Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 61 : Cố ý lạnh lùng

"Nakamori Aoko!" Lửa giận trong lòng tức thiêu đốt, hướng cô nói to!

Quên mất vốn là muốn việc làm, quên mất muốn nóng lòng nhìn thấy tâm tình cô mong đợi, chỉ còn lại lửa giận! Đúng vậy! Nhìn thấy chiếc nhẫn này, đã làm cho hắn hắn không cách nào bình tĩnh nữa!

". . . . . ." Tiếng hô của hắn, khiến Aoko lập tức tỉnh táo lại.

Mở mắt ra nháy mắt, nhìn thấy gương mặt khí thế hung hăng của hắn. Mặc dù vẫn anh như cũ, nhưng tuấn đẹp trai mắt của hắn, lông mày hắn, ánh mắt của hắn, lại rất rõ ràng tự nói với mình —— Aoko, ngươi lại không cẩn thận chọc tới hắn nữa rồi!

Vội vàng từ trên ghế salon đứng lên, cúi đầu, đưa tay giấu đến sau lưng, "Kuroba tổng tài! Xin lỗi! Tôi không phải cố ý ngủ ở chỗ này ! Ngài có thể trừ tiền lương của tôi đi ạ!"

Trong lòng lại nói thầm : Tốt nhất đuổi việc tôi luôn cho rồi!

". . . . . ." Kaito nghe được cô lời nói này, tức giận ở đáy lòng xông thẳng lên óc.

Cánh tay dài duỗi một cái, trực tiếp nắm tay phải của cô lên, bất kể là cô có đau hay không, chỉ biết trong lòng mình hừng hực lửa giận, tức giận vô cùng.

Hai mắt thật chặt khóa lại cô, cắn răng nghiện lợi hỏi, "Nói! Chiếc nhẫn này ở đâu ra!"

"Buông tôi ra! Buông tay! Anh làm đau tôi! Gã biến thái chết tiệt này!" Aoko đưa ra một cái tay khác, dùng sức vỗ mạnh vào tay hắn đang siết chặt tay mình.

Sao mỗi lần nói chuyện với hắn, cũng đều phí sức như vậy! Quả thực là đàn gảy tai trâu mà!

Kaito nhìn chằm chằm cô, không cách nào nhịn được, đưa tay muốn lấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô, "Không cho em mang thứ này! Tôi không cho em mang nhẫn của người đàn ông khác! Em chỉ có thể đeo nhẫn của tôi !"

Cái gì, cái gì thế này? Giọng điệu thật lớn a! Cô thật nên cảm thấy vinh hạnh hả? May mắn hả? Kuroba Đại tổng tài mua nhẫn cho cô! Rõ là. . . . . . Đừng làm cô buồn nôn chứ. . . . . .

"Anh buông tay! Đừng nữa để cho tôi chán ghét anh!" Aoko bám dính vào cửa, lấn át giọng hắn.

Kaito sửng sốt, động tác ngừng lại, ngơ ngác nhìn cô.

". . . . . ." Aoko hít một hơi thật sâu, tận lực bình tĩnh nói, "Chuyện lúc trước, coi như xong đi! Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ ngoan ngoãn đi làm ở N.E! Cho đến ngày hết hạn hợp đồng!"

"Tôi không từng muốn ghét bất cứ người nào! Bao gồm cả anh! Nếu như anh không muốn tôi chán ghét anh, xin dừng lại những hành động này đi!"

"Chiếc nhẫn này, là nhẫn đính hôn anh Akira đưa cho tôi! Anh nghe và hiểu chưa?"

"Tôi và anh Akira sẽ đính hôn!

"Anh cũng không phải người ngu ngốc, thủ lĩnh tổng tài có thể quản lí N.E nên rõ ràng hơn mới phải!"

Rõ ràng mình, cùng với hắn hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau! Dù như thế nào, cũng không thể có khả năng giao nhau!

Đứng nhìn thẳng vào mắt của hắn, trấn định đem suy nghĩ trong nội tâm mà nói xong.

Không có sợ hãi, không có khiếp đảm, có chăng chỉ là một chút cảm giác là lạ nào đó, không thế nói thành lời. Rốt cuộc là cái gì. . . . . . Ngay cả mình cũng không biết. . . . . .

"Anh cũng có thể! Aoko. . . . . ." Kaito chợt cúi đầu, lần này không hề nhìn thẳng vào mắt của cô, nhẹ nhàng nói.

Aoko trầm mặc không nói, lỗ tai của mình lại rõ ràng đang mong đợi lời kế tiếp hắn.

"Anh cũng có thể. . . . . . Hắn có thể làm. . . . . . Anh đều có thể làm được. . . . . . Thân phận. . . . . . Cũng không phải con người có khả năng nắm giữ . . . . . . Chẳng lẽ nói nhất định phải trở nên bình thường. . . . . . Mới có thể có được em sao. . . . . ."

"Aoko . . . . . Là em quá không tự tin rồi. . . . . . Biết không. . . . . ." Kaito rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.

Sắc bén, nhấn mạnh. Nói, "Em đang sợ! cảm giác mình bình thường, mà anh lại quá xuất sắc! Em sợ tình yêu của anh đối với em chỉ là một lúc, phải không?"

"Cho nên em không dám đối mặt! Cái gì gọi là thích một người, cái gì gọi là yêu một người?"

Kaito đưa tay, nắm tay của cô, dán vào lồng ngực của mình. Đó là vị trí trái tim, tim của hắn, bởi vì cô, nhảy thật nhanh, thật kịch liệt như vậy. . . . . .

Cảm thấy nhịp tim đập của hắn, đột nhiên phát hiện, phần rung động kia, xuyên thấu qua lòng bàn tay của cô, một đường nhắn nhủ đến bên trong lòng của cô. Ngay tiếp theo, trái tim của cô, cũng nhảy lên kịch liệt như thế.

Tại sao lại có loại cảm giác này. . . . . . Loại rung động như thế này. . . . . .

Tại sao lúc ở cùng anh Akira. . . . . Cho tới bây giờ cũng sẽ không hề có loại cảm giác này. . . . . .

Dù ngay cả lúc anh Akira nắm tay của cô, và ngay cả nụ hôn bất chợt kia, hoặc là buổi sáng khi cô ôm Akira, hoặc lúc trong đầu buồn bực khóc thút thít, đều chỉ không hề cho cô cảm giác. . . . . .

An tâm.

Đúng vậy, chính là an tâm. Giống như lúc nhỏ, loại cảm giác, được ở bên cạnh cha và mẹ. Để cho cô cảm thấy yên tâm, sẽ không cảm thấy sợ hãi ! Đợi đã nào...! Chờ một chút! Thật chẳng lẽ giống như hắn nói, tình cảm mà cô đối với anh Akira, đơn thuần chỉ là thích thôi sao?

Như vậy, nhịp tim của cô bây giờ sao lại đập loạn lợi hại như thế?

Chẳng lẽ là bởi vì —— cô thích gã đàn ông biến thái này?

Ý tưởng đột nhiên này nổ tung ở trong đầu. Thậm chí ngay cả mình cũng không thể tin được, lại có thể có loại ý nghĩ này!

"A ——" Hét to một tiếng, vội vàng bỏ tay hắn ra.

Giống như là gặp quỷ vội vã chạy nhanh về hướng cửa lớn, nói chính xác hơn là chạy trối chết, "Tôi không thèm nghe anh nói nữa! Tôi đi đây!"

Kaito nhìn bóng lưng cô thoát đi, không hề đuổi theo.

Giữa ngón tay, tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ của cô. Cơn tức giận ở trong lòng từ từ đã trở lại bình thường, trong mắt lại tràn đầy thương yêu.

"Aoko! Anh sẽ để em đối diện với anh, đối diện với chính trái tim của mình!" Cơ hồ là tự lẩm bẩm, Nhưng mà lại giống như một lời thề. Ngón tay áp út của cô, sẽ đeo lên chiếc nhẫn hắn tặng!

Akira sao? Hắn nghĩ ngược lại xem Akira rốt cuộc có chỗ nào tốt! Chỉ là, ánh mắt của hắn xem nhẹ cũng tạm được, vì đã nhìn trúng con nhím nhỏ của mình! Nhưng, mình sẽ không bao giờ để cho hắn thực hiện được!

Nakamori Aoko, chỉ có thể trở thành"phu nhân Kuroba" !

Sau tất cả mọi chuyện, buổi chiều hôm nay yên ắng chưa từng thấy. Gã biến thái chết tiệt đó, không hiểu sao lại đối xử tốt với cô. Thậm chí, hắn còn cố ý phân phó cấp dưới an bài cho cô một phòng làm việc riêng.

Trong căn phòng làm việc nhỏ, Aoko ngơ ngác ngồi. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm màn hình vi tính phía trước, trong đầu lại hiện về những chuyện vừa xảy ra.

Muốn tỉnh táo bao nhiêu, Aoko lại cảm thấy chính mình u mê bấy nhiêu. Lúc trước đối với những người từng theo đuổi cô đều kiên quyết từ chối. Sao lần này lại không dứt khoát như vậy. Còn không ngừng nghĩ đến muốn chết... Không được cô muốn bình tĩnh lại. Không thể nghĩ đến chuyện đó.

Nghiêng đầu về phía cửa sổ, lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú khí thế bức người, vẻ mặt nham nhở lần nữa hiện lên trước mắt. Là ảo giác sao? Aoko đưa tay dụi dụi mắt, cuối cùng gương mặt đáng ghét kia cũng biến mất.

"Cộc Cộc..."là tiếng gõ cửa. Nằm ở trên bàn, tựa như chú chó Nhật lười biếng, Aoko nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng ngẩng đầu lên.

Nhìn về phía cánh cửa, Aoko chán ghét nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

Người gõ cửa là Shinichi, thân thể cao ngất của hắn đang đứng chặn trước cửa. Hắn đứng đó nhìn Aoko lười biếng, nở nụ cười thân thiện "Nakamori tiểu thư! Tan sở rồi! Cô không về sao? Hay là muốn ở đây qua đêm?"

"......"Aoko liếc nhìn một cái, quyết định trầm mặc. Với những người đi theo tên biến thái, cô là không có tiếng nói chung với bọn họ. Biện pháp tốt nhất chính là đem những người đó ra khỏi tầm mắt, xem bọn họ là không khí. Như thế chính mình mới cảm thấy thoải mái. Theo suy nghĩ đó của chính mình Aoko lẳng lặng cúi đầu đi về phía cửa.

Shinichi thấy cô như thế cũng thờ ơ mỉm cười, rất tự nhiên lui về phía sau cho cô bước đến. Đứng sau Shinichi, Kaito trầm lặng, đôi tay để vào trong túi quần tây. Hắn đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào Aoko. Thở dài chán nản. Cô gái nhỏ này không thèm nói một lời nào sao? Sao lại quật cường đến như vậy chứ? Nhìn cô như thế, Kaito quyết định lần này không ép buộc cô gì nữa.

"Aoko! Đi thôi!" nhàn nhạt mở miệng, ngay lập tức xoay người rời đi.

Aoko sửng sốt một chút, tay nắm chặt lấy quai túi xách, vì lời nói lạnh lùng của Kaito mà trở nên cứng ngắc tại chỗ. Nghe hắn nói thế, cô hẳn là nên thở phào nhẹ nhõm chứ, nhưng sao trong lòng lại thấy có gì đó buồn bực, mất mát.

Từ từ ra khỏi cao ốc N.E, Aoko ngẩng đầu lên liền phát hiện Akira đã đứng bên kia đường đợi cô từ sớm. Lần này anh không đi xe, chỉ là đứng phía đối diện, hướng nhìn về phía cô, nở ra nụ cười thương yêu. Sau đó, anh mở bước chân, hướng về phía cô đi đến.

Aoko đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích, vốn là muốn bước chân đi đến nhưng trong nháy mắt bản thân lại thu hồi lại. Đứng bên này nhìn sang, thấy Akira từ đằng xa đi đến, anh tựa như một người bảo vệ, một thiên sứ của chính cô. Đúng vậy... anh là người bảo vệ... là thiên sứ... Chính mình lại thấy ảo não vì phát hiện này. 

Người bảo vệ... cũng không phải là người yêu đi... Aoko lần này thì không có cách nào trốn tránh nữa rồi. Đúng như lời tên kia nói mình đối với anh Akira là thích. Là thích chứ không phải yêu. Như vậy rốt cuộc thì chính mình thích người nào yêu người nào.

"Aoko! Em đói bụng không? Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ở N.E, cảm thấy thế nào?" Akira không biết từ lúc nào đã sang đến bên này, đang đứng trước mặt cô.

Aoko ngẩng mặt lên nhìn anh, buồn buồn 'Dạ!' một tiếng "Bụng có chút đói rồi... Em muốn ăn...."

"Aoko muốn ăn gì vậy?" Akira đưa tay vuốt vuốt tóc cô, sau đó dắt tay cô đi lên " Anh để xe ở bãi đỗ xe ngầm rồi! Mình cùng đi nào!"

"Dạ được!" Aoko không để ý nói " Tùy tiện ăn món gì cũng được, không sao cả!".

Đáy mắt Akira liền xuất hiện bóng dáng chiếc xe Benz quen thuộc. Xuyên qua khung cửa kính màu đen, có thể tinh tường nhìn thấy vị chủ nhân bên trong. Tổng tài N.E, chủ tịch tổng tài oanh liệt của Tokyo – Kuroba Kaito.

"Aoko! Sao không kéo áo khoác hẳn lên thế này?"

Aoko theo phản xạ, cúi đầu nghiêng mắt nhìn thấy áo khoác chính mình đã khéo khóa lên được một nửa. Nghi ngờ nhìn Akira, Aoko tùy ý nói "Trời cũng không lạnh lắm...!"

"Gần đây thời tiết thay đổi em phải chú ý đến bản thân! Nếu không sẽ bị cảm đấy!" Akira nói xong, đưa tay kéo khóa áo khoác lên cho cô. Tư thái cùng động tác hết sức thân mật.

Aoko ngu ngơ đến ngốc nghếch, nâng lên khuôn mặt tươi cười nhìn anh. Nhưng vì đụng chạm nhỏ nhặt này lại khiến cô trong nháy mắt nhớ lại đêm hôm đó. Tay của anh, không biết là cố ý hay là vô tình, đụng nhẹ đến cô.

Chiếc xe theo đường thẳng chạy đến, thời điểm xẹt ngang qua bọn họ, tốc độ xe cực kì chậm rãi. Kaito nghiêng đầu nhìn hai người thân mật mờ ám với nhau. Lông mi không tự chủ cau chặt lại, đôi môi mỏng tức giận bặm chặt. Ngay giây tiếp theo, đôi tay đặt trên tay lái dường như cũng trở nên cứng ngắc. Cư nhiên lại để anh nhìn thấy hai người ở chung một chỗ thân mật.

Thái độ kia của Akira có lẽ sẽ lừa gạt được Aoko nhưng không gạt được ánh mắt của anh. Hắn là cố ý... cố ý ở trước mặt anh diễn vở kịch thân mật.

Kaito cười khẩy một cái tự thưởng cho phát hiện của chính mình. Hắn nên biết rõ vị trí của hắn trong lòng Aoko là gì. Cũng không phải vị trí mà hắn ao ước. Chỉ là Aoko cô ấy quá lệ thuộc vào hắn. Nói chính xác hơn, hắn đối với Aoko chỉ là bạn bè không hơn không kém mà thôi. Cho nên hắn cố tình làm ra động tác kia sao? Akira hẳn là hạnh phúc với trò này lắm đây. Kaito chán ghét nhìn về phía trước, đối diện với ánh mắt Akira.

Akira dùng dư quang cuối mắt quan sát chiếc xe phía đối diện.

Chống lại tầm mắt của Kaito, lại nhận được ánh mắt khiêu khích của hắn, hơn nữa còn là ánh mắt ý vị sâu xa, cảm giác như chính mình bị hắn nhìn thấu.

Quả nhiên, anh khẩn trương đến mức ngu xuẩn rồi. Sao lại dùng chuyện nhỏ nhặt này để biểu hiện địa vị của mình cho người đàn ông kia biết chứ.

Akira nhìn chiếc xe dần dần khuất xa, đầu lại căng đau dữ dội.

Aoko ngẩng đầu, nhìn thấy chân mày anh nhíu chặt, có vẻ khó chịu, quan tâm hỏi anh

"Anh Akira... anh làm sao vậy... Anh không khỏe à? Sắc mặt của anh rất xấu!"

"Không sao đâu! Anh dẫn em đi ăn cơm! Có lẽ là do dạo này công việc quá nhiều!" Akira cố nén nỗi đau, tận lực bình thản nói với Aoko.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com