Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4: Lấy Lòng!


Ngắn mị mặc kệ nhá............vẫn còn ốm nên viết ít cái Fic Đại ca mà cũng biết yêu ấy mị bí ý tưởng xin chờ đến ngày mai mị sẽ ra

_________________________________________

Nguyên nhanh chóng thay quần áo mới, lúc nấu ăn cậu bất cẩn làm rơi đồ tùm lum làm quần áo cũng dơ hết. Sau khi đã dọn sẵn đồ ăn cho hai vị thiếu gia cậu ra ngoài vườn của tòa nhà ngồi trên chiếc xích đu, lắc lư ngồi suy nghĩ miên man, nghĩ cách làm thế nào lát nữa lấy lòng anh cho cậu ở lại.
Đúng là nhứt đầu mà! Suy nghĩ làm cho Nguyên không chú ý đến xung quanh, một dáng người từ từ bước lại gần cậu nở nụ cười ấm áp, nhẹ vỗ vai cậu. Điều đó làm cậu giật mình xoay người lại, mỉm cười đáp lại người đó. Anh từ từ ngồi xuống cạnh cậu, nhìn cậu trìu mến nói:


-Chuyện lúc nãy anh thay mặt Tuấn Khải xin lỗi em!


-Sao anh lại phải xin lỗi? Anh đâu có làm gì sai đâu?-Lucy cười nhẹ


-Em đừng trách em ấy! Tất cả cũng có lí do mà!


-Là gì vậy? Em biết được không-Nguyên tò mò hỏi


-Thật ra em ấy không phải em ruột của anh!-Vũ Hàng buồn mênh mang nói

-...-Nguyên tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, nó cứ ù ù bên tai cô mãi

-Em ấy là con của ba anh và người khác, đã thế lần lượt người em ấy yêu nhất cũng rời xa, mẹ em ấy rồi cả người con gái em ấy yêu nhất cũng bỏ em ấy đi, vì vậy em ấy luôn như vậy, không thương hại ai và cũng không cần ai thương hại.-Vũ Hàng buồn nói,đôi mắt ấm áp kia đã nhuộm một màu đen của bóng đêm bày tỏ sự buồn thăm thẳm không ai thấu


-Không thể nào, chẳng lẽ anh ta đã sống cô đơn như vậy sao?-cậu khó tin nói


-Ừ, em ấy đã rất khó khăn mới có thể vượt qua nhưng cũng từ lúc đó em ấy luôn như vậy lạnh lùng vô cảm, suốt mấy năm qua em ấy chẳng nở một nụ cười thật thụ. Em ấy đã tự tạo cho mình một thế giới tách biệt với mọi người, chính vì thế mới cần sự giúp đỡ của em.


-Em có thể sao?-cô nghi ngờ bản thân mình


-Đương nhiên là có thể, em là cậu bé hiền lành nhưng rất mạnh mẽ và kiên cường mà! Chẳng lẽ em không tin bản thân mình?-anh hỏi cậu


-Có, em tin bản thân mình nhưng mà..... mọi người nói mấy người khác chưa chịu được 1 tháng thì đã đi rồi.... em sợ.-cậu nói có chút lo lắng


-Em đừng lo nhiều quá,bên cạnh em có anh mà, anh sẽ bảo vệ em!


-Cảm ơn anh!-cô mỉm cười đáp


-Mà một tuần nữa học rồi,em chuẩn bị hết chưa?


-Dạ em đã chuẩn bị sẵn tập vở rồi.


-Tập vở?


-Ừm chẳng lẽ học không cần tập sao?


-Ừ,không cần tập đâu.-Anh nhẹ gật đầu


-Không cần tập làm sao mà học?-cậu ngạc nhiên hỏi


-Thường thì mọi người trong trường đều có máy PC hoặc Laptop riêng để ghi bài vào vì nội dung bài học khá là nhiều với lại ở đấy cũng phát trên máy tính nên chỉ cần em lên hỏi mật khẩu máy chủ nhà trường copy xuống sau khi đã học xong tiết đó thôi.-Jellal từ tốn giải thích cho cậu


-Không phải chứ?Mấy người này học mà cũng cần máy PC hay Laptop sao?-cậu la lên

-Ừ tại đến tiết tự học tụi anh có thể lên chơi hoặc là làm công chuyện mà.-Vũ Hàng cười tươi đáp


-Vậy thì em sẽ mệt dài dài đây.-cô thở dài nói


-Sao vậy?


-Thì ai cũng ngồi nghe giảng chỉ cần lên máy chủ của nhà trường sao chép xuống còn em vừa nghe giảng vừa viết.


-Hay anh mua cho em một cái nha.-Anh đề nghị


-Không cần đâu,không cần đâu.-cô lắc tay lia lịa


-Làm sao em học được?Còn chưa nói đến em sẽ vào lớp A1 nữa.


-Lớp A1?Thì sao ạ?-cậu thắc mắc hỏi


-Trường Fairy Tail chia làm 2 khu, khu A và khu B, mỗi khu có 3 khối, mỗi khối 10 lớp nhưng lớp A1 là lớp tập trung con cháu bậc nhất không hơn không kém,và lớp A1 nổi tiếng là kì thị, nếu em nói gia đình em bình thường thì sẽ không ổn đâu?Hay là em cứ nói là em họ của anh và Khải đi-Anh lo lắng nói


-Không.-Nguyên kiên định nói.


-Nếu mà nói vậy thì hai anh sẽ gặp rắc rối với lại lỡ như bại lộ thì sẽ phiền phức hơn!Tốt nhất anh cứ để em lo cho!


-Em lo được sao?-Anh ngạc nhiên hỏi


-Nguyên này đâu có dễ bị ăn hiếp dù gì lúc ở trường cũ em cũng từng bị ăn hiếp quen rồi,còn đối với những cậu ấm cậu ấm thì càng dễ đối phó hơn.-cậu nói


-Ừ nhưng anh không yên tâm lắm,nếu em gặp phiền phức không thể giải quyết thì cứ nói với anh,anh sẽ giúp em.-Anh nhẹ xoa đầu cậu


-Ừm nhất định thế.-cậu nháy mắt với anh nói.


-Thôi em vào nhà trước,em còn phải làm nước cho "cua đực" nữa,anh có uống không em làm cho.


-Em định pha coffee sao?


-Không, em tính pha sữa.


-Vậy cho anh một ly nhưng em đừng làm cho Khải.-Anh căn dặn cậu


-Tại sao?


-Em ấy ghét đồ ngọt, mỗi tối em ấy uống coffee.


-Nhưng coffee không tốt, à hay em pha café cappuccino được không?.-cậu nảy ra ý định,rồi nhanh chóng tạm biệt Vũ Hàng "phóng" vô nhà làm cái ý định đó


Vũ Hàng chỉ nhún vai,anh không biết nói gì hơn tại sao lại là cappuccino chứ thật là trùng hợp. Anh ngước lên nhìn bầu trời đã sập tối, tay giơ lên trời cao như muốn chạm lấy thứ gì đó, miệng thì thầm:
-Em có thấy cậu bé lúc nãy không? Em hãy âm thầm giúp cậu bé đó nha, anh tin cậu ấy sẽ là người giúp được hai người đó, cậu bé đó sẽ xóa nhòa tất cả nỗi đau trong tim cả hai em hãy yên tâm đi!


Nguyên đứng trong bếp pha cho anh ly coffee nhưng tâm trạng khá không ổn, cậu nào ngờ một người được gọi là \"hoàn hảo\" như anh lại có một cuộc sống \"đáng thương\" như thế chứ, từ lần đầu gặp anh cậu ghét cay ghét đắng ấy chứ, tính tình gì mà đáng ghét, con trai người ta năn nỉ vậy mà không hỏi han lại còn lạnh như tảng băng ấy nhưng nghe  Vũ Hàng kể thì anh ta đáng thương thật.


-Đang làm gì đấy?-bà quản gia đi vào hỏi


-Quản gia, con đang pha đồ uống cho hai thiếu gia!-Nguyên cười tươi nói


-Đang pha gì vậy?Coffee sao?-quản gia hỏi


-Dạ một ly sữa cho anh Jellal và một ly coffee cappuccino cho cua à không nhị thiếu gia.-cậu mỉm cười đáp


-Tại sao lại pha café cappuccino hả?-bà quản gia chau mày nói


-Tại đại thiếu gia nói nhị thiếu gia không uống đồ ngọt nên cháu pha coffee cappuccino, nó cũng là coffee chỉ là thêm tí sữa thôi.-Nguyên từ từ nói


-Cậu dám pha coffee cappuccino sao?Chán sống à!.-bà quản gia la ầm lên


-Tại sao vậy quản gia?-Nguyên ngớ người hỏi


-Thiếu gia ghét nhất coffee cappuccino, cậu pha chẳng khác nào chọc cậu ấy!


-Nhưng coffee chẳng tốt cho sức khỏe cậu ấy, nếu uống coffee cappuccino sẽ tốt hơn.


-Cậu thật là cứng đầu mà, muốn làm gì thì làm nếu bị nhị thiếu gia la thì đừng có nói tại sao tôi không nhắc nhở?-bà quản gia hầm hầm bước đi trong bực tức


-Làm gì mà khó quá vậy? Cappuccino thì cappuccino có gì đâu chứ?-cậu chu mỏ nói


_Cốc...cốc...cốc


-Vào đi.-giọng nói lạnh lùng trong phòng vọng ra.


Nguyên từ từ mở cánh cửa ra,thấy Khải đang ngồi trên bàn làm việc với chiếc máy Laptop gõ lách cách lách cách. Anh chẳng thèm ngước mặt lên nhìn cậu chỉ chăm chăm vô máy Laptop, y như trong đó có cái gì rất quan trọng ấy


-Tôi có làm nước cho anh!-Nguyên lên tiếng


-Lại muốn gì đây?-Khải lạnh lùng nói mà vẫn không ngước mặt lên


-Hìhì coi như anh xui xẻo gặp phải người điên không biết chuyện đi! Tha cho tôi nha! Lần này thôi!-Nguyên cười mong anh cho qua chuyện


-Vậy cậu thừa nhận cậu là gà trống điên.-anh cố ý kéo dài ba từ cuối, nhìn cậu cười như không


-Anh...


Nguyên cố gắng nhịn cơn lửa sắp trào dâng, cố gắng mỉm cười cho qua.


-Anh nói vậy thì cho là vậy đi, đây là coffee của anh.


Cậu nhẹ nhàng đặt cốc coffee xuống gần bên anh, đúng là số ậu \"may mắn\", gặp phải tên khùng, còn lại là người cậu cần thuyết phục mới \"may mắn\" đó chứ.


-Cappuccino?-Natsu nhìn thấy ly coffee cô đặt trước mặt không khỏi nhăn mặt


-Là cappuccino có rắc thêm socola!


-Cappuccino?Socola?


"Anh Khải,em có pha cappuccino rắc socola ngon lắm nè,anh uống đi!Nó tượng trưng cho tình yêu mới chớm nở đó,giống như hai chúng ta này."


Một giọng nói trong trẻo,nhẹ nhàng như làm suối trong veo xuất hiện trong tâm trí anh, từ lúc 15 tuổi anh đã không còn nó nữa vậy mà cậu lại khơi dậy.


-Sau này không được pha nữa?-Khải tự nhiên quát lên


-Tại sao?Tôi thấy... nó ngon mà.-Nguyên giật mình nói


-Tôi nói không pha nữa!Bà quản gia chưa nói cho cậu biết sao?-Khải trừng mắt nhìn cậu


-Tôi... tôi... bà quản gia nói rồi! Nhưng mà...-cậu sợ hãi nói không nên lời


-Mau đem đi! Pha lại cho tôi coffee!-anh đẩy ly coffee qua cho cậu


-Nhưng... coffee nó không tốt, tôi nghĩ.... cappuccino tốt hơn.-cậu sợ nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình


-Tại sao lại pha café cappuccino hả?


-Vì nó ngon! Anh đừng trách bà quản gia bà ấy có nói cho tôi biết rồi nhưng tôi nghĩ nó tốt cho anh hơn nên mới pha! Nếu muốn anh cứ trách tôi, tôi sẽ chịu!


-Cậu nghĩ hậu quả cậu làm ra cậu sẽ chịu được sao?


-Chỉ là một tách coffee thôi, cappuccino đã sao? Anh cứ làm như nó là máu không bằng.-Nguyên xì mũi


-Nó là máu, cậu nói đúng nó với tôi là một ly đầy máu.-ánh mắt Khải chợt hoang mang cùng đau khổ
Nguyên chưa kịp nhìn thấy kĩ chỉ thấy xẹt qua rồi vẻ yếu đuối đó biến mất, trở lại vẫn là khuôn mặt lạnh lùng cuồng ngạo đó.


-Pha lại.-anh lạnh lùng phun ra 2 chữ
-Không pha, anh nói gì tôi tôi cũng không pha, đó là vì muốn sức khỏe anh tốt thôi, còn nữa, tôi nghĩ anh nên học cách tôn trọng người khác đi.

Nguyên \"giáo huấn\" anh một tràng rồi bỏ đi trở về phòng nằm phịch xuống giường. Suy nghĩ miên man về anh làm cậu chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay.

__________________________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com