không tiết.
Máu từ trán của cậu do đập mạnh vào tường chảy từ từ xuống trên khuôn mặt luôn tươi sáng của cậu, một phần khuôn mặt bị nhòe đi vì màu đỏ của máu, màu trắng của chiếc áo cũng thế dính máu toàn máu.
Thê thảm.
Hai từ quá đơn điệu nhưng đủ diễn tả tình trạng của cậu hiện tại.
-Hôm nay tao không cho mày bài học thì tao chẳng phải Hạ Mĩ kì.-Mĩ Kì hắt ánh mắt khinh khỉnh chen lẫn sự mưu mô hiểm ác
-Hừ... tôi đã lãnh đủ rồi còn gì nữa cứ đem ra.-cậu hừ nhạt, bây giờ cô bất cần tất cả, mặc cậu có sống hay chết chẳng ai quan tâm hay rơi một giọt lệ đâu mà lo.
-Mày dám dùng gương mặt cám dỗ Nhất Lân, nếu trên mặt mày có vết sẹo thì sao ta? Chắc đẹp lắm, phải không?-Mĩ Kì tay nâng niu con dao bén lúc nãy, nhìn cậu cười gian ác
Chị ta muốn làm gì cậu? Mặc dù biết cô ta ác nhưng cậu lại không ngờ đến mức này, cô ta muốn làm gì khuôn mặt cậu, hủy hoại nó sao? Đánh, mắng chửi, hạ nhục giờ lại phá khuôn mặt cậu, cho dù có nghĩ cậu cũng không nghĩ đến mức độ này, nó thật sự quá tàn nhẫn và ác độc mà.
-Để tao xem mày còn có thể dụ dỗ ai khi mà khuôn mặt mày xấu xí đi, chẳng qua Nhất Lân chỉ yếu lòng một chút thôi nhưng đây lại là hậu quả cho mày đó, ráng mà chịu đi, đũa mốc mà chòi mâm son sao? Mơ đi.
Mĩ Kì khuôn mặt lộ rõ vẻ căm phẫn cầm con dao từ từ tiến lại phía cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống, mắt nhìn con dao vẻ thích thú tay thì không ngừng nâng niu, cứ như "thú cưng" vậy.
Nguyên biết mình xảy ra chuyện chẳng lành rồi, nhưng trong lòng cầu mong ai đó hãy đến cứu cậu. Liệu có ai đó đến cứu cậu không?
Thiên tỉ... cậu cần sự quan tâm của THiên Tỉ, những câu chuyện vui anh kể, những lúc chọc ghẹo cậu. Trong ngôi trường này, người thân thiện với cậu nhất chỉ có Thiên Tỉ.
Con dao thì ngày càng kề sát mặt của Nguyên, ngày càng gần rồi chạm vào một bên má, cảm giác khi vừa chạm vào làm cậu thấy lạnh cả người, nhắm mắt lại chờ điều sắp đến dẫu biết rằng nó sẽ xảy ra như mình nghĩ.
-Tao sẽ cho mày không dám ra ngoài gặp ai.
_Rầm
Cánh cửa nhà kho đột ngột bị ai đó đá bung ra, sững sờ, Nguyên mở mắt ngước nhìn người đó, thầm cảm ơn vì anh đến kịp lúc, nhưng cũng có chút giận vì lí do cậu ra thế này vì anh mà.
Có phải, lần trước cũng là anh cứu cậu không?
-Cậu đang làm cái quái gì thế?-Nhất Lân tức điên hét lên
-Em... em...-Mĩ Kì chợt lắp bắp rớt cả con dao trên tay
-Em cái gì? Tôi hỏi cô đang làm gì em ấy.-Nhất Lân khuôn mặt lạnh lùng, giận dữ mà hét
-Em chỉ.... chỉ...-Mĩ kì lắp bắp đáp chẳng nên lời
-Tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng, tốt nhất cô tự mình mà liệu.-Nhất Lân mặt lạnh lùng chìa tay về phía Mĩ Kì
-Anh... anh đừng làm vậy.... em chỉ quá yêu anh nên mới làm thế thôi... em yêu anh mà Nhất Lân.-Mĩ Kì nắm vạt tay Nhất Lân lay lay rồi khóc lên
Nhất Lân không thương tiết hất mạnh tay Mĩ Kì ra làm cô ta té xuống sàn đất, nước mắt Mĩ Kì chan hòa vào nhau trông cô ta thật đáng thương còn hơn cậu nữa, có lẽ chỉ vì quá yêu anh nên cô ta mới thế.
-Yêu tôi? Cô yêu tôi nên làm thế với em ấy sao, cô có quá trẻ con không, tôi đâu phải bánh của cô mà cô muốn của riêng mình, chẳng lẽ bất cứ ai gần tôi thì cô sẽ làm như đối với em ấy phải không?-Nhất Lân hừ nhạt nói
-Em thật sự không chịu nổi khi có bất cứ ai bám lấy anh, đặc biệt là con ăn mày này, em không muốn.-Mĩ Kì chỉ tay về cô giận dữ quát
-Phải, em ấy nghèo, chẳng lẽ vì thế cô bắt tôi phải xa lánh em ấy sao, cô thôi ngay đi, khi cô kì thị em ấy thì tôi cũng bất đầu xa lánh cô.-Nhất Lân càng lạnh lùng hơn nữa
-Anh... anh đừng làm thế với em, em yêu anh, yêu anh đến phát điên vì thế xin anh đừng xa lánh em... em sai rồi... em hứa sẽ không có lần sau.-Mĩ Kì nài nỉ anh khóc sướt mướt
-Sẽ có lần sau sao? Cô chẳng còn nữa đâu, hãy biến khỏi mắt tôi trước khi tôi nổi nóng, nếu không, tôi không đảm bảo an toàn cho cô.-Nhất Lân nói coi như lời cảnh cáo
-Xin anh... em xin anh... em yêu anh thật mà.
Mĩ kì chạy ngay đến bên chân anh, không ngừng van xin năn nỉ nhưng anh vẫn như thế, lạnh lùng tàn nhẫn chẳng khác gì Khải..
Nguyên nãy giờ chứng kiến phần nào thương xót cho Mĩ Kì phần thì cảm thấy Nhất Lân hơi quá đáng, dù cô ta có sai thật, có quá đáng thật nhưng cũng vì anh thôi, cậu hiểu khi yêu có thể làm con người ta mù quáng và làm những điều sai trái với lẽ thường. Có lẽ chỉ khi yêu cô ta mới ác độc đến thế thôi, hiểu mà, cậu hiểu mà, có lẽ trong chuyện này cậu cũng có một phần sai, đáng lẽ cậu không nên xuất hiện bên cạnh anh, nếu không mọi chuyện đã không thế này.
-Lập tức biến khỏi mắt tôi, nếu ngày mai tôi vẫn thấy cô thì đừng trách sao tôi ác.-Nhất Lân tức giận cảnh cáo
Anh nhẹ nhàng bước lại gần cậu, quét anh mắt căm phẫn vào hai tên đang ghì chặt lấy cậu, đương nhiên hai tên đó sợ phát khiếp liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh đi ở đây thêm chết mất!
Anh bế nhẹ cậu lên trong khi cô còn ngỡ ngàng, rồi bước đi mặc Mĩ kì đang khụy người xuống khóc nức nở.
Nguyên hơi khó xử khi Nhất Lân bế cậu, Nguyên hơi cựa quậy người, cậu muốn anh bỏ mình xuống, cậu còn gượng được chưa đến nổi không thể đi.
-Cảm ơn anh, Nhất Lân !!!Nhưng, anh thả em xuống đi!!!-Nguyên lí nhí nói
-Yên đi, nếu không đừng trách anh.-Nhất Lân khẽ trách thầm
-Nhưng em ổn, còn đi được.-Nguyên cãi bướng
-Như vậy mà gọi là ổn sao, yên đi anh đưa em chữa vết thương.
Anh nói tay càng siết chặt cậu vào lòng hơn nữa như muốn cậu không thể chạy ra khỏi vòng tay của anh. Lần đầu tiên, anh lại vì một người con trai lo lắng như vậy, lại vì một người con trai mà trái tim bắt đầu đau nhói.
__________________________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com